Lau Súng Cướp Cò

Chương 33




Lục Kya Việt là một đứa trẻ thời gian làm việc và nghỉ ngơi không phải quy luật bình thường, bởi vì chuyện một ngày trước nên ngủ quá muộn, lúc rời giường đã so bình thường muộn rất nhiều. Không có ở trong phòng phát hiện dấu vết Cố Lạc ngủ qua, Lục Kya Việt có chút sợ, chân nhỏ nhẵn bóng từ trong phòng chạy ra.

Vốn là chuẩn bị vọt tới lầu dưới đi xem một chút, cũng đang ở cầu thang chợt dừng lại, nghiêng đầu nhìn phòng ngủ Thi Dạ Triêu cửa phòng đóng chặt trầm ngâm suy tư.

Thi Dạ Triêu ở phút chốc động tác Lục Kya Việt nhẹ vô cùng mở khóa cửa liền tỉnh, vật nhỏ này từ trong khe cửa lộ ra cái đầu nhỏ nhìn ngó phía bên này.

Thi Dạ Triêu nửa chống lên thân thể tựa vào đầu giường, đối với cậu ngoắc ngoắc ngón tay. Lục Kya Việt do dự một chút đi tới, ở tại cửa ra vào nhìn thấy trên giường anh còn có người, đến gần mới nhìn rõ người này chính là Cố Lạc, đầu mi thoáng chốc hơi nhíu lên.

"Lạc thế nào?" Lục Kya Việt hạ thấp giọng hỏi. Bình thường Cố Lạc ngủ rất nhẹ, mỗi lần cậu có chút động tĩnh cũng sẽ đánh thức cô, còn lần này cô lại một mực ngủ say.

"Cô ấy quá mệt mỏi." Thi Dạ Triêu liếc nhìn Cố Lạc "Đang ngủ say", khóe miệng nén cười."Cháu không muốn đi ngủ chút nữa sao?"

Lục Kya Việt lắc đầu, cảm thấy giọng nói Thi Dạ Triêu so với bình thường vô cùng khàn khàn, liền đem chén nước ở đầu giường đưa tới.

Đây vốn là Lục Kya Việt tiện tay hành động, nhưng ở trong lòng của Thi Dạ Triêu lại là lạ .

Anh không biết thật ra thì trong lòng Lục Kya Việt cũng là là lạ, lần đầu tiên thấy Cố Lạc cùng người đàn ông khác ngủ cùng nhau, cảm giác kia vô cùng khó chịu. Mặc dù Cố Lạc mặc áo ngủ, bộ dạng hai người cũng không giống đã làm gì, không ái muội không tình sắc, thế nhưng hình ảnh xem ra ——là hài hòa như vậy.

Nói nghiêm trọng một chút, giống như là hình ảnh cậu không biết ảo tưởng bao nhiêu lần: mẹ của cậu, cùng ba của cậu, còn cậu, một gia đình đầy đủ nhất.

Đứa nhỏ này có chút sững sờ, Thi Dạ Triêu để xuống chén nước, ý bảo cậu ngồi ở mép giường."Ngủ có ngon không?"

Lục Kya Việt không có lên tiếng.

"Chuyện ngày hôm qua, có phải hù dọa cháu hay không?"

Lục Kya Việt suy nghĩ một chút, trả lời: "Vừa bắt đầu là có chút."

"Vừa bắt đầu?"

Lục Kya Việt gật đầu, "Có Lạc ở đây, cháu không sợ." Cậu hơi trầm mặc, "Cháu chỉ sợ cô ấy bị thương."

Thi Dạ Triêu từ trong lời của cậu suy đoán, Cố Lạc nhất định không đem chuyện trúng đạn nói cho nó biết."Cháu thật sự là con trai của cô ấy?"

Lục Kya Việt lại gật đầu, giống như biết vấn đề kế tiếp, chủ động nói: "Đừng hỏi ba cháu là ai, cháu cũng không biết ông ấy là ai."

