Lấy Nhầm Vợ

Chương 7




Bạc Khả Di trợn tròn mắt nhìn khuôn mặt tuấn tú của Thiệu Chi Ung đang đứng ngay trước mặt nàng. Nàng nằm ở trong chăn nhìn hắn, thần thái khoan khoái, nhẹ nhàng, hắn đã tự chuẩn bị áo sơ mi, quần tây, dây lưng, không thiếu thứ gì, đầu óc nàng hỗn độn, rồi mới ý thức được buổi sáng, hắn phải đi làm.

“A, bữa sáng”. Nàng ngủ một mạch, hoàn toàn không ý thức được thời gian, lại hoàn toàn quên rằng mình phải giúp hắn chuẩn bị bữa sáng. Hắn tươi cười, lắc đầu, không chút phật lòng, nhìn ra hắn đang có tâm tình thật tốt.

Nàng dùng chăn quấn quanh thân mình ngồi dậy, hắn cầm caravat đưa cho nàng đồng thời không quên đem cổ tiến về phía nàng. Nàng cầm caravat vòng qua cổ hắn rồi nhanh chóng thắt thành hình cái nơ, làm cho hắn thoạt nhìn có tinh thần, lại không tới mức trói buộc khó chịu.

Hắn gật gật đầu “Cám ơn”.

Khi hắn muốn cúi đầu xuống hôn nàng một cái, Bạc Khả Di lại ôm cái miệng nhỏ nhắn thẹn thùng né tránh “Em còn chưa đánh răng rửa mặt”.

Thật sự là không thấy còn cách nào khác, hắn đành phải hôn lên mi nàng “Anh đi rồi, em ngủ tiếp một chút đi, xem ra đêm qua em không ngủ được mấy.”

Còn nói, hại nàng không ngủ được không phải là tại hắn sao? Bạc Khả Di hiện tại bộ dạng khiến cho Thiệu Chi Ung hết sức buồn cười, không chút khách khí hắn cười rộ lên.

Lại nhìn chăm chú nàng trong chốc lát, hắn lưu luyến không muốn rời đi, nếu không phải buổi sàng có hội nghị quan trọng đang chờ hắn, hắn thật muốn trốn việc, tại đây trên giường lớn cùng nàng bừa bãi hưởng thụ thân mật. Hắn hôm nay có một chút cũng không muốn đi làm nha.

Thiệu Chi Ung đi rồi, Bạc Khả Di lui ôm thân mình ngồi trên giường, cả người lười biếng không muốn động đậy, đầu đã không tự chủ được bắt đầu tưởng niệm về hắn, tưởng niệm được hắn ôm, tưởng niệm hắn hôn, tưởng niệm lúc hắn đối với chính mình ôn nhu cùng bá đạo.

Nàng lại thấy hắn xuất hiện, nàng quả thực không thể tin được, nàng vừa nghĩ tới hắn, trời ạ, có hay không linh nghiệm như vậy.

“Ngày hôm qua , lúc về quên không đưa cho em”. Hắn cầm ví rút ra một chiếc thẻ tín dụng, đặt vào trong lòng bàn tay nàng.

“Em không cần”. Nàng bình thường cũng không có tiêu món gì quá lớn, hướng chi đã quen dùng tiền mặt.

“Mang theo đề phòng, nói không chừng ngày nào đó thấy cái gì thích, vừa vặn bên người lại không có mang theo nhiều tiền mặt, lúc này lôi ra dùng là được”.

“Anh không sợ em tiêu hết tiền của anh hay sao?” Nàng cất lời dọa hắn.

“Hai chúng ta là vợ chồng, tiêu hết cùng nhau làm, thực công bằng.”

“Này làm sao công bằng? Đồ ngốc”. Nàng nói.

“Trưa nay tới công ty tìm anh, chúng ta cùng nhau đi ăn một bữa, anh sẽ cho lái xe tới đón em, chờ dùng cơm xong, chúng ta sẽ cùng nhau đi làm một chuyện”.

“Chuyện gi?”. Suy nghĩ khó hiểu.

“Xem ra thì em cũng vô tâm, anh là do bận quá nên sơ suất, mà em thì lại hoàn toàn không để trong lòng. “Nói xong hắn lại cầm ví, rút ra chứng minh thư, chìa ra trước mặt nàng: “Bạc tiểu thư hai chúng ta còn đang giống như người ngoài, chưa đi đăng kí kết hôn nha”.

