Lão Bà Theo Ta Về Nhà Đi

Chương 64: Ngươi phải ở bên ta




Giang Ly nổi giận đùng đùng nói với ta: “Quan Tiểu Yến, có phải ngươi xem phim truyền hình nhiều quá nên hỏng não rồi sao ?”

Toàn thân ta cứng ngắc, hai chân mềm nhũn. Ta nói:” Giang Ly, ngươi…ngươi đừng quá kích động mà…”

Giang Ly lớn tiếng nói: “Ta làm sao có thể không kích động ! Là chính ngươi nói sẽ ở bên cạnh ta, bây giờ thì sao ?Ngươi ở bên ta như vậy sao ?”

Ta khép mắt lại không dám nhìn Giang Ly: “Ta…Cái đó….”

Giang Ly: “Ngươi đừng cho là ta cái gì cũng không biết! Hôm nay cô ta đến tìm ngươi đúng không ? Cô ta nói hươu nói vượn gì với ngươi đúng không ?”

Ta: “Nhưng mà Giang Ly, xQ của ngươi…”

Giang Ly hét lớn một tiếng ngắt lời ta: “Ta không cần xQ, ta cần ngươi !” (~ ôi….trái tim yếu ớt của tôi….)

Ta khiếp sợ nhìn Giang Ly, ta chưa từng thấy hắn như vậy bao giờ, có chút bi thương, có chút kích động, còn có chút phẫn nộ, nhưng nhiều hơn tất cả, chính là sự quyết tuyệt. Hơi thở của hắn dồn dập bất định, đôi mắt nhìn thẳng vào ta, ánh mắt kia phảng phất như muốn xuyên thủng ta. Ta bối rồi hoang mang cúi đầu, nước mắt lại rơi xuống lã chã. Ta không rõ lắm điều gì đã tạo nên những giọt nước mắt này ? Là cảm động? Là xấu hổ? Hay là lo lắng ?

Lúc này Giang Ly gắt gao ôm lấy ta, ta bị hắn ấn vào trong lòng, chặt đến mức hít thở cũng có chút khó khắn. Giang Ly dùng cằm dụi nhè nhẹ lên cổ ta, ở bên tai ta thấp giọng nói: “Quan Tiểu Yến, sao ngươi lại ngốc vậy, ngươi làm sao lại có thể ngốc đến vậy .”

Giang Ly: “Ngươi cho là rời khỏi ta là xong chuyện sao? Ngươi có nghĩ đến cảm nhận của ta không hả ?”

Ta: “Ta…”

Giang Ly: “Ngươi vừa mới đồng ý sẽ ở bên ta, tại sao lại không muốn cùng ta đối mặt với mọi chuyện ?”

Ta: “Nhưng mà…”

Giang Ly: “Ngươi câm miệng !”

Ta: “….” Giang Ly ngươi đã hoàn toàn nóng nảy rồi….

Giang Ly: “Ta biết ngươi là muốn tốt cho ta, nhưng ta không thích vậy.”

Giang Ly: “Ta chỉ cần ngươi ở bên cạnh ta là đủ rồi, đây là chuyện không thể thương lượng.”

Ta ghé vào trong lòng hắn, rầu rĩ nói: “Nhưng mà Tuyết Hồng cô ta….”

Giang Ly: “Ngươi không cần phải để ý đến cô ta, cô ta có bệnh.”

Giang Ly: “Cô ta thực sự chọc giận ta rồi, ta sẽ cho cô ta biết tay.”

Ta: “Nhưng mà….” Nhưng mà xQ đánh không lại Ngải Thụy….

Giang Ly xoa xoa đầu ta. “Ngươi không cần lo lắng những chuyện này, ngươi chỉ cần yên tâm ở bên cạnh ta là được rồi.”

Giang Ly: “Ta sẽ không để cho bọn họ thực hiện được mục đích, cùng lắm thì cá chết lưới rách.”

Cá chết lưới rách….không tốt đâu…

Giang Ly: “Yên tâm đi, cá chết lưới rách chỉ là biện pháp tệ nhất thôi. Tuyết Hồng kia chẳng qua chỉ là một đứa ngu ngốc, cũng không khó đối phó. Ta chỉ lo đến lão cáo già ba cô ta thôi.”

Ta: “…” Tuyết Hồng mà cũng bị ngươi nói là là ngu ngốc, ta đây gọi là gì ?

Giang Ly đoán được suy nghĩ trong lòng ta, hắn trừng ta một cái, nói: “Ngươi là đứa ngốc trong tất cả những đứa ngốc.”

Ta lau mồ hôi: “Giang Ly, ta tốt xấu cũng là lão bà của ngươi, ngươi làm sao có thể hạ thấp ta như vậy….” Tuy rằng thỉnh thoảng ta có làm chút chuyện ngu ngốc thật, nhưng mà đấy chỉ là thỉnh thoảng thôi nha > __

Giang Ly thở phì phỉ nói: “Ngươi vẫn còn nhớ ngươi là lão bà của ta sao ?”

