Liêu Nhàn

Chương 7: Chương 7





Cô biết rõ với danh tiếng hiện tại của mình, theo lẽ thường, dù cho có người giúp cô nâng giá, thì bức Côn Luân Vạn Yêu Đồ này cũng sẽ không vượt qua mức hai triệu tệ.
Côn Luân Vạn Yêu Đồ được trả với giá sáu triệu cao ngất ngưỡng, rõ ràng không bình thường.
Hoặc là Diệp Linh tự bán tự mua, hoặc là lúc bán đấu giá có người đấu nhau, phô trương theo cảm tính.
Thông thường mà nói, những người bằng lòng đặt chân đến chốn vui tranh thưởng vật này, ngoại trừ vài thương nhân chỉ nhận tiền trao tay, đa số những người còn lại đều là người sang trọng, trên mặt lúc nào cũng mang theo vài phần thanh lịch, theo đuổi sự tao nhã, hiếm khi bày ra thái độ vung tiền khoe khoang.

Nếu thật sự là phú hào, vậy khẳng định sẽ ngang nhiên thể hiện, bày vẽ khoa trương, tuyệt đối không núp bóng với danh một người mua giấu tên thần bí.
Vậy, khả năng lớn nhất chính là Diệp Linh tự bán, tự mua, tự nâng giá.
Nhưng Diệp Linh làm thế để làm gì? Đưa ra giá cao như vậy, người sáng suốt đều có thể nhìn thấu chuyện gì đang xảy ra, không có tác dụng mấy.

Phóng đại giá tranh của cô để lòe mấy người tay mơ sao? Tranh của cô dù nhiều, nhưng đa phần đều là tranh vẽ lúc còn trẻ tuổi, những bức to có thể bán được giá lại không nhiều, tính ra, cố lắm cũng chỉ kiếm được vài triệu.

Dựa vào xuất thân của Diệp Linh, tốn hết mười ngày nửa tháng, mời đến biết bao người, bày biện quy mô như thế mà chỉ kiếm được mấy triệu, chỗ tiền đó còn không đủ để bù vào phần thời gian, công sức, quan hệ cùng phí tổn mà Diệp Linh đã bỏ ra.
Ôn Chủy Vũ thấy lo thay cho Diệp Linh.
Cô biết rõ, Diệp Linh sẽ không kinh doanh thứ chẳng có lời.

Cô ta làm như thế nhất định có dụng ý riêng, hơn nữa hẳn có liên quan đến cô.

Bằng không, vì sao Diệp Linh lại lựa chọn tâng bốc cô chứ không phải tâng bốc người khác?
Nếu có liên quan đến cô, giữa Diệp Linh và gia đình cô chẳng có giao tình, những gì có thể toan tính không nằm ngoài lợi ích cùng danh tiếng.

Hiện tại, nhà cô đã không còn tiền, như vậy, thứ mà người ta nhắm đến chính là danh rồi.
Mặc dù nhà cô nghèo, nhưng thuyền nát vẫn còn ba tấc đinh(1).

Gia đình Ôn Chủy Vũ là người địa phương, buôn bán kinh doanh đã mấy đời, họ hàng cũng sẽ không để cho Diệp Linh tùy tiện bắt nạt hai ông cháu.


Diệp Linh đã đánh bại ba của Ôn Chủy Vũ, còn mua lại nhà của gia đình cô, mặc dù nói chuyện kinh doanh mua bán nhưng khó tránh khỏi người ngoài nhìn vào, không chừng lúc nào đấy mấy người chú họ, anh chị họ kia của cô nhân nơi Diệp Linh không chú ý liền tặng cho nàng ta một dao.

Cô nhìn Diệp Linh như thế thì cũng biết đấy chẳng phải dạng người sợ phiền phức gì, tuy nhiên, không sợ phiền phức không có nghĩa chấp nhận mang tiếng xấu, chốn chốn đều bị người khác đề phòng thậm chí còn tránh cả mặt.