Bạc Khả Di vừa nghe, cả người cứng đờ, đôi mắt lộ ra vẻ bất an. Không xong rồi, nàng căn bản không có nghĩ tới còn có chuyện này, nàng không thể cầm chứng minh thư của mình cùng hắn đi đăng kí kết hôn được. Xong rồi, xong rồi, chuyện này thật sự sẽ bị lộ……

“Anh không phải bận rất nhiều việc hay sao? Nghe nói lại đang có việc khó giải quyết, em….”

Thiệu Chi Ung nhẹ nhàng vuốt má nàng “Em không cần lo lắng, hôm nay vừa vặn có công việc bị hủy bỏ, dù sao thì cũng có thời gian, xử lý chuyện này trước cho thật tốt”. Hắn đáp

“……..”. Nàng trầm mặc.

Đối với chuyện trở thành vợ hợp pháp của hắn, chuyện này không phải nàng không để tâm, thử hỏi trên đời này có ai không muốn cùng người mình yêu thương vui vẻ đi làm đăng kí kết hôn, để cho mọi người trên khắp thiên hạ đều biết, người đàn ông này là chồng nàng và nàng là vợ của hắn.

Nhưng nàng thật sự không thể, trừ phi nàng đem chân tướng sự việc nói cho hắn.

Nàng không thể cả đời dùng thân phận của chị mình mà sống với hắn, ngay từ đầu, hắn nhận định nàng là Bạc Khả Vân, nếu hiện tại nói với hắn nàng không phải Bạc Khả Vân, hắn chấp nhận được sao? Hơn nữa chuyện này không phải là vấn để của riêng nàng và hắn mà còn liên lụy tới lợi ích của hai gia đình, trời ạ…..

Nhìn đôi mắt thâm thúy của hắn, nàng cũng muốn nghĩ đến, sẽ đem chân tướng toàn bộ sự việc toàn bộ nói cho hắn . Nói cho hắn, nàng là giả, nói cho hắn nàng tên thật là Bạc Khả Di, nói cho hắn nàng yêu hắn, nói cho hắn nàng cùng hắn sống chung cả đời. Nàng không muốn tiếp tục sống mà phải nói dội.

“Chi Ung….”. Nàng gọi.

“Ân”. Hắn cười.

“Anh….Có tin vào lời nói dối có thiện ý không?”. Nàng hỏi.

Co hồ không cần suy nghĩ, hắn đáp “Nói dối là nói dối, cho dù xuất phát từ thiện ý, cũng vẫn là lời nói dối, cuộc đời anh, ghét nhất chính là nói dối.” Câu chữ leng keng.

Bạc Khả Di vừa nghe, trong lòng trở nên lạnh, xem ra bọn họ không có tương lai , bởi vì từ ngày hôn lễ đó, nàng đã nói dối hắn, nếu nàng thật sự đem hết mọi chuyện nói với hắn, chỉ sợ hắn không những không tha thứ cho nàng, mà còn có thể chán ghét nàng, nghĩ như vậy dũng khí của nàng bỗng chốc tan biến hết, nhưng nàng thực sự không muốn cứ tiếp tục với hắn mà phải nói dối hắn, nàng khổ sở nói không ra lời.

“Không đầu không đuôi, vì sao em lại hỏi như vậy?”.

“Không , không có a”. Nàng hoảng hốt lắc đầu, nở nụ cười miễn cưỡng.

Thiệu Chi Ung không hỏi nữa, cúi đầu nhìn xem đồng hồ “Tốt lắm, anh phải đi làm, trưa gặp lại em”.

Lúc này đây, hắn giảo hoạt một phen, nâng mặt nàng lên, hôn lên môi nàng rồi lại hôn lên mắt nàng, hắn cảm thấy mỹ mãn rồi mới buôn nàng ra rồi rời đi.

Nàng căn bản không có tâm tư thẹn thùng hay kháng nghị, hắn vừa đi, nàng lập tức đem cả người vùi vào trong chăn, khóc rống lên.

Làm sao bây giờ, nếu như bị hắn phát hiện ra nàng không phải Bạc Khả Vân…. Nàng yêu hắn, nàng không muốn vừa có được chút tình cảm với hắn, giây tiếp theo sẽ mất đi.

Còn có cái gì so với “Lo lắng, đề phòng”. Bốn chữ này, càng thích hợp dùng để hình dung tâm tình nàng buổi sáng hôm nay.

Nàng đi vào sảnh tập đoàn Thiệu Dương, rõ ràng ánh mặt trời chiếu vào khắp mọi ngõ ngách trong sảnh nhưng sao nàng lại cảm thấy không khí chung quanh lạnh lẽo khiến càng cảm thấy đau ngực, cả người phát run,thậm chí có lúc,nàng muốn tông cửa mà bỏ đi. Nhưng mà không được nàng nếu như lựa chọn bỏ trốn, sự tình sẽ trực tiếp bị lộ, nàng đến nói không chừng sẽ giảm..