Đứa nhỏ này khi nói lời này thì trên mặt cũng không có lộ ra quá nhiều tâm tình. Thi Dạ Triêu nhíu mày: "Chưa từng thấy qua ba cháu?"

Thấy nó trầm mặc không nói, trong trầm mặc lại mang theo mấy phần phòng bị, Thi Dạ Triêu cười, "Cô ấy cũng không có nói với cháu, cháu lần đó đã hỏi cô ấy, vị hôn phu trong truyền thuyết chính là chú."

Bộ dạng anh không hề giống đang nói đùa, Lục Kya Việt có rất nhiều lời muốn nói, trề miệng một cái, tất cả nuốt xuống. Nếu như là giả, như vậy cậu không cần thiết trả lời hắn cái gì, nếu như là thật, như vậy cậu không có năng lực đi thay đổi gì.

"Nếu như cô ấy nguyện ý gả cho chú, cháu không có phản đối, cô ấy gả cho người nào cháu đều tôn trọng quyết định của cô ấy."

"Đây là phương thức mẹ con các người chung đụng?" Thi Dạ Triêu nụ cười không thay đổi, "Nhìn bộ dáng cháu cũng không hy vọng cô ấy gả cho ta."

Một bên Cố Lạc lúc này nhắm mắt lại giật giật, bộ dạng ngủ không yên, một lớn một nhỏ hai người không hẹn mà cùng dừng lại nói chuyện với nhau. Lục Kya Việt cái miệng nhỏ nhắn mím chặt, vẻ mặt lại lộ ra khó chịu rời đi.

Cậu vừa mới đóng cửa lại, Cố Lạc liền mở hai mắt ra."Ngày hôm qua nên để người kia một phát bắn chết anh, tránh cho anh ở đây trước mặt con tôi nói chút lời không nên nói này."

Cô sáng sớm liền tỉnh, nghe tiếng bước chân cũng biết là Lục Kya Việt, chợt không biết nên làm sao đối mặt với con trai, định giả bộ ngủ.

Thi Dạ Triêu chỉ cười không nói, thuận tay châm lửa, còn chưa có hút vào một ngụm liền bị Cố Lạc rút mất."Cai thuốc kiêng rượu cấm lộn xộn, vết thương mới có thể mau lành."

Chưa từng bị người quở trách như vậy, cũng chưa có người dám rút điếu thuốc của anh, gặp phải Cố Lạc, ngày trước việc không ai làm với anh cô toàn bộ làm đủ.

Cô vén chăn lên muốn xuống giường, Thi Dạ Triêu lôi cổ tay cô kéo trở lại, ấn cô ở trên giường, nắm ở cằm của cô."Cần cấm sắc sao?"

Cố Lạc trong tròng mắt trong suốt rõ ràng, thản nhiên lay động phản chiếu vẻ mặt của anh."Bây giờ còn chưa được, chờ vết thương của anh tốt hơn, tùy anh giày vò." Đã sớm hạ quyết tâm không hề cùng anh xảy ra quan hệ thân thể nữa, nhưng là đến bây giờ Cố Lạc cảm thấy đây là vô luận như thế nào cũng tránh không khỏi, huống chi là tối hôm qua hai người đạt thành một loại giao dịch không cách nào mở miệng.

Thi Dạ Triêu khóe miệng nhếch lên cúi thấp người, gần sát bên tai cô."Vì một ngày kia, anh sẽ rất nhanh để cho mình chữa khỏi vết thương ."

Thi Dạ Triêu nói được là làm được, trừ mỗi ngày cần phải hoạt động nhẹ, thời gian còn lại căn bản đều là nằm trên giường dưỡng thương, không hề ra cửa nữa, chuyện của công ty tự có người đi xử lý, nếu cần ra mặt liền do 72 làm thay. Thi Thác Thần cùng Thi Dạ Diễm ở ngày thứ hai sau khi xảy ra chuyện mới từ Toronto chạy tới, cha con ba người ở trong phòng hàn huyên một chút mới ra ngoài. Thi Thác Thần cũng không tính toán ở lâu, chỉ ở lại hai ngày liền lên đường trở về. Trước khi đi bấm điện thoại của Cố Lạc, một bộ dạng đem con yêu giao cho Cố Lạc, "Cố tiểu thư, Evan làm phiền cháu phí tâm."

