Lão Bà Ngươi Thật Bổng

Chương 36




Cho dù dùng bất cứ lý do gì cũng chỉ là lấy cớ, chỉ cần tới được mục tiêu, thì đối với nàng quá trình không có cái gì quan trọng. Ngay tại lúc Phương Nhan đã tới gần môi của Giang Tê Ngô, thì tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên giữa không gian yên tĩnh.


“Điện thoại của em kìa.” Phương Nhan phản xạ có điều kiện nói, ánh mắt vẫn tiếp tục dừng ở trên môi của Giang Tê Ngô, giống như nếu không nhìn chằm chằm thì con mồi trước mắt sẽ chấp cánh bay mất.


Giang Tê Ngô cũng đang nhìn nàng, cũng biết ánh mắt của Phương Nhan vẫn đang nhìn mình gắt gao, nhưng nghe được Phương Nhan nói, cô lại không nhịn được cười, vừa cười vừa nói: “Viên Viên tỷ, đang reo là điện thoại của chị, điện thoại của em không có tiếng chuông này.”


Phương Nhan có chút xấu hổ, lúc này mới phát hiện thì ra điện thoại đang reo là của bản thân, nhưng nàng vẫn không chuyển động thân, vươn tay tới tủ đầu giường, cố gắng với tay lấy.


Điện thoại hiển thị là giáo sư đang gọi.


Vì phòng ngừa quan hệ giữa nàng và Chung Vĩ Triết bị bại lộ, cho nên Phương Nhan đã đem tên Chung Vĩ Triết thay đổi. Giang Tê Ngô ở bên cạnh thấy hai chữ giáo sư, có chút thấy kỳ lạ, cô nắm lấy tay Phương Nhan, rõ ràng là không muốn nàng rời đi.


Huống chi là, cuộc điện thoại này ở bên cạnh Giang Tê Ngô không tiện nghe.


Giống như lần trước tra tấn Chung Vĩ Triết giờ bị báo ứng nhân quả tuần hoàn, kế bên tình nhân của chồng, nghe điện thoại của chồng, loại chuyện như vậy cũng làm cho nàng không có khả năng giữ vững tỉnh táo.


Giang Tê Ngô thường xuyên cùng Chung Vĩ Triết nói chuyện điện thoại, nên nhất định sẽ nhận ra được giọng nói của Chung Vĩ Triết.


Đồng thời coi như giảm bớt này nọ, hai chữ giáo sư này vẫn là đột ngột. Ngay bầu không khí hiện tại, Phương Nhan không dám mạo hiểm thử nghiệm.


Nghĩ đến như vậy, nàng cố gắng điều chỉnh nét mặt của bản thân cho thật tự nhiên, chỉ vào điện thoại còn đang reo nói: “Thật có lỗi, chị đi nghe điện thoại.”


Giang Tê Ngô nắm càng chặt hơn, hiển nhiên không muốn Phương Nhan đi, cô cũng tinh tế phát hiện phản ứng của Phương Nhan lần này khác biệt. Cho nên, cô đưa ra yêu cầu của mình: “Chị nghe đi.”


Phương Nhan nhìn chằm chằm cô một lúc, vẫn thở dài nói: “Được, nhưng bất quá cũng không có gì đặc biệt đâu.”
Nói thì nói như vậy, nhưng trái tim của Phương Nhan muốn từ trong lòng ngực nhảy ra ngoài, nàng quá sợ chuyện sẽ xảy ra kế tiếp, nhưng nàng chỉ có thể đáp ứng.


Nàng trở mình buông lỏng tư thế, nhấn nút trả lời, Phương Nhan lãnh đạm lên tiếng: “Nghe.”


Mặc kệ thái độ Phương Nhan có chút kỳ lạ, Chung Vĩ Triết vẫn thận trọng dò hỏi: “Vợ, em đang ở chỗ nào?”


Phương Nhan nhìn Giang Tê Ngô bên cạnh, trả lời: “Nhà bạn.”


Chung Vĩ Triết ồ một tiếng, lại hỏi: “Ban đêm có trở về không?”


Phương Nhan ngẩn một lúc, nàng không nghĩ ba mươi tết, lại nghe được chồng của mình sẽ hỏi loại chuyện ngu ngốc này. Suy nghĩ một chút, nàng vẫn trả lời: “Sẽ trực tiếp đi làm.”


Chẳng thà, nàng tình nguyện ở cục cảnh sát trải qua năm mới, cũng không muốn nhìn tới sắc mặt bồn nôn của người chồng này.


Chung Vĩ Triết giọng nói không khỏi lớn hơn, cười nói: “Vợ thật vất vả, vậy đêm nay anh cùng bạn đi chơi.”


Phương Nhan ừ một tiếng, không chút tình cảm nào mà cúp máy, chỉ thấy Giang Tê Ngô nhìn mình chằm chằm, biểu lộ cũng trở nên phức tạp. Nàng cảm thấy vất vả dỗ Giang Tê Ngô nữa ngày, hiện tại bây giờ vì cuộc điện thoại này trở về như ban đầu.


“Người kia gọi tới?”


Phương Nhan đàng hoàng gật đầu nhẹ, nàng cố gắng để cho mình biểu hiện tự nhiên, muốn mình không lộ ra tâm tình đang chập chờn.


Giang Tê Ngô ở đối diện trở nên phẫn nộ: “Hắn không phải là chuẩn bị đi tìm tình nhân đó chứ!”


“Có lẽ vậy đi.” Phương Nhan thờ ơ, bởi vì tình nhân của chồng mình, hiện tại đang ở trước mắt. Coi như hiện tại Chung Vĩ Triết muốn đi tìm tình nhân, thì cũng phải hỏi qua Phương Nhan nàng.


