Lão Bà Ngươi Thật Bổng

Chương 8




Editor : BlackObs


------------------


Biết là trong phòng này an toàn, Giang Tê Ngô nâng cằm Phương Nhan, giống như sắp sửa hôn lên.


Phương Nhan bị doạ giật thót nhưng cảm nhận cơ thể Giang Tê Ngô hơi run, liền biết cô còn hồi hộp hơn cả mình. Nàng cố gắng phối hợp diễn kịch cùng Giang Tê Ngô, nhưng cuối cùng vẫn nhịn không được bật cười.


Thấy nàng cười, Giang Tê Ngô càng giận thêm, cô cầm cái gối của mình lên muốn ném vào mặt Phương Nhan, rồi hình như lại sợ sẽ gây thương tổn cho đối phương, thế là cô ôm ngược cái gối vào lòng, nhẹ nhàng hôn một cái, lưu lại dấu môi son xinh đẹp trên mặt gối.


Phương Nhan nhìn mà nổi da gà khắp người, lần đầu nàng thấy có người hôn cái gối thôi mà lại có tư vị đến thế, chẳng lẽ cô Giang Tê Ngô này trời sinh chính là một hồ ly tinh. Đồng thời nàng cảm thấy có một bộ phận - đáng lý ra sẽ không có phản ứng - vậy mà lúc này nơi đó lại sinh ra nho nhỏ nhiệt lượng, chỉ bởi vì nụ hôn khiêu khích kia...


Và Phương Nhan càng không ngờ cái gối kia hiện đang cách nàng gần rất gần, Giang Tê Ngô vừa đem cái gối có dấu son nhẹ nhàng in lên mặt nàng. Cái này hẳn là gián tiếp hôn môi, đột nhiên nhận thức được mình đã làm ra chuyện ngu xuẩn gì, mặt Giang Tê Ngô đỏ lên.


"Em...em đi tắm". Giang Tê Ngô hết sức ngượng ngùng. Ban đầu cô định trực tiếp hôn Phương Nhan, rốt cuộc lại không làm được gì khi đối diện cặp mắt kia. Kết quả cô đành dùng đến phương thức hôn gián tiếp này để hoàn thành ý tưởng của mình.


Nghĩ đến chuyện dại dột vừa rồi, gò má Giang Tê Ngô không khỏi nóng bừng. Đây là lần đầu tiên cô bị rung động như thế, dù cho có bao người theo đuổi, dù cho có bao người tỏ tình...dù cho...


Giang Tê Ngô đang muốn tắm cho tỉnh táo thì bỗng nhiên nhìn thấy một cái bóng in trên kính thủy tinh. Nó trông như bóng người lắc lư gõ vào mặt kính, kèm theo là từng dòng chất lỏng chảy xuống. Cô che miệng, khắc chế bản năng muốn thét lên, run rẩy mở cửa phòng tắm đi ra.


"Sao vậy? Quên lấy đồ gì hả?". Phương Nhan đang cầm một quyển tiểu thuyết, chuyên tâm vào nội dung của nó, nàng hỏi mà không ngẩng đầu lên, dĩ nhiên cũng không phát hiện sắc mặt trắng bệch của Giang Tê Ngô.


"Viên Viên...Viên Viên tỷ...Bên ngoài hình như có vật gì đó..." Giang Tê Ngô mấp máy môi, rốt cuộc cũng nói ra đầy đủ một câu.


Phương Nhan để quyển sách xuống, ánh mắt nàng bình tĩnh trầm ổn, dường như không gì có thể làm nàng dao động. Bằng một cách không diễn tả được, đôi mắt này đã mê hoặc, làm cho Giang Tê Ngô an tĩnh lại, tuy nhiên do vẫn còn sợ, cô nắm thật chặt tay Phương Nhan.


Dưới tình huống này, thì chuyện tiếp xúc thân thiết cũng chẳng còn quan trọng.


Đoạn đường rất ngắn lại cảm giác thật dài, Phương Nhan đã chuẩn bị tâm lý xong xuôi nhưng đến cùng vẫn khẽ giật mình khi trông thấy hình bóng đung đưa ngoài cửa kính, theo phán đoán của nàng, đó có thể là một cái đầu người.


Sau khi ý thức có án mạng xảy ra, Phương Nhan ngược lại thấy nhẹ nhõm, bởi vì đối với nàng mà nói, người sống đáng sợ hơn người chết.


"Đó là cái gì?".


"Chắc là lầu trên phơi đồ gì đó mà thôi". Phương Nhan nói dối có thiện ý, không muốn để đối phương biết chân tướng.


Giang Tê Ngô đang líu quýu cả tay chân, cô vốn không có tin, nhưng cô lại sợ biết được sự thật. Mà dáng vẻ lo sợ của cô cũng thật làm người khác phải thương yêu, Phương Nhan có chút không đành lòng, nàng kéo cô ra ngoài đóng lại cửa phòng tắm.


