Leng Keng Hồng Nhan Phong Thái Hành Thiên Hạ

Chương 44: Sơn Trưởng




Edit : Stupid mermaid

Beta: Lan Hương

Như Phong nhìn lão đầu chu chu miệng, ý bảo hắn xem tình huống một chút, không nghĩ tới lão đầu nhìn Như Phong rồi nói: “Ngươi trở về đi, lần sau sẽ lại tìm ngươi.”

Như Phong gật đầu, nhất nhất hướng phu tử kia nói chuyện, lúc sau mới rời đi.

Một hồi đến phòng, Như Phong liền nhào lên giường, liều mạng mà đấm đánh gối. Dục Tuyên một bên đang viết, kinh ngạc mà nhìn nàng: “Như Phong, ngươi bị cái gì mà hưng phấn thế?”

Như Phong đắc ý ngẩng đầu lên, cười nói: “Không có việc gì, chỉ là ta chuẩn bị đi gặp sơn trưởng.” Lần này sẽ được chứng kiến chân diện mục của mỹ nam.

“Có cần cao hứng như vậy sao? Nói thật ra đi, Như Phong, ngươi có phải hay không… Có phải hay không có cái sở thích lạ?” Dục Tuyên hoài nghi mà nhìn Như Phong.

Như Phong bĩu môi, dụi đầu vào trong chăn mền thơm mát nhuyễn, buồn bực lớn tiếng đáp: “Ta thích mỹ nam!”

“Xong rồi, xong hết rồi, thật sự xong hết rồi.” Dục Tuyên đem bút buông, đi tới đi lui trong phòng.

Như Phong rốt cục ngồi dậy, hồ nghi mà nhìn hắn: “Hết cái gì?”

Dục Tuyên ngừng lại, nhìn thoáng qua Như Phong, trong lòng càng thêm khổ sở, nhìn bộ dáng Như Phong bây giờ, sợi tóc đen có chút tán loạn, mắt to tròn tròn vô tội mà nhìn mình, ngạch gian địa hồng chí trang điểm tại tuyết trắng địa trên trán, cho hắn tăng thêm vài phần kiều mỵ của nữ nhi. Như Phong bình thường vốn cũng đã đủ đẹp rồi, bây giờ còn như vậy, càng lại đẹp kinh người! [ Nhok tho: Nàng câu dẫn soái ca của ta aaaaa

Dục Tuyên: *đá* Ai là soái ca của ngươi hả??? ]

Dục Tuyên nghĩ như vậy, trong lòng lại càng sầu khổ, mấy ngày nay hắn xem vẻ mặt ca ca đã kì lạ rồi, rõ ràng là đã phải lòng Như Phong mất rồi. [ Đoạn này ta không rõ lắm , nguyên văn là: “rõ ràng là đúng Như Phong thượng rồi trái tim địa bộ dáng”], bây giờ thử dò xét Như Phong thêm một lần, nhân tiện phát hiện Như Phong cũng thích mỹ nam, như vậy vạn nhất hai người bọn họ trở thành sự thật…(Băng nhi: ah… ta cũng thích mỹ nam nữa… *nhỏ dãi*

nhoktho: *đá* đừng ngồi mơ màng nữa, đồ sắc nữ)

Dục Tuyên nghĩ tới đây liền cau mày, nhưng đồng thời trong lòng lại có cảm giác nói không rõ. [Nhoktho: Có dấm chua]

Như Phong mở to hai mắt nhìn Dục Tuyên, bật cười: “Ha ha, Dục Tuyên, vẻ mặt của ngươi rất giống người bị ma ám nha.”

Dục Tuyên cùng Như Phong trên giường, cầm bờ vai của nàng, muốn nói điều gì, nhưng khi hắn chạm được dưới vùng bả vai Như Phong lại có vài phần hoài nghi, nhìn vào hai mắt Như Phong, rồi lại hồ nghi mà nhìn mình, dưới tình thế cấp bách vội nói: ” Bả vai của ngươi mềm như vậy, không giống cứng như chúng ta.”

Như Phong mân mê miệng, không hài lòng mà trả lời: “Người bất đồng người, các ngươi là kẻ cơ bắp, nhìn liền cảm thấy ác tâm, như ta thế này mới hảo hả, thoạt nhìn có điểm thư sinh. Tại ngươi không biết đấy thôi, bây giờ nữ nhân cũng thích loại thân hình này mà.”

Dục Tuyên cũng không nghĩ nhiều, bỏ Như Phong ra, thở dài một hơi, rồi không nói cái gì nữa.

Như Phong cục cục nông rồi một câu không thể hiểu nổi, nhân tiện đứng dậy chỉnh trang lại tóc của mình.

Sau khi chuẩn bị chỉnh tề, Như Phong liền vô cùng cao hứng mà một mình hướng sân sơn trưởng chạy.

Sân bọn Như Phong ở bên phải cửa viện, sân sơn trưởng ở bên trái cửa viện, muốn đi gặp sơn trưởng phải tới cửa rẽ trái, rồi lại đi qua một con đường nhỏ u tĩnh.

