Lâu Rồi Không Gặp

Chương 41




Tim Trình Dịch Hòa đập loạn, anh hít sâu một hơi, ngồi xuống, hai con mắt nặng nề nhìn chằm chằm Trình Dịch Tân.

Trình Dịch Hòa đợi nửa ngày, không ngờ Trình Dịch Tân nói: “Anh hai, anh đừng đánh chết em có được không?”

Trán Trình Dịch Hòa nổi gân xanh, nói: “Em còn nói nhảm nữa, ngay bây giờ anh đánh chết em!”

Trình Dịch Tân rụt cổ một cái, nói: “Chuyện này phải nói từ Tết Nguyên đán năm thứ tư anh học đại học, em lén lút nhìn thấy anh ôm Trình Lâm, lúc đó rất khiếp sợ, sau đó chờ anh đi về trường học em liền đi tìm Trình Lâm, không cho nó quấn lấy anh.”

Trình Dịch Hòa lạnh giọng nói: “Em đánh em ấy?”

Trình Dịch Tân chột dạ gật gật đầu.

Năm đó y đột nhiên nhìn thấy Trình Dịch Hòa ôm Trình Lâm, đối với y lực trùng kích không thể nói là không lớn, không nghĩ ra anh của mình làm sao cùng một thằng con trai ở cùng nhau.

Nhưng nhìn kỹ một chút, bạn học chung quanh y đứa nào cũng vớ va vớ vẩn, kiếm một đứa nhìn coi được cũng không phải là không có, nhưng không một ai so được với Trình Lâm, y nghĩ ai mà không thích người đẹp, đâu quản là nam hay nữ chứ.

Thế nhưng chuyện như vậy cuối cùng cũng không đúng, Trình Dịch Tân cũng biết các bạn học vẫn âm thầm mắng đồng tính luyến ái như thế nào, chính y có lúc còn cùng bạn bè thăm hỏi tổ tông bọn họ.

Hơn nữa y nghe nói, Trình Dịch Hòa có quen bạn gái, chứng minh không phải vừa bắt đầu là yêu thích con trai. Trình Dịch Tân khổ sở phân tích mấy ngày, rốt cuộc ra một kết luận, Trình Lâm là hồ ly tinh câu dẫn Trình Dịch Hòa, hơn nữa Trình Dịch Hòa từ nhỏ đã thương yêu Trình Lâm, nếu như Trình Lâm vẫn luôn quấn quýt si mê, Trình Dịch Hòa đương nhiên cũng không tiện cự tuyệt, mới ỡm ờ cùng với Trình Lâm.

Trình Dịch Tân càng nghĩ càng cảm thấy là đúng, liền đem ngập tràn oán giận không biết để đâu phát tiết vào người Trình Lâm.

Đêm đó, y tìm đến trường học Trình Lâm.

Lúc đó Trình Lâm không biết Trình Dịch Tân tìm mình làm cái gì, sau khi bị lôi tới một góc vắng sau trường học, cậu bị Trình Dịch Tân phẫn nộ đánh một quyền té xuống đất.

Lúc đó Trình Lâm cả người đều là mộng: “Anh ba, tại sao đánh em?”

Trình Dịch Tân kéo cổ áo Trình Lâm nâng cậu lên: “Mày còn có mặt mũi hỏi tao! Mày lại dám câu dẫn anh hai, mày có xấu hổ hay không! Người nhà mình cũng không buông tha! Không đúng! Mày không phải người nhà họ Trình, mày là một đứa con hoang nhặt ngoài đường!”

Trình Lâm không biết chuyện mình và Trình Dịch Hòa bị Trình Dịch Tân biết được, mặt trắng bệch, theo bản năng phản bác: “Em không có!”

Trình Dịch Tân quát: “Còn nói không có, tao nhìn thấy mày và anh hai ôm nhau! Anh hai còn hôn mày!”

Trong nháy mắt đầu óc Trình Lâm trống rỗng, căn bản không biết mình nên làm gì, chỉ biết cầu khẩn nói: “Anh ba, em van anh… Van anh, anh đừng nói cho bác cả biết.”

Dùng can đảm của Trình Dịch Tân, kỳ thực cũng chỉ dám thể hiện trước mặt Trình Lâm, thấy Trình Lâm bị y làm cho khiếp sợ, rất đắc ý, liền cố ý uy hiếp nói: “Tao phải nói cho mẹ biết, còn phải nói cho mẹ của mày, để cho hai người đánh chết mày, để mày không gieo vạ cho người!”

Trình Lâm khóc ròng nói: “Em, em thật lòng yêu anh họ, em sẽ không gieo vạ cho anh ấy.”

Trình Dịch Tân đẩy Trình Lâm ra, phát tiết đá vào đùi cậu một cước, nói: “Mày là đứa không biết xấu hổ, mày chờ đi, tao sẽ về nhà nói cho mẹ tao biết.”

Nói xong, Trình Dịch Tân liền vênh vang đắc ý đi mất.

Trình Lâm vẫn còn ở chỗ cũ, ngơ ngác chảy nước mắt, chỉ cảm thấy trời cũng sắp sụp.

Từ nhỏ đến lớn, trong sinh mệnh của cậu ấm áp duy nhất chỉ có Trình Dịch Hòa, tuy rằng cậu khát vọng được Trình Vinh Viễn và Trương Tuấn Diễm thương yêu mình như yêu thương Trình Tiến vậy, nhưng giờ khắc này nếu mất đi Trình Dịch Hòa thì những thứ này cũng không đáng kể. Bởi vì cậu không tưởng tượng được, nếu như mình và Trình Dịch Hòa vì người nhà phản đối mà chia lìa cậu nên làm gì, chỉ sợ sống tiếp cũng không còn ý nghĩa.

Trong tuyệt vọng con người sẽ nảy sinh dũng khí và nghị lực khó có thể tưởng tượng, Trình Lâm biết chuyện này không phải rơi nước mắt là có thể giải quyết, cậu mạnh mẽ lau nước mắt, lúc này quyết định đi thủ đô tìm Trình Dịch Hòa, muốn cùng anh đi đến một nơi không ai tìm được, vĩnh viễn cùng nhau.

Trình Lâm không về phòng ngủ, không có đem bất cứ thứ gì, trong túi chỉ có hai trăm đồng Trình Dịch Hòa trước khi đi cho cậu, chạy tới trạm xe lửa.

Nhưng đến nơi đó Trình Lâm mới biết tiền của cậu không mua nổi nửa tấm vé, chớ nói chi là cái khác.

Lúc đó Trình Lâm chỉ có một niềm tin, đó chính là nhất định phải đi thủ đô tìm Trình Dịch Hòa.