Nàng hít sâu một hơi, dũng cảm bước vào, hẳn là Thiệu Chi Ung trước đó có nói qua, vừa thấy nàng tới, lễ tân lập tức chỉ dẫn cho nàng sử dụng thang máy lên văn phòng của Thiệu Chi Ung ở tầng 18.

Ra khỏi thang máy đã có một người đứng ở đó chờ nàng. “Phu nhân, xin chào, tôi là phó tổng thư kí riêng, Fiona”.

“Xin chào, ngại quá, cô đang có bụng mà phải tới đón tôi”.

“Phu nhân đừng khách khí, bụng tôi tuy to nhưng có làm một chút việc cũng không sao, phu nhân theo tôi đi bên này”.

Fiona đi phía trước, cung cách của nàng, chả trách có thể trở thành thư kí riêng tín nhiệm của Thiệu Chi Ung.

“Hội nghị còn chưa xong, phiền phu nhân tới văn phòng của phó tổng chờ một chút.

“Cảm ơn ngươi,đứng rồi, đây là bánh quy do chính ta làm, mang tới cho mọi người ăn”.

“Oa, cảm ơn phu nhân, ngươi ở đây, ta không quấy rầy”.

“Cám ơn”. Nàng ngồi trên sôpha, ánh mắt xem văn phòng của Thiệu Chi Ung, thư phòng của hắn hết sức sạch sẽ, trên bàn toàn là văn kiện, xem ra khi hắn làm việc áp lực nhất định rất lớn, nhất đinh phải nói với hắn, yêu cầu là phải nhưng ngẫu nhiên mở một con mắt, nhắm một con mắt cũng không sai a.

Có tiếng bước chân từ xa tới gần, trong chốc lát, cửa văn phòng mở ra, Thiệu Chi Ung bước nhanh đi ở phiá trước, đi theo phía sau là một nam nhân viên.

“Về dự án này vẫn có điều cần phải suy nghĩ, nói với Trần quản lý, buổi chiều có báo cáo thì lập tức mang vào cho ta. Còn có, mau chóng thuyết phục bên Thinh tân gia trả lời, không thể đợi thêm, nếu bọn họ vẫn cố chấp, thì ngưng luôn hợp tác quan hệ.” Miệng cười quyết đoán.

“Vâng”. Nam nhân viên mặt không đổi sắc, ghi nhớ những gì Thiệu Chi Ung vừa nói.

“Được, trước tiên là như vậy, văn kiện trên bàn ta đều xem qua, bảo trợ lý trả về cho các phòng ban, buổi chiều ta sẽ về công ty trễ một chút, nếu còn chuyện gì chờ ta trở lại rồi nói sau”.

“Vâng”. Nam nhân viên rời đi,không quên nghiêng người về phía Bạc Khả Di tiếp đón “Phu nhân, xin chào”.

“Xin chào, làm anh vất vả rồi”.

“Không có gì”. Nam nhân viên nói xong liền rời khỏi văn phòng.

Bạc Khả Di nhìn khuôn mặt không có chút thay đổi của nam nhân viên, thầm nghĩ trong lòng, nơi này nhân viên bọn họ quả giống hắn, đều thực chú ý hiệu suất, hơn nữa khi bàn công việc kết sức nghiêm túc, không chút tươi cười.

Cho tới khi văn phòng chỉ còn lại hai người, vẻ mặt lạnh lùng của hắn bỗng chốc mềm nhũn, bước vào bước tiến về phía nàng, trực tiếp đem nàng tiến vào trong lòng hắn. “Sao không hỏi anh có vất vả hay không?”.

Nàng ngẩng đầu, ôn nhu vuốt ve khuôn mặt hắn “Em đương nhiên biết anh vất vả, hàng ngày đều làm việc cho tới đêm, lại thiếu ngủ . Nhưng mà bọn họ lại càng vất vả.đi theo một người nghiêm khắc như anh thì áp lực nhất định rất lớn.”

“Em nói dường như anh rất giống người xấu”. Tức giận liếc nàng một cái.

“Đói bụng sao? Anh đã nhờ thư kí Đinh đặt hộ bàn ở nhà hàng, chúng ta có thể từ từ ăn, hôm nay không có vội.”.

Cầm lấy tay kéo nàng lạ, hắn lập tức nhăn mặt “Sao tay em lạnh vậy? Có phải thấy không thoải mái ở đâu?”.

