Liệt Hỏa Kiêu Sầu

Chương 49




Edit: Yển

Beta: Phong Lưu Quân

Đông Xuyên là thành phố tuyến một chuẩn, quy mô của Bệnh viện Nhân dân số 1 hơn xa bệnh viện huyện của Xích Uyên, những người bệnh nặng trong các tỉnh xung quanh cơ bản đều sẽ đổ về đây. Mặc dù mới mở rộng hai năm trước, lúc này, bệnh viện vẫn chật ních người. Thang máy phải phần cho các bạn cần người khác đỡ dùng; cầu thang thì phân ra một lối khẩn cấp cho các bác sĩ y tá vội vàng chạy lên chạy xuống; các bệnh nhân và người nhà còn lại, tất cả đều trưng khuôn mặt đưa đám, xếp hàng đi chầm chậm.

Có một em bé hai, ba tuổi, đại khái là bị bệnh khó chịu, mặt đỏ bừng vì sốt, không ngừng khóc quấy, khua khoắng tay chân trong lòng mẹ. Mẹ em bé chỉ có một mình, bế đứa bé lớn như vậy suốt dọc đường đã hết sức lực bất tòng tâm, chỉ có thể vừa luống cuống tay chân giữ con, vừa khúm núm xin lỗi những người bị va phải khi đi ngang qua, hơi không lưu ý, nhìn lại đã phát hiện tay con nắm thứ gì đó – đứa nhóc con này kéo một nắm tóc của người ta.

“Mau buông tay ra!” Mẹ đứa trẻ chật vật toát mồ hôi nóng đầy đầu, “Mẹ đánh bây giờ! Xin lỗi xin lỗi!”

Người bị nắm tóc lại quay đầu theo tay đứa trẻ, nhẹ nhàng ngoắc tay bé. Tay người nọ rất lạnh, giống như ngọc thạch, em bé đang bị sốt, một cách tự nhiên muốn tới gần thứ lạnh, thế là bỏ tóc ra, nắm lấy ngón tay đưa qua.

Đó là một đôi tay nam giới, thuôn dài, khớp xương rõ ràng, đầu ngón tay hơi chai. Lúc này, mẹ em bé mới phát hiện, người tóc dài kia lại là nam, đứng trên bậc thang bên dưới.

“A… thật ngại quá.”

Người kia hơi nghiêng đầu, thoáng nở nụ cười với chị ta, đoạn xòe tay ra, áp nhẹ lên trán em bé. Cảm giác mát lạnh thoải mái tràn lên, em bé vốn khóc quấy không ngừng kia trong khoảnh khắc đã im lặng.

“Không sao,” hắn nói, “cháu tôi cũng rất khó nuôi, trẻ con mà.”

Mẹ đứa trẻ hơi sững sờ trước khuôn mặt nghiêng kia, định thần lại thì người ta đã đi xa rồi.

Thịnh Linh Uyên kéo lại lọn tóc bị nhóc con nắm, bỗng nhiên nhớ đến Thái tử của hắn.

Đại danh của Thái tử là từ cha mẹ để lại, nhũ danh “Đồng Nhi” thì là do hắn đặt.

Đứa trẻ ấy trời sinh thiếu hụt, từ khi sinh ra vẫn khóc suốt ngày suốt đêm không ngừng, như thể tới trần thế sống một thời gian như vậy đau khổ không kém gì bị “bức lương vi xướng”, thật là không cam tâm không tình nguyện.

Đứa trẻ này thân phận đặc biệt, cha mẹ mất sớm, khi ấy bên cạnh Thịnh Linh Uyên không có ai tin cậy để phó thác, chỉ có thể mang theo bên người, bị đứa “nhóc khóc đêm”[1] này tra tấn khổ không tả nổi. Tay hắn mỗi ngày không phải áp trên đỉnh đầu đứa trẻ kia, thì là đặt trên cái cổ bé xíu ấy, một ngày có khoảng bảy mươi, tám mươi lần nghĩ “không phải nó chết thì là mình chết”.

Sau đó, có lẽ là hắn quen rồi, cũng có lẽ là hắn phát hiện, trẻ em chính là một tấm gương biết khóc quấy, có thể phản chiếu trái tim sứt đầu mẻ trán dưới mặt nạ bình tĩnh của người lớn.

Thịnh Linh Uyên một dạo dùng Thái tử như “đá mài dao”, ép mình ngưng thần tĩnh khí trong tiếng khóc chói tai đó, cứ thế mài ra một trái tim không gợn sóng.