Nghĩ như vậy, Phương Nhan giả bộ như rất là bi thương nói: “Hiện tại đã ba giờ hơn, chị cũng phải chuẩn bị đi.”


Giang Tê Ngô gắt gao nằm lấy nàng, độ lực lớn tới mức Phương Nhan có thể cảm thấy được đau đớn, cô lộ ra sự tức giận: “Viên Viên tỷ, hôm nay chị không cần đi làm việc, em bao hết!”


Nàng từng chữ nói ra yêu cầu của mình, làm Phương Nhan cảm thấy ngoài ý muốn.


Coi như nàng với Giang Tê Ngô quan hệ không tệ, dựa vào truyền thống ba mươi tết, lúc này phải cùng người thân đoàn tụ một chỗ, mà đối với Giang Tê Ngô thì Phương Nhan cũng không là người nào cả. Nàng vừa thấy cảm động, vừa thấy khó xử.


Nghĩ là Giang Tê Ngô không hiểu về truyền thống, liền nói: “Hiện tại bây giờ em nên cùng mẫu thân cũng trải qua đêm ba mươi tết, chị chỉ là người ngoài.”


Giang Tê Ngô cười càng lớn, càng cố chấp nói: “Viên Viên tỷ, chị không phải là người ngoài, chị là một người bạn vô cùng quan trọng, mẫu thân em cũng rất thích chị, em tin tưởng sẽ không phản đối chị cũng trải qua ba mươi tết.”


Kỳ thật cô căn bản cũng không biết ý nghĩ của mẫu thân, cô chỉ muốn Phương Nhan ở lại mà thôi, không muốn một người tốt đẹp như Phương Nhan lại phải hy sinh bản thân để đổi lấy tiền.


“Em đứa nhỏ này, đơn thuần như vậy về sau sẽ có thể bị tổn thương.”


Phương Nhan không khỏi bắt đầu  than thở, Giang Tê Ngô thật là làm nàng cảm động. Rõ ràng chính mình tạo nên một thân phận dơ bẩn như vậy, nhưng Giang Tê Ngô lại trân trọng mình như vậy, xem mình như một người bạn thân mà đối đãi.


“Em là người phân rõ thiện ác, cũng biết bản thân muốn cái gì.”


“Ah? Tê Ngô chính là muốn cái gì?” Phương Nhan hiếu kỳ truy hỏi, nàng cũng muốn biết Giang Tê Ngô muốn cái gì.


Giang Tê Ngô không nói chỉ thần bí cười cười, cô cố chấp nắm tay của Phương Nhan: “Viên Viên tỷ, ở lại đây đi.”


Phương Nhan im lặng gật đầu, quả thật so với một mình lẻ loi ở cục cảnh sát trải qua đêm ba mươi, chi bằng ở cùng Giang Tê Ngô thì càng không sai.


Giang Tê Ngô nhìn thấy Phương Nhan đồng ý, cô bắt đầu cười, con mắt của cô đang cười, trong lòng cũng đang cười. Phương Nhan cũng bị nụ cười này lây nhiễm, nàng có cảm thấy các nàng sẽ cùng nhau trải qua đêm ba mươi thật tốt đẹp.


“Vậy em đi nói với mẫu thân.”


“Đi thôi.” Phương Nhan nhẹ gật đầu, liền thấy Giang Tê Ngô đứng dậy rời đi.


Phương Nhan vẫn tiếp tục nằm trên giường, nhìn trần nhà, cảm thấy tất cả đều là không biết nên làm sao.


Chuông điện thoại một lần nữa đột ngột vang lên, nhưng lần này, Phương Nhan rõ ràng xác định không phải điện thoại của mình, nàng cầm điện thoại của Giang Tê Ngô lên xem, liền thấy ba chữ Chung Vĩ Triết.


So với bản thân dấu diếm, Giang Tê Ngô lại thản nhiên đem tên nhập rõ ràng.


Tiếng chuông không ngừng reo lên, Phương Nhan cảm thấy âm thanh này lại ồn ào vô cùng, nàng thậm chí muốn trực tiếp tắt điện thoại của Giang Tê Ngô, nhưng suy nghĩ một chút, cuối cùng quyết định đem điện thoại đi ra, liền thấy Giang Tê Ngô đang cùng Giang Mẫu Thân vui vẻ trò chuyện về buổi tối.


“Tê Ngô, điện thoại.”


“Được.”


Giang Tê Ngô nghe Phương Nhan nói liền chạy tới, trêu chọc nói: “Lần này không có nhầm lẫn đi.”


Phương Nhan nói lại như đinh đóng sắt, “Đương nhiên, là người yêu của em gọi tới.” nàng cố ý nhẹ giọng, Giang Tê Ngô đang vui vẻ, thì nụ cười trên mặt cũng rút đi, tinh thần lập tức căng thẳng.


Dù cho như vậy, cô vẫn cầm điện thoại, đi tới bên cạnh nghe. Phương nhan lặng lẽ xích lại gần một chút, liền nghe được giọng điệu lạnh lùng của Giang Tê Ngô, cho đến lúc cúp máy, Giang Tê Ngô vẫn không có biểu hiện gì cao hứng.


Nhưng ngay lúc Giang Tê Ngô quay lại, thì đối với Phương Nhan cười mười phần vui vẻ.


Phương Nhan theo nàng nói chuyện phiếm, liền phát hiện đúng như suy đoán, điện thoại của Giang Tê Ngô đã hoàn toàn tắt máy, không biết vì cái gì, trong lòng của Phương Nhan vô cùng sảng khoái.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.