“Không có, tay chân ta dễ bị lạnh, nhất là mùa đông”.

“Đên đây, anh giúp em ủ ấm tay”.Nói xong, hắn liền dùng bàn tay to của mình gắt gao cầm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, kéo lại gần miệng, thổi thổi vào tay nàng.

Bạc Khả Di nhìn hắn, vừa cảm thấy vui vẻ nhưng cũng cảm thấy đau lòng, hắn là loại người một khi đã nhận định, sẽ hết thảy yêu chiều, nàng thật sự không dám tưởng tượng nếu có một ngày hắn biết rõ chân tướng, hắn sẽ phẫn nộ tới mức nào? Không dám tưởng, thật sự không dám tưởng, hiện tại điều duy nhất nàng có thể làm là tận hưởng hết thời gian được bên cạnh hắn, được yêu hắn.

Hai người có thời gian ăn trưa, thoải mái tận hưởng không chút áp lực.

Nàng cố ý tìm thời cơ hỏi hắn yêu hay không yêu nàng, Thiệu Chi Ung cái gì cũng chưa nói, lạnh lùng liếc mắt nhìn nàng một cái, hắn hít một hơi rồi hôn nàng, hôn nàng khiến mặt nàng đỏ bừng, vô lực chống đỡ mới rồi mới buông nàng ra, làm cho nàng ỷ lại tựa vào bên người hắn. Quả nhiên là tác phong của hắn, thực khí phách.

“Cái gì, đã quên mang?”.Đứng ở quầy đăng kí kết hôn, Thiệu Chi Ung nhíu mày nhìn nàng.

Bạc Khả Di cúi đầu xuống, chột dạ tới cực điểm. Cho dù hắn có tức giận như thế nào, nàng cũng sẽ kiên trì việc “Quên mang chứng minh thư”.

“Thật xin lỗi, em rời khỏi nhà đều nghĩ tới việc cùng anh ăn cơm trưa, không phát hiện ra chứng minh thư để trong một cái túi khác, lái xe tới nên em vội cầm túi, không để ý là cầm nhầm túi”.

“Hiện tại làm sao bây giờ, cho dù lập tức trở về nhà lấy cũng không kịp, anh chờ một chút rồi cũng phải trở về công ty”.

“Thật xin lỗi, anh không cần tức giận, thật xin lỗi……”

Nàng kéo tay hắn, biểu tình áy náy, nhìn nàng như sắp khóc. Hắn nhíu chặt mi nhìn nàng, nghĩ rằng nếu hắn hồ đồ thì đã sớm nổi giận, nhưng khi nhìn khuôn mặt nàng lúc này thì hắn có thể nói cài gì đây? Vẻ mặt nàng ăn năn , hối lỗi, hắn thật sự luyến tiếc lại trách cứ nàng.

“Xem ra lại phải để lần sau tới vậy”. Hắn bất đắc dĩ nói.

“Chi Ung….”.Nàng giống như học sinh tiểu học lần đầu phạm lỗi, ngoan ngoãn đứng tại chỗ, nghe hắn giáo huấn.

“Quên đi, lần khác lại đến vậy, cùng anh trở lại công ty, chờ một chút anh kêu lái xe đưa em về nhà”. Thiệu Chi Ung xoay người rời đi.

“Vâng”. Nàng cúi đầu đi theo hắn, bước nhanh ra khỏi nơi đăng kí kết hôn.

Tuy rằng nguy cơ tạm thời được giải trừ, nhưng là nàng tuyệt không cảm thấy vui vẻ, bởi vì nàng một lần nữa lại lừa dối Thiệu Chi Ung.

Hắn là như vậy, hy vọng cùng nàng đăng kí kết hôn, chờ mong chứng minh thư mặt sau có tên của nhau, nàng trước mặt là nói dối, không thể không nói dối, lại tiếp tục lừa gạt hắn…….

Thiệu Chi Ung là như vậy, tin tưởng nàng, nàng nói đã quên, hắn không có hỏi câu thứ hai, nhưng nàng đối với hắn tín nhiệm mình lại lừa dối hắn.Bạc Khả Di ơi Bạc Khả Di, một ngày nào đó ngươi nhất định sẽ bị trời phạt.

Nàng gắt gao nắm chặt tay lại, lực lớn đến nỗi móng tay bấm sâu hằn vào thịt, rất đau , nhưng chỉ có như vậy nàng mới có thể bức chính mình tiếp tục lừa gạt hắn.

Ôi trời ơi, nàng còn muốn trợn mắt nói dối, lừa gạt hắn bao nhiêu lâu nữa?