"Đêm nay em cũng không cần tắm... Cứ như vậy thay đồ ngủ ngủ đi". Phương Nhan tỏ ra tự nhiên, ý tứ là Giang Tê Ngô sẽ phải thay bộ đồ mà nàng đưa tới ngay tại gian phòng này thôi.


Giang Tê Ngô thoáng do dự nhưng vì đang sợ hãi nên cô đành quay lưng về phía Phương Nhan, bắt đầu thay quần áo.


Phương Nhan cũng không có tâm tình trêu chọc tiểu tam, nàng cầm quyển tiểu thuyết trinh thám kia lên, dùng sách che giấu việc nàng gửi đi tin nhắn.


[ trên lầu chị, có biến. ]


Coi như yên tâm, không bao lâu nữa đám người Lý Bân Bân sẽ chạy tới xử lý tình huống thôi. Bây giờ Phương Nhan chỉ hy vọng cảnh tượng mới vừa nhìn thấy sẽ không lưu lại bất kỳ bóng ma ám ảnh nào cho Giang Tê Ngô. Đáng tiếc, lời cầu khẩn của nàng thật quá yếu, còn chưa được mấy phút, một tiếng thét chói tai vang lên phá vỡ màn đêm. Giang Tê Ngô còn chưa hoàn toàn thay đồ xong, nhưng do bị kinh động, cô lập tức bay tới ôm chặt Phương Nhan.


Phương Nhan không có đẩy ra, nàng chỉ vỗ nhẹ tấm lưng trơn láng của Giang Tê Ngô, cảm thụ nhiệt độ ấm áp từ da thịt cô.


Tiếng thét giữa đêm khuya làm cho khu vực dưới lầu trở nên huyên náo, Phương Nhan không có ra ngoài, cho dù Lý Bân Bân gọi điện thì nàng cũng vẫn ở yên trong phòng. Nàng biết một khi mở cửa ra, Giang Tê Ngô sẽ phải thấy những hình ảnh đáng sợ hơn rất nhiều.


"Không có gì đâu ... Mọi thứ đều sẽ qua thôi...". Nàng một bên vỗ về Giang Tê Ngô, một bên nhìn hình ảnh Lý Bân Bân gửi tới trong điện thoại.


Chính xác như nàng nghĩ, bên ngoài phòng nàng có một món quà đặc biệt lớn. Đó là một cô gái bị chặt hai cánh tay, cô này cũng chính là người đã chỉ trỏ nàng sớm hôm nay, kết quả...


Mặc dù Phương Nhan không nguyện ý tin tưởng, nhưng tên sát nhân gái điếm này quả thực để mắt tới nàng.
Khuôn mặt đầy mụn của thanh niên kia lần thứ hai nhảy ra trong đầu, Phương Nhan nhẹ chợp mắt điều chỉnh tâm tình, chuẩn bị nói cho Giang Tê Ngô biết ngoài cửa có người chết. Nhưng khi nàng cúi đầu nhìn, lại phát hiện Giang Tê Ngô đã ngủ. Rõ ràng vừa nãy em ấy còn sợ muốn chết, giờ khắc này lại có thể ngủ an ổn trong lòng một người xa lạ, đã vậy còn trong tình huống áo ngủ xốc xếch như thế. Nhìn sắc đẹp hiển hiện trước mắt, Phương Nhan cẩn thận thoát khỏi cái ôm, lấy chăn đắp kín người cô, kế tiếp mới mở cửa phòng.


Người đứng ngoài cửa hơi ngẩn ra. Ở ngoài là một vũng máu lênh láng, bên trong lại ẩn giấu phong cảnh mỹ lệ. Tuy Phương Nhan có khoác thêm áo nhưng cũng không đạt được hiệu quả che phủ, ngược lại làm cho đường cong như ẩn như hiện, thấy nhân viên hình sự vẫn nhìn mình chằm chằm, Phương Nhan hỏi: "Đã chụp xong hết chứng cứ ở hiện trường chưa?".


"Đã xong, cũng không phải hiện trường lần đầu phát hiện án cho nên không có nhiều thứ để chụp, hiện tại chỉ còn bên ngoài cửa sổ phòng cô thôi". Nhân viên hình sự nhận ra Phương Nhan, bất quá thấy có người vây xem, nên cũng làm như không biết thân phận nàng.


Phương Nhan lùi về sau một bước, định cho hắn đi vào nhưng chợt nghĩ nói thêm, "Bạn tôi đang ngủ trên giường, hôm nay cô ấy đã bị dọa sợ không nhẹ, cho nên..".


Nhân viên hình sự liền hiểu ý nàng, hắn nhìn thoáng qua người trên giường, cô gái nằm đó an tĩnh chẳng khác gì mỹ nhân say giấc. Dù chỉ là nhìn thoáng qua, hắn vẫn không tránh được bị hấp dẫn.


