Lão Đại Đều Yêu Ta

Chương 47: Lão đại thứ ba: Bá đạo tổng tài (3)




Editor: Bắc Chỉ.

Ngoài sân truyền tới một trận tiếng thắng xe dồn dập.

Lúc đó Lâu Văn Viễn đã dùng xong bữa tối, đang chuẩn bị lên lầu, đỡ lan can cầu thang xoay người, xuyên thấu qua cửa sổ sát đất ở phòng khách, nhìn thấy Khương Nhuế nghiêng ngả lảo đảo từ trên ghế điều khiển đi xuống.

Trên người cô mặc một chiếc váy da bó sát người màu đen, dưới chân đạp giày cao gót màu đỏ, trên mặt trang điểm diễm lệ, hiển nhiên là phong cách ăn mặc của hộp đêm, nhìn bộ dáng cô, tựa hồ đã uống vào không ít rượu.

Lý tẩu hô nhỏ một tiếng, vội đi ra ngoài đỡ cô.

Khương Nhuế đem người đẩy ra, thất tha thất thểu đi vào trong phòng, híp mắt ở phòng khách nhìn một vòng. Phát hiện Lâu Văn Viễn đứng ở bậc thang, lập tức đi qua, như trẻ con mới tập đi, bước đi tập tễnh, rất nhiều lần thiếu chút nữa đụng phải đồ dùng trong nhà.

Người còn chưa tới gần, đã ngửi thấy một cổ cồn vị.

"Chú không được đi." Khương Nhuế bắt lấy ống tay áo của hắn.

Lâu Văn Viễn đứng ở bậc thang thứ hai, cao hơn cô không ít, Khương Nhuế nỗ lực ngẩng đầu lên nhìn hắn, ngẩng đến quá mức, thiếu chút nữa té ngã ra sau, vội lại kéo lấy ống tay áo khác của hắn. Động tác này hệt như trẻ con làm nũng muốn ăn kẹo ngọt với người lớn, nhưng trên mặt cô lại làm ra biểu tình hung dữ, trang dung tinh xảo, diễm lệ kinh người, mắt đuôi hơi hơi nhếch lên, ngoài miệng đồ diễm sắc son môi, chắc đã ăn đồ gì đó, son môi có chút lem.

"Không đáp ứng yêu cầu của tôi, tôi sẽ không bỏ chú ra!" Cô dùng sức trừng mắt Lâu Văn Viễn, ngữ khí đe dọa, chỉ là trong ánh mắt bởi vì cồn mà mờ mịt hơi nước, phần khí thế này vì thế mà chẳng dọa được. Như tiểu miêu kêu meo meo, cho rằng mình hung ác như lão hổ, kỳ thật không khác gì trảo lót (đệm thịt của các bé mèo) phấn hồng, đầu ngón tay non nớt, đều bại lộ ngoài mạnh trong yếu.

"Hồ nháo." Lâu Văn Viễn rốt cuộc mở miệng, "Uống rượu xong còn dám lái xe?"

"Không cần chú lo!" Cồn có lẽ là thứ tráng gan rất tốt, nếu như ngày thường, sao cô dám chống đối hắn như vậy?

Lâu Văn Viễn không so đo, quay đầu nói với Lý tẩu: "Đưa nó đi phòng cho khách thu thập một chút, lại bảo phòng bếp chuẩn bị canh giải rượu."

"Tôi không cần." Nghe ra hắn muốn cho người mang mình đi, sốt ruột, Khương Nhuế ôm chặt cánh tay hắn, cả người cơ hồ đều treo ở trên tay hắn, "Đừng nghĩ muốn ném tôi ra, tôi sẽ không buông ra đâu!"

Bọn người quản gia hoảng sợ, bọn họ biết Lâu Văn Viễn xưa nay không thích có người tới gần, vội tiến lên nửa dụ dỗ nửa muốn đem Khương Nhuế gỡ ra.

"Buông ra, buông ra, các ngươi đều buông tôi ra!" Khương Nhuế dùng sức muốn ném tay bọn họ ra, nhưng một người uống đến say chuếnh choáng, sao có thể địch lại sức lực hai ba người, mắt thấy sắp bị kéo ra, cô bỗng nhiên khóc lên.

"Ô ô ô... Các người đều là người xấu, đều khi dễ tôi! Đều khi dễ tôi! Ô ô..."

