Liên Minh Quái Vật Biển

Chương 13: 13: Rốt Cuộc Ai Xui Xẻo




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Ở biển, những con cá có thể phát triển đến kích thước của một người trưởng thành không phải là hiếm, trời sinh hung mãnh chắc chắn không chỉ mỗi cá mập.

Điều Hạ Ý lo sợ là, có lẽ những sinh vật ở vùng biển này không chết vì phóng xạ, mà là bị ——
Ở nơi phóng xạ dữ dội như vậy, không có gì lạ khi xuất hiện quái vật hung ác đột biến, thực ra hắn còn nghi ngờ con quái vật biển khổng lồ kia xuất hiện giống như thế, một con bạch tuộc có thể trở nên như vậy, loài cá bình thường thì sao? Cả cá mập trắng vốn đã hung bạo nữa?
Khi bàn tay Hạ Ý chạm vào đá ngầm ướt đẫm, đã nôn nóng mà phát lực, muốn nhờ đó để leo lên bờ, vì quá hoảng nên hắn bắt hụt, lần nữa ngã vào biển.

Tựa như bị tảo biển cuốn lấy, dù Hạ Ý có ra sức để nổi lên mặt biển thế nào, thì cũng vẫn không sao di chuyển được.

Trong lúc hoảng sợ hắn đột nhiên quay đầu, đã không nhìn thấy đuôi cá màu bạc nữa, bên cạnh mình cũng không xuất hiện bất cứ thứ gì, thế nhưng nhìn không thấy, mới khiến người ta sợ hãi nhất.

Ánh nắng tuy rất đẹp, nước biển cũng rất trong, nhưng xuyên qua chiết xạ của tầng tầng gợn nước này, có rất nhiều thứ Hạ Ý không nhìn rõ được nếu ở nơi xa, thực tế nếu lặn trong biển suốt thời gian dài mà không có thuốc nhỏ mắt và đeo kính bảo hộ, thì tổn thương cho mắt là lớn vô cùng, nhưng Hạ Ý không có kinh nghiệm bơi lội, hắn hoàn toàn không biết gì về điều này, giờ đây hắn chỉ cảm thấy ánh sáng trước mắt làm người ta rất khó chịu.

Ánh sáng đương nhiên không trong suốt, nó có màu sắc, vẻ rực rỡ mà nó thỉnh thoảng phát ra khi bị chiết xạ nhất định sẽ khiến người ta phải mê mẩn.

Hạ Ý cứng người, mảng nước biển trên đỉnh đầu hắn, vậy mà biến thành một tấm gương lồi to lớn lưu chuyển đủ mọi màu sắc, quả thực còn xuất sắc hơn cả kính vạn hoa, dải dải tím lam vàng lục theo gợn nước biển, nhanh chóng lướt qua.

Chợt tầm mắt hắn tối sầm lại, tựa như có một bức màn buông xuống, ngăn cách nước biển thành từng đường bóng mờ.

Đây không những là trên thị giác, mà còn có thể cảm nhận được, trước mắt Hạ Ý biến thành màu đen, tay chân vô lực, lồng ngực vốn không bị đè tức bắt đầu nhói lên, mồ hôi lạnh nháy mắt ứa ra.

Hắn vô thức muốn há mồm thở dốc, nhưng lại sặc vài hớp nước biển.


Ngay lúc này, cả người Hạ Ý đột nhiên bị kéo lấy, hắn mơ mơ hồ hồ cúi đầu, chỉ nhìn thấy có cánh tay ôm chặt eo mình, thon dài nhợt nhạt, cổ tay và khuỷu tay dường như có sa mỏng bạc mờ, đó là mảnh áo bị rách ư?
Hạ Ý ngất đi, thế nên hắn không phát hiện, thứ khiến tầm mắt hắn tối sầm tựa như màn buông kia là vô số chiếc xúc tu.

Mà vì để cứu hắn, người cá nọ thẳng tay xé đứt những xúc tu lồng trên đầu Hạ Ý, những chiếc râu thật dài buông xuống tựa màn che chấm đất uốn lượn trong nước biển, kế đó kính lồi khổng lồ giống kính vạn hoa trong biển đột nhiên nghiêng đi, lật một nửa, lúc này bộ mặt thật của nó mới lộ ra.

Đây là sứa, một con lớn vô cùng.