Lần đầu tiên thì có thể thoái thác là quên, còn lần thứ hai, thứ ba thì sao? Nàng giả tân nương, nói dối hắn, rốt cuộc có thể chống đỡ bao lâu?

Nàng sợ chân tướng rõ ràng, ngày đó còn chưa tới thì nàng cũng đã bị tâm thần phân liệt. Nhưng mà có một số việc, một khi đã ở trong đầu sẽ không thể dứt, lừa gạt chính là như vậy……..

Lần đầu tiên Bạc Khả Di lừa Thiệu Chi Ung nàng quên mang chứng minh thư, thuận lợi ngăn trở đăng kí kết hôn.

Hai ngày sau, hắn ở công ty gọi điện về muốn nàng mang chứng minh thư đến cùng hắn đi đăng kí, nàng viện cớ mẫu thân bị bệnh phải trở về nhà ,lại trốn thoát được một lần.

Đến lần thứ ba, nàng căn bản không dám nhận điện thoại của hắn, chờ hắn buổi tối trở về nhà chất vấn, nàng lại dùng vẻ mặt vô tội lừa hắn, nói là đi tham gia buổi từ thiện ở viện dưỡng lão, mới không thể nhận được điện thoại của hắn.

Có vài ngày ngắn ngủi mà nàng đã nói dối hắn ba lần, nàng thật sự sợ nếu là kế tiếp có lần thứ tư, thứ năm…… Nàng thực sự không thể cam đoan nàng có phải hay không còn có thể nghĩ do cái lý do nào nữa đây.

Nàng tâm tình đại loạn, liên tục mấy ngày đều mất hồn mất vía, ngay cả đến nấu cơm cũng không có hứng thú. Đến nỗi sáng sớm đã đứng ở ban công, nghĩ rằng nếu nàng không ra ngoài hít thở không khí chắc nàng sẽ điên mất.

Nàng cầm ví và chìa khóa chuẩn bị ra ngoài, không bao lâu , nàng một mình đi vào siêu thị, tay đẩy xe, chậm rãi dạo, tâm tình tự hỏi không biết làm cái gì cho bữa sáng.

Lần trước Thiệu Chi Ung có vài lần đề cập muốn tìm cho nàng một lái xe chuyên phụ trách đưa đón nàng, vừa an toàn lại còn có người phụ giúp xách đồ cho nàng.

Nàng biết hắn lo lắng cho nàng, vấn đề là mỗi lần ra ngoài, nàng nhiều lắm là mua đồ ăn, không thì đi chọn một ít sách, tự mình nàng cũng có thể lo được. Hắn đối với nàng tốt như vậy ,nàng thực không biết có thể báo đáp hắn như thế nào, cùng lắm là có thể làm cho hắn những món ăn ngon mà thôi.

Nàng vừa đi vừa nghĩ, mấy ngày nay thời tiết càng ấm, không bằng làm món trung hải liệu lý đi, hạ quyết tâm, nàng lấy lại tinh thần, bắt đầu chọn mua những nguyên liệu để nấu ăn.

“Khả Di”.

Đã một khoảng thời gian không nghe người khác gọi cái tên này, nàng ngẩng đầu lên, nhìn thấy người trước mặt liền tươi cười.

“Ngươi……Eric, làm sao có thể ở trong này?”

Nghỉ hè năm ấy, nàng tới trường học vùng Hán Ngữ thực tập, không nghĩ tới hắn tuổi còn trẻ, cư nhiên đây chính là kế hoạch do Eric khởi xướng, làm cho nàng rất bội phục.

Sau trở lại Mỹ, nàng liên tục tìm hắn khỡi xướng thêm vài kế hoạch, đem hết khả năng của mình, để tới giúp đỡ vùng xa xôi phát triển.

Tính thì cũng đã nhiều năm không gặp, không nghĩ tới hắn còn có thể nhận ra nàng.

“Ta về Đài Loan, đáp ứng lời mời đến các xí nghiệp diễn thuyết, cũng thuận tiện tổ chức chung quanh nhiều yếu điểm kinh phi. Còn ngươi,thế nào?”. Ánh mắt lơ đãng, thoáng nhìn thấy nhẫn trên tay nàng “Kết hôn rồi?”.

Bạc Khả Di nhìn theo tầm mắt hắn, cúi đầu nhìn về phía ngón tay trái áp út, đánh trống lảng mỉm cười gật gật đầu.

“Biểu tình của ngươi khiến ta do dự có nên hay không nói lời chúc mừng?”.

“Muốn, thỉnh chúc mừng ta”.