Cho nên, Diệp Linh muốn mượn triển lãm tranh của cô, đem cô ra làm bia thờ, kiếm chút danh tiếng?
Ôn Chủy Vũ chỉ có thể suy đoán thế, nhưng rốt cuộc có đúng hay không, vẫn còn khó nói.
Ôn đại tiểu thư còn đang hoang mang, thì chị họ Ôn Lê của cô đã đến nhà.
Cô đặt bút xuống, quay đầu nhìn sang Ôn Lê, nhìn người có tóc cong gợn sóng, đang đi giày cao gót, yêu đào giống như yêu tinh hớp hồn người khác đang đứng trước mặt mình, cô hỏi: "Chị Lê Lê, sao chị lại đến đây?"
Ôn Lê ném túi lên chiếc ghế tựa ở bên cạnh, cả người uể oải làm ổ trên một chiếc ghế khác, ngẩng đầu nhìn Ôn Chủy Vũ từ trên xuống dưới hết một phen, sau đó chống cằm tỏ vẻ đăm chiêu, suy nghĩ chốc lát mới hỏi em họ: "Em nói thử coi Diệp Linh thật sự có bệnh thần kinh đúng không?"
Ôn Chủy Vũ kinh ngạc đưa mắt nhìn Ôn Lê, quái lạ.
Ôn Lê trông thấy bộ dạng ngờ nghệch của Ôn Chủy Vũ, trái tim liền cảm thấy hoảng loạn: "Nghe chị nói một câu, sau này tránh đồ thần kinh kia ra xa một chút."
Ôn Chủy Vũ lại hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"
Ôn Lê nói: "Cô ta mang tranh của em đi mở triển lãm, bán tranh.

Chị đi mua tranh, một bức cũng không mua được.

Bức Côn Luân Vạn Yêu Đồ kia của em chị ra giá đến mức năm triệu tám trăm nghìn tệ, tim cũng bắt đầu rỉ máu cả rồi, vậy mà đồ thần kinh kia lại tìm người ra giá sáu triệu tám, còn đi đến bên cạnh nói với chị nếu cô trả đến mười triệu, thì tôi sẽ không đấu giá với cô nữa." Ôn Lê tức tới độ lại chửi thêm một câu: "Đồ điên!"
Ôn Chủy Vũ đi rót cho Ôn Lê một cốc nước: "Uống uống nước, nguôi nguôi giận." Cô nói với Ôn Lê: "Chị Lê Lê, cảm ơn."
Ôn Lê còn chưa hết giận, ném cho Ôn Chủy Vũ một cái trợn mắt: "Cảm ơn cái cọng lông, cái bụng tức anh ách." Cô uống một ngụm nước, lại chống cằm đoán: "Em nói xem rốt cuộc Diệp Linh muốn làm gì? Mua hết tranh của em, mở triển lãm, người khác muốn mua lại thì cô ta tìm người đến phá rối..."
Ôn Chủy Vũ hỏi: "Người khác có biết Diệp Linh đang đẩy giá cho em không?"
Ôn Lê bảo: "Mọi người không ngu cũng không mù."
Ôn Chủy Vũ nói ra suy đoán của mình.
Ôn Lê nhàn nhạt quét mắt nhìn Ôn Chủy Vũ, không nói.
Từ trong ánh mắt của Ôn Lê, Ôn Chủy Vũ có thể thấy được chị không mấy đồng ý với phỏng đoán của mình.

Cô lên tiếng: "Chị Lê Lê, chị nghĩ sao?"

Ôn Lê đáp: "Nếu như chị đoán ra, thì đâu có tiện đường chạy qua đây thăm dò tin tức."
Ôn Chủy Vũ có phần bất lực nói: "Chuyện liên quan đến Diệp Linh, em còn biết ít hơn chị."
Ôn Lê đứng dậy, xách túi lên, trả lời một câu: "Chuyện chị có thể dám chắc đó chính là đồ thần kinh kia mở triển lãm bán tranh của em, nhưng lại không muốn để người ta mang nó đi mất." Giọng của chị lại truyền đến: "Xong rồi, chị đi đây."
Ôn Chủy Vũ bối rối nhìn Ôn Lê: "Về liền hả?"
Ôn Lê nói: "Chị đi ngang đây, sẵn tiện ghé thăm em một lát, thấy em vẫn khô khan giống như mọi khi, không bị chịu đả kích gì, chị yên tâm rồi.

Được rồi, lo vẽ tranh của em đi.

Về đây."
Ôn Chủy Vũ tiễn Ôn Lê ra cửa.