Trong thoáng giây, nhân viên hình sự quên mất mục đích mình tiến vào căn phòng này, cho đến khi Phương Nhan chắn trước tầm mắt. Hắn cười ngượng với Phương Nhan rồi lập tức đi vào phòng tắm, đầu tiên là tiến hành chụp ảnh, dùng thiết bị chuyên nghiệp khảo nghiệm những chứng cứ có khả năng tồn tại. Sau cùng hắn hít sâu, mở ra cửa kính.


Phương Nhan vẫn đứng phía sau, cửa vừa mở, liền thấy được một cái đầu treo ngược lủng lẳng. Là chết không nhắm mắt nên hai con mắt cô ta như muốn lồi ra ngoài, miệng há mở, trong khoang miệng trào ra máu đỏ tươi.
Khoang miệng xuất huyết nhiều làm cho nhân viên hình sự cảm thấy kỳ quái, vừa chụp ảnh vừa cảm khái nói: "Lần này cắt mất luôn cả lưỡi?!". Có lẽ đây là lần đầu hung thủ làm chuyện như thế nên nhân viên hình sự khá kinh ngạc với bước đột phá này.


Phương Nhan không trả lời, nàng còn đang tỉ mỉ quan sát thi thể, muốn biết đến tột cùng là hung thủ muốn truyền đi tin tức gì cho mình nhưng cuối cùng vẫn không thu hoạch được gì. Cứ như hắn muốn thử nghiệm một cách biểu đạt mới rồi lại như muốn che giấu nó, chuyện này mang đến cho Phương Nhan cảm giác vô cùng hỗn loạn.


Nàng cảm thấy tên sát nhân này hình như cũng đang mê man với tình huống hiện tại mà hắn đối mặt, nhưng lại không cách nào khống chế được bản thân.


Lý Bân Bân quan sát hiện trường phát hiện án ở lầu trên, bây giờ cũng đã đi xuống đây, lông mày hắn nhíu chặt hiển nhiên là bị vụ án này làm cho sứt đầu mẻ trán, hắn lên tiếng hỏi, "Có phát hiện gì không?".


Đang lúc Phương Nhan muốn đưa ra ý kiến thì nàng cảm giác người nằm trên giường cử động.


Có lẽ mùi hôi thối ngoài cửa sổ hoặc là mùi máu tươi ngoài phòng đã đánh thức Giang Tê Ngô. Thấy cái xác cụt tay, lại nhìn đến đầu người đung đưa trên cửa kính, cô sợ tới mức suýt ngất.
Có điều cô cũng không thét lên, chỉ là bất lực nhìn Phương Nhan, rồi vươn tay ra. Phương Nhan hơi sững người nhưng cũng nhanh chóng đi qua để Giang Tê Ngô ôm lấy nàng.


Lúc nãy Giang Tê Ngô cũng biết là có chuyện nghiêm trọng phát sinh, mà không ngờ rằng nạn nhân bị giết kinh khủng như vậy. Dù rất sợ nhưng ở trong lòng người này quá mức ấm áp, thanh âm chị ấy như có ma lực khiến cô thấy an tâm.


Phương Nhan bắt đầu trấn an cảm xúc của Giang Tê Ngô, đáp lại là thân thể run rẩy của đối phương. Phương Nhan cũng chỉ có thể thở dài. Trải qua loại chuyện này, e rằng Giang Tê Ngô cũng sẽ không xuất hiện trước mặt mình nữa.


Mà sự thật đúng là vậy, cách một ngày sau khi được cảnh sát đưa về nhà, Giang Tê Ngô sinh bệnh nặng.
.
.
"Vợ, anh mới có chuyến công tác nên mấy ngày này sẽ không về nhà". Chung Vĩ Triết gọi điện cho nàng, vì làm chuyện xấu nên làm bộ áy náy nói ra.


Phương Nhan biết rõ chẳng qua vì Giang Tê Ngô bị bệnh nên Chung Vĩ Triết mới tận dụng thời gian, muốn chăm sóc tình nhân thật tốt.


"Ừ, chăm sóc bản thân cho tốt". Phương Nhan không tức giận, nàng thậm chí còn cười nhẹ, khách sáo với 'chồng thân yêu' vài câu liền cúp điện thoại.


"Là ai gọi vậy?". Một giọng nữ có âm sắc rất đẹp pha chút phần trầm khàn vang lên bên cạnh Phương Nhan, nước da tái nhợt vẫn không làm ảnh hưởng đến vẻ đẹp tinh tế của cô.


"Chồng chị". Phương Nhan đáp, nàng thổi một muỗng cháo, chậm rãi đưa tới bên miệng cô gái.


Cô gái không hé miệng ra, khi nghe đến từ "chồng", cô nhìn chằm chằm Phương Nhan, có chút không vui nói: "Chị gặp chuyện lớn như vậy mà chồng chị còn muốn đi công tác sao?".


Người hỏi câu này dĩ nhiên là Giang Tê Ngô, và Chung Vĩ Triết nằm mơ cũng không nghĩ tới, tiểu tình nhân mà hắn ngày nhớ đêm mong, giờ phút này lại đang ở cùng vợ hắn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.