Cố Lạc tính tránh cùng Thi Dạ Diễm chạm mặt, mấy ngày liền chưa từng có đi. Lần này tin tức Thi gia kịp thời phong tỏa, cũng chẳng có bao nhiêu người biết. Cũng không biết Cố Doãn nghe ở đâu, chuẩn bị xử lý xong chuyện trên tay rồi tới đây một chuyến.

Thi Dạ Triêu cố ý đem chuyện phát hiện Lục Kya Việt cũng có ở hiện trường áp xuống, cho nên về phía Thi Thác Thần Lục Kya Việt là tuyệt đối an toàn. Thi Dạ Triêu vốn định phái người âm thầm bảo vệ Lục Kya Việt, bị Cố Lạc cự tuyệt."Càng phái người bảo vệ, càng khiến sớm muộn sẽ bị phát hiện, vì vậy tôi đây mới nhiều năm cũng không có làm như vậy, chỉ có như vậy ở trong mắt người khác nó mới là đứa bé bình thường nhất, mới an toàn."

Cố Lạc đến chỗ Thi Dạ Triêu nhiều lần, Lục Kya Việt tính khí càng lúc càng lớn, thường thường không giải thích được cùng cô đối nghịch. Cố Lạc biết cậu không thích Thi Dạ Triêu, cũng biết cậu lo lắng cái gì, bảo đảm đi bảo đảm lại: "Mẹ đồng ý con, tuyệt đối sẽ không gả cho hắn ta, nếu không đời này cũng không có đàn ông yêu!"

"Phi phi phi!" Lục Kya Việt liên tục phi ba tiếng, tay nhỏ bé che miệng của cô."Ủa sao không có ai yêu vậy, Kya Kya yêu mẹ a!"

Cố Lạc nhất thời liền cười."Con không giống vậy, con là con mẹ."

Lục Kya Việt chu mỏ, "Con cuối cùng sẽ lớn lên, trưởng thành chính là đàn ông." Người đàn ông cường đại giống như Thi Dạ Triêu như vậy.

Mỗi khi cậu nói lời như vậy, trong lòng Cố Lạc liền tràn đầy hạnh phúc, ôm con trai vào trong ngực, cằm để trên đỉnh đầu cậu cùng nhau ở ban công nhìn cảnh đêm Vancouver.

Một nửa là biển, một nửa là thành phố đèn đuốc leo lét, giống như mẹ con bọn họ, tựa sát lẫn nhau, sống nương nhờ vào nhau, một phương chiếu sáng bên kia, một nửa nuôi dưỡng một nửa kia. Lục Kya Việt rất ít nói, nhưng cậu tham luyến mùi vị mẹ trên người cô, Cố Lạc đối với cậu mà nói đại biểu là "Nhà".

"Con không phải tức giận mẹ gả cho người nào, mà là tức giận chuyện này con lại là từ trong miệng người khác nghe được, chúng ta không phải đã nói không có bí mật với nhau sao?"

Cố Lạc cũng học bộ dáng của cậu méo miệng."Mẹ không biết làm thế nào mở miệng với con, hơn nữa mẹ cũng vậy căn bản không có dự định thật sự muốn gả, cho là có thể lặng yên không một tiếng động giải quyết xong."

Lục Kya Việt siết chặt mặt của cô, bộ dáng dày dặn kinh nghiệm dạy dỗ cô: "Nếu như giải quyết không hết? Mẹ phải gạt con cùng hắn kết hôn sao? Mẹ, mẹ không ngoan nha."

Nếu như giải quyết không hết. . . . . .