Cô biết Ôn Lê không an tâm, có lòng qua đây thăm mình.
Diệp Linh cùng ba của cô đấu đá trên thương trường, thắng bại đã định, chỉ có thể như thế.

Diệp Linh mang tranh của cô đi mở triển lãm, xướng ra vở kịch này, dẫn tới việc chị họ cô dè chừng.

Cô nghĩ chắc Ôn Lê đang lo lắng Diệp Linh sẽ gây bất lợi cho cô chăng?
Ôn Chủy Vũ tự thấy mình chẳng đắc tội Diệp Linh ở chỗ nào, dù có chỗ mạo phạm, thì cũng là Diệp Linh mạo phạm gia đình cô, nhưng cũng không mất lòng đến mức đuổi cùng giết tận cả nhà cô mới có thể cắt đứt tai họa về sau, lại chẳng giống như có ý xấu muốn nhằm vào cô hay gia đình cô cả.

Ôn Chủy Vũ nghĩ vậy, lập tức yên lòng, tiếp tục vẽ tranh.
Hoàng Chiến Thương Thiên Đồ là phần mở đầu của bộ tranh, cảnh tượng hùng vĩ, không chỉ xuất hiện rất nhiều loài chim, mà còn có núi non cây cỏ, vài trong số chúng đang vùi mình trong biển lửa rực đỏ.

Ôn Chủy Vũ không những vẽ ra cành lá của thân cây ngọn cỏ, còn họa nên hình dáng của chúng khi bị thiêu đốt.


Từng gốc cỏ, từng khóm hoa đều được cô cẩn thận tô lên từng lớp màu.

Mỗi nhành cỏ, mỗi ngọn cây luôn có sự khác biệt từ nơi sinh trưởng cho đến hình thái, dáng vẻ khi cháy lẫn mức độ bị thiêu đốt.
Cô vẽ rất tỉ mỉ, nên sẽ vẽ rất chậm.
Chờ đến lúc vẽ xong, cũng đã là giữa hè.
Việc khiến cô bất ngờ chính là Diệp Linh thế nhưng lại không hối thúc tranh của cô.
Trong lòng cô bảo: "Lẽ nào Diệp Linh quên luôn bức tranh này rồi?" Cô nhớ đến dáng vẻ cùng cách hành xử của Diệp Linh, cảm thấy Diệp Linh không phải là dạng người làm ăn cẩu thả, quên trước quên sau.

Ôn Chủy Vũ gọi cho Diệp Linh, điện thoại không có người bắt máy.
Đợi không đến hai phút sau, Diệp Linh gọi lại cho cô, trong giọng nói lộ ra vẻ mệt mỏi: "Là Chủy Vũ phải không?"
Ôn Chủy Vũ đáp: "Hoàng Chiến Thương Thiên Đồ vẽ xong rồi, không biết lúc nào tiện cho Diệp tiểu thư đến lấy tranh?"
Diệp Linh nói: "Hiện tại tôi có việc không thể đến, chắc qua nửa tháng sau mới có thể đi lấy tranh, cảm phiền Chủy Vũ giữ tranh giúp tôi một thời gian."
Cứ mỗi lần Ôn Chủy Vũ nghe Diệp Linh gọi mình là "Chủy Vũ" thì luôn thấy có chút gai óc, lại không tiện phản bác.

Cô vẽ hơn hai tháng mới xong bức tranh này, cho nên đối với chuyện Diệp Linh đến lấy tranh trễ nửa tháng cũng không có ý kiến gì, cô lên tiếng đồng ý: "Được.

Vậy không làm phiền Diệp tiểu thư nữa, tạm biệt." Sau đó cúp máy.
Diệp Linh không đến lấy tranh, đối với Ôn Chủy Vũ mà nói lại không phải chuyện xấu gì.

Cô tiếp nối bức Hoàng Chiến Thương Thiên Đồ, vẽ bức thứ hai mang tên Hoàng Trụy Cửu Tiêu Đồ.
Chim hoàng thua, rơi từ chín tầng mây, rớt xuống vực sâu không đáy trong dãy Côn Luân – chốn sâu thẳm, tối tăm mù mịt.
Rơi theo sau nó còn có nghìn vạn chim muôn.
Đó là đất trời sau đại họa.
Trời đất vì thế mà gần như tuyệt diệt.
Cỏ cây trong núi từ lâu đã bị ngọn lửa nuốt chửng hóa thành tro bay, khắp núi chìm trong bụi tàn, chỉ còn sót lại một vài thân cây cháy dở vẫn đang tỏa khói.
Tiểu yêu trốn trong đá nham, trên người dính đầy tro bụi, đen đúa giống như một cục than.
Hoàng điểu kia còn đang rỉ máu.