Những người khác nhất thời bị dọa sợ, ngừng tay, rốt cuộc người tới là khách, Chu Kiều Kiều lại là vị hôn thê của Lâu Minh Lãng, chờ vào cửa, cũng coi như là cố chủ của bọn họ. Tuy rằng là vị hôn thê cháu trai, lại cùng thúc thúc lôi lôi kéo kéo, thực sự có chút không thích hợp không nhỏ nha, nhưng ở đây đều là người cơ trí, không ai lắm miệng.

Nước mắt cùng son môi cơ hồ đều ở trên ống tay áo Lâu Văn Viễn, mày hắn dần dần nhăn lại.

Lý tẩu nhìn đến kinh hồn táng đảm, sợ Khương Nhuế chọc giận hắn, đang muốn tiến lên khuyên nhủ, liền nghe hắn nói: "Trên người cháu đều là mùi rượu, vô cùng thối."

"Hức..." Khương Nhuế hức một tiếng, bởi vì không có người đến kéo cô, tiếng khóc dần dần dừng lại, lại nghe Lâu Văn Viễn nói như vậy, vội ngửi ngửi ở trên người mình, lúc sau ngẩng đầu lên trừng hắn, "Nói bậy! Tôi rất thơm, chú lại ngửi ngửi xem."

"Do mũi cháu hỏng rồi, hỏi Lý tẩu một chút xem, có phải người cháu rất thối hay không?."

Khương Nhuế mau chóng quay đầu, mắt trông mong nhìn đám người Lý tẩu.

Vừa mới khóc xong, đôi mắt hồng hồng, bị một đôi mắt đáng thương chờ mong nhìn chằm chằm như vậy, cự tuyệt là một điều gian nan.

Nhưng Lâu Văn Viễn ở một bên nhìn, Lý tẩu đành phải cứng rắn hạ tâm, gật gật đầu, "Là có chút hương vị."

"Ô ——" Khương Nhuế lập tức buông Lâu Văn Viễn ra, đôi tay che lại mặt quay người đi, như là cảm thấy thẹn đến không có mặt mũi gặp người.

Lý tẩu nhân cơ hội đỡ lấy cô hướng đến phòng cho khách, vừa đi vừa khuyên dỗ: "Không có việc gì, tắm rửa một cái liền thơm ngào ngạt."

Lúc này đây Khương Nhuế không nháo, ngoan ngoãn để người dắt đi.

Lâu Văn Viễn lên lầu tắm rửa, vào thư phòng làm việc.

Không biết qua bao lâu, ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa thật cẩn thận. Nhẹ nhàng mà gõ một chút, qua hồi lâu, lại nhẹ nhàng gõ một cái, tuy rằng là gõ cửa, rồi lại như sợ người bên trong cánh cửa.

Trong nhà người hầu cũng không dám không quy củ như vậy, gõ cửa như vậy là ai tự nhiên không cần phải nói.

"Vào đi."

Khương Nhuế vặn tay nắm cửa, đứng ở cửa cọ tới cọ lui, một hồi lâu mới tiến vào, cúi đầu không dám mở miệng.

"Tỉnh rượu rồi?" Lâu Văn Viễn không giương mắt, chuyên chú với văn kiện trước mặt.

Khương Nhuế liếc hắn một cái, lại nhanh chóng cúi đầu xuống, gương mặt thẹn đến đỏ bừng, nhớ lại hành động ngu ngốc khi say rượu của mình.

"Thực xin lỗi..." Cô nhỏ giọng nỉ non, ngữ khí so lúc trước nuông chiều đường hoàng như hai người khác nhau.

Lâu Văn Viễn mày hơi nâng, tầm mắt chuyển hướng cô.

Cô đã tắm qua, thay bộ váy da lộ cánh tay lộ chân, tuy rằng mặc áo tắm dài, cổ áo ống tay áo đều quy quy củ củ, trên mặt vết trang điểm cũng tan mất, lộ ra nguyên bản mắt to, mũi nhỏ sạch sẽ, tóc dài đen nhánh cuốn khúc búi ở sau đầu, hai lũ sợi tóc nghịch ngợm rũ ở bên tai. Cô cúi đầu, lộ ra một đoạn cổ trắng nõn thon dài, thoạt nhìn ngoan ngoãn dị thường.

