Lê Hấp Đường Phèn

Chương 11: Trợ lý vận động viên




Đường Tuyết giống như chim non vừa lột xác, mất một tuần để thích ứng với hoàn cảnh mới, thói quen sinh hoạt mới ổn định một chút đã bị xe khách đưa tới nơi huấn luyện quân sự cách trường học hơn trăm kilomet.

Bọn họ phải ở nơi trước không thôn xóm sau không nhà trọ này một tháng, khoảng thời gian này bao gồm cả kỳ nghỉ lễ Quốc Khánh. Nghĩa là, các sinh viên phải dùng phương thức huấn luyện mừng ngày Tổ quốc sinh ra.

Cảm động phát khóc.

...

Kỹ thuật diễn xuất của em gái Hạ Mộng Hoan rất xuất sắc, lúc huấn luyện thường xuyên tái mặt, lảo đảo ngã xuống đất, sau đó được nghỉ ngơi. Đường Tuyết cũng thử một lần nhưng bị huấn luyện viên vạch trần rồi phạt chạy bộ, từ đó liền từ bỏ việc chống đối, nhẫn nhục chịu khó.

Một tháng sau, Đường Tuyết kết thúc huấn luyện quân sự, đúng dịp cuối tuần bèn trở về nhà một chuyến.

Cô đi cùng Liêu Chấn Vũ, vừa xuống ga tàu điện cao tốc, Đường Tuyết gọi điện cho ba: "Ba ở đâu?"

"Ba đứng ngoài cửa ga 1, các con ra chưa?"

"Rồi ạ, bọn con đã ra khỏi ga 1..." Đường Tuyết đang nói thì nhìn thấy ba mình tay cầm di động đi tới, cô vui vẻ vẫy tay loạn xạ.

Dường như Hiệu trưởng Đường không nhận ra, đi lướt qua trước mặt cô.

Đường Tuyết:???

Trong di động, hiệu trưởng Đường vẫn thắc mắc: "Cửa ga 1 không thấy con, có phải con đi nhầm rồi không?"

"Ba..." Đường Tuyết đứng sau lưng ông, khẽ gọi một tiếng.

Hiệu trưởng Đường xoay người, nhìn thấy Đường Tuyết, ông há miệng tỏ vẻ khiếp sợ, ngay sau đó phá ra cười: "Ha ha ha ha ha ha!"

Đường Tuyết: = =

Hiệu trưởng Đường: "Sao lại đen thế này? Trời ạ, ba cũng sắp không nhận ra rồi, rốt cuộc các con đi huấn luyện quân sự hay là đi khai thác than đá vậy?..."

Đường Tuyết xụ mặt: "Con biết con bị phơi đen, ba không cần nhắc con đâu!"

"A, xin lỗi con gái, là ba không tốt, không nhắc, không nhắc nữa." Hiệu trưởng Đường vừa nói vừa nén cười, dẫn bọn họ tới bãi đỗ xe.

Trên đường, Liêu Chấn Vũ và Đường Tuyết đều đi toilet, Hiệu trưởng Đường ở bên ngoài, vội vàng gọi điện thoại cho vợ, "Anh đã đón được người, sẽ về nhà ngay, em về sớm một chút xem con gái đen thế nào, anh đi qua trước mặt con bé cũng không nhận ra, cứ tưởng dân Châu Phi nhập cư trái phép... Chậc, chậc, trứng gà biến thành trứng muối! Á..." Hiệu trưởng Đường kể rất hưng phấn, vừa ngẩng đầu, phát hiện con gái đã quay lại, bắt trúng quả tang.

Đường Tuyết mặt không biểu cảm nhìn ba ruột.

Hiệu trưởng Đường thoáng xấu hổ, khẽ an ủi cô: "Không sao, da đen trông gầy..."

Đường Tuyết giả vờ ngây thơ cố ý hét vào di động: "Ba, hình như dì vừa rồi và chúng ta tiện đường? Ba muốn đưa dì ấy một đoạn không? Ba vừa khen dì ấy xinh đẹp, hai người còn thêm Wechat, nhanh như vậy ba đã quên rồi ư?" Nói xong cười tủm tỉm vào toilet.

Bỏ lại Hiệu trưởng Đường cuống cuồng giải thích: "Vợ à, anh không có! Em đừng nghe con bé nói lung tung! Em phải tin anh, anh không phải người như vậy..."

...

Hai ngày Đường Tuyết ở nhà cơ bản có thể hình dung bằng thành ngữ "Ăn như rồng cuốn", đáng tiếc thời gian vui vẻ luôn ngắn ngủi, chưa ăn được mấy bữa cô lại phải đóng gói đồ đạc chạy về trường.

Mẹ Đường xếp rất nhiều thức ăn vào vali của cô, còn cho cô 2000 tệ.

"Mua mỹ phẩm dưỡng da tốt một chút." Mẹ cô nói.

Đường Tuyết: Á... Nể mặt mẹ, cố mà lấy thôi.

Trên tàu điện cao tốc quay về Lâm Đại, Đường Tuyết nhận được một tin nhắn kỳ quái.

Đường Tuyết:...

Chúc mừng bạn trúng tuyển vào làm ở sân trượt băng Lâm Đại.

Công việc: Trợ lý vận động viên.

Tính chất: Bán thời gian.