Cố Lạc cười khổ, thận trọng thử thăm dò: "Cái đó, thật ra thì cũng không có xấu như chúng ta nghĩ, mẹ không phải nói hắn là người tốt, mẹ là nói hắn mặc dù rất xấu nhưng là. . . . . ."

Lục Kya Việt nháy mắt, "Hắn rốt cuộc thế nào?"

"Hắn. . . . . ." Cố Lạc suy nghĩ một chút, "Mẹ cũng không có hiểu rõ hắn, chỉ là có lúc sẽ cảm thấy hắn như chúng ta, hắn vô cùng. . . . . . Cô độc." Cố Lạc lại khẽ cười: "Có lẽ hắn còn không bằng chúng ta, chúng ta có nhau, hắn ai cũng không có, Kya Kya, con hiểu ý của mẹ không?"

Lục Kya Việt cái hiểu cái không, thật sự là cái hiểu cái không, không hiểu Cố Lạc cụ thể ám chỉ cái gì, nhưng lại có thể hiểu cái loại cảm giác cô độc như có như không.

Nếu quả thật như Cố Lạc từng nói, Lục Kya Việt cảm thấy Thi Dạ Triêu rất đáng thương.

Qua mấy ngày, Cố lạc không đợi được Cố Doãn, lại đợi được Dr. J, Dr. J xuất hiện làm cho cô rất là kinh ngạc.

"Ông là tới Vancouver nghỉ phép sao?"

Dr. J vẫn là ôn hòa, "Xem như thế đi, tới gặp bạn già hơn hai năm."

Dr. J xem xét tình trạng vết thương đạn bắn khép lại của cô cùng với tình huống khôi phục cánh tay, rất hài lòng gật đầu."So dự đoán còn tốt hơn, có thể luyện tập thích hợp để gia tăng khả năng phục hồi. Đúng rồi, báo cáo kiểm tra sức khoẻ của cô đã có, rất khỏe mạnh, không có vấn đề gì lớn."

Lời tuy như thế, Cố Lạc cảm giác trong ánh mắt của hắn có cái gì, cô chợt nhíu mày, Dr. J bất đắc dĩ cười."Được rồi, hơi có một chút vấn đề, rút chút thời gian cô trở lại, chúng ta làm kiểm tra một lần, cô biết có lúc một lần kết quả có thể không chính xác."

Cố Lạc trực tiếp hỏi: "Nơi nào có vấn đề?"

Dr. J buông tay, "Phương diện thần kinh, có chút vấn đề, không có gì đáng ngại, không cần có áp lực, có một số vận động viên hoặc là quân nhân chuyên nghiệp ít nhiều gì cũng sẽ ở phương diện này có chút tật xấu."

"Tốt lắm." Cố Lạc quả thật không để ở trong lòng.

Dr. J chỉ ở chỗ cô làm không lâu rồi lại phải đi vội vã gặp bạn già, dáng vẻ nóng nảy này khiến Cố Lạc cho là ông muốn gặp là một phụ nữ mà không phải cái gọi là bạn bè.

Sau khi hắn đi, Cố Doãn đã tới rồi.

Cố Doãn tới hôm đó, Cố Lạc đi nhận điện thoại, lái xe đến chỗ Thi Dạ Triêu. Trong viện đỗ một chiếc xe thể thao màu đỏ gây sự chú ý, Cố Doãn ngó ngó Cố Lạc: "Thi Dạ Triêu đưa cho em?"

"Anh nghĩ cái gì đấy?" Cố Lạc cho hắn một cái xem thường."Em lúc nào thì lái qua cái xe đắt như vậy?"

Đây cũng là tác phong làm việc của Cố Lạc luôn luôn khiêm tốn vô cùng, cùng Cố Doãn hoàn toàn không phải một cấp bậc."Cái xe này, Thi Dạ Triêu còn có phụ nữ?"

Cố Lạc hừ cười , cũng không có giải thích, lười phải giải thích.