Máu của nó đã thôi bốc thành lửa mà hóa thành thứ ánh sáng màu vàng kim rơi xuống cùng thần điểu, vừa hay nhỏ ngay trán tiểu yêu tinh, vang lên một tiếng "tách tách", máu thấm vào trán.


Những giọt máu nóng bỏng đó, rất nóng, tỏa ra nỗi bi thương nồng đậm, thương đau khó kể bằng lời, cho đến bây giờ vẫn còn vờn quanh trong lòng Ôn Chủy Vũ.
Cô không hiểu vì sao hoàng điểu muốn đấu với trời cao, không rõ vì sao nó lại kiên quyết đến thế, dù rằng bỏ mình, cũng không chùn bước.
Cô không biết rằng do trong lòng chim hoàng bi thương nên liều mình với cao xanh, hay bởi đấu với cao xanh đến lực kiệt sức cùng mà đau buồn.
Cô chỉ là một tiểu yêu lãng vãng ở trong núi xem trò, không cẩn thận khiến trán thấm phải giọt máu kia, thấm luôn cả sự bi thương này.
Mặc dù Ôn Chủy Vũ không biết vì sao hoàng điểu muốn đấu với trời cao, nhưng cô hiểu cũng biết rõ.
Có một số việc dù thắng hay bại, được hay mất cũng phải làm, có một số chuyện, biết rõ sẽ trả cái giá rất đắt cũng phải chấp nhận.
Ôn Chủy Vũ trải giấy ra, dùng đồ chặn giấy cố định nó.

Trong đầu cô dần hiện lên toàn cảnh của Hoàng Trụy Cửu Tiêu Đồ, tầm mắt rơi trên giấy vẽ, mang cảnh tượng ấy in lên mặt giấy, dùng bút cọ ở trong tay phác ra dáng vẻ của chim hoàng.
Cô vẽ tranh, từ trước đến nay vốn không vẽ phác thảo, tất cả đều là trực tiếp nhấc bút vẽ lên mặt giấy thục tuyên.

Đầu nghĩ gì, tay vẽ nấy, vẽ ra thứ gì, thì chính là thứ ấy.

Nếu như sửa, chỉ sẽ càng khiến cho bức tranh trông chẳng ra làm sao.

Ôn Chủy Vũ nghĩ, việc làm ấy không khác gì phẫu thuật chỉnh hình.

Dù không đẹp đẽ hoàn mỹ đến đâu thì đều do trời sinh, dù cho có xấu xí đến mấy thì đấy cũng là đặc điểm riêng biệt của bản thân mình.

Chỉnh hình xong, mặc dù có đẹp, nhưng phần xương cốt bên trong đã sớm đổi thay hoàn toàn, vẻ ngoài cũng mất đi nét linh động vốn có, lại có một số chỉnh sửa quá đà, tiêm chích nhiều lần, nên cả gương mặt trông giống như người giả.

Tranh của cô, trước giờ đều không hoàn mỹ, thứ cô theo đuổi là sự linh động, là sinh mệnh, là tâm hồn, có đôi lúc khiếm khuyết cũng là một loại nét đẹp, thứ quá hoàn mỹ, chắc chắn mất đi khuyết điểm, cũng không còn hoàn hảo nữa.
Còn một nguyên nhân khác khiến cho Ôn Chủy Vũ lựa chọn không vẽ phác họa, bởi lẽ những gì được vẽ ra đầu tiên ấy chính là thứ đã hoàn quyện vào cảm xúc, là thứ chân thật nhất.

Sau khi vẽ ra, lại đồ lại trên giấy thêm lần nữa, giống như tác phẩm sao chép từ bản chính, sẽ mất đi cảm giác và sự linh động thuở nguyên sơ.
- -----------
Chú thích:
(1) Thuyền nát vẫn còn ba tấc đinh (烂船还有三寸钉): Ý là đồ vứt đi vẫn còn chỗ tận dụng được..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.