Ta cúi đầu, Giang Ly ta biết ta sai rồi còn không được sao ….

Ta phát hiện Giang Ly nói đúng, ta thực sự đã xem quá nhiều phim truyền hình nên hỏng não rồi, cứ cho rằng vì đối phương mà hy sinh bản thân mình một chút mới gọi là tình yêu, nhưng bây giờ ngẫm lại, hoàn toàn không phải vậy….Hai ngươi nếu quyết định bước đi cùng nhau, thì nhất định phải cùng nhau gánh chịu, cùng nhau đối mặt, mặc kệ gặp phải chuyện gì, khi có một người ở bên, tất cả đều sẽ trở nên tốt đẹp…..

Nghĩ đến đây, ta càng thêm xấu hổ, nịnh nọt cọ cọ vào ngực Giang Ly, thấp giọng nói: “Giang Ly, sau này ta sẽ luôn ở bên cạnh ngươi, mặc kệ có xảy ra chuyện gì.”

Giang Ly giờ lại trở nên kiêu ngạo, hắn nói: “Quan Tiểu Yến, ngươi tưởng chỉ có vậy thôi ta sẽ bỏ qua sao ?”

Ta toát mồ hôi, nhưng cũng chẳng còn cách nào, dù sao cũng là do ta hỏng não trước. Vậy nên ta kiễng chân, hôn chụt một cái lên mặt hắn, mềm giọng nói: “Giang Ly, ta sai tồi,bây giờ ngươi tha thứ cho ta nha….” Giọng ta nghe vừa mềm vừa ngọt, ngay cả ta nghe còn thấy đổ mồ hôi lạnh….

Giang Ly lại thập phần hưởng thụ nheo nheo mắt lại, cực kỳ cợt nhả mà nói: “Chưa đủ, vẫn còn chưa đủ.”

Ta tiếp tục lau mồ hôi: “Vậy ngươi muốn như thế nào ?”

Giang Ly nói: “Hôm nay ngươi chọc giận ta, ngươi phải phụ trách dỗ ta vui vẻ.”

Ta: “Nhưng mà ta thấy bây giờ ngươi có vẻ rất vui vẻ rồi.”

Giang Ly: “Ân ?”

Ta vội vàng cầu xin tha thứ: “Được rồi được rồi, nói đi, ta phải làm thế nào ngươi mới vui vẻ ?”

“Làm như vậy là được.” Giọng nói Giang Ly đột nhiên trở nên có chút khàn khàn, hắn cầm tay của ta, vén áo sơ mi lên, đặt tay của ta lên bụng hắn, sau đó thong thả hạ xuống….

Trong nháy mắt ta sinh ra một loại ảo giác, giống như tay của ta đột nhiên có một ma lực kỳ quái, có thể cảm nhận được nhịp đập mãnh liệt của từng mạch máu dưới lơps da của Giang Ly. Ta hoảng hồn rút tay về, mặt đỏ gay. Ta thực sự là vô dụng, cái gì cần làm cùng Giang Ly cũng đều đã làm cả rồi, nhưng mà bây giờ gặp phải tình huống như thế này, ta vẫn cứ tự động mà tim đập chân run > __

Lúc này Giang Ly nâng cằm ta lên, ép ta phải đối diện với hắn. Hắn bất mãn nhìn ta, trong ánh mắt có một đám lửa nhỏ đang nhảy nhót. Hắn nói: “Quan Tiểu Yến, ngươi chỉ có từng ấy thành ý ?”

Ta cúi đầu ngượng ngùng nói: “Giang Ly, bây giờ là lúc nào rồi, ngươi còn có tâm tư nghĩ đến chuyện này…”

“Ngươi còn không rõ sao ?” Hơi thở của Giang Ly rất nóng, phả lên mặt ta, khiến cho khuôn mặt ta càng nóng hơn. Hắn nói: “Thực ra, ta chỉ cần có ngươi là đủ rồi.”

Ta thật cảm động a, cũng không biết nói gì cho phải. Ta túm lấy góc áo Giang Ly, hai mắt rưng rưng nói: “Giang Ly, ngươi thật tốt !”

Giang Ly nhìn ta cười đầy mị hoặc : “Vậy ngươi còn chờ cái gì ?”

Ta cắn răng nhắm mắt đưa chân, quên đi tất cả mọi thứ, dù sao da mặt ta cũng rất dày. Vậy nên ta ôm lấy cổ Giang Ly, kiễng chân lên đặt một nụ hôn lên bờ môi khiêu gợi của hắn, ân, mùi vị thật không tồi. Ta dứt khoát ngậm lấy bờ môi hắn không buông, nhẹ nhàng liếm liếm chậm rãi cắn cắn, ta phát hiện môi của Giang Ly, nếu như tỉ mỉ thưởng thức mà nói, đó là vị hoa quả, còn ngon lành hơn ăn thạch đông…. Thiện tai, lẽ nào đây là ảo giác ?

