Leng Keng Hồng Nhan Phong Thái Hành Thiên Hạ

Chương 131: Cường hôn




Edit: Nhoktho

Beta: Lan Hương

“Ngươi muốn làm gì?” Như Phong quát khẽ.

Dục Tuyên mặc kệ, cúi xuống, chầm chậm mà gặm đôi môi như hoa của Như Phong.

Như Phong như bị đánh bất tỉnh, phản ứng đầu tiên của nàng là xô mạnh Dục Tuyên ra, nhưng lại phát hiện cái tay ôm nàng rất có lực, lồng ngực nọ thật rộng lớn, đôi môi đang khóa chặt nàng lại rất ấm áp…

Nam nữ thật khác nhau nha! Như Phong giờ mới hiệu được sâu sắc điều này!

Như Phong chối đẩy một hồi lâu cũng không được, đành phải cố gắng đứng thẳng, đôi mắt của nàng mở thật to, trong bóng tối, không thấy rõ vẻ mặt của Dục Tuyên, chỉ biết rằng đôi mắt hắn đã được khép lại.

Nụ hôn của hắn thật vội vàng, có mừng rỡ có kích động nhưng cũng có nỗi bất an không thể dấu… Cái hôn này làm sáng tỏ sự việc được giấu kín. Từ nụ hôn của hắn, Như Phong phát hiện những chuyện mà mình đã bỏ qua…

Dục Tuyên, hắn thật sự có loại tình cảm này đối với mình?

Cuối cùng, lúc mà tay chân Như Phong đã bủn rủn muốn té, Dục Tuyên ngừng lại để tay ở thắt lưng nàng, hai mắt như có lửa nhìn chằm chằm Như Phong, run giọng nói: “Như Phong!”

Như Phong giãy dụa muốn đẩy hắn ra, lau môi, nói ra thì kỹ thuật hôn của Dục Tuyên tốt hơn Mộc Vấn Trần nhiều (=_=), dễ dàng khiến người khác đắm chìm vào đó, nhưng chỉ cần nghĩ rằng kinh nghiệm này là do hắn đã thân kinh bách chiến mới đổi được (trải qua trăm trận =)) Như Phong đã không thể có ý nghĩa gì với hắn, càng huống chi, người nàng thích cũng không phải hắn.

“Ngươi đủ rồi chứ? Buông ta ra!” Như Phong quát khẽ.

“Như Phong, ta thích ngươi, thật sự thích ngươi, cho dù ngươi là một nam nhân, Như Phong, ta có thể cho ngươi những thứ hoàng thúc không thể, ta chỉ là một hoàng tử nhàn tản, ta có thể cùng ngươi đi du sơn ngoạn thủy, có thể cùng ngươi làm những chuyện ngươi thích. Những điều này, hoàng thúc không cho ngươi được đâu.” Tiếng nói Dục Tuyên rất vội vàng, rất thấp trầm, gần như là ghé sát vào bên tai Như Phong để nói. (Và ta có kỹ thuật tốt hơn Mộc Vấn Trần nữa =))))))

Đầu Như Phong hỗn loạn, Dục Tuyên thật sự có tình cảm với mình!

Như Phong xoa mi tâm, phất tay nói: “Đủ rồi, ta muốn đi về, chuyện hôm nay nên dừng ở đây, người ta thích là Mộc Vấn Trần, không phải ngươi.” Mặc dù kinh ngạc, Như Phong vẫn nói rõ ràng. Tuy rằng, lời nói Dục Tuyên thật sự làm ình cảm động, cho dù hắn biết mình là nam nhân, ở xã hội bây giờ, có thể thốt ra những lời này mà không phải là nói dối thì phải cần một tình yêu thật sâu đậm, ôi!

Dục Tuyên vội vàng mà kéo tay Như Phong, thanh âm có hơi run rẩy: “Chẳng lẽ ngươi không thể cho ta một một cơ hội sao?”

Như Phong khẽ thở dài, nhìn Dục Tuyên, nói: “Tuyên, ngươi luôn luôn phong lưu phóng khoáng, hồng nhan tri kỷ vô số, hôm nay chuyện có lẽ chỉ là mê hoặc nhất thời, cứ như vậy coi như xong, nơi này là hoàng cung, cơ sở ngầm có khắp nơi, nếu như ngươi không muốn chúng ta vướn vào phiền toái thì tốt nhất là tách ra bây giờ đi.”

Dục Tuyên không đồng ý: “Nơi này ở trong một hòn non bộ, không có người thấy được, hộ vệ của ta sẽ quan sát tình hình bên ngoài, Như Phong, hôm nay chúng ta phải nói rõ ràng, ta thật sự thích ngươi. Thậm chí là yêu ngươi, ta không muốn nhìn thấy hình ảnh ngươi và hoàng thúc đứng cũng một chỗ.” Nói xong lời cuối cùng tiếng nói của hắn từ nặng nề trở nên êm ái: “Như Phong ngươi không biết đâu, buổi tối hôm nay một khắc lúc ở cửa cung ta thấy ngươi, thật sự ta rất kinh diễm và vui mừng, lúc ấy ta thậm chí muốn lập tức kéo ngươi về nhà, sau đó đem dung mạo của ngươi giấu đi, hoặc là làm xấu đi một chút, như vậy sẽ không ai có thể thấy được.”