Vui lòng mang theo chứng minh nhân nhân tới văn phòng tầng 1 phía đông sân trượt băng báo danh từ 9:00 đến 18:00 giờ trong ba ngày thứ hai, thứ ba, thứ tư tuần sau, quá thời hạn sẽ mất hiệu lực.

Trợ lý vận động viên? Trợ lý vận động viên??

Ý gì đây?

Cô đang buồn bực, chợt nghe Liêu Chấn Vũ bên cạnh thốt lên: "Lão đại, tớ nhận được tin nhắn trúng tuyển rồi! Tớ được chọn rồi!"

Đường Tuyết giật lấy di động của Liêu Chấn Vũ nhìn thoáng qua, nội dung tin nhắn không khác nhau lắm, chỉ khác tên công việc. Công việc của cậu ta tên là "Nhân viên hướng dẫn sân băng". Quá tầm thường, vừa nghe đã biết là làm chân chạy vặt giống như người giúp việc theo giờ.

Liêu Chấn Vũ biết được công việc của Đường Tuyết là trợ lý vận động viên, nói: "Cũng bình thường, vận động viên trượt băng ở Lâm Đại rất nhiều, đội trượt băng tốc độ vòng ngắn, đội trượt băng nghệ thuật, còn có đội băng cầu, cậu chỉ là chân chạy của các vận động viên thôi."

Đường Tuyết ngẫm lại cảm thấy cũng có đạo lý.

Trở lại ký túc xá, cô biết tin Hạ Mộng Hoan cũng trúng tuyển. Thứ hai, ba người nhân giờ cơm trưa thời gian tới sân băng báo danh.

Hạ Mộng Hoan và Liêu Chấn Vũ đều là "Nhân viên hướng dẫn sân băng", hai người khai báo thông tin, ký tên, ghi nhớ thời gian training là có thể rời đi.

Chỉ có Đường Tuyết đơn độc ở lại.

Mã Tiểu Sam gọi điện thoại, chỉ chốc lát sau, trong văn phòng xuất hiện thêm một người. Người mới đến là nam, khoảng chừng ba mươi tuổi, chiều cao trung bình, hơi mập, đeo kính, da trắng, thoạt nhìn khá hiền hòa.

"Xin chào, em là Đường Tuyết phải không?" Anh ta vừa vào cửa đã hỏi.

"À? Vâng. Anh là?"

"Xin giới thiệu một chút. Anh là người quản lý đội băng cầu, họ Ngô, em có thể gọi anh là quản lý Ngô."

"Chào anh, quản lý Ngô." Đường Tuyết ngoài mặt bình tĩnh, trong lòng lại hơi nghi ngờ, đội băng cầu của trường còn có quản lý nữa hả? Hình thức cứ như Câu lạc bộ vậy...

Dường như đoán được suy nghĩ trong lòng cô, quản lý Ngô đẩy gọng kính, cười nói: "Chắc em chưa nắm rõ hết tình hình, để anh giới thiệu vắn tắt đi. Bắt đầu từ năm ngoái, Lâm Đại và Câu lạc bộ Kiêu Long đặt quan hệ hợp tác, thành lập một "Đội băng cầu với hình thức hoàn toàn mới liên kết giữa công ty và trường đại học", hơn nữa còn giành được thành tích không tệ. Anh vốn làm việc ở tổng bộ, năm nay được điều tới phụ trách đội băng cầu Lâm Đại."

"À."

"Đội tuyển băng cầu Lâm Đại bồi dưỡng ra cầu thủ xuất sắc, vì muốn chăm lo cuộc sống đồng thời không quấy rầy đến bọn họ, chức vụ trợ lý vận động viên được giữ bí mật, không tiến hành công khai. Trải qua nhiều vòng chọn lọc, chúng tôi cho rằng điều kiện của em rất phù hợp. Thứ nhất, em có kinh nghiệm trên phương diện trượt băng, theo bản khai của em, em là người vô cùng chu đáo cẩn thận, mục đích ứng tuyển cũng rất thuần túy, hơn nữa..." Quản lý Ngô tỉ mỉ phân tích khiến Đường Tuyết có chút lâng lâng.

Quản lý Ngô nói xong, hỏi: "Em còn có vấn đề gì không?"

"Em muốn hỏi, có thể trượt băng miễn phí chứ?"

Quản lý Ngô cười hòa ái dễ gần: "Đương nhiên có thể."

Sau đó quản lý Ngô đưa cho Đường Tuyết một bản hợp đồng, nội dung hợp đồng khá vụn vặt, Đường Tuyết đọc, cảm thấy không có vấn đề gì, tiền lương còn cao hơn mấy người Liêu Chấn Vũ, vì vậy cô rất mừng rỡ, sảng khoái ký tên.

Ký hợp đồng xong, Quản lý Ngô nói muốn dẫn Đường Tuyết lên lầu gặp đối tương cô sắp phục vụ, ngược được mệnh danh là "ngôi sao" của đội tuyển trường. Quản lý Ngô thân sĩ mở cửa cho Đường Tuyết, Đường Tuyết đi trước không nhìn thấy quản lý Ngô phía sau len lén lau mồ hôi lấm tấm trên trán.

Quản lý Ngô lấy di động, soạn tin nhắn gửi đi: Tổ tông, tôi làm xong rồi.

Rất nhanh, bên kia hồi âm lại một chữ "ừ".

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.