Nơi hải vực trống trải, sóng hạ âm của quái vật biển đang vang vọng dữ dội, thân thể Hạ Ý hơi giật giật, hắn mơ hồ cảm thấy đau nhói như có vô số cây kim châm lên trán, dần dần, hắn nghe được tiếng động khác với nước biển, càng lúc càng vang, càng lúc càng rõ ràng.

Tiếc thay Hạ Ý không hiểu được loại ngôn ngữ sóng âm quy luật xếp theo thứ tự này.

—— Xúc tu của ta a a a, thăng bằng của ta!!
Con sứa bờm sư tử* đáng thương này lật nghiêng trong đáy biển chỉ sâu bảy tám mét, thân thể xòe ô trên cùng của nó có khoảng sáu bảy mét, mà xúc tu thì lại lớn khiếp người, đưa mắt nhìn chẳng thấy ngọn đầu đâu, chúng vốn rụt lại, giờ thả xuống trông hệt như vạt váy dạ hội, chuyên môn kéo lê quét sàn, úi không là quét đáy biển.

Nó cố gắng bơi đến vùng biển cạn như thế, đoán chừng đã đủ ấm ức, bây giờ...!
Đáng tiếc thủ phạm lại chẳng hề để ý đến nó.

"Rào."
Người cá đẩy Hạ Ý lên bờ.

Đôi mắt màu tím của nó càng thêm sâu, bàn tay mọc vây cá như lụa sa mỏng nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của Hạ Ý, sau đó hơi cúi đầu, tựa hồ đang đánh giá Hạ Ý, ngực nó còn ngâm trong nước biển, giọt nước từ suối tóc bạc nhạt và trán nó lăn xuống, nhỏ giọt lên đường cong của xương quai xanh hoàn mỹ và tao nhã, nơi cổ trắng tuyết thon thả có đeo một com ốc biển nhỏ nhắn màu trắng ngọc được xâu bằng một sợi dây ửng đen.


Trời lại mưa ư?
Hạ Ý mơ mơ màng màng nghiêng đầu, còn vô thức liếm giọt nước rơi bên môi.

Mặn...!
Ánh mắt người cá chợt tối lại, nó lập tức quay đầu ầm một tiếng lặn vào biển lần nữa.

Cho nên khi Hạ Ý mở mắt, chỉ nhìn thấy bọt sóng trắng tuyết và đuôi cá màu bạc như ẩn như hiện.

Mặt hắn nóng vô cùng, tựa như sốt cao không khỏi, không có chút sức nào để gượng dậy, càng đừng nói chi là ngồi dậy nhìn cho rõ, chỉ mơ hồ cảm thấy sợ hãi, không phải sợ cách bờ biển gần như thế, con cá kia nhất định có thể tấn công được, mà là triệu chứng này —— trước kia Hạ Ý từng bị một lần, hằn vào trí nhớ rất sâu, hắn dám chắc nếu hiện tại trên người hắn có vết thương, thì máu chảy ra sẽ không phải màu đỏ thẫm, mà là đỏ đào tươi tắn, hắn vừa nằm thở dốc, vừa cảm thấy vô lý.

Bơi lội có thể nghẹt thở, nhưng đã nghe ai nói bơi lội sẽ ngộ độc khí carbon monoxit* bao giờ?
Logic của quái vật biển trong tận thế nói, hoàn toàn có thể!
Nếu như bạn ở ngay phía dưới một con sứa muốn chìm xuống! Và vừa hay bạn không cần thở bằng miệng cùng mũi, còn nhờ bởi một sức mạnh kỳ lạ nào đó, trực tiếp hút lấy khí oxy từ nước biển.

Tiếng sóng biển xô bờ liên miên, người cá có tốc độ lạ thường, như con thoi dưới mặt nước, thậm chí chẳng hề gây nên tia bọt nước lớn lao nào, và phía sau nó, là một con sứa đáng thương không ngừng xoay quanh tại chỗ, nghiêng mình gian nan dịch lên phía trước.

Đôi khi, quá nhiều "chân", cũng sẽ không biết làm sao để "đi"!
Hạ Ý nằm đó một lúc lâu, mới khôi phục chút sức.


