Lão Bà Ngươi Thật Bổng

Chương 12




Editor : BlackObs


------------------


Những nốt mụn trên mặt hắn đã mưng mủ, tựa hồ là do hắn cào cấu nên đã có mấy nốt bị phá vỡ. Phương Nhan tận lực làm cho tầm mắt mình tập trung ở giữa hai chân mày hắn, tránh đi hết thảy những chỗ không nên nhìn.


Những biểu cảm của tên sát nhân hiện giờ hoàn toàn không giống với Phương Nhân tưởng tượng, hắn có vẻ rất căng thẳng, lại còn không dám nhìn thẳng vào gương mặt trang điểm đậm của Phương Nhan.


Dáng vẻ vụng về này của hắn làm cho thần kinh Phương Nhan cũng dần thả lỏng, nàng thậm chí còn thời gian nghĩ tới Giang Tê Ngô.


Nàng không biết Giang Tê Ngô đã thấy tin nhắn và rời khỏi căn phòng nguy hiểm đó chưa. Hay là lát nữa trở lên phòng lại nhìn đến khuôn mặt đáng thương của em ấy.


Nàng cảm thấy mình đã quan tâm Giang Tê Ngô một cách thái quá, nhưng nghĩ đến bản thân là một cảnh sát, đương nhiên cần đặt tính mạng người dân lên hàng đầu, nghĩ như thế nàng liền thoải mái không ít. Bây giờ, nàng chỉ hy vọng tất cả đều thuận lợi theo kế hoạch.


Phương Nhan bắt đầu xã giao thăm hỏi tuổi tác công việc của tên sát nhân. Khi nhắc đến nghề nghiệp, cả người hắn bất giác trở nên cứng nhắc. Phương Nhan đoán chắc hắn rất tự ti về nghề nghiệp của mình, có lẽ không phải là công việc tốt đẹp gì.


Gã này luôn xuất hiện vào buổi tối, có thể hắn làm ở một nhà xưởng, khả năng là khu công nghiệp phụ cận, liếc mắt thoáng qua có thể nhìn thấy bàn tay thô ráp xù xì của hắn, chắc là việc liên quan đến máy móc cơ giới, Phương Nhan giả vờ thân mật níu kéo tay hắn, liền cảm nhận được những nốt chai thật dày. Đây rõ ràng là một công việc cần rất nhiều thể lực, nói cách khác, Phương Nhan tuyệt đối không có khả năng xung đột trực diện với hắn. 


Nàng chỉ vừa nhẹ đụng chạm, mà hắn đã ngượng ngùng, đỏ bừng khuôn mặt, chẳng khác gì một thiếu niên mới biết yêu, lúng túng khi lần đầu tiên hẹn hò với người yêu. Có lẽ cũng vì ấn tượng sai lầm này mà lúc trước Phương Nhan mới hoài nghi không chắc chắn. 


Kết quả khảo sát nhận diện tội phạm ở phương tây là đúng với đại đa số, tuy nhiên cũng có không ít trường hợp mà tội phạm thoạt nhìn bề ngoài không có chút gì giống tội phạm. Ví như không có trong *18 điểm sinh lý tự nhiên của tội phạm bao gồm: khuôn mặt bất đối xứng, có xương hàm và xương gò má lớn, mắt có dị tật,...vv... 


Có khi bọn họ giết người chỉ vì một chuyện rất nhỏ, ban đầu do cãi nhau tranh chấp dẫn đến bạo lực, mà khi bạo lực cũng không giải quyết được hoặc là vô ý lỡ tay, thì bạo lực lại thăng cấp thành phạm tội giết người. Và sẽ có những người cảm thụ được niềm vui trong khi giết chóc, vì vậy họ liên tục gây án.


Đầu óc Phương Nhan không ngừng chuyển động, đồng thời cũng muốn nhìn xung quanh xem vị trí hiện thời của Lý Bân Bân, nhưng giờ phút này tên sát nhân lại nhìn nàng chằm chằm, ánh mắt kia hệt lưỡi dao bén nhọn, tham lam nhìn đến mê say, Phương Nhan nổi cả da gà. Nàng cảm giác mình đang bị ánh mắt hắn giải phẫu, quần áo cứ như bị lột ra biến thành trần trụi. Nàng không dám nhìn Lý Bân Bân, nhưng nàng tin tưởng nhóm đồng nghiệp nhất định sẽ phát hiện sự khác thường của mình.


"Tiểu soái ca, đến đây nào, tôi ở căn phòng phía này". Lúc đi qua thang lầu, Phương Nhan âm thầm nhấn một cái nút trên tường, đây là một thiết bị tạm thời hỗ trợ giám sát theo dõi phòng Phương Nhan, để chắc chắn là không có điều gì bất ngờ xảy ra trong phòng, nhưng nó không thể quay hình và lưu giữ để làm chứng cứ.


Ngoài ra Phương Nhan có một cái mini microphone giấu kín bị tóc che khuất, trước áo nàng có đeo một trang sức nhỏ, bên trong là mini camera, những người khác hiện giờ có thể quan sát được tình hình ở đây.


Có điều tên này cũng rất ranh ma, nửa chừng hắn gọi lại Phương Nhan, yêu cầu nàng thực hiện bổn phận gái điếm ngay tại hành lang. Phương Nhan cười nhạt trong lòng, lên tiếng thuyết phục: "Ngoài này dơ lắm, hơn nữa...soái ca à, tôi thấy cậu là người lạ, chắc cậu không biết...ở đây mới có người chết cách đây không lâu...Thấy cửa phòng tôi kia chứ? Sau khi ngủ dậy, tôi phát hiện ở hành lang có hai cánh tay bị chặt đứt".