Không từ một biện pháp gì.

Cậu biết thủ đô nằm ở phương Bắc, liền đi bộ về phía phương bắc. Nhưng cậu cũng không biết đường, cứ như vậy đi bộ suốt một đêm, sáng sớm nhìn thấy có người đi đường hỏi thăm mới biết mình đi về đến hướng tây bắc, không thể làm gì khác hơn là sửa chữa phương hướng, đi tới buổi trưa thì gặp đường ray xe lửa, Trình Lâm biết cứ dọc theo đường ray mà đi, nhất định sẽ không đi nhầm.

Lúc đó thể lực cậu đã tiêu hao hầu như không còn, nên phải vừa đi vừa nghỉ ngơi, sau đó bị cảnh sát tuần tra đường sắt phát hiện, người này có lòng tốt cho cậu lên đoàn tàu đi về thủ đô.

Tuy rằng lúc đó cậu dốc hết hi vọng muốn cùng Trình Dịch Hòa rời đi, nhưng đến thủ đô, trong lúc vô tình nhìn thấy trên bàn học của Trình Dịch Hòa có hồ sơ xin đi du học, Trình Lâm trong nháy mắt tỉnh táo lại. Trình Dịch Hòa còn có tương lai của mình, cậu không thể tùy hứng cắt đứt. Nguyên bản kiên định muốn cùng Trình Dịch Hòa rời đi cứ như vậy miễn cưỡng đặt ở đáy lòng.

Còn Trình Dịch Tân từ lâu đem chuyện của Trình Lâm quên đến lên chín tầng mây, cho là giáo huấn Trình Lâm thì cậu nhất định sẽ đàng hoàng, sau này không còn dám quấn lấy Trình Dịch Hòa.

Cho đến bốn, năm ngày sau vào cuối tuần, Trình Dịch Tân tan học về nhà mới biết chuyện Trình Lâm mất tích. Y chỉ coi Trình Lâm bị y dọa sợ, chột dạ mới chạy trốn, trong lòng còn nghĩ chạy cũng tốt không ai quấn lấy Trình Dịch Hòa.

Nhưng sáng sớm hôm sau, y còn đang trong giấc mộng thì nghe nhà chính truyền đến tiếng cải vả kịch liệt. Trình Dịch Tân mơ mơ màng màng rời giường, đi tới cửa sổ phòng của ba mẹ, nghe Trình Vinh Kiến nói: “Bà đừng nghe gió tưởng là mưa!”

Triệu Anh tức giận, tiếng nói đều run rẩy: “Gia Dương sẽ không gạt tôi, nhất định là Trình Dịch Hòa và Trình Lâm có vấn đề!”

Trình Dịch Tân trong lòng kỳ quái, lẽ nào ba mẹ mình vì chuyện Trình Lâm và anh hai mới cãi nhau? Nhưng cha mẹ làm sao biết? Lại cùng Lưu Gia Dương quan hệ gì?

Trình Dịch Tân nhịn không được liền đi vào trực tiếp hỏi: “Mẹ, làm sao mẹ biết chuyện anh của con vàTrình Lâm?”

Triệu Anh hít vào một hơi, cả kinh nói: “Con đang nói cái gì?! Con cũng biết? Tụi nó đến cùng có chuyện gì!? Làm sao con biết!”

Trình Dịch Tân nghĩ nếu mẹ của mình biết cho dù mình có nói ra anh hai cũng không mình trách được, nhân tiện nói: “Con nhìn thấy, hai người ôm nhau còn hôn nữa.”

Triệu Anh vốn không quá tin tưởng những lời nói của Lưu Gia Dương ở trong điện thoại, đột nhiên lại từ trong miệng con trai nghe tin tức này, cũng không thể không tin.

Chuyện này không khác nào sấm sét giữa trời quang, Triệu Anh mắt tối sầm lại, ngất đi.

“Mẹ!”

“Mẹ tụi nhỏ!”

Trình Dịch Tân và Trình Vinh Kiến kinh hô một tiếng, lập tức đỡ bà, luống cuống tay chân đem người dìu đến ghế salông, vừa cho nước uống vừa vò ngực, qua mấy phút bà mới tỉnh lại, ngay sau đó liền khóc ròng nói: “Nếu để cho người khác biết, sau này Trình Dịch Hòa làm người như thế nào?”

Càng nghĩ càng tức giận, Triệu Anh đem hết thảy nóng giận đổ lên người Trình Dịch Tân, bám vào cánh tay y dùng sức mà nhéo: “Chuyện lớn như vậy, con biết tại sao không nói cho mẹ! Tại sao!”

Trình Dịch Tân bị nhéo gào gào thét lên: “Con sợ bị anh đánh, hơn nữa con cũng biết không bao lâu, đau quá đau, đừng đánh nữa!”

Triệu Anh tàn nhẫn nện cho Trình Dịch Tân mấy cái tát phía sau lưng mới ngừng tay, thở hổn hển. Bà cột lại mái tóc rối bời, lau nước mắt, nói với Trình Vinh Kiến: “Không được! Chuyện này, cần phải tìm Trương Tuấn Diễm để có lời giải thích!”

Trình Vinh Kiến vẫn ổn trọng hơn một ít, nói: “Chuyện này trước tiên phải thương lượng một chút, người trẻ tuổi nhất thời kích động và hiếu kỳ, cũng tránh không được.”

Triệu Anh quát: “Tôi không quản! Con trai của tôi không thể bị con trai của Trương Tuấn Diễm làm cho lệch lạc! Tôi phải đi tìm nó nói rõ lí lẽ!”

Nói xong, Triệu Anh ra khỏi nhà, Trình Vinh Kiến và Trình Dịch Tân lập tức đuổi theo.

Lúc đó Trình Vinh Viễn và Trương Tuấn Diễm đang ăn điểm tâm, đột nhiên thấy cả nhà Trình Vinh Kiến trước sau chạy tới, vẻ mặt giận dữ, trong lòng cũng không khỏi kỳ quái, thế nhưng trên mặt phải làm ra nụ cười hiền hòa, hỏi: “Ngày hôm nay sao lại đến sớm như vậy? Ăn cơm không?”

Triệu Anh cười lạnh nói: “Ăn cái gì ăn! Con trai nhà mấy người câu dẫn Tiểu Dịch, tôi còn chưa tính sổ với mấy người!”

Trương Tuấn Diễm và Trình Vinh Viễn hoàn toàn không biết xảy ra chuyện gì, hai người hai mặt nhìn nhau, cặp mắt mê man, Trình Vinh Viễn nói: “Chị dâu, chị đang nói cái gì? Em nghe không hiểu.”