Xuyên qua khe hở cầu thang, hắn thoáng nhìn đại sảnh khám bệnh đông nườm nượp.

Giờ đây, lửa Xích Uyên đã tắt, nhân gian thái bình, nhìn chung đứa trẻ kia làm không tệ.

Lúc này, một nhóm mặc áo khoác dài màu trắng đẩy một ca cấp cứu lao như điên qua, “Nhường đường, nhường đường!”

Thịnh Linh Uyên cách một khoảng, thoáng nhìn chàng trai trẻ đang bị người ta vây quanh cấp cứu – còn thở, nhưng thần hồn đã tiêu tan, một phen cấp cứu rầm rộ này đã định trước là phí công vô ích. Một đôi nam nữ trung niên, chắc là cha mẹ, thất tha thất thểu đi theo phía sau, người phụ nữ chân mềm nhũn quỵ xuống đất, che miệng không dám khóc lớn tiếng. Người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, rất đáng thương.

Thịnh Linh Uyên khoanh tay đứng ngoài nhìn một lát, ngẩng đầu nhìn thấy bảng chỉ dẫn treo trên trần nhà, miễn cưỡng nhận ra hai chữ “cấp cứu”. Những người mặc áo khoác dài màu trắng đó bận đến mức chân không chạm đất, thỉnh thoảng có người bị đẩy vào.

Thật ra “thân phận” mà Tuyên Cơ nói rất dễ dàng có được, một đôi chướng nhãn pháp vặt chồng lên, chọn đúng thời cơ, thay thế một người chết là được.

Phàm nhân trúng chiêu xung quanh ban đầu sẽ cảm thấy hắn chính là nguyên chủ, có khuôn mặt giống nguyên chủ, sau khi sống chung một thời gian, có thể qua tiếp xúc hằng ngày, ngấm ngầm sửa chữa ký ức của mọi người, thong thả làm cẩn thận, dần dần khiến họ cảm thấy người mình biết vốn là như thế, thỉnh thoảng có chi tiết sơ hở cũng không hề gì, dẫu sao phần lớn mọi người sống mơ hồ, cho dù phát hiện một số việc nhỏ khác lạ ở người bên cạnh, cũng sẽ tự động bổ sung một lý do hợp lý. Dễ dàng hơn nhiều so với việc hắn bị một vòng xe cảnh sát bao vây ở bên ngoài khách sạn, khẩn cấp sửa chữa ký ức của mọi người gần đó.

Có điều…

Thịnh Linh Uyên im lặng xuống lầu, rời khỏi bệnh viện.

Hắn nghĩ, hắn cần thứ này làm gì? Tiểu yêu kia thật sự lo lắng nhiều quá.

Cuộc sống của những người này, chủ yếu là xem cái mới mẻ, nhìn một cái là được rồi, phàm trần trăm trượng quá náo nhiệt, quá ồn ào, hắn sống không quen. Giải quyết âm trầm tế văn quấy nhiễu thanh tĩnh kia xong, hắn vẫn phải về Xích Uyên, tìm một chỗ xuống mồ yên nghỉ, hi vọng trăm năm ngàn năm sau đừng có hậu nhân mù dở quật hắn lên nữa.

Nhắc đến chuyện này, trước là hắn, sau đó là A Lạc Tân của tộc vu nhân, vậy vị tiếp theo bị âm trầm tế văn quấy nhiễu… sẽ là người quen cũ phương nào?

Thịnh Linh Uyên trầm tư một lát, cuối cùng ánh mắt ghim ở phương nam, rời đi từ cửa tây bệnh viện.

Cùng lúc đó, Tuyên Cơ vừa hay chạy tới bệnh viện – tiếc rằng hắn vào từ cửa đông.

Hắn vội vàng chạy tới phòng bệnh của Tiêu Chinh, sau khi vào cửa hỏi liền một tràng: “Lão Tiêu, có phải vừa rồi đã có người nào đến đây?”

“Cái thanh kiếm còn khốn cả hơn ông.” Tiêu Chinh đặt một tay lên máy đo năng lượng dị thường quá tải, thay quần áo bệnh nhân, kéo quần bằng tư thế kim kê độc lập, “Còn phá hoại của công…”

Tuyên Cơ liếc nhìn máy đo cao hơn một người kia, nhìn là biết rất đắt, thế là hắn không nói hai lời quay người đi luôn, “Không đền nổi, đơn xin từ chức tôi gửi vào hòm thư của ông, tôi về quê đây, bye bye.”

