Lão Bà Vương Gia Của Ta

Chương 17: Học thêm tiếng Anh




Qua một đoạn thời gian rất dài bên kia vẫn chưa có âm thanh nào.

Tôi không tiếp tục nói chuyện, một bàn tay nắm di động chờ đợi, tay kia thì mở máy tính lên.

“…… Vẫn chưa ăn.” Không biết bao lâu sau cậu ta rốt cục mở miệngtôi nhẹ nhàng thở ra.

“Lưu Hoa, sau khi tan học cậu đứng ở cửa chờ tôi, cùng nhau ra ngoài ăn cơm chiều được chứ.”

“Oh.”

Hoàn hảo, nghe được cũng không tính là quá tệ, quan hệ của chúng tôi hẳn là có thể hòa hoãn hơn.

Nên hảo hảo giải thích với cậu ta một chút.

Nhưng mà tôi đột nhiên nghĩ đến một vấn đề nghiêm trọng –

Gần đây mua đồ gia dụng và di động, tình trạng kinh tế đã không còn lạc quan.

Quả nhiên bản thân ra tay mới có thể cơm no áo ấm… tôi cũng không muốn cho cậu ta lại đi tới chỗ James và Louis đó.

Hắc, cậu ta có thể kiếm tiền, tôi cũng có thể oa, dù sao tôi là người có công việc!

Tối tăm một đêm đột nhiên bị quét đi hơn phân nửa, tôi quay đầu nhìn ngoài cửa sổ một chút, nhóm đồng sự đang bắt đầu công tác một ngày mới, mỗi người đều đang cố gắng, dĩ nhiên tôi cũng không thể làm người đi sau?

Tầm mắt vừa chuyển, liếc đến nhìn thấy chậu hoa trên bàn Tĩnh Lệ bất tri bất giác càng lớn lên càng mạnh khỏe.

…. Cũng không biết tâm tình nàng như thế nào,nhưng mà có lẽ cũng không quá tệ.

Tôi cầm di động chuẩn bị ấn điện thoại hỏi thăm tình huống một chút, nghĩ nghĩ, vẫn là buông xuống.

Để cho nàng một người ngơ ngác dường như tốt hơn.

Con gái kiêu ngạo luôn luôn không muốn để cho người ta nhìn thấy điểm yếu của mình.

Tựa như buổi sáng hôm nay, sau khi nàng tỉnh rượu hai chúng tôi lúc đó giống như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra.

Giống như nàng chưa từng khóc kể trong lòng tôi, giống như tôi không có chăm sóc nàng cả đêm.

Ở thời khắc tràn ngập nhiệt tình này, thời gian qua đi dường như đặc biệt nhanh.

Buổi chiều nhanh tan tầm ông chủ mở một văn phòng hội nghị nho nhỏ, hình như chỉ là một cuộc họp tùy ý.

Nhóm đồng sự uống trà, ông chủ tiện tay kéo một ghế qua ngồi xuống, cùng chúng tôi hàn huyên một hồi, còn nói sắp đến mùa hè nóng bức.

— đã là tuần giữa tháng bảy a.

Nhóm đồng sự bắt đầu thảo luận, có người nói muốn đi du lịch, có người nói muốn ở yên cả mùa hè, có người nói vào ngày nghỉ thì điên cuồng mua sắm.

Tôi không khỏi nghĩ tới mấy kì nghì hè chịu không nổi mà tôi đã vượt qua từ sau khi vào đơn vị….

Năm thứ nhất tôi một mình ở nhà nóng muốn chết, hung hãn quyết tâm mua quạt kết quả được vài ngày thì liền quang vinh xuất ngũ, chuẩn bị tìm người bán tranh luận thì phát hiện người ta đã sớm không thấy ảnh… kết quả năm đó lão tử một thân nóng nổi đầy mụn đỏ…

Năm thứ hai tôi thông minh đi học bơi lội, kết quả chân rút gân, thiếu chút nữa chết đuối giữa ngàn người ngư long hỗn tạp ở bể bơi…

Năm thứ ba tuổi già trực tiếp ở nhà ngồi buồn, nóng thì tắm nước lạnh,dù sao cho dù trần truồng cũng không có người xem……

Nghỉ hè năm nay a…… thật ra tôi không trải qua một mình.