Triệu Anh đã hoàn toàn mất đi lý trí, dưới cái nhìn của bà lỗi hoàn toàn đều do Trình Lâm, mà Trình Lâm ra nông nỗi này, đều do Trương Tuấn Diễm không biết dạy con để cho Trình Lâm đi sai lệch, gieo vạ cho con trai của mình.

Còn nữa, lúc trước quan hệ giữa hai đã có rất nhiều va chạm, Trình Vinh Kiến bảo bà nên nhường Trương Tuấn Diễm một chút, nhiều năm trong lòng đọng lại oán giận và oan ức bây giờ toàn bộ bạo phát ra, bà bất chấp tất cả, tiến lên một phát bắt được tóc của Trương Tuấn Diễm lôi kéo lên: “Nói! Có phải là bà sai khiến con trai đi câu dẫn Tiểu Dịch! Con trai tôi ngoan như vậy đều bị con trai bà làm hư rồi!”

Triệu Anh tới liền đánh người, tất cả mọi người không ứng phó kịp, đợi đến lúc muốn đem hai người tách ra thì họ đã đánh khó bỏ khó phân, miệng thì chửi tổ tông của nhau, xé tan xả túm, rất là khó coi.

Trình Vinh Viễn và Trình Vinh Kiến đi lên can ngăn cũng bị cào rách mu bàn tay, trên mặt cũng bị xước vài đường. Trình Vinh Kiến không thể nhịn được nữa, giận dữ hét: “Đủ chưa! Nhất định phải làm cho mất hết mặt mình các người mới cam tâm có phải không!”

Triệu Anh và Trương Tuấn Diễm đánh nhau đến mù quáng, căn bản không nghe ông đang nói cái gì.

Nhưng Trình Vinh Kiến không la thì không sao, một khi la làm hàng xóm chung quanh kinh sợ tìm tới, hiếu kỳ đứng ở cửa hỏi xảy ra chuyện gì. Bình thường Trình Vinh Kiến chưa từng bị người khác đem mình ra làm chuyện cười, lập tức giận dữ và xấu hổ không chịu nổi, quát lên: “Triệu Anh bà dừng tay cho tôi! Có phải bà muốn ly hôn!”

Lúc này Triệu Anh mới coi như tìm về một chút lý trí, thấy hai người có xu thế hòa hoãn, Trình Vinh Viễn lập tức xông về phía trước trước đem hai người tách ra.

Trương Tuấn Diễm còn đang hùng hùng hổ hổ: “Bệnh thần kinh! Đến nhà người ta đánh người, bà cho rằng tôi dễ ức hiếp!”

Trình Vinh Viễn quát lên: “Được! Câm miệng!”

Bị doạ ngốc Trình Dịch Tân ở một bên lắp bắp nói: “Mẹ, đừng đánh.”

Trình Vinh Kiến ra cửa nhìn hàng xóm nói: “Không có chuyện gì, không có chuyện gì, chỉ có tranh chấp nhỏ thôi.”

Thấy người vây xem tản ra, Trình Vinh Kiến nói với Trình Dịch Tân: “Cùng mẹ con về nhà đi.”

Trình Dịch Tân vội vàng tiến lên kéo kéo cánh tay Triệu Anh, nhỏ giọng nói: “Mẹ, đi thôi.”

Triệu Anh oán hận trừng Trương Tuấn Diễm một cái, lúc này mới đỡ con trai, khập khễnh đi về.

Trình Vinh Kiến ở lại, bảo Trình Vinh Viễn kêu Trương Tuấn Diễm đi ra ngoài, mới đem chuyện của Trình Dịch Hòa và Trình Lâm nói cho Trình Vinh Viễn.

Trình Vinh Viễn sau khi nghe, tất nhiên cũng không tin, nói: “Lâm Lâm luôn thật biết điều, sẽ không làm chuyện như vậy.”

Trình Vinh Kiến nói: “Không quản tình tình huống thật hay giả, hiện tại biện pháp tốt nhất là trước tiên đem hai đứa nó tách ra.”

Trình Vinh Viễn đốt điếu thuốc, ngồi xổm ở dưới bậc thang hút một hơi, nói: “Hai đứa nó tuổi tác còn nhỏ, đi học cũng không chung một nơi, không có thời gian gặp mặt, làm sao chia ra?”

Trình Vinh Kiến quả thực muốn bị tức chết, nói: “Trình Lâm đi thủ đô tìm Trình Dịch Hòa, em cũng không biết sao?”

Trình Vinh Viễn nhất thời kinh ngạc ngẩng đầu hỏi: “Chuyện khi nào? Em làm sao không biết?”

Nói đến chuyện hai đứa con Trình Vinh Kiến khó có thể mở miệng, im lặng nửa ngày, nói: “Hai tụi nó ở nhà trọ Trình Dịch Hòa bị bạn học phát hiện, sau đó nói cho chúng ta?”

Trình Vinh Viễn vẫn cứ không tin, nói: “Không thể, Lâm Lâm sắp thi học kỳ, nó cũng không có tiền, làm sao mà đi được.”

Thấy em trai mình như gỗ mục, Trình Vinh Kiến quả thực muốn thổ huyết, nói: “Bây giờ không phải lúc quan tâm cái này? Hiện tại quan trọng nhất là em nhanh đi thủ đô đem Trình Lâm về! Sau đó bàn bạc kỹ càng!”

Trình Vinh Viễn cả đời trung thực, không tưởng tượng được hai đứa con trai còn có thể phát sinh được chuyện gì, cho nên đáy lòng vẫn luôn bảo trì thái độ hoài nghi. Duy nhất phẫn nộ chính là, nhọc nhằn khổ sở nuôi hai đứa con đi học, Trình Lâm lại trốn học chạy đến thủ đô, quả thực không làm việc đàng hoàng.

Cho nên, sau khi đến thủ đô thấy Trình Lâm và Trình Dịch Hòa nắm tay đi chung với nhau, Trình Vinh Viễn cũng không có nhiều suy nghĩ gì, chỉ trách Trình Lâm không hăng hái, không biết chuyên tâm học hành.

Sau khi đem Trình Lâm mang về nhà, ông chỉ là ngữ trọng tâm trường nói: “Trình Lâm, sau này con không nên đi tìm anh họ con, con chỉ làm cho nó thêm phiền phức, hơn nữa chọc giận bác cả con. Bây giờ trở về trường cố gắng học hành có được hay không?”