“Không thành vấn đề, coi như là cám ơn ngươi mấy năm nay liên tục tài trợ cho kế hoạch của chúng ta”.

Lời nói của Eric làm nàng vừa buồn cười, vừa bực mình, lắc đầu “So với những cống hiến của ngươi thì thật không đáng kể”.

“Đừng nói như vậy, chỉ cần có thể ngưng tụ đứng lên, có thể phát huy hiệu quả chúng ta không thể tưởng tượng được, ta nói rồi, đừng xem rơi trên mặt đất nhất mao tiền”.

“Điểm này ngươi nói đúng”.

Bọn họ tay đẩy xe, tán gẫu chuyện bọn nhỏ, nói tới kế hoạch gần nhất—hy vọng kêu gọi được mọi người hỗ trợ.

“Eric, chuyện lần này, nhất định tính cho ta một phần”. Dấn thân vào công ích vẫn là hứng thú lớn nhất của nàng.

“Không có vấn đề gì, rất hoan nghênh”.

Hỏi người phụ trách ở Đài Loan để liên hệ, bọn họ chúc phúc đối phương rồi chào tạm biệt nhau.

Vào lúc ban đêm, nàng mấy ngày gấn đây có vẻ lo lắng,vội vàng chuẩn bị để ngày mai đi làm việc công ích, gia đình này có địa vị xã hội, đối với hoạt động công ích cũng không có bài xích, tin tưởng hắn sau khi biết tin này, nhất định rất nhanh có thể hoàn thành mục tiêu một cách thuận lợi.

Tiếng chuông cửa vang, nàng ngồi trên ghế sôpha , chạy nhanh tới mở cửa nghênh đón Thiệu Chi Ung trở về.

Hắn từng nói qua thích cảm giác mỗi khi về nhà có người mở cửa, nàng liền mỗi ngày ở phòng khách chờ hắn,

Còn nàng , nàng cũng thích nghe hắn nói “Anh đã trở về”. Những lời này khiến nàng hết sức thỏa mãn và hạnh phúc.

Đặc biệt, hôm nay không giống với mọi hôm, hắn vừa bước bào cửa đã ôm nàng, mà nàng cũng ngửi được trên người hắn có mùi rượu, nhịn không được, nhăn mặt lại “Anh uống rượu?”.

“Uhm…..uống có hai chén Whisky”.

Hôm nay có buổi ký hợp đồng, cùng khách hàng đi ăn, không thể không nể mặt, đành uống hai ly whisky.

Bạc Khả Di vội vàng đưa hắn đến ngồi xuống ghế sôpha “Chờ chút, em đi làm cho anh nước mật ong cho anh tỉnh rượu”.

Ngồi dựa lưng vào ghế sopha, Thiệu Chi Ung nhìn thấy có cái gì dài dài trên bàn, tò mò ngồi dậy, lấy đến xem, một chút cười nhợt nhạt giơ lên.

Nàng đặc biệt ham thích công ích, trước là tham gia bán hàng từ thiện, rồi đến viện dưỡng lão, hiện tại là đưa văn phòng phẩm cấp cho các em nhỏ ở cô nhi viện.

“Đó là ngày mai công bố áp phích, làm cho mọi người xem, có thể cùng nhau hưởng ứng”. Nàng mang nước giải rượu đến bên cạnh hắn “Nhanh,uống đi”.

“Có hay không cần anh hõ trợ?”

“Đương nhiên là có rồi, Thiệu phó tổng, quyên chút văn phòng phẩm cho bọn nhỏ đi”. Nàng vừa nói vừa giúp hắn cởi caravat.

“Nào, có vấn đề gì, chỉ cần em đừng bắt anh giống lần trước là được rồi”.

“Em thế nào lại không nghĩ đến phương pháp này nhỉ, chi bằng đem áp phích dán lên người anh, chờ ngày mai anh đi làm, cam đoan ở công ty mọi người có thể nhìn đến, hiệu quả nhất định tốt lắm”.

“Đúng vậy, sẽ rất hiệu quả “. Hắn nghiến răng nghiến lợi nói, nhân cơ hội sờ mũi nàng nói “Như vậy trêu đùa chồng em thấy thú vị lắm sao?”

“Em có thể nói thật sao?”. Hỏi giảo hoạt.

“Nói.”

Bạc Khả Di chớp chớp mắt, trầm ngâm giây lát, tiếp theo cố ý tăng thêm ngữ khí nói “Tất nhiên là vui rôi”. Nàng cười ha hả.

Nữ nhân này thật sự không biết sợ chết.