Đường nhỏ này, trên mặt đất chính là màu xanh của đá bản, chỉ có thể sắc mặt hạ hai người song song hành tẩu, Như Phong nhìn, phát hiện ven đường có vài bụi cỏ hoang mọc lên, thoáng che dấu đường nhỏ, nhưng lờ mờ có thể nhìn ra những hình cực kỳ công phu, tại nơi rẽ, còn có cẩm thạch, hoa văn cẩm thạch sắc sảo tỉ mĩ, không giống tục vật.[nguyên văn là đá đọa]

Đoạn đường Như Phong đi là phân hoa phất liễu[~.~], ngẫu nhiên ngẩng đầu hoàn vọng bốn phía, ngửi được trong mũi chính là mùi cỏ cây thơm ngát, không nhịn được càng chạy tâm tình lại càng tốt [Nhoktho: Hừ, gặp mỹ nam đương nhiên là tâm tình phải tốt rồi, sắc nữ mà ]. Cho tới bây giờ Như Phong vẫn không nghĩ tới, phong cảnh bên này lại tốt như vậy, thanh sơn hoàn thủy, điểu ngữ hoa hương, đoạn đường đi tới, bừng tỉnh vào trong 1 bức tranh , cảnh tùy theo bước đi, làm cho nàng kinh khen [chắc là kinh ngạc khen ngợi] không thôi, phảng phất lại nhớ tới chỗ ở của sư phụ.

Vừa lại quanh quẩn qua một người khom, một bức cảnh đẹp bỗng nhiên đập vào mắt liền.

Chỉ thấy phía trước có một tòa đình viện khéo léo, tường hồng ngói đen, mặc cho thanh đằng bò mãn tường, chung quanh đình viện hoa dại nở rộ, các loại nhan sắc tranh kỳ đấu nghiên, bên trong mơ hồ có tỏa khói, đang từ trong viện tỏa ra làm cho cảnh đẹp trước mắt thêm vài phần nhân khí.

Như Phong ngây ngốc sửng sờ, cảnh đẹp này thật sự là rất quen thuộc rồi, lại có bảy phần như chỗ ở sư phụ! Lúc này, Như Phong mới nghe được rồi một tiếng đàn êm tai, như có như không, rồi lại làm cho người ta không nhịn được nghĩ muốn đi theo, đi nghe một cách rõ ràng.

Nghĩ vậy, Như Phong liền cao hứng, vội vàng đi qua gõ cửa, cánh cửa bằng đằng điều trong núi kết lại, mỗi cây đều là khoảng ngón tay cái, có màu xanh, xuyên thấu qua đằng điều, có thể mơ hồ nhìn thấy hình ảnh bên trong cánh cửa, nhưng lại không đúng, ở chỗ này, tiếng đàn nghe được càng thêm rõ ràng rồi, Như Phong mặc dù vốn là một người mù âm nhạc, nhưng rất thích nghe người khác đánh đàn hoặc thổi tiêu ….

Khi Như Phong nghe liền biết tiếng đàn này là cực phẩm, có thể khiến cho người nghe không khỏi đáp lại, nghe chi vong tục!

Rất nhanh, cánh cửa mở ra, một hắc y nam tử ước chừng ít hơn hai mươi tuổi tuổi, tướng mạo thanh tú, vóc người cùng Như Phong không sai biệt lắm, nhưng lại nhìn không ra tâm tình trong mắt, chỉ thấy hắn rất có lễ phép mà nói: “Như Phong công tử, xin theo ta đi.”

Như Phong kinh ngạc, vừa đi theo hắn phía sau, vừa hỏi: “Ngươi như thế nào biết là ta đến?”

Nam tử kia cũng không đáp lời, chỉ là buồn bực đầu đi tới, vì vậy Như Phong cũng không muối hỏi thêm.

Như Phong đi theo hắn xuyên qua hai cây trúc rậm rạp khom lưng mọc nối nhau mà thành cổng vòm, nhân tiện nhìn thấy một lãnh đình, lãnh đình nhưng là xây tại chỗ cao, một mặt có chỗ dựa, phía dưới vốn là vững vàng Thạch chuyên, trên đình có một người, chung quanh đình đủ loại rồi kỳ hoa dị thảo.

Làm cho Như Phong kinh ngạc nhất chính là, trên lãnh đình lưu lại vài khe hở, rồi bên trong chảy ra một dòng nước trong suốt, nơi nước chảy xuống là một trì tử có đường kính hai thước, mặt nước trì tử có vài đóa hoa sen màu trắng, màu xanh biếc lá sen thản nhiên mà tại mặt nước nổi lơ lửng. Người tạo thác nước đúng là một người giỏi!

Như Phong lại tập trung nhìn vào, nguyên lai trong lãnh đình đúng là có một người đang khảy đàn.

Vẫn đang là một thân trường sam trắng thuần, tóc đen dài bó thành một bó, có một ít tóc được búi lên phía sau, Như Phong nhìn hắn, ngũ quan hoàn mỹ, thử đem một người mỹ nam tử tiêu chuẩn đến xem, ngươi căn bản là chọn không ra nơi nào của hắn là không tốt, khí chất hắn lạnh lùng trong đó còn mang theo vẻ trác tuyệt. Giờ phút này chuyên chú đánh đàn nhưng hắn lạnh lùng, mâu thuẫn mà có vài phần kích động điên cuồng.[Nhoktho: chị tả nghe ghê quá mà không bít sửa làm sao]

Như Phong cùng hắc y nam tử đứng yên chỉ chốc lát, tiếng đàn cũng từ từ dừng lại, cuối cùng âm thanh nhỏ dần rồi trở nên yên tĩnh.

“Ngươi đã đến rồi?” Một thanh âm từ chỗ cao truyền đến, như ngọc thạch tấn công, động lòng người cực kỳ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.