Nơi này mặc dù không phải khu nhà
giàu, nhưng cũng khu vực trống trải hoàn cảnh tuyệt đẹp, nhưng đã vượt
ra khỏi phạm vi Thi Dạ Triêu bình thường hoạt động rất nhiều, anh lớn
như thế này lại chạy tới nơi xa xôi tất nhiên không phải nhàn rỗi không
chuyện gì làm.
Nhìn chăm chú Cố Lạc cùng con vật nhỏ kia vào một
căn nhà, Thi Dạ Triêu mới ôm Thi Duy Ân đứng dậy."Trước đó con còn không biết Vancouver còn địa phương con không biết, cô làm sao lại chọn chỗ ở như vậy."
Thi Dạ Diễm từ chối cho ý kiến, ánh mắt nhìn về anh
lại không rõ ý tứ hàm xúc, Thi Dạ Triêu ngoài miệng chứa bạc cười, lạnh
nhạt tiếp chiêu. Thi Duy Ân đã thành thói quen giữa hai người đàn ông
này động một tý là không khí khẩn trương giằng co, thấy nhưng không thể
trách, dù sao mẹ nói qua chỉ cần có mình ở đây, bọn họ khẳng định không
đánh.
"Anh rốt cuộc có ý định gì?" Thi Dạ Diễm dẫn đầu mở miệng nói: "Nhiều phụ nữ như vậy không tìm, lại tìm cô ấy?"
Anh nào biết rằng lúc này là thật oan uổng Thi Dạ Triêu rồi, quỹ đạo sinh
mạng của hai người rõ ràng là bắt đầu xảy ra thay đổi từ khi Cố Lạc xuất hiện. Thi Dạ Triêu nghĩ nếu người phụ nữ này đang ở đây, sợ là lại muốn âm thầm cảnh cáo anh không nên nói chuyện lung tung, khóe mắt nhẹ nhàng cong cong, đối với tiểu công chúa ở trong ngực oán trách: "Ba con quản
thật rộng, ngay cả bác tìm phụ nữ hắn cũng muốn cản trở."
Thi Duy Ân mọi chuyện đều nghe theo ba mình lần này thế nhưng lại phản bội, tán đồng gật đầu một cái."Evan, bác bây giờ có bạn gái sao?"
"Không có, muốn giới thiệu cho bác sao?"
"Con cảm thấy Lạc Lạc cũng rất thích hợp với bác, nhưng. . . . . ." Cô chu
mỏ."Cha nói không thể đem Lạc Lạc đẩy vào trong hố lửa, đây là ý gì?"
Thi Dạ Triêu nhìn về phía em trai cũng không biết cái gì gọi là xấu hổ, "Cậu chính là dạy con gái như vậy?"
"Ở phương diện này tôi vẫn là so với anh có kinh nghiệm." Thi Dạ Diễm ôm con gái đưa về trong xe.
Thi Dạ Triêu biết cậu có lời muốn nói với mình, cà vạt đem vốn là nới lỏng
kéo mở thêm, dựa nghiêng ở trước xe, hai chân vắt chéo, lấy tư thái như
một vị vua chờ anh. Thi Dạ Diễm mới vừa đến gần anh đã ngửi thấy một cỗ
nhàn nhạt mùi rượu cồn.
"Uống rượu?"
"Mới từ chỗ ba trở lại, uống một chút."
Không trách được trên người anh ta có chút cảm giác long đong mệt mỏi, thì ra là mới từ nhà cũ Thi gia trở lại. Toronto mới là chỗ ở nền mong của Thi gia, nếu không cần thiết Thi Dạ Triêu phần lớn thời gian sẽ sống ở
Vancouver. Không phải Thi Dạ Diễm nghi ngờ, hôm nay Thi Dạ Triêu cùng
bình thường xác thực không giống nhau.
Anh trong lúc nhất thời không lên tiếng, Thi Dạ Triêu chủ động dẫn về đề tài: "Có phải hay không muốn nói với anh về Cố Lạc?"