Lâu Văn Viễn nhìn thoáng qua liền dời đi: "Về sau uống rượu không nên lái xe."

Khương Nhuế mím mím môi, đi vào vài bước, "Chú vẫn không đồng ý cùng tôi kết hôn sao? Rốt cuộc khi nào chú mới có thể đồng ý?"

Lâu Văn Viễn thần thái ôn hòa như cũ, cười nói: "Một đứa trẻ như cháu làm loạn, chẳng lẽ ta phải nháo cùng cháu sao?"

"Ai nói tôi làm loạn?" Khương Nhuế nghẹn miệng. Hốc mắt lại có điểm đỏ lên, nhưng cô nhịn xuống, mang theo giọng mũi nói: "Chú cũng chưa gật đầu, sao biết tôi hồ nháo? Tôi thật sự muốn cùng chú kết hôn, chú thử một lần với tôi xem sao."

So với lúc trước, ngữ khí thần thái cô lúc này mang theo chút thân cận. Dường như bởi vì vừa rồi say rượu làm càn như vậy, Lâu Văn Viễn cũng chưa phát hỏa với cô, điều này cho cô một loại ảo giác, hắn không đáng sợ như cô nghĩ.

Có lẽ chính cô còn chưa ý thức được điều này, nhưng Lâu Văn Viễn lập tức phát hiện, hai mắt khó phát hiện nheo lại.

Khương Nhuế còn không biết, lại đến gần một chút, "Chú đồng ý đi, cùng tôi kết hôn không lỗ nha, dù sao về sau chú cũng phải tìm người kết hôn, cả tòa Cảng Thành, về gia thế, so xinh đẹp, tôi đều đáp ứng được, chú còn có cái gì không hài lòng?"

Lâu Văn Viễn rũ mắt, không biết suy tư cái gì, bỗng nhiên cười cười, ngẩng đầu nhìn thẳng cô.

Khương Nhuế hoảng sợ, tuy rằng trong tiềm thức cảm thấy hắn không đáng sợ như tưởng tượng, nhưng nói đến cùng vẫn là sợ, đôi mắt theo bản năng rời đi.

Đem phản ứng của cô xem ở trong mắt, Lâu Văn Viễn gợi lên khóe miệng.

Cô sợ hắn như vậy, bị hắn nhìn một chút đã muốn chạy trốn, hiện tại quấn lấy vài lần, muốn cùng hắn kết hôn, chỉ vì trả thù một người khác.

Cô đối với người kia có hận ý nồng hậu, nhưng hận như vậy, là vì yêu cuồng nhiệt chuyển hóa mà ra.

Tình yêu.

Lâu Văn Viễn lạnh như băng ở trong lòng phẩm vị hai chữ này.

Chu Kiều Kiều không phải là người đầu tiên hắn thấy vì yêu mà điên cuồng. Hồi trước, một người phụ nữ khác, mẹ hắn, cũng bởi vì một người nam nhân mà đánh mất mình, điên điên cuồng cuồng, khó có thể tự kềm chế.

Hơn nữa đến chết, bà cũng chưa từng hối hận.

Nhiều năm hắn thờ ơ lạnh nhạt như vậy, mất hứng, trước mắt nhìn thấy một màn tương tự, bỗng nhiên có điểm hứng thú, muốn biết Chu Kiều Kiều vì cái gọi là tình yêu, rốt cuộc có thể làm được tình trạng gì? Có phải sẽ giống như mẹ hắn, đến chết cũng không muốn quay đầu lại?

Cuộc sống mệt mỏi và vô vị như thế, hy vọng cô đừng làm cho hắn quá thất vọng.

Mặt mày lạnh băng giấu ở sau mắt kính, hắn cười đến ôn hòa: "Nói điều kiện đi, nếu ta và cháu kết hôn, cháu hy vọng gì từ ta? Cháu có thể cho ta cái gì?"

Thấy hắn có ý tứ thoái nhượng, Khương Nhuế vui mừng ra mặt, vội nói: "Nếu hai nhà chúng ta liên hôn, Lâu gia chính là đối tác thương nghiệp quan trọng nhất của Chu gia, vài kế hoạch hợp tác làm ăn, nhất định hội đồng cổ đông sẽ suy xét Lâu gia trước tiên. Yêu cầu của tôi... Tôi hy vọng chú có thể đối phó công ty Lâu Minh Lãng, đây cũng là điều chú muốn làm không phải sao?"