Lại nói tên nhóc Mộ Lưu Hoa kia hẳn đang vào đợt thi cuối kỳ, không biết có thể thuận lợi lên lớp năm sau hay không a.

Uh, làm một phụ huynh tốt tuyệt thế cần phải chịu mệt nhọc, cần phải quan tâm tình huống học tập của con mình.

Buổi chiều khi tôi đi vào cửa đại học W, đã tập thành thói quan tiếp nhận hiện thực con mình luôn bị một đám người vây quanh.

“Bạn học Mộ, tôi có đủ thời gian, oh không…. Tôi hoàn toàn có thể phối hợp với thời gian biểu của cậu!” mắt một nữ sinh nổi lên trái tim hồng, thoạt nhìn đặc biệt ân cần.

“Tiểu Hoa, mặc kệ chừng nào cậu muốn bổ túc, chỉ cần gọi cho tôi một cuộc điện thoại, tôi cam đoan sẽ lập tức chạy tới!” tên này cực kỳ dứt khoát.

“Tiểu Mộ! Tiếng Anh của tôi đã qua cấp sáu CET! Tôi cam đoan chỉ cần tôi giúp cậu học bù tiếng Anh tuyệt đối có thể qua!” cái này thiệt khoa trương, lại còn dựng thẳng ba ngón ta biểu thị “Ông trời làm chứng cho tấm lòng của tôi!”.

Tôi đi qua, kinh ngạc hỏi: “Mọi người đang làm gì vậy?”

Tôi còn chưa nói xong, một Đường Hiểu Sâm lại dựa vào vóc dáng một thước sáu của hắn đẩy mọi người ra chen đến trước mặt tôi, đẩy cái tên thông minh kính sắp trượt ra khỏi sống mũi qua một bên, hai mắt chứa đầy khinh miệt, khẩu khí đặc biệt coi thường, “Bạn học, CET sáu cấp chẳng có gì lạ. Tôi đã qua TEM tám cấp –“

….Thao, tên nhóc này thật TM có năng lực, tiếng Anh đối với lão tử mà nói thực sự chính là địa ngục nhân gian!

Lưa Hoa vẫn không tỏ thái độ, cái tên CET sáu cấp kia liền giận tím mặt!

“TEM tám cấp thì sao? Năng lực bổ túc của tôi tuyệt đối so với cậu mạnh hơn nhiều!”

“Không có khả năng! Tôi luôn luôn giải đề kĩ càng tỉ mỉ tính nhẫn nại cực tốt, thử hỏi bạn học như cậu sao có thể so sánh nổi hả?”

“Cậu cậu cậu – cậu là cái tên Đường Tăng!” câu nói của sáu cấp trực tiếp đâm vào chỗ đau của người kia….

“Cậu… cậu nói cái gì? Tên nhà quê cậu nói lại lần nữa xem!” tám cấp nổi giận, nhanh chóng phản kích…

Ô ô cãi nhau a bắt đầu cãi nhau đi, chính là chờ đợi thời cơ này!

Tôi kéo đứa con một cái ba chân bốn cẳng bỏ chạy, nhanh chóng rời khỏi cái nơi rắc rối này.

Hô, xem ra con gặp phải chuyện khó xử rồi, bằng không tại sao một đám lại muốn cho cậu ta học bổ túc gì đó.

Ngồi vào chỗ của mình ở quán lẩu lần trước, tôi thuận miệng hỏi tình huống của cậu ta.

“Hừ, các người thật là kỳ lạ, văn hóa Trung Hoa bác đại tinh thâm, hết lần này tới lần khác lại muốn đi học tiếng nước ngoài….” Cậu ta cực kỳ bất mãn nói.