"Tôi không có chuyện gì để nói, anh muốn chơi tùy anh, chỉ là nhắc nhở anh
một chút." Thi Dạ Diễm cười như không cười: "Cố Lạc không phải Chử Dư
Tịch, cô ấy sẽ không bộc lộ bất kỳ nhược điểm gì cho anh xem được."
"Cậu đối với cô thật đúng là hiểu rõ." Thi Dạ Triêu tầm mắt rơi vào một chỗ ở phía trước, qua hồi lâu mới nói."Nhưng thật đáng tiếc, cô ấy càng muốn
che dấu chúng, lại càng bị anh xem rõ ràng."
***
Cố Lạc
cho là Thi Dạ Triêu nếu tìm được nơi ở của cô, thế nào cũng muốn tới làm ồn ào, nhưng là đêm đó Thi Dạ Triêu cũng không có tái xuất hiện ở trước mặt cô.
Biểu diễn hết năm kết thúc, Lục Kya Việt chân chính
nghênh đón nghỉ hè. Hắn thích nghỉ hè không phải là bởi vì có thể không
cần lên lớp, mà bởi vì là có thể có nhiều thời gian hơn cùng Thi Duy Ân ở chung một chỗ. Tiểu cô nương này hiếu kỳ quá mức, đối với bất kỳ không
hiểu cái gì cũng muốn truy vấn ngọn nguồn một phen, Thi Dạ Diễm dù có
kiên nhẫn cũng không nhịn được cô mười vạn cái tại sao, huống chi kiên
nhẫn loại chuyện này là kỹ năng anh những năm gần đây nhất mới bắt đầu
bồi dưỡng. Cho nên ở thời điểm có thể ném cho Lục Kya Việt, Thi Duy Ân
cơ hồ đều là Lục Kya Việt mang theo. Hai đứa trẻ cả ngày dính cùng một
chỗ, Cố Lạc thời gian chợt bỏ trống, có thể chuyên tâm tới công ty Nhan
Hạ giúp mấy chuyện vụn vặt.
Có buổi tối, Lục Kya Việt sẽ trực
tiếp ở lại nhà Thi Dạ Diễm, Cố Lạc liền đi cùng Nhan Hạ lêu lổng. Nhan
Hạ bình thường công việc mặc dù bận rộn, nhưng là thời điểm nên hưởng
thụ tuyệt không lãng phí thời gian. Nhan mỹ nhân số đào hoa vẫn tràn
đầy, đi đến chỗ nào đều có đàn ông đuổi theo tán tụng. Có lẽ là trên
người Cố Lạc khí thế "người lạ chớ tới gần" quá mạnh mẽ, giải quyết cho
cô không ít phiền toái.
Nhan Hạ vội vàng ứng phó các loại hoa
đào, Cố Lạc cầm cái chìa khóa của cô ấy về nhà trước, mới vừa đóng cửa
lại liền bị một người đàn ông ở sau lưng ôm vào trong ngực. Cố Lạc theo
phản xạ vung quyền công kích, bị đối phương nhanh nhẹn tránh ra.
"Cố Lạc?" Giọng nói chần chờ của Từ Ngao đột nhiên vang lên.
Cố Lạc vội vàng mở đèn, khác không nhìn thấy, đem thân thể cường tráng của Từ Ngao nhìn mấy lần."Thế nào không bật đèn? Lén lút."
Từ Ngao vội vàng che lại bộ vị trọng yếu nhô lên, mặc dù ngang hông anh vẫn còn quấn khăn tắm ."Tại sao là cô? Nhan Hạ đâu?"
Cố Lạc nhất thời liền biết mục đích anh tới, liền cười: "Hai người các anh không phải là chia tay sao? Còn tới nhà cô ấy làm gì?"
"Chia tay thì không được ôn chuyện?" Từ Ngao mặt dày khoác lác.
"Loại chuyện cũ gì cần trước đó tắm rửa, còn phải cởi thành ra như vậy đợi cô ấy trở lại vác súng ra trận?" Cố Lạc cho anh một vẻ mặt trẻ con không
thể dạy."Không phải là tôi đã nói anh, anh không thể lãng mạn một chút,
dịu dàng một chút sao? Nhan Hạ tại sao lại chia tay với anh? Thế nào một ít trí nhớ đều không có?"