Trên đường trở về, Trình Lâm vốn tinh thần căng thẳng, cậu vẫn luôn sợ Trình Dịch Tân đem chuyện của mình và Trình Dịch Hòa nói cho người trong nhà, cậu nhận định Trình Vinh Viễn đã biết rồi, run rẩy nói: “Ba ba, con thật thích anh họ, con sẽ không gây ra bất cứ phiền phức gì.”

Trình Vinh Viễn không nghĩ ra Trình Lâm vừa mở miệng đã nói một câu như vậy, lúc này ngây dại, khó tin, chờ lúc ông phản ứng lại đã một cái tát đánh vào mặt Trình Lâm: “Mày có xấu hổ hay không!”

Trình Lâm bị đánh ngã nhào xuống đất, thậm chí trước mắt còn biến thành màu đen, trong miệng nổi lên một luồng tanh ngọt rỉ sắt, Trình Lâm tiện tay lau thì thấy một tay đầy máu, Trình Lâm ho khan hai tiếng, nói: “Ba ba…”

Ngay sau đó, cánh tay nhỏ gầy bị bàn tay to lớn của Trình Vinh Viễn chặt chẽ nắm lấy, Trình Vinh Viễn cũng không quản cậu còn ngã nhào dưới đất, cứ như vậy kéo Trình Lâm, đem cậu từ nhà chính lôi vào trong một căn phòng nhỏ phía tây.

“Mày ở trong đây cho tao! Khi nào suy nghĩ minh bạch thì mới trở ra!”

Căn phòng nhỏ kia là một nơi bỏ tạp vật trong nhà, ngay cả cửa sổ cũng không có, mặc dù là ban ngày, đóng cửa lại, bên trong cũng tối đen đưa tay không thấy được năm ngón.

Trình Lâm giãy dụa đứng dậy vỗ vỗ cửa: “Ba ba ——, ba ba ——.”

Không người trả lời hơn nữa cửa đã bị khóa từ bên ngoài.

Trình Lâm không thể làm gì khác là sờ soạng tìm một chỗ ngồi xuống, lúc đó khí trời lạnh giá, Trình Lâm bị giam ở đây, không bao lâu liền cảm thấy được cả người phát lạnh, cậu chỉ biết ôm đầu gối, như vậy mới ấm một chút.

Vì trừng phạt Trình Lâm, Trình Vinh Viễn không cho Trình Lâm ăn cơm tối. Mãi đến tận sáng sớm hôm sau, nghe tiếng chân của Trình Vinh Viễn dừng ở cửa, Trình Lâm mới lên tiếng cầu xin: “Ba ba, xin thả con đi ra ngoài đi.”

Trình Vinh Viễn trầm mặc một lúc lâu, nói: “Con đồng ý đừng tiếp tục quấn quýt lấy anh họ con, sau đó tùy con muốn thế nào cũng được.”

Nhưng mà đợi rất lâu, bên trong không truyền ra tiếng nói của Trình Lâm.

Trình Vinh Viễn lửa giận càng tăng lên, hừ lạnh một tiếng: “Vậy mày cứ chết đói ở bên trong, đừng đi ra làm tao mất mặt xấu hổ!”

Trình Vinh Viễn nghĩ, chỉ cần Trình Lâm nói vài câu dễ nghe, ông liền thả ra. Nhưng Trình Lâm ngoan cố vượt xa sự tưởng tượng của ông, Trình Vinh Viễn bỏ cậu đói bụng một ngày.

Mãi đến ngày thứ ba, sợ xảy ra chuyện, Trình Vinh Viễn liền để Trương Tuấn Diễm đem cho Trình Lâm một bát cơm.

Trình Vinh Viễn cũng suy nghĩ, xem Trình Lâm cố chấp như vậy sợ sẽ phải trường kỳ đấu tranh. Ông cũng không thể luôn ở nhà canh chừng Trình Lâm, liền bàn giao cho Trương Tuấn Diễm canh giữ Trình Lâm, người không thể thả ra, một ngày một bữa cơm không chết đói là được. Sau đó ông rời khỏi nhà đi làm.

Nhưng Trương Tuấn Diễm chưa bao giờ quan tâm đến Trình Lâm, có lúc hai ngày mới đưa cơm cũng là chuyện thường xảy ra. Sau một quãng thời gian Trình Lâm luôn yên lặng không nói lời nào, Trương Tuấn Diễm liền buông lỏng quản giáo.

Có một lần sau khi đưa cơm bà chỉ tùy tiện treo ổ khóa rồi ra ngoài đi đánh bài. Lúc này cửa cũng không có đóng chặt, màn đêm buông xuống Trình Lâm có thể thấy mặt trăng rõ ràng qua khe cửa.

Mấy ngày nay, kỳ thực Trình Lâm cũng muốn rất nhiều, cậu biết người nhà không chấp nhận quan hệ của mình và Trình Dịch Hòa, nhưng nếu như chia tay với Trình Dịch Hòa sanh ly còn không bằng tử biệt, đập đầu chết, coi như xong.

Nhưng Trình Lâm còn muốn cùng Trình Dịch Hòa sống thật dài thật lâu, cậu biết mình không thể đòi hỏi quá nhiều, e rằng đây là lúc cậu phải rời khỏi cái nhà này.

Giờ khắc này trời tối người yên, ánh trăng xuyên thấu qua khe cửa chiếu vào căn phòng mà cậu đã ở hơn mười ngày, tạo ra một đường sáng ngời trên mặt đất hấp dẫn Trình Lâm, cậu nghĩ, nếu mình đã dám chạy đến thủ đô tìm Trình Dịch Hòa một lần, cũng không thể không đi được lần thứ hai, hơn nữa lần này, chắc chắn cậu sẽ không dễ dàng thỏa hiệp với bất kỳ ai.

Thời khắc quyết định đó, cơ thể suy yếu của Trình Lâm trong nháy mắt tràn đầy sức mạnh, cậu chậm rãi đi tới trước cửa, nhẹ nhàng kéo một bên cửa vào trong, như vậy giữa hai cánh cửa sẽ tạo ra một khoảng cách gần một bàn tay, Trình Lâm duỗi cánh tay gầy yếu dễ dàng đem khóa cửa lấy xuống, lại đem xích sắt nhẹ nhàng thả xuống.

Trình Lâm cẩn thận đẩy cửa gỗ ra, trong đêm khuya phát ra một tiếng kẹt kẹt, Trình Lâm sợ Trương Tuấn Diễm sẽ tới, dừng lại hồi lâu, mới bước ra bước thứ nhất.

Đi tới ngoài cửa, Trình Lâm mới phát hiện bên ngoài hạ xuống một hồi tuyết mịn, trên mái hiên, trên ngọn cây, còn lưu lại một tầng tuyết mỏng manh.