Giang Ly bị ta liếm láp, cánh tay cứng đờ. Bất quá hắn rất nhanh chóng siết chặt lấy ta, hé miệng đáp lại ta. Hắn dùng lực hút lấy cánh môi của ta, sau đó vươn đầu lưỡi, cuốn lấy đầu lưới của ta cùng hắn dây dưa triền miên. Ta bị hắn hốn đến mềm nhũn hai chân, hầu như trọng lượng của toàn thân đều treo trên cổ hắn.

Giang Ly nhanh chóng ôm lấy eo ta, hướng về phía phòng ngủ bước đi.

Ta thật bội phục Giang Ly, hắn một mặt vừa hết sức chuyên chú nhắm mắt lại hôn ta….mặt khác lại có thể chuẩn xác không lầm lẫn chút nào mà bước về phòng ngủ, mở cửa, lên giường…. Hắn giống hệt Nhị Lang Thần vậy, trên trán còn có thêm một con mắt thứ ba nữa….

Giang Ly đem ta đặt lên trên giường, tự mình nằm xuống bên cạnh. Hắn nhìn ta say đắm, nói: “Đến đây nào, đến dỗ ta vui vẻ.”

Ta nhìn thấy dáng điệu một bộ tùy ngươi xử lý của Giang Ly, thật khó mà nói xem bây giờ ai mới là người đang sung sướng ở đây. Ngay sau đó, ta ngả ngớn nâng cằm hắn lên, YD* cười cười nói: “Mỹ nhân, ta đến đây.”

*YD = Ý dâm

Giang Ly không nhịn được phì cười một tiếng.

Ta thẹn quá hóa giận ngậm lấy cái miệng của hắn hôn lên tới tấp, Giang Ly rất nhanh chóng lấy tấn công làm phòng thủ, hắn ấn lấy gáy ta, cực kỳ tập trung cuốn lấy đầu lưỡi ta náo loạn ầm ĩ.

Ta cuối cùng cũng phát hiện ra, ở lĩnh vực hôn hít này, ta vĩnh viễn không bao giờ có thể chiếm thế thượng phong. Sau đó suy nghĩ ta chợt lay động một chút, bỏ qua cái miệng của Giang Ly, ngược lại công kích xuống cổ hắn. Ta hôn lên yết hầu của hắn, vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm liếm, Giang Ly thở dốc vì kinh ngạc, hơi thở ngày càng dồn dập. Ta nhận được sự cổ vũ, hôn càng thêm càn rỡ. Giang Ly đột nhiên xoay người đặt ta dưới thân, hắn thở hổn hển, khóe miệng cong lên một nụ cười quỷ quái: “Quan Tiểu Yến, không nhìn ra, thì ra ngươi cũng là một yêu tinh, ân ?”

Ta tự cho rằng đây là lời động viên của hắn dành cho ta, bèn vỗ vỗ bờ vai hắn, tiếp tục cười một cách đầy YD: “Mỹ nhân à, mau nằm xuống, ngoan.”

Khóe miệng Giang Ly tràn ngập ý cười nằm xuống một lần nữa, ngọn lửa trong mắt bừng lên càng thêm mạnh mẽ.

Ta cưỡi trên người Giang Ly, từng chút từng chút cởi bỏ cúc áo sơ mi của hắn, Sau đó, ta ghé vào trước ngực hắn tinh tế hôn lên làn da □ của hắn, mỗi một tấc cũng không buông tha. Khi ta ngậm lấy điểm nhỏ trước ngực hắn dùng sức hút,hắn vừa thống khổ vừa vui sướng rên lên từng quãng trầm bổng. Hắn nói: “Quan Tiểu Yến….Ngươi…Ngươi nhanh lên một chút….Ân…”

Ta mập mờ nói: “Ngươi đừng vội mà, hắc hắc hắc hắc…..”

Giang Ly đột nhiên lại đỡ lấy thặt lưng ta từ trên giường bật dậy, hắn lại đem ta đặt dưới thân một lần nữa, hô hấp hỗn loạn. ánh mắt cực kỳ nguy hiểm.

Ta tiếp tục vỗ vai của hắn, cười nói: “Nằm xuống nào ngô…”

Giang Ly chụp được môi ta, hôn thật sâu. Hắn vừa hôn ta vừa cực kỳ năng suất mà cởi bỏ quần áo trên người ta, chỉ một lát sau, ta đã bị hắn lột sạch sẽ, ngay cả chiếc quần con cũng không còn.

Ta đẩy mặt Giang Ly ra, vừa thở một hơi vừa nói: “Nằm….nằm xuống chứ…”

“Quên đi, để ta tự tới đi.” Giang Ly vừa nói, vừa cười tủm tỉm gi nâng chân ta lên.

( tình tiết tiếp theo mời độc giả tự mình bổ não, tác giả rất rụt rè = = )

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.