Cô không giải thích không cần gấp gáp, Cố Doãn ở trên lầu đụng vào một tình cảnh mỹ nhân tóc vàng nửa tựa sát tựa vào trong ngực Thi Dạ Triêu, nhất thời liền mất hứng, đem cửa nửa khép đá văng ra: "Ơ, anh bị thương thật là đáng giá, dưới giường em gái tôi phục vụ anh, trên giường còn có mỹ nhân ngực lớn chờ đợi hầu hạ anh, hai có đủ hay không? Có muốn tôi sẽ tìm mấy người tới cho anh hay không?"

Ve¬ra nhiều ngày không có trở lại, hình như là ngại cô lần này trốn hẳn, cô trốn tránh chính là người đàn ông kia rốt cuộc nhờ Thi Dạ Triêu miệng hướng cô mềm mỏng thuyết phục, biến đổi phương pháp dụ dỗ cô trở về. Cô hôm nay tới cầm hành lý mới biết Thi Dạ Triêu lần nữa gặp phải tập kích, lại biết được Cố Lạc vẫn luôn đang chăm sóc anh, rất bát quái ép hỏi anh chi tiết, không khéo cứ như vậy bị Cố Doãn hiểu lầm.

Ve¬ra bộ dáng cùng với vóc người đều là loại hình bình thường Cố Doãn vẫn thích, nhưng là vừa nhìn cô phong tao cử chỉ lẳng lơ cũng biết có kinh nghiệm đàn ông, phụ nữ như vậy Cố Doãn sẽ không đụng, cho nên trong ánh mắt không khỏi lộ ra chút khinh miệt.

Ve¬ra nhìn kỹ Cố Doãn, nhận ra thân phận của hắn, đùa giỡn cười lên: "Nếu anh hâm mộ, cũng có thể bị thương một lần, tôi sẽ vì anh đặc biệt đưa phụ nữ lên giường ở dưới giường chờ hầu hạ anh, chỉ cần đến lúc đó anh đừng ngại đối phương quá đần là tốt rồi, chỉ là đần một chút cũng không quan hệ, tắt đèn đều là giống nhau ."

Phía sau nửa câu này, tinh chuẩn khuấy động một đoạn trí nhớ ngắn ngủi của Cố Doãn trước đây không lâu, có liên quan tới một tiểu cô nương, một cô nương ngốc hắn cảm thấy đầu óc có vấn đề.

Cố Doãn trong lúc nhất thời không lên tiếng, híp mắt quan sát Ve¬ra, mà Ve¬ra thoải mái cho quan sát.

Hai người này vừa nhìn thì có vấn đề, quá rõ ràng, cố tình Thi Dạ Triêu cùng Cố Lạc ai cũng không có hứng thú biết, ai cũng không có hỏi.

Ve¬ra sau khi đi, tính khí Cố Doãn lúc trước lại nổi lên, Thi Dạ Triêu đè lông mày, nói: "Ve¬ra là con gái của chú họ tôi tái hôn với vợ mang tới, là người nhà chúng tôi, nhưng không phải người của tôi."

Thi Dạ Triêu cùng Cố Lạc ánh mắt lơ đãng chống lại, "Người của tôi" ba chữ kia, không khỏi khiến Cố Lạc cảm giác trên mặt nóng lên, nhưng câu nói tiếp theo của Cố Doãn lại làm cho cô biến thành lạnh cả người.

"Tôi mặc kệ cô ấy là ai." Cố Doãn hắng giọng, tư thái hơi cao ngạo: "Đề nghị của Thi tiên sinh tôi cân nhắc qua rồi, trước khi anh đem đám vũ khí kia thiết kế ra được, tôi sẽ khiến Cố Lạc ở lại bên cạnh anh, bản lĩnh nó cũng tạm, người trong nhà yên tâm, cũng coi như là —— cho các người cơ hội trước khi cưới khai thông tình cảm."