Thiệu Chi Ung buông cái chén, không nói mà lấy tay cù nách nàng, nàng buồn nên hét lên, cuối cùng không chịu nổi ngã vào lòng hắn mà cười. Thiệu Chi Ung buông cái chén, không nói mà lấy tay cù nách nàng, nàng nhột quá nên hét lên, cuối cùng không chịu nổi ngã vào lòng hắn mà cười.

“Được rồi, được rồi mà, anh dừng tay đi, em đầu hàng, như vậy được chưa?”

“Chưa được.” Hắn ngạo nghễ cười ở trong lòng, mặt mày không chút nào che dấu thắng lợi đắc ý.

Nàng mồ hôi mồ kê, thở hổn hển hỏi: “Anh có đói bụng không, em làm đồ ăn cho anh ăn có được hay không? Em có làm bánh ngọt buổi sáng, anh có muốn ăn không?”

Hắn cúi đầu nhìn nàng, khuôn mặt đỏ bừng giống như quả táo, con ngươi đen còn đọng hơi nước long lanh tựa như đá quý, cái miệng nhỏ nhắn như vậy mê người…… Hắn hiện tại thầm nghĩ ăn — nàng.

Trong mắt hắn ý đồ thật rõ ràng, Bạc Khả Di đột nhiên run lên, khi hắn cúi đầu đến, nàng chạy nhanh ngăn trở hắn, thẹn thùng ngăn cản, “Không thể!”

“Vì sao?”

“Bởi vì mỗi lần anh đều làm cho người ta mệt chết đi……” Nam nhân này căn bản là khỏe như trâu, lần nào cũng phải mấy lần, mỗi lần đều đem nàng la hét đến khi miệng khô lưỡi khô, toàn thân run rẩy còn không chịu buông tha nàng, chỉ có đứa ngốc mới có thể cho hắn ta ăn sạch sẽ.

“Một lần là tốt rồi, ngoan, hôm nay chỉ cần một lần là tốt rồi.” Hắn giống như con sói hoang chuyên dụ dỗ cô bé quàng khăn đỏ, không có hảo ý dụ dỗ người ta.

“Anh thật sự chuyên lừa gạt người khác, em không có tin tưởng anh.” Nàng thông minh phát hiện ra mưu mô cuả hắn.

“Lại đây, đừng cho anh phải nói lần thứ hai.” Nheo lại ánh mắt cảnh cáo.

“Hừ, cho dù anh nói lần thứ ba cũng giống nhau!” Châm ngòi thuốc nổ, nàng bỏ chạy.

“Bạc Khả Vân, em thật xong đời, làm cho anh bắt được em phải bắt đền gấp bội.” Nói xong hắn lập tức đứng dậy.

Hai người lớn chạy truy đổi lẫn nhau như hai đứa con nít, thanh âm vui đùa ầm ĩ lần đến từng góc phòng, đột nhiên Thiệu Chi Ung bước đến một bước, bắt được nàng, Bạc Khả Di còn không kịp phản ứng, lập tức bị hắn nắm lấy, bỏ lên lưng mà khiêng đi.

“Bỏ em xuống! Thiệu Chi Ung, mau bỏ em xuống dưới……”

“Không còn kịp rồi, hiện tại cho dù em kêu khản cổ cũng không có người đến cứu em đâu, anh khuyên em nên để dành sức cho chuyện khác, không thì sẽ mệt a.”

Hắn đang nói cái chuyện ma quỷ gì, chẳng lẽ nàng thật muốn kêu khản cổ sao? Nam nhân cũng thật là, hắn nghĩ đến chính mình là sơn trại đại vương sao?

Hắn khiêng vợ đi vào thư phòng, vào giá sách rút ra một quyển sách văn học tiếng Anh đả cũ, nhét vào trong tay nàng, tiếp theo đặt nàng ngồi trên ghế, chờ nàng ngồi vào chỗ của mình, hắn liền nằm lên đùi nàng, xê dịch thân thể, nằm thật sự thoải mái sau, còn không quên nói:” Bắt đầu đi!”

Kia trong nháy mắt, nàng thật muốn lấy cái gì để có thể hung hăng mà đánh hắn –

Hắn nói, thanh âm của nàngthật sự tốt hơn nhiều người khác, thực thích hợp đọc diễn cảm, nghe đọc thơ là một loại hưởng thụ. Thường thường tan tầm về nhà, hắn lôi kéo nàng đến trong thư phòng, muốn nàng vì hắn đọc mấy bài thơ tiếng Anh.

Bởi vì hắn nói, nghe thanh âm của nàng thao thao bất tuyệt ở bên tai vang lên, sẽ làm hắn cảm thấy thực hạnh phúc.