Trình Lâm im lặng hồi lâu, thấy khắp mọi nơi im lặng, xác nhận không kinh động bất cứ người nào, cậu bước nhanh tới cây đào trong sân linh hoạt leo lên cây, dựa vào cành đào cao nhảy ra bên ngoài tường viện.

Vị trí thôn của bọn họ hơi hẻo lánh, từ nơi này muốn đến thị trấn cũng chỉ cần một con đường xi măng. Ven đường thì toàn là đồng ruộng san sát, được phủ một tầng tuyết mịn, dưới ánh trăng tĩnh mịch phản xạ ra ánh sáng thanh lạnh.

Rời xa thôn trang thì không có bất kỳ ánh đèn nào, chỉ có những ngọn núi liên kết nằm chìm trong bóng đêm, như một con quái thú to lớn không có ý tốt tập trung theo dõi Trình Lâm, một trận bắc gió gào thét thổi qua, Trình Lâm hoảng sợ đến chảy mồ hôi lạnh ròng ròng.

Không biết là do tâm lý tác dụng, hay Trình Lâm nghi thần nghi quỷ cậu cảm thấy phía sau không xa không gần có một người đi theo mình. Trình Lâm mấy lần dừng bước lại quay đầu lại nhìn, nhưng chỉ thấy hình ảnh cây cối, con đường, cùng với sườn núi xa xa cùng bóng đêm nối liền với nhau mơ hồ không rõ.

Trình Lâm ám chỉ chắc mình suy nghĩ nhiều, ngay sau đó cậu bước nhanh hơn, muốn thừa dịp bóng đêm yểm trợ, mau chóng chạy lên trấn đáp chuyến xe đầu tiên. Nhưng mấy ngày liên tiếp mới ăn một bữa cơm, cậu bị tiêu hao sức lực quá lớn, không bao lâu cảm thấy bước chân có chút lực bất tòng tâm.

Trình Lâm phải thả chậm bước chân, kỳ vọng có thể tiết kiệm thể lực, nhưng cậu thật sự quá mệt mỏi, mùa đông khắc nghiệt, mồ hôi lạnh thuận thái dương chảy xuống, nhấc chân lên cũng đặc biệt vất vả, cậu phải tùy tiện tìm một tảng đá ven đường ngồi xuống.

Cậu mới vừa nhấc cánh tay chuẩn bị lau mồ hôi, lúc này mới chú ý mình bị một cái bóng không bình thường che lại, Trình Lâm bị dọa đến tim ngừng đập. Trong nháy mắt cậu cho là Trương Tuấn Diễm đuổi theo, nhưng lại cảm thấy không đúng, không chờ cậu phản ứng lại, bóng đen dữ tợn cao to trong nháy mắt nhào tới, giữ chặt cổ họng của cậu.

Sau đó Trình Lâm được người dân cùng thôn phát hiện, mùa đông khắc nghiệt không người đến đồng ruộng hẻo lánh làm việc, thế nhưng mấy ngày nay thật sự quá lạnh, vị thôn dân kia muốn đi xem ruộng của mình, suy nghĩ có nên dựng thêm một chiếc lều bằng nhựa giữ ấm hay không, kết quả là phát hiện Trình Lâm. Người kia cũng tốt bụng, không dám lộ ra, vội vàng đi báo cho Trương Tuấn Diễm và Trình Vinh Kiến.

Lúc đó Trình Vinh Kiến cũng đặc biệt khiếp sợ, một bên Triệu Anh nghe tin tức này sợ đến mặt mũi trắng bệch. Vẫn là Trình Vinh Kiến giữ lý trí, cẩn thận dặn người phát hiện ra Trình Lâm nên giữ im lặng, thậm chí còn cho người ta tiền bịt miệng nhưng đây đều là nói sau.

Mặc dù Trình Vinh Kiến cảm thấy mất mặt, cũng không thể để Trình Lâm chết, hoả tốc đem người đưa vào bệnh viện.

Đại khái bởi Trình Lâm kịch liệt giãy dụa, ngoại trừ mặt sau bị rách nghiêm trọng ở ngoài, trên người còn có nhiều chỗ xanh tím, trên cổ cũng có dấu tay bầm đen nhìn thấy mà giật mình, nếu như không phải phát hiện đúng lúc, chỉ sợ cậu đã tắt thở.

Sau khi được người cứu trở về Trình Lâm không có mở miệng nói câu nào, mỗi ngày chỉ ôm đầu gối ngồi ở trên giường bệnh, ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ, không ai biết cậu đang suy nghĩ gì.

Một ngày, Trình Dịch Tân đi ngang qua bệnh viện, nhớ tới Trình Lâm cơm cũng không ăn, chỉ dựa vào dịch dinh dưỡng duy trì sinh mệnh, lòng của y khó chịu không giải thích được, nên quỷ thần xui khiến đi vào bệnh viện.

Lúc y vào phòng bệnh Trình Lâm vẫn ôm đầu gối ngồi ở trên giường, lưng gầy gò cong lên một độ cong, thoạt nhìn dị thường suy nhược.

Lúc Trình Lâm được phát hiện đưa đến bệnh viện Trình Dịch Tân không ở đây, nhưng sau đó có lần hiếu kỳ đến nơi khởi nguồn nhìn một lần, trên đất vẫn có thể nhìn thấy vũng máu rất lớn đã biến thành đen, y nhìn thấy mà giật mình.

Lúc này nhìn thấy Trình Lâm da dẻ tái nhợt, Trình Dịch Tân nghĩ, có phải máu Trình Lâm vào lúc đó đã chảy ra hết.

Trình Dịch Tân nghĩ bởi vì mình đi dọa Trình Lâm, mới đưa đến những chuyện thế này, trong lòng cũng có chút hổ thẹn.

Trình Dịch Tân liền đi tới bên giường bệnh, nói: “Trình Lâm, em có nghe anh nói hay không?”

Trình Lâm như thường lệ không có bất kỳ phản ứng nào.

Trình Dịch Tân như ăn trộm, trước đi cửa nhìn chung quanh, thấy không có người khác, liền trở về ngồi ở mép giường nhỏ giọng hỏi: ” Có phải em nhớ anh hai của anh không?”

Trình Dịch Tân rõ ràng cảm thấy hô hấp Trình Lâm hơi ngưng lại, lại qua mười mấy giây, Trình Lâm chậm rãi nhìn Trình Dịch Tân, khẽ gật đầu một cái.

Nhìn thấy cậu rốt cục có phản ứng, Trình Dịch Tân thở phào nhẹ nhõm, nói: “Bây giờ mọi người không có ở đây, anh dẫn em đi thủ đô đi.”