Như Phong cười khổ, nói: “Ta là nam mà, hơn nữa có lẽ ngươi chỉ là thích dung mạo của ta mà thôi.” Trước kia, mình luôn lấy dung mạo làm một niềm tự hào, bởi vì ở hiện đại mình thật sự không xinh đẹp bằng, nhưng kiếp này may mắn đã vớ được một túi da (bề ngoài) tuyện hảo, cho nên đã tỉ mỉ che chở, không ngờ rằng cuối cùng lại rước lấy đóa hoa đào Dục Tuyên này. (ý nói nợ đào hoa đó mà)

“Không đâu, nếu như đúng vậy thì thật tốt biết bao, ta có thể chạy khắp quốc gia, ta tin tưởng rằng có thể tìm được một người đẹp như ngươi thôi, nhưng Như Phong, ta không phải chỉ thích bề ngoài của ngươi, ta thích con người của ngươi.” Dục Tuyên vừa nói vừa muốn kéo Như Phong vào lòng.

Như Phong lắc đầu, ngăn trở hành động của hắn, nói: “Tốt nhất là ngươi là đừng như vậy nữa, tuy rằng ta bỏ qua lần phi lễ vừa rồi nhưng không có nghĩa sẽ khách khí với ngươi với lần phi lễ khác đâu, cho dù có người đến ngăn cản.”

Lúc này động tác của Dục Tuyên mới dừng lại, nhưng vẫn còn nắm lấy tay Như Phong, nhẹ giọng nói: “Như Phong, ngươi còn nhớ rõ không? Lần đầu tiên ta đến nhà ngươi, lúc ấy ta sáu tuổi, ngươi ba tuổi, khi đó ngươi hôn ta.”

Như Phong than khóc một tiếng, nói: “Khi đó chúng ta còn nhỏ, ta cũng chỉ muốn đóng kịch thôi, không có ý nghĩ gì khác.”

“Ta không cho rằng như vậy, lúc chúng ta ở thư viện, rút thăm, ta và ngươi cùng một phòng, cho nên chúng ta có duyên, hơn nữa ta ta biết ngươi sớm hơn hoàng thúc mà.” Hắn phản bác, có loại kiên định không thể chống lại.

Như Phong hết nói nổi, đây là lần đầu tiên nàng gặp phải tình huống này, cho nên thật sự không biết xử lý thế nào, huống chi Dục Tuyên không phải một người xa lạ, hắn là bằng hữu của nàng, là một bằng hữu cực kỳ thân thiết.

“Ngươi cũng phải cho ta thời gian nghĩ lại chứ.” Cuối cùng Như Phong chỉ có thể thở dài, chỉ muốn về nhà thôi, còn chuyện gì thì cứ để sau.

Dục Tuyên vừa nghe, kinh hỉ (kinh ngạc vui mừng) nói: “Được được được, ngươi trở về ngẫm lại thật kỹ nhé, nói không chừng ngươi sẽ phát hiện rằng ngươi thích ta đấy, thật ra yêu cầu của ta không cao đâu, chỉ hy vọng ngươi có thể cho ta một một cơ hội là được rồi, đừng chán ghét ta, chuyện hoàng thúc không làm được, nhưng ta thì có thể.”

Như Phong chỉ có thể yên lặng gật đầu, cùng Dục Tuyên ra khỏi núi giả, đến nơi sáng sủa hơn mới thấy thời gian trong bóng tối lúc nãy dường như chỉ là một giấc mộng không thật, nhưng đau đớn trên môi lại không cho nó trở thành giấc chiêm bao. (chém tí =))

Dục Tuyên có hơi lo sợ bất an mà nhìn Như Phong, muốn nắm tay Như Phong, nhưng nhìn thấy biểu cảm rét lạnh trên mặt nàng lại không dám, không thể lỗ mãng như vừa rồi, chỉ có thể cố gắng lảng chuyện khác, nói: “Như Phong, ngươi lựa cơ hội xuất phủ được không? Ta có và thứ muốn cho ngươi xem.”

Như Phong nghiêng đầu nhìn hắn, giọng điệu có chút trào phúng, nói: “Không được rồi, ta không muốn dâng mỡ đến miệng mèo đâu.” =))))))))

Dục Tuyên thoáng cứng họng, cũng đúng, dã tâm của mình bị vạch trần sạch sẽ đến thế cơ mà… Cho nên hắn chỉ có thể nói: “Sao ta có thể như thế được chứ? Ha ha, ta tuyệt đối sẽ không làm cái chuyện đó đâu.”> _v

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.