Đúng vậy đúng vậy, hắn nói thật đúng là xuôi tai, nhưng nàng lại cảm thấy hắn rõ ràng là ác nhân, nếu đọc thơ sẽ làm hắn ngoan ngoãn ngủ liền, cố tình làm nàng đọc đến khi miệng khô lưỡi khô, Thiệu Chi Ung vẫn còn tinh thần để hại nàng cũng không có thể nghỉ ngơi.

Hiện tại là như thế nào, nàng sẽ phải niệm kinh Phật hay sao? Nghe sẽ tiêu tai giải ách sao? Á!

Còn có thể làm sao bây giờ, chồng đã phân phó, nàng cũng chỉ có niệm a, ai bảo người nào nàng cũng không thích, cố tình thích Thiệu Chi Ung này làm chi.

Đọc được một nửa, nàng không chịu đọc nữa. Thiệu Chi Ung ngồi dậy, bắt nàng dựa vào ngực hắn, hắn một tay chống đầu, một tay kia vuốt mái tóc của nàng, ánh mắt sâu thẳm, suy nghĩ xa xôi……

Rõ ràng là thời khắc hạnh phúc, Thiệu Chi Ung ngực lại tràn ngập bất an, rõ ràng nàng đang ở ngay bên cạnh hắn, hắn lại cảm thấy hai người lại quá xa xôi, hắn không hiểu được nàng.

Hắn không nói gì không có nghĩa là hắn nhìn không ra, nàng đang trốn tránh việc đăng ký kết hôn, nhưng…… Vì sao? Hắn yêu nàng, mà nàng cũng thương hắn, hắn thật sự nghĩ không ra rốt cuộc nguyên nhân làm cho nàng trốn tránh.

Hắn thà rằng hy vọng là hắn đa tâm, nhưng thái độ của nàng thật sự không tích cực quá đáng, làm cho hắn không khỏi tâm sinh nghi ngại.

“Khả Vân……”

“Ân?” Nàng lên tiếng, thoải mái đến ánh mắt đều lười mở.

“Quá vài ngày, anh kêu thư ký giúp anh sắp xếp thời khóa biểu, để ra chút thời gian, lần này nhất định phải đi đăng ký kết hôn, em thấy có được không?”

Nghe vậy, nàng căng thẳng, hai đấm tay lại thả lỏng. Hồi lâu, nàng sửa lại khẩu khí, giả bộ tỉnh tâm trả lời, “Anh bình thường đã có trăm công ngàn việc, chuyện đăng ký cũng không cần thiết, chừng nào làm cũng được.”

“Em không nghĩ muốn làm vợ danh chính ngôn thuận của anh sao?”

“Em đã vợ của anh rồi.” Ít nhất, trong lòng nàng đã là như vậy.

“Nhưng là không có đăng ký, hôn nhân sẽ không đúng luật, chúng ta như vậy chỉ có thể xem như ở chung, chẳng lẽ em không sao cả sao?” Có cô gái nào muốn ở chung với người mình yêu mà không hợp thức hóa không? Cũng không phải nhân tình bí mật, ai cũng mong có một danh phận chính thức có phải không?

“Chỉ cần chúng ta yêu nhau, cái gì khác đều không sao cả.” Thân thể nàng mềm mại trở mình, càng làm cho long hắn đau thêm.

“Em không nghĩ là có thân phận hợp pháp, đối với em cũng có bảo đảm sao?”

“Anh cho rằng nếu chúng ta ly hôn, em muốn có phụng dưỡng phí sao?” Nàng rốt cục mở to mắt, ngẩng đầu lẳng lặng nhìn hắn, giây lát, nàng nhẹ nhàng xoa mặt hắn,” Chi Ung, cho dù có một lúc nào đó thực sự như vậy, em cầm phụng dưỡng phí như thế nào, nhiều tiền cũng cũng chưa chắc có thể mua đựợc tình yêu, hơn nữa…… Cảm tình cũng không còn, tiền có thể chữa trị vết thương sao?”

Hắn không nói gì, đồng thời cũng càng hoang mang……

Hắn có thể cảm giác được nữ nhân trong lòng là thật yêu thương hắn, nhưng là nàng vì sao chậm chạp không muốn đăng ký kết hôn? Chẳng lẽ, nàng thật sự có bí mật không thể cho ai biết?

Khó giải.

Thiệu Chi Ung chỉ có thể ngắm nàng, thành khẩn biểu thị, “Không có như vậy, anh không cho phép.” Lời lẽ nói xong liền cùng nàng triền miên ân ân ái ái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.