Lao Tù Ác Ma

Quyển 1 - Chương 5: Đối mặt




Diệp tiên sinh, anh đã trúng tuyển, sáng ngày xx 8 giờ sáng xin mời anh chính thức tới công ty báo danh đi làm…

Nhìn những dòng tin nhắn này, Diệp Mạc lộ ra nụ cười tuyệt đẹp, mặc dù chỉ là một nhân viên đánh máy nhỏ bé, nhưng vẫn làm cho Diệp Mạc phi thường cao hứng.

Nguyên nhân vì bản thân cậu lúc này đang mang thân phận Diệp Tuyền chỉ có bằng cấp 2 nên Diệp Mạc không có cách nào đi phỏng vấn vào những công việc có vị trí cao mà trước kia cậu có thể đảm nhận được. Vì vậy nên Diệp Mạc chỉ có thể miễn cưỡng đi phỏng vấn vào công việc của một nhân viên đánh máy, lúc cậu đem khả năng gõ bàn phím siêu tốc độ trước mặt phỏng vấn viên, khiến cho những giám khảo ban đầu vốn khinh bỉ bằng cấp của cậu quá thấp trở nên kinh ngạc tới mức trợn mắt ngoác mồm.

Diệp Mạc quyết định tới bệnh viện thăm em gái, trước đây đều do tính khí hung dữ của Tiếu Tẫn Nghiêm mà Diệp Mặc chẳng dám nói ra bất kỳ yêu cầu nào về chuyện rời khỏi biệt thự của Tiếu Tẫn Nghiêm, đối với nỗi nhớ em gái Diệp Nhã, cậu cũng chỉ có thể cực lực ngột ngạt đè nén ở trong lòng, hiện tại cậu đã được tự do rồi, hơn nữa Tiếu Tẫn Nghiêm cũng không thể nhận ra được cậu, bản thân cậu chả cần phải kiêng dè cái gì nữa.

Diệp Mạc mua rất nhiều hoa quả cùng thực phẩm dinh dưỡng, đều là do tiền kiếm được mấy ngày qua đi làm thêm mua về.

Trí nhớ của Diệp Mạc rất tốt, vì thế địa chỉ nơi bệnh viện mà Diệp Nhã đang ở, Diệp Mạc nhớ cực kỳ rõ ràng. Mà cũng khó mà không nhớ, bởi vì sau mỗi lần Diệp Mạc bị Tiếu Tẫn Nghiêm đánh bị thương đều sẽ đưa tới bệnh viện này khẩn cấp xử lý, tới tới lui lui không biết bao nhiêu lần rồi. (Jian: bố thằng điên bạo lực =.=’)

Bệnh viên là của Tiếu Tẫn Nghiêm, thiết bị cùng trình độ không hề thua kém bất kỳ bệnh viện nhà nước nào ở thành phố Z, chất lượng điều trị cùng dược phẩm ở đây đều ở mức cao nhất, nhưng giá cả so với những bệnh viện khác đều rẻ hơn rất nhiều. Tiếu Tẫn Nghiêm cũng là dựa vào bệnh viện này mà danh tiếng của hắn ở thành phố Z vô cùng tốt đẹp, tất nhiên, những bệnh nhân ở đây đều không hề biết tới bộ mặt tàn bạo của Tiếu Tẫn Nghiêm.

Diệp Mạc dò hỏi ở bên trong mới biết Diệp Nhã ở trong phòng bệnh xa hoa nhất nơi đây, phòng bệnh đặc biệt này tương tự như phòng VIP, một ngày chữa bệnh phải tiêu tốn ít nhất hơn mấy vạn. Diệp Mạc cũng chẳng thấy cảm kích Tiếu Tẫn Nghiêm chút nào, bởi vì đây là Tiếu Tẫn Nghiêm nợ cậu.

Lúc Diệp Mạc đẩy cửa đi vào, nhìn thấy Diệp Nhã nằm quy củ trên giường mà ngủ, sắc mặt nhợt nhạt, hơi thở mong manh. Trong lòng Diệp Mạc vô cùng lo lắng, với tình trạng của Diệp Nhã bây giờ, nếu không có những thiết bị và thuốc thang cao cấp điều trị, tuyệt đối không thể sống lâu nổi tới giờ.

Diệp Mạc tự dưng thấy cảm kích sự hành hạ của Tiếu Tẫn Nghiêm đối với cậu lúc trước, ít ra nhờ như vậy nên cậu có thể thoải mái để em gái của mình nhận ân huệ của hắn mà không cảm thấy áy náy.

Diệp Mạc đặt đồ vật ở tủ đầu giường, cậu không đánh thức Diệp Nhã, mà chỉ ngồi một bên gọt vỏ táo, chờ khi Diệp Nhã tỉnh lại là có thể ăn.