Thi Dạ Triêu còn chưa có phát biểu ý kiến, sắc mặt Cố Lạc liền thay đổi rồi, "Đề nghị gì? Nếu cùng tôi có liên quan tại sao tôi không biết?"

Cố Doãn cùng Thi Dạ Triêu nhún vai, đem Cố Lạc kéo ra ngoài.

"Thi Thác Thần để cho em ở lại bên cạnh Thi Dạ Triêu chăm sóc hắn, đây là ý tứ của Thi gia, mà anh có cách nghĩ khác." Cố Doãn nói: "Nói thật cho em biết, tin tức chúng ta cùng Thi gia hợp tác kết thân không biết từ chỗ nào tiết lộ phong thanh, rất nhiều người không muốn đồ trên tay của hắn rơi vào trong tay Cố Gia chúng ta, Thi Dạ Triêu gặp phải ám sát đã không phải là lần một lần hai rồi, chỉ là không cho em biết thôi, anh cũng cần em bắt đầu từ bây giờ cận thận bảo vệ hắn, mặt khác đây cũng là một loại giám thị đối với hắn, nếu có người mở ra một điều kiện khác đủ để hắn động lòng, khó bảo toàn Thi gia không lâm trận trở quẻ."

Cố Lạc cổ họng nghẹn lại, "Nói cho cùng, anh coi em như một Định Tâm Hoàn cho anh ta ăn hay là đem em làm thành con tin để cho anh ta siết trong tay, để cho anh có thứ anh muốn?"

Cố Doãn ánh mắt trầm trầm: "Thi Dạ Triêu cùng xưởng quân sự Amy của Thi gia là thế lực hợp tác tốt nhất để chúng ta phát triển Bắc Mĩ, em cũng là một phần tử của Cố gia chúng ta, coi như là vì lợi ích của Cố gia chúng ta cũng không thể để hắn gặp nguy hiểm, lại nói, hắn đã từng cứu em, coi như là báo đáp hắn, có khó khăn như vậy sao?"

Cố Lạc một hơi cự tuyệt: "Em cự tuyệt!"

Cố Doãn sưng mặt lên, "Cố Lạc, anh không muốn vào lúc này nói lời khó nghe với em, đây là mệnh lệnh, là nhiệm vụ của em. Người ngoài không biết em chính là đội trưởng Athena, anh hiện tại liền hủy bỏ em, từ đó Athena không có quan hệ gì với em."

"Em không lạ gì."

"Em làm rõ ràng trọng điểm." Cố Doãn giữ chặt sau gáy cô, ác độc nói: "Em bây giờ là lấy thân phận Cố Lạc—— con gái Cố Bạch Bùi để nhận nhiệm vụ này, đừng quên mạng của em là ai cho!"

Cố Doãn chọc thẳng nhược điểm của cô, Cố Lạc gắt gao cắn răng không lên tiếng. Cố Doãn lau khóe mắt cô một cái, giọng nói chậm lại."Thật ra thì em hoàn toàn có thể không đem lần này làm thành nhiệm vụ, có phải hay không làm quân nhân đã lâu quên mình vẫn là một phụ nữ, một phụ nữ lớn như em bây giờ chính là thời điểm nói chuyện yêu đương, anh nhìn Thi Dạ Triêu đối với em vẫn có chút ý tứ, buông xuống chính mình tự đi thử một chút, không có gì không tốt."

Cố Lạc đè ép tâm tình, giễu cợt: "Mang theo sỉ nhục anh cho, đi cùng hắn nói chuyện yêu đương sao?"

Cố Doãn cười: "Không sai." Nắm ở hông của cô, tay cách y phục dừng lại ở trên chuỗi hình xăm Hy Lạp ở sau thắt lưng cô, đó là ký hiệu cô thuộc về hắn."Để cho hắn biết ý nghĩa hình xăm này đồng nghĩa với việc em phản bội Cố Gia chúng ta, anh biết rõ em không làm được loại chuyện như vậy, có đúng hay không?"

. . . . . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.