“Không có biện pháp, ai bảo nước ngoài có tiền chứ?” tôi rót cho cậu ta miếng nước.

Nhưng mà tiếng anh quả thật khiến cho người tôi đau đầu, không thể nghi ngờ chuyện này đối với đứa con xuyên không từ cổ đại là một chuyện lớn a, khó có thể vượt qua ổ gà này oa!

Nhưng mà Thiệu Phong kia lúc này lại không xung phong nhận việc quả thật có điểm kỳ quái, trong lòng tôi nghi hoặc liền hỏi một chút, con lập tức đắc ý nói cho tôi biết tự bản thân cậu ta nói tiếng nước ngoài cũng được,đã muốn tìm người bắt đầu học bổ túc rồi.

Ai, việc này phải sao cho tốt oa, tôi cũng không muốn tân tân khổ khổ đưa vào đến nơi lại không thể thuận lợi lên lớp…

Nhưng thành tích tiếng Anh của tôi cũng thật sự bình thường, huống hồ sau khi tốt nghiệp đã bỏ bê rất lâu, hoàn toàn không có năng lực bổ túc cho cậu ta.

Về phần người thân bạn tốt….

A, đúng rồi!

Tôi nhanh trí nhớ ra, nghĩ tới lão muội đã lâu không gặp!

Chí hướng từ nhỏ của con bé chính là tương lai gả cho một người nước ngoài đẹp trai phóng khoáng sinh một đứa nhỏ lai xinh đẹp muốn chết, vì chí hướng vĩ đại này mà con bé dứt bỏ hết các môn học khác mà khăng khăng sống chết với trình độ Anh Văn, kết quả bắt đầu từ tiểu học đối tượng ngôn ngữ thứ hai đã được treo cờ đỏ, trên con đường học tiếng Anh của em ấy không biết đã vượt qua bao nhiêu kỳ kiểm tra đoạt biết bao nhiêu giải thưởng lớn, thầy giáo cũng không có cách với em ấy, đơn giản coi như tiếng Anh là môn trọng điểm bồi dưỡng…

Ý tưởng của lão muội khá tốt, nhưng sau khi em ấy tốt nghiệp thì cả ngày hùng hùng hổ hổ chạy khắp nơi, không có việc gì thì làm nghề phiên dịch lấy tiền nhuận bút, sau đó du lịch, lại kiếm tiền, lại du lịch… bây giờ tám phần đang ở chỗ nào đó chảy nước miếng làm hoa si với anh ngoại quốc đẹp trai rồi, trong lúc nhất thời đi đâu tìm em ấy đây?

Làm sao bây giờ a làm sao bây giờ…

“… Phàn Dịch?” một tiếng Lưu Hoa nhẹ gọi tôi đem suy nghĩ của tôi kéo lại, “Đồ ăn đã đem lên rồi, anh suy nghĩ cái gì?”

“Oh, suy nghĩ về vấn đề học tập của cậu.” Tôi nghiêm túc..

“Người lần đó, chính là lần ở sân khấu kịch… hắn nói để bù lại sai lầm lần trước nên có thể giúp tôi học bổ túc, nghe nói tiếng nước ngoài nói không tệ…”

“Không được!” Tôi vỗ bàn, không chút suy nghĩ lập tức từ chối!

Cái tên nhóc hỗn đản háo sắc kia?! Sao có khả năng để hắn bổ túc cho con tôi!

Tuyệt đối, tuyệt đối — không được!

“Oh, tôi đã từ chối hắn,” Lưu Hoa nhàn nhã đem một miếng thịt dê ngon bỏ vào trong bát tôi.

Di? Đây là có ý gì? Nếu đã từ chối tại sao còn muốn nhắc tới?

Trong đầu có phần hỗn loạn, lại có một tia vui vẻ không thể hiểu được…

“Được rồi, nhanh ăn đi.” Giọng nói Lưu Hoa trở nên vui vẻ, tôi cũng không thấy vui vẻ, cầm lấy đũa gắp đồ ăn bỏ vào nồi lẩu sôi ùng ục.