Từ Ngao bất cứ chuyện gì đều can đảm
cẩn trọng có được ưu thế tuyệt đối, duy chỉ ở phương diện phụ nữ này anh lại không xoay chuyển, dù trong nhiệm vụ anh kiên nhẫn vô cùng một khi
đụng phải phụ nữ, cũng chỉ còn lại có cái rắm, mặc dù không đến nỗi
không có hạn cuối giống như Ace, nhưng Ace dầu gì đã trải qua tình
trường thủ đoạn tán gái còn cao minh hơn anh nhiều. Phụ nữ bị Từ Ngao
hấp dẫn cũng không ít, nhưng có thể kiên trì lui tới lâu dài cũng chỉ có Nhan Hạ.
Cố Lạc cũng vì bọn họ tiếc nuối, nhưng tối nay nhìn
phương thức Từ Ngao "ngoài ý muốn" ra sân, cũng chỉ cảm thấy hắn là đáng đời rồi.
Nhan Hạ cùng hoa đào vẫn còn tiền tấu kỳ liền bị một cuộc điện thoại của Cố Lạc kêu trở lại.
"Làm sao vậy làm sao vậy?" Vào cửa nhìn thấy Tề Ngao đã mặc chỉnh tề công
khai ngồi ở nhà mình vẻ mặt bỗng dưng dừng lại, Nhan hạ đáy mắt ảm ảm,
ngay sau đó lại khôi phục như thường."Ơ, thật là đã lâu không gặp khách
ít đến."
Quả thật đã lâu không gặp, người phụ nữ này lại nhiều
hơn một chút phong tao, Từ Ngao trong lòng vừa giận dấy lên ngọn lửa,
liên tiếp nháy mắt cho Cố Lạc. Cố Lạc mang theo túi xách vừa muốn tự
động lui khỏi trường, Từ Ngao lại lên tiếng: "Cô đừng đi xa, chờ tôi một giờ kết thúc chiến đấu, còn có việc nói cho co."
Cố Lạc ở gần đó tản bộ chừng gần hai giờ, gọi cho Từ Ngao một cuộc điện thoại, liền
nghe hắn đang bên kia hơi thở không yên, tiếng nói khàn khàn chỉ dặn dò
bốn chữ: "Tại chỗ đợi lệnh!"
Phối hợp với một tiếng phụ nữ rên
ngâm đè nén rất nhỏ, Cố Lạc cũng biết "chiến đấu" đúng như hỏa như tử.
(cv là đồ nhưng từ này tra google cũng có nghĩa là tử)
Chờ Từ Ngao rốt cuộc giải quyết Nhan Hạ, Cố Lạc cũng đã chạy về nhà."Có chuyện gì ngày mai rồi hãy nói."
"Cô thế nào không nghe mệnh lệnh cấp trên đây?" Từ Ngao toàn thân sung
sướng nằm ở trên giường lớn của Nhan Hạ, hời hợt trách cứ .
"Từ Ngao, chợt phát hiện anh cũng rất hèn hạ." Cô nói xong liền ngắt máy, đi ra bên ngoài bắt đầu làm vận động.
Từ Ngao gọi lại điện thoại cho cô không được, vì vậy đã gửi đi tin nhắn: thật có việc cùng cô nói, ở nhà chờ tôi đến tìm cô.
Cố Lạc làm xong vận động, mồ hôi đầm đìa, mới vừa cởi quần áo chuẩn bị ở
trong bồn tắm thoải mái tắm một cái lại nghe thấy có người gõ cửa, không thể làm gì khác hơn là mặc áo tắm ra ngoài mở cửa. Ngoài cửa chính là
Từ Ngao, thấy cô hình tượng như thế, mày rậm nhướng lên, đưa cổ hướng
bên trong nhìn.
"Ta tới là không đúng lúc? Giấu đàn ông?"
"Đúng, giấu đàn ông, thực không khéo." Cố Lạc hai cánh tay ôm ngực ngăn ở cửa, không muốn cho hắn vào nhà.