Lúc này, hắn cấp bách muốn về tế đàn trong tộc xem sao.

Mặc dù Tuyên Cơ trông có vẻ hướng ngoại năng động, song không phải là người cảm xúc hóa, rất ít buồn quá hay vui quá, thế nhưng Thịnh Linh Uyên hết lần này đến lần khác gợi lên cảm xúc lạ lùng của hắn.

Nếu như lần trong mộ vu nhân ấy còn có thể nói là bị hoàn cảnh và thân kiếm cộng minh, vậy giấc mơ không hay ho lúc sáng sớm lại là thế nào? Lúc này ngực hắn còn ngột ngạt khó chịu, nếu không phải một chút lý trí vẫn còn, ban nãy trên đường hắn suýt nữa đã lôi Bản cam kết phụ trách hoàn toàn ra ký luôn rồi.

Nếu tổ tiên nhà họ không có truyền thống chịu ngược đãi thành cuồng, vậy tộc họ nhất định có ràng buộc sâu hơn với Vũ Đế năm ấy. Sâu bao nhiêu thì Tuyên Cơ không tưởng tượng được rõ lắm.

Bởi vì thủ hỏa nhân thường sinh ra vào những năm chiến loạn, nạn đói hoặc đại thiên tai, vừa mở mắt chính là tình cảnh người nhiệm trước táng thân biển lửa, ký ức kế thừa hầu như chính là lịch sử gian khổ ba ngàn năm. Nhưng cho dù là hết lần này đến lần khác bị Xích Uyên nuốt chửng, cũng đã bị đại tế truyền thừa cách ly – tương tự với một cơ chế bảo vệ. Nói cách khác, Tuyên Cơ có thể “nhớ” chuyện tử vong này từ truyền thừa ký ức của thế hệ trước, nhưng cảm xúc đau đớn và sợ hãi khổng lồ ngay khi chết không hề truyền đến hắn.

Ngay cả cảm xúc cái chết mang đến cũng có thể bị cách ly, tại sao Thịnh Linh Uyên lại có thể cho hắn sự xúc động chân thật sâu sắc đến vậy?

“Từ từ, đứng lại!” Trong tình thế cấp bách, Tiêu Chinh vung tay bắn ra một chuỗi tia lửa điện, chặn đường hắn.

Tuyên Cơ người ở bệnh viện mà thần hồn đã chạy mười vạn tám ngàn dặm, bất ngờ không kịp đề phòng bị điện giật, “oái” một tiếng, suýt nữa đập lên khung cửa. Hắn đau đớn ôm ngực, “Ông bị bệnh chó dại à Pikachu Tiêu!”

“Đừng hòng chạy, mọi chuyện đều do ông gây ra, mau theo tôi về Tổng cục!” Tiêu Chinh một chân nhảy qua, đè vai hắn lại, “Còn nữa, mau mau ký Bản cam kết phụ trách hoàn toàn, quản chặt kiếm linh chết tiệt nhà ông.”

Sáng sớm thứ Hai, giới khả năng đặc biệt xảy ra một trận động đất – hơn nữa dư chấn liên tục.

Thông báo điều tra bươm bướm kính hoa thủy nguyệt nội bộ Tổng cục bất thình lình xuất hiện không hề báo trước, dọa chạy cơn buồn ngủ của mọi người. Đọc thông báo còn chưa kịp hiểu, đã phát hiện bên cạnh có đồng nghiệp trúng chiêu ngã xuống một cách không minh bạch. Ngay sau đó, Tổng cục lại gửi bản thông báo thứ hai, nói bản ban nãy không phải là văn kiện chính thức, bên trong có virus.

Trong cảnh lòng người hoảng sợ, những người trúng chiêu té xỉu nhanh chóng bị cách ly.

Kẻ không rõ chân tướng lo lắng mình cũng bị nhiễm “virus”, kẻ khứu giác nhạy bén bắt đầu cảm thấy bên trong có ẩn tình khác, kẻ ôm mưu mô thì lo sợ bất an.

Tiêu Chinh tiền trảm hậu tấu, hạ lệnh phong tỏa đơn vị các nơi, bao gồm cả trụ sở chính, cấm tất cả mọi người ra vào “trước khi xác định virus có truyền nhiễm hay không”.

Trong toàn hệ thống khả năng đặc biệt, cuộc đại điều tra cuốn qua cả nước như một trận gió xoáy, không hề báo trước.