Nhưng mà đại thẩm tiếng Anh a… ngươi vì cái gì cản trở lão tử sau đó lại tới tìm con lão tử gây phiền toái?

Buổi tối chúng tôi cả người mồ hôi đi ra khỏi quán lẩu. Thật ra mùa hè ăn món này rất dễ thượng hỏa, nhưng chúng tôi đều thích ăn, vì thế thượng hỏa cũng không đủ gây sợ hãi, uống chút trà hạ hỏa là có thể đối phó được rồi.

Sau khi về nhà tôi mở tủ lạnh ra, bi thảm phát hiện mấy khối băng đông lạnh lúc trước đã dùng hết, vốn đang định là chút đá bào. Lần này Lưu Hoa lại thật chịu khó, xung phong nhận việc đi mua đá.

Sau khi cậu ta đi, tôi tiếp tục ngồi trên sopha rối rắm với vấn đề tiếng Anh…

Không qua bao lâu tiếng đập cửa vang lên.

Động tác của tên nhóc này thật nhanh nha, bây giờ cũng chưa qua được vài phút.

Không ngờ là, tôi vừa mở một khe hở cửa, liền có một bóng đen quỷ dị chợt xuất hiện rồi bổ nhào thẳng lên người tôi!

Tôi sợ tới mức thiếu chút nữa kêu ra tiếng!

Ngay khi âm thanh thét chói tôi sắp phá tan cổ họng của tôi, bóng đen kia oa một tiếng rú lên, một đống nước mắt nước mũi cọ trên người tôi, mang theo tiếng rống lớn kinh người kêu một tiếng, “Anh – -!”

Có một câu nói rất đúng.

Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến.

Trước đây vài phút còn ước gì lập tức nhìn thấy người hiện tại lại kỳ tích ngồi ở nhà của tôi.

Lão muội răng rắc răng rắc ăn táo, cảm thấy hứng thú đánh giá thay đổi cực lớn căn hộ nhỏ của tôi.

“Anh không nấu cơm lại còn mua đồ làm bếp! …A, lại còn đổi thành giường lớn! Anh, em nhớ rõ lần trước khi đến xem anh keo kiệt đến nỗi em cũng không muốn đi vào, tại sao hiện tại lại – -”

Lão muội nói nói, đột nhiên như tia chớp tiến sát gần tôi, híp mắt thần bí hề hề kéo dài giọng, “Anh, thành thật khai báo đi, anh không phải là – quen – bạn ~ gái ~ rồi ~ chứ ~?”

“Thúi lắm! Anh còn chưa tìm chị dâu cho em đâu!” tôi tức giận đem nàng vứt ngồi lại trên ghế sopha.

Lão muội đột nhiên thở dài, “Anh tuổi không còn nhỏ, không nên kéo thành một ông già mới chịu tìm đối tượng chứ? …Nhưng mà đàn ông lớn tuổi kỳ thật cũng có mị lực của đàn ông lớn tuổi…”

Tôi đang chuẩn bị chửi ầm lên, cửa chi nha mở ra, Lưu Hoa mang theo đá xuất hiện.

“Phàn Dịch, tôi đã trở về…… Ôi chao, đây là……?”

Trong nháy mắt kia, lão muội ngã xuống hít một ngụm khí lạnh, vỗ bàn, đột nhiên đứng lên!

Ánh mắt của em ấy chưa từng mở tôi như vậy, hai mắt tản ra ánh sáng kích động lòng người!

Em ấy chậm rãi đi về phía trước hai bước, mỗi một bước đều đi có phần run run, nhưng dị thường kiên định!

“Chị dâu……” thanh âm em gái run run, không thể tin nổi nhìn Lưu Hoa.

Tôi lảo đảo một cái thiếu chút nữa ngã sấp xuống.

…… Này, hiểu lầm lớn.