Trình Lâm không có bất kỳ biểu lộ gì nhìn Trình Dịch Tân, ngơ ngác như nghe không hiểu Trình Dịch Tân nói gì. Trình Dịch Tân tính nôn nóng, thấy Trình Lâm nếu nguyện ý, không hiểu sao còn phiền phiền nhiễu nhiễu, đẩy bả vai cậu một cái, nói: “Em nhanh một chút đi, bị phát hiện liền xong.”

Lúc này ánh mắt Trình Lâm lại nhìn về phía sau Trình Dịch Tân, Trình Dịch Tân vội vã kéo cánh tay Trình Lâm xuống giường, thúc giục: “Nhanh.. đi giày vào.”

“Trình Dịch Tân! Con đang làm gì!” Chỉ nghe sau lưng, Triệu Anh bỗng nhiên quát lên một tiếng lớn.

Trình Dịch Tân bị làm sợ đến vỡ mật, không biết tại sao Triệu Anh đột nhiên như từ trên trời giáng xuống, nghĩ thầm: xong rồi, thật vất vả muốn làm chuyện tốt một lần, lần này không bị đánh một trận mới là lạ, thậm chí rúc đầu về phía sau Trình Lâm.

Triệu Anh mạnh mẽ lườm y một cái, nói: “Đừng cho là mẹ không nghe thấy con đang nói cái gì, tốt nhất con thành thật cho mẹ một chút.” Thấy Trình Lâm chân trần đứng ở mặt đất lạnh lẽo, bà nói: “Trình Lâm, lên giường nằm đi.”

Trình Lâm lại không nhúc nhích, đôi môi giật giật, muốn nói điều gì lại không phát ra âm thanh, cậu mạnh mẽ cắn cắn môi dưới, lúc này mới lên tiếng khàn giọng nói:”Bác cả, con muốn đi tìm anh họ của con.”

Triệu Anh tránh né ánh mắt khẩn cầu của Trình Lâm, cầm táo để lên bàn, nói: “Con tìm nó làm cái gì, trước tiên dưỡng cho tốt thân thể rồi lại nói.”

Trình Lâm mi mắt buông xuống, lồng ngực đơn bạc không nhìn thấy hô hấp chập trùng, cậu muốn tìm Trình Dịch Hòa làm cái gì đó, nhưng tưởng tượng nửa ngày trong đầu cũng chỉ trống rỗng, nói: “Con chỉ muốn đi nhìn anh ấy một lần.”

Triệu Anh ngữ khí đông cứng, nói: “Có cái gì tốt mà nhìn? Nhìn và không nhìn, có khác nhau sao?”

Trình Lâm như một con thú nhỏ dễ dàng chấn kinh, Triệu Anh ngữ khí không quen, cậu cúi thấp đầu, dưới tình huống tinh thần căng thẳng ngón tay nhỏ gầy sít sao nắm góc áo, lại vẫn cứ chấp nhất kiên định đứng tại chỗ.

Triệu Anh thấy cậu đáng thương, cũng không đành lòng nói nặng lời, đỡ cánh tay Trình Lâm, nói: “Con nghe lời, lên giường nằm.”

Trình Lâm nhìn gầy yếu, nhưng Triệu Anh lại không thể dìu được cậu đi, giống như chỉ cần Triệu Anh không đồng ý cậu sẽ đứng như vậy.

Triệu Anh thở dài một hơi, nói: “Trình Lâm, con không thể làm như vậy được?”

Trình Lâm run giọng nói: “Con… Con chỉ muốn đi gặp anh họ một lần, sau đó… Sau đó…”

Triệu Anh hỏi: “Sau đó cái gì?”

Trình Lâm hoảng hốt mười mấy giây, mới nhớ tới mình muốn làm cái gì, nói: “Sau đó, anh họ sẽ giúp con bắt người xấu.”

Giọng nói Triệu Anh trở nên vặn vẹo sắc bén, nói: “Tại sao cần phải đi tìm Trình Dịch Hòa! Hả?”

Trình Lâm không biết nơi nào mượn một chút can đảm, liền hỏi ngược một câu: “Vậy các người để con đi báo cảnh sát sao?”

Triệu Anh không đáp, lồng ngực kịch liệt chập trùng, hai con mắt như dao, thậm chí mang theo một loại hận ý nhìn chằm chằm Trình Lâm, nói: “Báo cảnh sát có ích lợi gì? Chỉ có thể càng mất mặt hơn mà thôi.”

Trình Lâm chậm rãi mở to hai mắt, khó có thể tin nói: “Mất mặt? Con… Con…” Cậu tức giận, đôi môi run rẩy mấy lần, mới nói tiếp: “Con mới là người bị hại, tại sao lại cảm thấy mất mặt?”

Triệu Anh nói: “Con chỉ nghĩ đến mình, tại sao không vì chúng ta ngẫm lại!?”

Trình Lâm nói: “Nếu như mọi người cảm thấy mất mặt, con sẽ không liên lụy anh họ, để con tự mình đi báo cảnh sát, người xấu nhất định phải chịu trừng phạt.”

Trong ngày thường Trình Lâm mềm nhũn một đoàn, không ngờ giờ khắc này lại vững tâm như bàn thạch, quyết định chủ ý sẽ không quay đầu lại.

Kỳ thực Trình Lâm gặp chuyện như vậy, Triệu Anh không phải không thương hại cậu, cũng không phải không hận kẻ ác kia, lại ra tay hại một đứa nhỏ. Nhưng việc này nghĩ sâu xuống, Trình Lâm là thỏ cuống lên muốn nhảy tường, cũng vẻn vẹn nghĩ báo cảnh sát mà thôi. Trình Dịch Hòa thì không giống, nó thương Trình Lâm như vậy, nếu biết Trình Lâm gặp chuyện như vậy, tuyệt sẽ không dễ dàng nuốt xuống khẩu ác khí này, không nháo long trời lở đất là không thể. Đến lúc đó đầu tiên là Trình Vinh Kiến mất mặt, cả nhà bọn họ sẽ trở thành trò cười cho người khác trong lúc trà dư tửu hậu; còn nữa, tính cách Trình Dịch Hòa không sợ trời không sợ đất, không chừng sẽ làm ra chuyện đòi mạng. Triệu Anh tuyệt đối không cho phép tình huống như thế phát sinh.

Thấy Trình Lâm cố chấp như thế, Triệu Anh lạnh lẽo cứng rắn bỗng trở nên mềm nhũn, bỗng nhiên phù phù một tiếng quỳ gối trước mặt Trình Lâm, lôi kéo tay cậu khóc ròng nói: “Trình Lâm, bác cầu xin con, con buông tha Tiểu Dịch đi, có được hay không!?”