Từ Ngao biết mình đem cô phơi nắng mới chọc cô mất hứng, răng trắng vừa lộ."Thật sự giận tôi?"
"Làm sao dám, đội trưởng."
Cố Lạc lành lạnh giễu cợt, chọc cười Từ Ngao, đưa tay lay lay tóc cô buông lỏng, lại siết chặt khuôn mặt nhỏ nhắn của cô."Tiểu Lạc Lạc."
Cố Lạc nghiêng đầu né tránh anh, không nhịn được cười."Tôi đều đã trưởng thành, anh còn bộ dáng này?"
"Bao nhiêu cũng là Tiểu Lạc Lạc của anh." Từ Ngao lớn tuổi hơn cô ước chừng
hơn 10 tuổi, từ lúc cô bị Cố Doãn đưa đến dưới tay anh, hai người ăn ngủ huấn luyện đều ở cùng một chỗ, nói là Từ Ngao nhìn cô lớn lên cũng
không quá đáng. Huấn luyện viên, cấp trên, đồng bạn, anh trai, bạn bè,
anh ở trong cuộc đời Cố Lạc sắm rất nhiều vai trò, đối với cô mà nói đều là cực kỳ quan trọng. Có nhiều thời điểm, so với Cố Doãn anh càng giống như người thân của cô.
Từ Ngao lần này tới chủ yếu là vì nói cho cô biết một tin, thuận tiện tới cùng Nhan Hạ ôn chuyện, mặc dù ở trong
mắt cố lạc thì quan hệ giữa chủ yếu và thứ yếu phải ngược lại mới đúng.
"Cố tiên sinh sắp tới sẽ đến Vancouver, chuyện Lục Kya Việt em cẩn thận một chút."
Vị Cố tiên sinh này dĩ nhiên chỉ là Cố Bạch Bùi, xem ra cô lại phải suy
nghĩ đem Lục Kya Việt đưa đến chỗ anh trai của Nhan Hạ tránh sóng gió.
Lục Kya Việt biết được chuyện này, có chút tâm tình nho nhỏ."Lần này cần đi bao lâu?"
"Cũng sẽ không quá lâu, chờ ông ấy đi mẹ lập tức đón con trở lại." Cố Lạc cho là vật nhỏ này không bỏ được Thi Duy Ân, ngồi đối diện nó, hai tay nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của vẫn còn ngây thơ nhưng đã có thể nhìn ra vẻ mặt
trai đẹp."Giận mẹ sao?"
Lục Kya Việt lắc đầu, "Con chỉ muốn mau
mau lớn lên, không để cho mẹ khổ cực vì bảo vệ con nữa, con muốn bảo vệ
mẹ. . . . . . Cùng Ân Ân."
Cố Lạc trong lòng đau xót, cùng mi tâm của nó vô cùng thân mật cọ cọ."Kya Kya ngoan."
"Mẹ cũng ngoan." Lục Kya Việt ngửa đầu ở cô trán hôn xuống."Cố tiên sinh tới làm cái gì?"
Cố Lạc suy tư, "Có lẽ là vì chuyện gả mẹ ra ngoài đi, có muốn có một người ba hay không?"
Lục Kya Việt run rẩy mở to mắt, trong mắt thoáng qua giãy giụa, sau đó là
kiên định."Con có mẹ là đủ rồi. . . . . . Mẹ, mẹ biết người phải gả là
ai không?"
Cố Lạc thành thực lắc đầu một cái, "Không biết là ai, dù sao. . . . . ." Cô dừng một chút, "Dù sao vẫn lập gia đình ."
Lục Kya Việt trầm mặc thật lâu, nói: "Con nhất định sẽ cưới Ân Ân về."
Cố Lạc cười nó còn nhỏ tuổi như vậy liền bắt đầu nhớ thương con gái, Lục
Kya Việt không có phản bác, cậu biết chỉ có như vậy, mẹ cùng Er¬ic mới
có thể coi như là người một nhà.(mỗi mũi tên trúng hai đích >__