Lâu Văn Viễn khóe miệng mỉm cười, sắc mặt bất biến: "Không biết cháu nghe được ở đâu, chuyện cháu yêu cầu ta nhắc lại lần nữa, Minh Lãng là cháu trai ta, ta trước nay không nghĩ đến chủ động đối phó nó, công ty là để nó cọ xát, lúc cạnh tranh trên thương trường, cũng không phải chèn ép ác ý. Huống chi, nếu ta muốn ra tay, cũng không cần mượn dùng ngoại lực."

Khương Nhuế ngượng ngùng dừng miệng, mím môi dưới.

Lâu Văn Viễn lại nói: "Điều kiện cháu nói còn chưa đủ hấp dẫn ta, hơn nữa ta nghĩ, coi như không có tình cảm, người ta cũng không hy vọng vợ mình có người khác trong lòng."

"Không có!" Khương Nhuế lập tức phản bác, "Không có người khác, tôi không thích hắn mà."

Lâu Văn Viễn không tỏ ý kiến.

Khương Nhuế nhìn hắn, mũi lại bắt đầu lên men, "Có phải chú đang cảm thấy tôi chỉ là chơi đùa? Kỳ thật một chút cũng không muốn cùng tôi kết hôn, chính là vì cố ý chế giễu tôi?"

"Sao có thể? Ta không giống cháu, như trẻ con, đem việc kết hôn trở thành vui đùa."

"Tôi không có vui đùa," Khương Nhuế ngữ mang khóc nức nở, "Tôi thật sự không thích Lâu Minh Lãng, tôi, tôi về sau sẽ thích chú, tôi sẽ yêu chú!"

Lâu Văn Viễn ý cười hơi ngưng.

Thư phòng bỗng nhiên an tĩnh khác thường, chỉ có Khương Nhuế nhỏ giọng nghẹn ngào.

Sau một hồi, hắn đứng dậy vòng qua bàn làm việc, đưa khăn tay cho cô, "Còn nói không phải trẻ con, cả đêm khóc vài lần?"

Khương Nhuế tiếp nhận khăn tay, không mặt mũi ngẩng đầu.

"Muộn rồi, hôm nay ở đây đi, trong phòng khách thiếu cái gì thì nói với Lý tẩu."

"Vậy rốt cuộc ý chú là gì..." Khương Nhuế không thuận theo không buông tha.

Lâu Văn Viễn ngữ điệu nhu hòa, "Không phải ta đã đáp ứng rồi sao?"

Khương Nhuế đột nhiên ngẩng đầu, "Thật sao?"

"Thật, đi ngủ đi."

Khương Nhuế vẫn có chút không dám tin tưởng, mơ mơ màng màng đi ra thư phòng.

Đêm đen mà yên tĩnh, mọi người cơ hồ đều đã lâm vào mộng đẹp.

Lâu Văn Viễn ngồi ở dưới đèn, đột ngột cười một tiếng, nhưng trong mắt hắn lại không có chút ý cười nào.

Khương Nhuế trở lại phòng cho khách, nhanh nhẹn rửa mặt, thanh thanh sảng sảng (thoải mái) nằm xuống ngủ, khóc nháo là việc tốn sức, cô phải dưỡng tốt tinh thần.

Lời editor: Mấy ngày nay nhận được kha khá cmt, đọc xong cảm giác như bơm máu gà:vv Bảo sao trước ta đọc 1 bộ truyện, yêu cần cần pass và phải cmt 5 lần mới có pass. Mà ta có biết cmt gì đâu, toàn cmt cho có: "Lót dép, trải chiếu, đem trà điểm tâm bla bla... hóng:>>>"

Giờ ta đã hiểu những lời cmt đó động viên editor thế nào rồi =..=, họ tốn công làm truyện cho bạn đọc, không thu phí, chỉ yêu cầu bạn ủng hộ họ bằng cách nói những lời động viên... bla bla... ôi, tự nhiên thấy cảm động vl...

Ta mới vào nghề, edit chắc chắn sẽ không mượt, thậm chí còn có giới hạn về từ ngữ, còn có một mình ta làm nữa chứ T^T, mong các tình yêu thông cảm nạ...

Yêu các tình yêu đã ủng hộ ta trong thời gian qua moahh~:33

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~

12/06/2019 – Hoàn thành.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.