“Ở địa phương còn đỡ,” Tiêu Chinh bỏ điện thoại xuống, nói với Tuyên Cơ, “tổ điều tra nói tình hình trụ sở chính là gay go nhất, tổng cộng mười bảy người chạy việc bên ngoài và cựu chạy việc bên ngoài, sau khi tiếp xúc bưu kiện sinh ra triệu chứng khả nghi… Ôi, mà những người này ngất thì ngất, trước khi định tội còn phải xét xử, ông xác định không có di chứng, đúng chứ?”

Tuyên Cơ đang xem đoạn phim Bình Thiến Như gửi cho hắn trên di động, do một đồng nghiệp ở lại Phòng Khắc phục hậu quả trực gửi đến từ Tổng cục.

Một người đàn ông trông như tinh anh chạy việc bên ngoài đang nhai kẹo cao su, vừa lướt di động vừa kiêu căng bước qua con rồng vàng trước cửa đi vào trong. Rồng vàng trên sàn nhà còn chưa kịp phản đối, người đó đột nhiên dừng bước, cả người phát ra một quầng sáng màu đỏ, trán lóe lên dấu vết hình bươm bướm, kế đó ngã quỵ. Xung quanh lập tức xôn xao, ống kính dừng lại trên mặt người ấy, ánh sáng màu đỏ trên người rút đi, mặt mày xám xịt như xác chết.

Tuyên Cơ có nỗi khổ khó nói, nghĩ bụng: “Việc đó ai mà biết chứ.”

Vị tổ tông kia không có quan niệm pháp chế, lỡ như ông cụ cảm thấy những người này “luận tội đáng tru”, không khéo trực tiếp “tru” luôn, ngay cả thủ tục cũng không cần.

“A… chắc thế, ha ha.” Tuyên Cơ cười gượng, thoáng nhìn ra ngoài cửa sổ. Hiện giờ hai người họ đang ở trên máy bay tư nhân điều phối khẩn cấp, trên đường bay về trụ sở chính, Tuyên Cơ bắt đầu tính toán hay là mình “nhảy máy bay chạy trốn” luôn cho rồi.

May mà Tiêu Chinh không chú ý, lúc này di động của hắn liên tiếp có chuông báo email đến.

“Chủ nhiệm Tiêu, trong tài khoản ba người chạy việc bên ngoài dính dáng đến vụ việc của trụ sở chính, phát hiện lịch sử chuyển khoản cho Củng Thành Công – cựu Chủ nhiệm Phòng Khắc phục hậu quả, số tiền cao nhất là một trăm tám mươi ngàn, thấp nhất là ba mươi tư ngàn. Chúng ta đã tra tất cả lịch sử cuộc gọi của họ bảy mươi hai giờ trước và sau ghi chép chuyển khoản, phát hiện ngoại trừ Củng Thành Công, họ đều từng liên lạc với cựu Cục trưởng, phần lớn là liên lạc qua điện thoại, một người chạy việc bên ngoài trong số đó sau khi chuyển khoản đã gửi một tin nhắn cho cựu Cục trưởng – Đặc sản quê sếp nhờ em mang đã giao cho Chủ nhiệm Củng, Chủ nhiệm Củng bảo em chuyển lời cảm ơn đến sếp, hôm khác sẽ tự mình đến nhà đáp lễ.”

Tiêu Chinh chuyển tiếp tin nhắn cho tổ điều tra các nơi trên toàn quốc.

Rất nhanh, hắn nhận được phản hồi từ các nơi, những người từng động vào bươm bướm kính hoa thủy nguyệt đó, trong lịch sử trò chuyện, trùng hợp đều xuất hiện từ như vậy.

“Nếu không phải quý Cục phong tục đặc biệt thuần phác, đi đến đâu cũng mang đặc sản quê tặng nhau… thì ‘đặc sản quê’ này chính là một từ mấu chốt.” Tuyên Cơ sờ cằm nói, “Đám người chạy việc bên ngoài không chịu phấn đấu các ông khi chấp hành nhiệm vụ xảy ra sự cố, nhân số thương vong vượt qua quy định, sẽ đến chỗ Củng Thành Công mua bươm bướm kính hoa thủy nguyệt để tạo dựng cảnh thái bình. Không phải ai cũng có thể mua được, phải qua người quen giới thiệu, ám hiệu chính là ‘đặc sản quê’.”

Tiêu Chinh cười gằn một tiếng, “Mượn danh nghĩa tặng ‘đặc sản quê’ hối lộ Củng Thành Công, lấy được bươm bướm, xem cách nói ‘đáp lễ’, đại khái Củng Thành Công còn chia cho ‘trung gian’ một ít ưu đãi, chuỗi sản nghiệp thật là rõ ràng.”