Lúc này ánh nắng đã không còn chói chang nữa, nước biển vẫn là nước biển, thậm chí tay Hạ Ý còn nắm chặt bó rong thạch kia, chuyện vừa rồi chẳng khác nào ảo giác của hắn, thế nhưng Hạ Ý đã hiểu được, vùng biển nhìn như trống rỗng này, vẫn tiềm tàng nguy hiểm đáng sợ, con cá bự không biết tên kia, hay là sinh vật trong suốt lại có ráng màu phát sáng đó —— nếu nó đúng là sinh vật!
Thật sự đã chẳng hay biết gì, cứ thế bơi vào miệng? Vào thân thể của một con quá vật?
Bãi đá ngầm này chỉ có mấy mét vuông, sau khi hắn nằm xuống, thực sự chẳng thừa được bao nhiêu chỗ, vả lại còn càng lúc càng thấp, thủy triều rất nhanh sẽ dâng lên.

Là chờ chết, hay là sống tiếp, đây là một lựa chọn khó khăn.

Hạ Ý chậm rãi buông ngón tay ra, thời gian nắm quá lâu, nên hết sức tê cứng, hắn nuốt xuống hết những thứ có thể ăn, nhìn nước biển không có bất kỳ khác thường nào, vẫn đột nhiên nhảy xuống, cực nhanh bơi ra ngoài.

Quá trình trốn thoát của hắn rất suôn sẻ, lúc ngang qua mảng rong thạch cũng không dám đưa tay hái.

Hạ Ý chỉ có một ý nghĩ, chính là nhanh chóng rời khỏi vùng biển khác thường này.

Giao giới giữa Biển Đông và Thái Bình Dương có nhiều quần đảo, trước lúc hắn kiệt sức, men theo bãi đá ngầm lởm chởm này, thay đổi phương hướng, hắn nhất định có thể tìm được một hòn đảo nhỏ ở được! Và nhất định sẽ tìm được thêm nhiều thứ có thể ăn hơn, thậm chí cả nước ngọt.

Nếu quyết định sống cho tốt, sao hắn có thể có lỗi với chính mình.

Hạ Ý đi rồi, khi thủy triều lên nước biển phủ ngập đá ngầm, người cá đã quay lại, nhưng lại không tìm được vật sưu tầm mà nó vất vả mang về, bơi một vòng xung quanh thủy vực đặc biệt là những nơi mọc rong biển màu đỏ tím, vẫn cứ không phát hiện chút dấu vết để lại nào, nó bắt đầu cảm thấy ảo não hoặc nên nói là phẫn nộ.

"Con người, ngươi trốn không thoát!"
Nơi mặt biển rất xa, Hạ Ý chợt choáng váng, tựa như bị sóng khí từ phía sau va phải, toàn thân hắn mất tự chủ suýt nữa ngã vào cát mịn dưới đáy biển, một câu nói lạnh băng với làn điệu quái dị cứ thế hiện lên trong đầu hắn.

Con người?
Trốn?
Hạ Ý đè chặt lại thái dương đang không ngừng giần giật đau nhức, hắn không biết giọng nói này đến từ đâu, nhưng hắn đã bắt đầu liên tục nghe được những tiếng động quái lạ vang lên từ nước biển, không biết là do quá xa, hay là bởi hắn nghe không hiểu, tất cả đều lộn xộn chẳng thể phân biết được đó là gì.


Tiếng rì rì lung tung trái lại cảm giác như là sóng điện.

"Tất cả câm mồm ở lại đây."
...!
Hạ Ý ngẩn ra.

"Cút, sự ngu xuẩn của con người đã lây sang các ngươi!"
......!
Vùng biển sâu 100 mét, mấy con quái vật biển khổng lồ ấm ức ngồi một chỗ, ngu xuẩn ư? Chẳng qua chúng quên mất sứa Cyaneidae, không thể co mình lại nơi nước nông sâu bảy tám mét, đã thế, tên đần Nereus kia còn lật nghiêng trôi về!
===================
Chú thích:
*Sứa bờm sư tử: Là loài sứa lớn nhất trong các loài sứa được biết.

Phạm vi phân bố của loài này giới hạn vùng nước lạnh, phương bắc của Bắc Cực, phía bắc Đại Tây Dương, và phía bắc Thái Bình Dương, hiếm khi tìm thấy xa hơn về phía nam hơn 42 ° độ vĩ bắc.

(Wikipedia)

*Cacbon monoxit: Công thức hóa học là CO, là một chất khí không màu, không mùi, bắt cháy và có độc tính cao.

Nó là sản phẩm chính trong sự cháy không hoàn toàn của cacbon và các hợp chất chứa cacbon.

Có nhiều nguồn sinh ra cacbon monoxit.

(Wikipedia).


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.