Sau khi tất cả bình tĩnh, hai mắt lão muội chứa nước mắt mà cắn cây kem, hướng tôi nói ngọn nguồn sự tình.

Hóa ra em ấy cùng mấy bạn lừa đi du lịch trong nước khi vô ý bị trộm lấy mất bóp tiền, vừa lúc cách thành phố tôi khá gần, vì thế nàng mượn chút tiền đến nhờ vả anh trai tôi đây.

“Chị dâu, chì cùng em trai em quen nhau như thế nào?” em ấy còn không chịu tin tưởng lời nói của tôi, kiên trì kêu Lưu Hoa như vậy. Không thấy mặt Lưu Hoa đều đỏ lên sao, anh thật sự phải thay em lau đống mồ hôi lạnh a…

“Ít nói bậy đi, anh cùng Lưu Hoa là bạn tốt, còn dám suy nghĩ lung tung cẩn thận anh đánh đầu em!” tôi xuất ra uy nghiêm anh trai, nhưng rõ ràng là không có đủ trọng lượng.

Đối với em gái thân thiết tôi cuối cùng không thể nói Lưu Hoa là em họ bà con xa của tôi, nói dối thật đúng là vất vả…

“Bạn bè? Anh, anh quá coi thường chỉ số thông minh của lão muội này đi!” em ấy đắc ý ngẩng đầu, bím tóc ở trong không khí vung vung cực kình đáng đánh, “Làm gì có bạn bè nào ở chung với nhau còn ngủ chung một cái giường?”

Mặt Lưu Hoa càng đỏ hơn, đã quẫn bách đến nỗi không biết nên phản bác như thế nào.

Thật là, cô gái nhỏ này cũng khinh người quá đáng!

Tôi chuẩn bị cho đứa em gái một chút giáo huấn, nàng lại bắt đầu trừng mắt nhìn cậu ta, vẻ mặt sùng bái, “Chị dâu, từ lần trước khi nhìn anh biểu diễn thời trang của James ở hội chợ triễn lãm em liền yêu anh rồi…”

Ầm ầm –!!

Hình như tôi có thể thấy não của Lưu Hoa đang sôi sùng sục!

Vì phòng ngừa cậu ta nổi bão, tôi nhanh chóng nhét một cây kem vào trong tay cậu ta, lập tức nói sang chuyện khác.

“Tiểu Lâm, lần đó em không thấy anh sao, anh cũng ở đó a!”

“Không có, em chỉ chú ý tới James cùng em trai của anh ta, cùng với chị dâu và các model đẹp trai.” Lão muội trả lời hùng hồn, khiến tôi tức giận muốn chết.

Quả nhiên mặt này trong mắt em ấy ở dưới mức dễ nhìn a!

Nếu như tôi nói tôi quen biết James cùng Louis Hùng, hơn nữa cái mông còn cùng bọn họ trên một cái ghế salon, phỏng chừng lão muội sẽ kích động tới nỗi ngất đi luôn…

Tôi lau mồ hôi lạnh, “Tiểu Lâm, em đã đến đây thì ở lại đi, nhưng mà phải đáp ứng anh một việc.”

Hừ hừ, trên đời này không có cơm trưa miễn phí.

“Chuyện gì?”

“Em giúp Lưu Hoa học bổ túc tiếng Anh! Anh yêu cầu em trong vòng ba tháng đem tiếng Anh của cậu ta đạt tới một tiêu chuẩn cao hơn!”

Lão muội lặn đi một chút, sau đó cõi lòng đầy nhiệt tình liếc mắt nhìn Lưu Hoa một cái, đột nhiên quay đầu lại, “Không thành vấn đề! Vì hạnh phúc của anh hai và chị dâu, chuyện nhỏ ấy người làm em gái dĩ nhiên sẽ dốc hết toàn lực!”

Tôi tuyệt vọng thở dài.

…… Chuyện tiếng Anh tạm tời đối phó được rồi…

Nhưng quan niệm của em gái tôi khi nào thì mới có thể sửa lại?!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.