Trình Lâm bị sợ hết hồn, cậu không chịu nổi Triệu Anh quỳ, hai đầu gối mềm nhũn, cậu nhìn Triệu Anh cũng quỳ xuống.

Trình Dịch Tân không nghĩ tới mọi chuyện sao đột nhiên phát triển trở thành thế này, lập tức đi kéo cánh tay Triệu Anh nói: “Mẹ, mẹ làm gì vậy?”

Triệu Anh mạnh mẽ đẩy Trình Dịch Tân ra: “Con đi ra! Câm miệng!”

Trình Dịch Tân bị đẩy đến lảo đảo, thấy Triệu Anh hai mắt đỏ chót giống như điên không dám nói nữa.

Triệu Anh tiện đà lôi kéo tay Trình Lâm, than thở khóc lóc nói: “Trình Lâm, nếu con còn nguyện ý gọi bác một tiếng bác cả, thì chứng minh trong lòng con có bác, con cũng vì chúng ta những người già này suy tính một chút. Tiểu Dịch thật vất vả thi đậu đại học, sau này còn xuất ngoại du học, sẽ có tiền đồ tốt đẹp, con không cần vì chúng ta, con hãy vì Tiểu Dịch, cũng không thể làm lớn chuyện này, càng không thể để Tiểu Dịch biết được!”

Trình Lâm ngơ ngác nói: “Vì… Tại sao?”

“Hiểu con không ai bằng mẹ, Tiểu Dịch là ai bác còn không rõ sao? Nó mà biết hậu quả là cái gì nghĩ cũng biết?” Triệu Anh chặt chẽ nắm lấy tay Trình Lâm, âm thanh đặc biệt sắc bén mà thê thảm: “Nếu nó biết nhất định sẽ đi giết người!”

“Không, sẽ không.” Trình Lâm lẩm bẩm nói.

Triệu Anh nói: “Khi còn bé nó vì con mà đánh nhau với người khác còn ít sao? Với tính khí đó, nó ra tay cũng không biết nặng nhẹ, có lần nó đánh con người khác đến sắp chết, vào lúc ấy bác chỉ lo lắng nó không cẩn thận đi nhầm đường lạc lối. Nếu như nó biết con bị người khác khi dễ, nhất định sẽ đi trả thù lại.”

Trình Lâm vẫn cảm thấy Trình Dịch Hòa sẽ không kích động như vậy, nói: “Nhưng là…”

Triệu Anh cắt đứt cậu, nói: “Nhưng mà cái gì nhưng mà, còn có cái gì nhưng mà! Con muốn Trình Dịch Hòa vì con đi giết người ngồi tù, con muốn phá huỷ nó mới cam tâm, đúng hay không?!”

“Con không có!” Trình Lâm cuống quít nói.

Triệu Anh nhìn về phía xa xôi, chỗ sâu trong con ngươi phảng phất như có ngọn lửa nhúc nhích, nói: “Nếu không có, vậy hai đứa nên chia tay đi”

Trình Lâm nguyên bản ý chí rõ ràng kiên định, nhưng dính đến Trình Dịch Hòa cậu nhất thời không biết nên làm thế nào cho phải, cậu luôn ngóng trông có thể cùng Trình Dịch Hòa thiên trường địa cửu, nhưng sâu trong lòng Trình Lâm vẫn rất tự ti, lúc này cậu cũng sợ mình làm trì hoãn Trình Dịch Hòa.

Trình Lâm tâm lý mơ màng, nhất thời cảm thấy tuyệt đối không thể đáp ứng, rồi lại cảm thấy vạn nhất hại Trình Dịch Hòa, thì cậu chính là tội nhân.

Triệu Anh thấy Trình Lâm đã bắt đầu dao động, càng ăn nói khép nép cầu khẩn nói: “Lâm Lâm, con đừng hại Tiểu Dịch, bác cả cầu van con…”

Bên tai là tiếng Triệu Anh cầu xin, trước mắt Trình Lâm lại hiện ra hình ảnh Trình Dịch Hòa với mình… từng tí từng tí, tốt đẹp như vậy, ấm áp như vậy…

Chỉ nghe Triệu Anh lại nói: “Anh họ của con đối với con tốt như vậy, Lâm Lâm sao lại không biết báo ân chứ …”

Trình Lâm tâm như dầu rán, viền mắt toả nhiệt, muốn khóc lại khóc không ra nước mắt, không biết làm sao, ngơ ngác gật gật đầu.

Cứ như vậy, sau khi Trình Lâm xuất viện liền bị Trình Vinh Kiến nhờ Lý Nguyên chăm sóc.

—————————————

“Sự tình không sai biệt lắm chính là như vậy.”

Trình Dịch Tân nói xong, bưng ly cà phê truớc mặt uống một hớp, thấm cuống họng.

Y trộm nhìn Trình Dịch Hòa, phát hiện anh cũng giống như Trình Lâm khi đó, mặt không hề cảm xúc, hai con mắt dại ra vô thần, giống như hãm sâu trong cơn ác mộng hoang đường vô biên.

Trình Dịch Tân lo sợ lên tiếng: “Anh hai?”

Trình Dịch Hòa theo bản năng hỏi: “Sau đó thì sao?”

“Sau đó? Liền không có sau đó.” Trình Dịch Tân nói.

“Ồ.” Trình Dịch Hòa tùy tiện đáp một tiếng, không có ý nghĩa phủi bụi trên đầu gối, ngây ngẩn một hồi, rồi đứng dậy đi ra ngoài.

Trình Dịch Tân lập tức đuổi theo phía sau anh: “Anh hai, sao anh lại đi như vậy?”

Nhưng bọn họ uống cà phê tiền vẫn chưa có trả, Trình Dịch Tân bị người phục vụ ngăn cản, không ngờ vì bị trì hoãn như vậy nên Trình Dịch Hòa biến mất ở trong tầm mắt Trình Dịch Tân.

Không quản Trình Dịch Tân ở quán cà phê sốt ruột giải thích mình thật không có tiền, một bên khác Trình Dịch Hòa tiêu sái giữa người đến người đi trên đường cái, chỉ cảm thấy thiên địa treo ngược, nhật nguyệt thất sắc, trên thế giới này tất cả đều là gió mưa lạnh lẽo, cuộc sống bi hoan ly hợp, vừa nãy trong quán cà phê nhỏ anh đã trải qua toàn bộ.