Tuyên Cơ lại hỏi: “Sao số tiền không giống nhau, còn có lẻ có chẵn?”

Tiêu Chinh nhấc điện thoại gọi cho trụ sở chính, “Mở máy vạn niên, tra các đối tượng tình nghi có phụ trách nhiệm vụ gì trong vòng một tuần trước và sau khi chuyển khoản hay không.”

Tuyên Cơ tò mò hỏi: “Hửm? Máy gì?”

Một tiếng sau, máy bay đáp xuống trụ sở chính Cục Dị khống, Tuyên Cơ đã nhìn thấy “máy vạn niên” khổng lồ kia.

Máy vạn niên nằm ở tầng mười tám dưới lòng đất, cao khoảng bốn, năm mét, đại sảnh chứa nó xấp xỉ kích cỡ của một sân bóng tiêu chuẩn, bốn vách tường là từng tầng màn hình cầu thang xếp chồng lên nhau, sau khi nhập ngày và tọa độ địa điểm đại khái, nhiệt độ không khí, độ ẩm xung quanh máy vạn niên lập tức điều chỉnh đến tình hình lúc ấy, ngay cả mưa rào sấm chớp đều có thể mô phỏng.

Đồng thời, trên màn hình xung quanh bắt đầu chạy qua các sự kiện quan trọng xảy ra cùng ngày, phân bố phản ứng năng lượng dị thường các nơi…

Tuyên Cơ nhìn thấy mấy nghiên cứu viên mở máy vạn niên, nhét một người chạy việc bên ngoài dính líu đến vụ án đang hôn mê vào, máy “ù” một tiếng, các con số nhảy nhót một hồi trên màn hình.

“Nguyên lý là hết thảy xảy ra trên đời đều có dấu vết để lần theo,” Tiêu Chinh nói, “máy vạn niên có thể thông qua một số phân tích giải toán, truy ngược phản ứng năng lượng phát sinh ở người này tại đoạn thời gian nào đó, lại thông qua mô phỏng hoàn nguyên hoàn cảnh khi ấy, cùng với phản ứng năng lượng trên người bị điều tra, kích hoạt ký ức đè nén che giấu của người bị điều tra. Đương nhiên, người bị điều tra đầu tiên phải là ‘khả năng đặc biệt’, năng lượng của người thường quá thấp, không đạt tới hạn mức, máy vạn niên không kiểm tra được. Đôi khi, người bị điều tra còn có ý thức phản kháng, nhưng mà những người vô thức này…”

Hắn chưa dứt lời, trên các màn hình xung quanh máy vạn niên đã xuất hiện khuôn mặt người bị điều tra.

Người chạy việc bên ngoài quần áo chỉnh tề kia trông rất thảm hại, bụi đất đầy mình, toàn thân run rẩy mà cầm điện thoại, “Cục trưởng, cầu xin ngài… khi bắt bọ cạp biến dị không cẩn thận đốt một trạm xăng… thật sự không phải cố ý… chết rồi, chết rồi…”

Hình ảnh trên màn hình di chuyển theo ánh mắt hắn, trên mặt đất có mấy chục xác chết lớn lớn bé bé, nhân viên trạm xăng, du khách đúng lúc dừng ở gần đó, phần lớn thi thể đã máu thịt bầy nhầy.

Tiêu Chinh bỗng chốc nheo mắt, “Có thể trở thành bằng chứng trước tòa rồi.”

Điều tra viên quay đầu xin chỉ thị, “Chủ nhiệm Tiêu, bây giờ làm thế nào?”

Tiêu Chinh khoát tay, “Bắt giữ, gửi báo cáo chính thức cho Cục trưởng Hoàng.”

Lúc này, Tuyên Cơ hơi suy tư nhìn chằm chằm máy vạn niên, đột nhiên hỏi: “Thứ này có thể ngược dòng đến bao lâu về trước? Mấy trăm năm? Mấy ngàn năm?”

“Từ xưa tới nay,” một nghiên cứu viên thao tác máy vạn niên quay đầu lại, nói với hắn, “đương nhiên, chuyện quá xa thì chỉ có thể tra một chút về thời tiết lúc đó, bởi vì không có người sống nào nhớ nổi.”

[1] Nguyên văn: 夜哭郎 (dạ khốc lang). Cách gọi dân gian chỉ những đứa trẻ hay khóc quấy ban đêm, ngoài ra cũng chỉ tiếng khóc thần bí văng vẳng trong đêm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.