Lão Công Của Ta Là Cổ Nhân

Chương 46: 46: Đi Xe Buýt 3





“Ngại quá, cô ơi, tuy rằng cô cũng tầm tuổi mẹ cháu, nhưng mẹ cháu còn đang đi làm, không đi xe buýt tranh chỗ ngồi với ‘ người trẻ tuổi ’, hơn nữa cháu thấy vừa rồi lúc cô lên xe tay chân thoăn thoắt, cháu thật sự không nhìn ra, cô có vấn đề gì cần người khác nhường chỗ.

”Nói xong, Đỗ Hạ hãy còn cảm thấy không đã ghiền, trên dưới đánh giá người này một lần, lại bỏ thêm một câu: “Nếu mẹ cô đi xe buýt, thì cháu thật sự sẽ nhường chỗ ngồi.

”Người chung quanh xem náo nhiệt đều bởi vì câu nói của Đỗ Hạ, hiểu rõ trong lòng nhưng chỉ cười cười.

Một vài người trẻ tuổi trên xe đều cảm thấy Đỗ Hạ đã đáp trả giúp bọn họ.

Không biết bắt đầu từ khi nào, người trẻ tuổi ngồi xe buýt, đều phải vô điều kiện nhường vị trí cho người lớn tuổi hơn.

Không có ai quan tâm người trẻ tuổi có phải đang bị ốm hay thân thẻ không khỏe hay không, hoặc là vừa tăng ca liền mấy ngày liền, một đạo lý kính già yêu trẻ là có thể trấn áp tất cả.

Tất cả các tin tức nói về chuyện người trẻ tuổi không nhường chỗ cho người lớn tuổi, hầu hết mọi người đều sẽ chỉ trích người trẻ tuổi vô cảm, không nghĩ tới mấy người già này vừa lên xe liền thành bệnh Tây Thi, ở trên quảng trường, ở siêu thị lại mạnh mẽ như thế nào.


Bởi vì mọi người cười nhạo, bà dì tranh chỗ ngồi có chút không nhịn được, bà hung tợn trừng mắt nhìn Đỗ Hạ và Tống Gia Ngôn, khoanh tay trước ngực, cả người tựa lên ghế, nhắm mắt lại giả bộ ngủ.

Đối phương sừng sững ngồi, muốn chơi xấu không đi, dưới loại tình huống này Đỗ Hạ không thể làm căng quá, chỉ có thể tự mình hờn dỗi.

Tống Gia Ngôn cách bà dì vỗ vỗ bả vai Đỗ Hạ, nhìn cô lắc lắc đầu, tỏ vẻ mình đứng trong chốc lát cũng không sao.

Đỗ Hạ nhìn Tống Gia Ngôn mỉm cười xin lỗi, nhỏ giọng an ủi: “Anh chịu khó đứng một lát, sắp đến rồi.

”Nói xong Đỗ Hạ cũng nghiêng đầu trừng mắt bà dì giả bộ ngủ một cái, đồng thời cũng quyết định ở trong lòng —— khi nào đi về bọn họ sẽ thuê xe, hoặc bắt xe taxi về.

Lại nói tiếp cũng bởi vì tay cô bị thương, bằng không cô có thể tự lái xe, căn bản sẽ không bị tức giận như này.

Xe buýt đi đến trạm cuối cùng, bà dì giả bộ ngủ bên cạnh Đỗ Hạ cũng mở mắt.

Xe dừng lại, đôi mắt Đỗ Hạ liếc qua, thấy đối phương đứng dậy chen đi ra ngoài.

Thân thể hoàn toàn hướng về phía trước, Đỗ Hạ giả vờ lơ đãng đụng phải đầu gối bà ta.

“Ai nha, ngại quá, do cháu không đứng vững.

” Nói xong sợ đối phương không tin, Đỗ Hạ còn chỉ chỉ cánh tay đang bị thương của mình.

Đối phương không có dự đoán được Đỗ Hạ sẽ cố ý đẩy mình, thở phì phì liền muốn nhào tới đánh cô.


Tống Gia Ngôn thấy thế vội vàng đứng phía trước Đỗ Hạ, cơ hồ không tốn bao nhiêu sức lực liền chế trụ hai tay đnag múa may lung tung của bà ta.

“Vị phu nhân này, bằng hữu của tôi đã xin lỗi, cô ấy xác thật không phải cố ý, ngài không cần hùng hổ doạ người.

”Từ góc độ của Tống Gia Ngôn vừa rồi, đúng là lúc Đỗ Hạ đứng dậy không cẩn thận lảo đảo một chút mới đụng vào bà ta.

Bà dì kêu la Đỗ Hạ cố ý, bất quá bởi vì vừa rồi có chuyện bà tranh chỗ ngồi, cũng không có ai nói chuyện giúp bà, mọi người trong xe đều noi giúp Tống Gia Ngôn.

So với vẻ mặt dữ tợn, hung thần ác sắc cảu bà dì, Tống Gia Ngôn đứng bên cạnh lớn lên như thế anh tuấn soái khí, nói chuyện làm việc cũng là nho nhã lễ độ.

Tuy rằng Tống Gia Ngôn nói chuyện có chút kỳ quái, hư hư thực thực giống mấy người trên TV, nhưng ở thế giới nhìn mặt nói chuyện này, mọi người sẽ nói chuyện giúp ai, không cần nói cũng biết.

Tuy rằng quá trình không vui vẻ, nhưng đến cuối cùng có thể ‘ trả thù ’ nho nhỏ một phen, trong lòng Đỗ Hạ vẫn thoải mái hơn.

Bình thường phần lớn thời gian Đỗ Hạ đều ở thành phố Vân, chỉ có tết nhất lễ lạc mới có thể về quê ở mấy ngày.

Số lần Đỗ Hạ tới hương trấn bên này cũng không nhiều lắm, hơn nữa mấy năm nay bên này phát triển rất nhanh, trấn trên đã thay đổi rất nhiều cơ sở hạ tầng.


Hôm nay vừa lúc là hôm họp chợ, tuy rằng đã giữa trưa, nhưng trấn trên vẫn có không ít người.

Đỗ Hạ nghĩ buổi sáng Tống Gia Ngôn ăn không nhiều lắm, hiện tại cũng sắp tới giữa trưa, bọn họ liền đi ăn cơm trưa trước, ăn xong lại chậm rãi dạo phố.

Tống Gia Ngôn ở cổ đại là quý tộc công tử, cơ hồ đã nếm tất cả các món ăn trân quý.

Vì không để dạ dày của thiếu gia này bị ủy khuất, Đỗ Hạ quyết định dẫn hắn đi ăn lẩu.

Hai người tìm một tiệm lẩu buôn bán không tồi.

.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.