Cửa bị nhẹ nhàng đẩy vào, Diệp Mạc thất kinh, quay đầu lại nhìn thấy người cả đời này cậu không muốn gặp nhất, Tiếu Tẫn Nghiêm.

Trong nháy mắt mặt đối mặt chính diện, Diệp Mạc cũng nhìn thấy trong mắt Tiếu Tẫn Nghiêm có chút giật mình.

“Cậu là ai?” Tiếu Tẫn Nghiêm nhìn Diệp Mạc, ánh mắt lạnh lẽo quét qua toàn bộ trên người Diệp Mạc một lần.

Diệp Mạc đã từng có chuẩn bị cho tình huống đối mặt với Tiếu Tẫn Nghiêm rồi, nhưng lúc Tiếu Tẫn Nghiêm đột nhiên đứng trước mặt cậu như thế này, Diệp Mạc phát hiện ra bản thân cậu vẫn còn rất hoảng hốt.

“Tôi… tôi là Diệp Tuyền, là bạn cũ trước đây của Diệp Mạc, trùng hợp tới bệnh viện thăm một người bạn, cho nên tôi thuận tiện ghé qua thăm em gái của cậu ấy một chút.”

Trước khi tới bệnh viện, Diệp Mạc cũng đã tính kỹ tới chuyện sẽ có người hỏi cậu, rồi nghĩ tới chuyện cậu sẽ trả lời đối phó như thế nào. Cho nên sau khi nói xong một tràng những gì đã chuẩn bị. Diệp Mạc nghĩ thầm, tại sao cậu phải hoang mang làm gì chứ, Tiếu Tẫn Nghiêm căn bản là có nhận ra cậu được đâu.

Tiếu Tẫn Nghiêm cũng không hề để ý đến nét sợ hãi trong mắt Diệp Mạc, có lẽ bởi vì bất kể ai nhìn thấy hắn cũng đều phải sợ hãi, sự run rẩy xuất phát từ bản năng.

Diệp Mạc nhận ra khuôn mặt Tiếu Tẫn Nghiêm vẫn đẹp trai và lãnh khốc dọa người như vậy, đôi mắt mang theo ánh nhìn sắc bén kia khi nhìn chằm chằm vào ai cũng đều có thể khiến cho người ta có một loại cảm giác áp bách mạnh mẽ, giống như mơ hồ tiềm tàng trên khuôn mặt kia một trận bão táp, vào giây tiếp theo sẽ hạ xuống sấm sét, Diệp Mạc giây phút này chính là đang ở trong cái cảm giác này, toàn thân phảng phất mất đi khí lực.

Ánh mắt sắc bén của Tiếu Tẫn Nghiêm liên tục nhìn chằm chằm vào Diệp Mạc, dường như miễn cưỡng muốn tìm ra được động thái khác thường nào đó trên người Diệp Mạc. Thanh âm trầm thấp lạnh như băng vang lên, không mang theo bất kỳ vẻ chất vấn nào. “Sao cậu biết em gái cậu ta ở bệnh viện này?”

Tâm trạng Diệp Mạc hơi có một chút hồi hộp, một chút hoảng sợ, Tiếu Tẫn Nghiêm là loại người gì, hắn ở trong hai giới Hắc Đạo Bạch Đạo chỉ một tiếng ho cũng đều có uy lực ghê gớm, khiến cho người khác chỉ vừa nghe tới tên thôi cũng đã sợ đến mất mật, hắn làm sao có thể bỏ qua bất kỳ điểm đáng ngờ nào trong lời nói của người khác.

Diệp Mạc không biết làm sao trả lời lại, nhất thời sắp xếp từ ngữ, đầu óc điên cuồng tìm câu nói ứng phó.

“Tôi… tôi chỉ là…. nghe nói…”

Nghe nói? Đôi mắt Tiếu Tẫn Nghiêm vốn dĩ vẫn đang hơi híp lại đột nhiên vụt mở trừng trừng, Diệp Mạc lúc trước luôn bị hắn giam cầm, hơn nữa tin tức em gái Diệp Mạc ở đây chữa trị từ sớm đã bị Tiếu Tẫn Nghiêm hắn gắt gao phong tỏa, cậu ta có thể nghe ai nói.

“Cậu đã gặp Diệp Mạc” Thanh âm trầm thấp đầy từ tính của Tiếu Tẫn Nghiêm đột nhiên cao lên rất nhiều, hai mắt ánh lên tia sáng giống như người bị nhốt trong bóng đêm đang cận kề cái chết đột nhiên lại nhìn thấy ánh sáng cứu sinh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.