Giờ khắc này, cả người anh như bị hút hết sức lực, bước chân phù phiếm, căn bản không biết nên đi tới đâu, mê man ở trên đường không biết bao lâu, bỗng nhiên nghĩ đến, Trình Lâm còn ở nhà Alan chờ mình, sáng sớm lúc chia tay bởi vì không chịu cho Trình Lâm cùng đi cậu còn tức giận vặn người bỏ đi, cần phải mau trở về dỗ dành cậu mới phải.

Nghĩ đến Trình Lâm, ba hồn bảy phách của Trình Dịch Hòa mới trở về vị trí cũ, chuyện cũ thảm đạm anh cũng không dám nghĩ tới càng không dám tưởng tượng, năm đó một Trình Lâm nho nhỏ như thế nào một mình nuốt vào u ám chua xót đau khổ đó. Giờ khắc này, chỉ cần nhớ tới tên Trình Lâm, Trình Dịch Hòa như bị tác động ngũ tạng lục phủ, đau đến thở không nổi.

Lúc ánh nắng chiều sắp tắt Trình Dịch Hòa mới hoảng hoảng hốt hốt chạy về nhà Alan.

Alan ở một ngôi biệt thự hướng biển, tường vây hoa quả bằng cách tạo thành một bức tường thấp, cho nên từ xa Trình Dịch Hòa có thể nhìn hấy, Trình Lâm đang cùng Cát Lan ngồi ở trên xích đu, cầm ly thức uống nóng, vừa uống vừa tán gẫu.

Giờ khắc này nhìn khuôn mặt Trình Lâm vui vẻ tươi cười, lại nghĩ tới những khổ sở Trình Lâm từng trải qua, Trình Dịch Hòa cảm giác sợ hãi không dám đến gần, thậm chí anh không biết mình nên làm gì khi đối mặt Trình Lâm.

Nhưng Trình Lâm chợt quay qua nhìn thấy anh, lớn tiếng kêu lên: “Anh họ!”

Ngay sau đó cậu bỏ cái ly trong tay, vượt qua rào chắn là cây sồi vội chạy tới Trình Dịch Hòa.

Trình Dịch Hòa lại như bị một cảm giác bi thương nhấn chìm, cổ họng nghẹn ngào dường như một giây sau sẽ khóc lên, nhưng mà Trình Dịch Hòa không biết dùng loại tự chủ mạnh mẽ nào đó nhìn Trình Lâm lộ ra một nụ cười ôn nhu: “Anh đã trở về.”

“Ừ, anh rất nhớ em.”

Trình Lâm xông lại ôm lấy Trình Dịch Hòa. Trình Dịch Hòa run lên vài giây, ngay sau đó ôm chặt lấy Trình Lâm, như muốn vò nát xương tủy của cậu.

Alan nói: “Hai người có cần phô trương như vậy không? Mới một ngày không gặp mà thôi, làm như cả đời chưa gặp.”

Trình Lâm sớm quên mất sáng sớm cậu còn giận Trình Dịch Hòa, đắc ý quay đầu nói với Alan: “Chúng ta có câu ngạn ngữ, một ngày không gặp như cách ba năm, em và anh của em đã ba năm không gặp.”

Cát Lan lườm nguýt họ một cái.

Trình Dịch Hòa trong lòng đau khổ, thậm chí không dám mở miệng nói chuyện, sợ bị Trình Lâm nghe ra tiếng nói nghẹn ngào, liền nói khẽ với Trình Lâm nói: “Chúng ta về nhà đi.”

“Được!” Trình Lâm vui vẻ đồng ý.

Tạm biệt Alan, Trình Lâm thật cao hứng lôi kéo Trình Dịch Hòa trên đường đi về nhà, tâm tình của cậu rất tốt, bước chân đặc biệt nhẹ nhàng.

Nhưng mà nhìn cậu vui vẻ như vậy lòng Trình Dịch Hòa càng thêm chua xót, viền mắt toả nhiệt muốn rơi lệ, amh vội vàng ngẩng đầu lên, nhìn trời tỏa xuống ánh nắng chiều, nhờ vào đó muốn đem nước mắt nuốt trở về.

“Anh họ” Trình Lâm bỗng nhiên nói: “Vừa nãy ở nhà Alan, anh ấy pha trà sữa cho em uống, rất thơm, rất ngọt ngào, chúng ta trở về nhà cũng sẽ pha trà sữa uống như thế, có được hay không?”

Trình Dịch Hòa lo lắng cậu nhìn ra sự khác thường của mình, lập tức nghiêng đầu, tránh né ánh mắt Trình Lâm, khẽ ừ một tiếng.

Trình Lâm vẫn phát giác Trình Dịch Hòa dị dạng, cậu nâng mặt Trình Dịch Hòa để cho anh quay đầu lại, lo lắng hỏi: “Anh làm sao vậy?”

Trình Dịch Hòa không thể tránh khỏi, phải quay mặt lại nhìn về phía Trình Lâm.

Lúc này khoảng cách hai người rất gần, có thể nghe hô hấp của nhau, có thể từ trong mắt đối phương nhìn thấy hình ảnh nho nhỏ của mình trong đó, con đường này người đi đường thưa thớt, trong lúc nhất thời khắp mọi nơi lặng lẽ, Trình Dịch Hòa bỗng nhiên có ảo giác trong thiên địa chỉ có hai người.

Nhưng mà bị đôi mắt Trình Dịch Hòa thâm thúy chăm chú thâm tình nhìn mình, Trình Lâm xấu hổ đỏ mặt. Tiếp đó liền rũ xuống mi mắt, như là không biết làm sao, chơi xấu hừ một tiếng.

Trình Dịch Hòa bủn rủn, anh vỗ về tay Trình Lâm, nhẹ nhàng lấy tay cậu từ trên mặt mình xuống, ngay sau đó không hề có điềm báo trước, quỳ một gối xuống ở dưới chân Trình Lâm.

Trình Lâm bị giật mình, cuống quít muốn dìu anh, lại bị Trình Dịch Hòa chặt chẽ lôi kéo hai tay không cho cậu đi, vội la lên: “Anh họ, anh… Anh làm cái gì?”

“Không nên cử động.” Trình Dịch Hòa ngẩng đầu nhìn Trình Lâm, mềm nhẹ nói.

Trình Lâm không dám động, trợn hai mắt nghi hoặc nhìn anh.

Trình Dịch Hòa lại cúi đầu nâng tay Trình Lâm trên mu bàn tay của các hôn khẽ một cái, tư thái thành kính, phảng phất như hôn bảo vật trân quý nhất, sau đó anh ngước mắt ngước nhìn Trình Lâm, nói:

“Lâm Lâm, chúng ta kết hôn đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.