Nàng cảm thán như thể chính nàng chứng kiến chuyện kinh khủng đó, khóe miệng hắn hơi nhếch lên, dường như lời Phương Nhan nói chỉ là trò cười. Hắn cười há miệng ra, để lộ hàm răng vàng ố, tởm đến không thể nhìn, khoảng cách Phương Nhan lúc này không xa không gần vậy mà cũng có thể ngửi được mùi thúi từ miệng hắn.


Hắn đột nhiên che miệng, không biết là vì ngăn trở hàm răng xấu xí, hay là vì muốn tém bớt biểu tình hả hê của mình. Nhưng có một điều chắc chắn là, hắn không hề sợ tầng lầu nơi mà hắn đã ra tay thảm sát hai mạng người, thay vào đó, hắn như là đến tham quan, ngẩng đầu chiêm ngưỡng.
Loại phản ứng này hoàn toàn bất đồng với dáng vẻ lúc mới bắt chuyện cùng Phương Nhan. Hắn trở nên tự tin, bộ dạng tỏ ra rất thành thạo, giống như là đang muốn khoe khoang sự hiểu biết của mình với cô gái điếm mới tới khu vực này.


Nhắc tới đề tài người chết, hắn nói chuyện càng thêm rành rọt, hiện trường được kể ra như đúc. Thấy Phương Nhan hứng thú nghe, hắn chỉ về căn phòng của Phương Nhan, nói: "Không những ngoài này mà trong phòng em cũng có người chết đấy".


Hắn tự hào kể ra kiệt tác của mình với Phương Nhan, giống như muốn được thừa nhận.
Phương Nhan lập tức lộ ra vẻ mặt hoảng sợ, hắn mỉm cười móc trong túi ra một con dao găm sáng loáng.


"Nhanh thôi, em cũng sẽ biến thành gái điếm kế tiếp trong câu chuyện truyền kỳ này...". Hắn đung đưa con dao trong tay, phô bày sức mạnh của hắn.


Thế nhưng Phương Nhan lại thấy người trước mắt thật rất đáng thương, đây đại khái là loại đàn ông điển hình tìm kiếm cảm giác tồn tại của bản thân, mà ngay cả gái điếm cũng không dành cho hắn loại cảm giác này. Thêm vào đó, hắn vốn yếu hèn chỉ có thể ra tay với gái điếm, vì vậy hắn càng chán ghét hiện thực, tự ti cảm ngày càng chồng chất.


"Ổn định hắn, chúng tôi đã chuẩn bị xong". Trong tai truyền đến thanh âm bình tĩnh của Lý Bân Bân.


Mọi người rất thoả mãn với phán đoán chuẩn như thần của Phương Nhan, bọn họ thực hiện kế ôm cây đợi thỏ, đã bao vây cả lầu, chỉ cần hắn ta có hành vi gây án liền trực tiếp bắt và quy tội. Có chứng cứ thực tế tại hiện trường sẽ dễ dàng khởi tố tội danh của hắn hơn. 


Cho dù đã có dấu vân tay và bắt được người nhưng cũng chỉ có thể nói rằng hắn đã từng tới hiện trường. Hắn hoàn toàn có thể chối tội, nếu như vậy tổ trọng án nhất định sẽ rất khó khăn để tìm ra chứng cớ buộc tội hắn, đây đối với phá án mà nói, là một chuyện rất phiền phức. 


Phương Nhan đã có kế hoạch sơ bộ, nàng quyết định kích thích hắn.


Tuy nói ở tình cảnh chỉ có hai người rất là nguy hiểm, nhưng nàng có đai đen TaeKwonDo cũng có thể phát huy được tác dụng.


Phương Nhan suy nghĩ trong lúc bị kèm chặt đi vào phòng. Bây giờ hắn trở nên rất gấp gáp, hắn tham lam muốn hưởng thụ hương vị trên người Phương Nhan, hưởng thụ hương vị tuyệt vời của phụ nữ. Phương Nhan ở thế bất động, lưỡi dao sắc bén kia đang đặt ở cổ họng nàng, rạch nhẹ một cái liền xuất huyết mà chết.


"Thật là thơm...em thật khác biệt so với mấy đứa kia". Ánh mắt hắn lại trở nên cuồng nhiệt, hắn bắt đầu tự tay muốn mở nút quần, nhưng do có một tay nên động tác có chút khó khăn. 


"Cậu sẽ không tổn thương tôi chứ?". Phương Nhan vờ run rẩy hỏi, sự yếu đuối của nàng làm hắn càng đạt được cảm giác thoả mãn. 


"Tôi đương nhiên sẽ không...tôi chỉ ăn sạch em...sau đó cắt rời thi thể em...như vậy sẽ không ai có em được nữa". Hắn yêu đến cực đoan, loại tình yêu này làm Phương Nhan cảm thấy tê cả da đầu.


Nàng từng nghĩ đến rất nhiều nguyên nhân làm hắn sát hại gái điếm, nhưng lại không nghĩ chỉ bởi vì lý do buồn cười này. 


Tương tự như có một tác phẩm văn học trên mạng, bạn rất thích nó, nhưng bạn lại lựa chọn report nó chỉ vì không muốn ai đọc được nữa. Cái này đã vượt qua tâm lý muốn chiếm làm của riêng, đây là loại nội tâm cực độ vặn vẹo sinh ra bệnh trạng.


"Vậy là cô gái trong gian phòng này cùng cô gái lầu trên đều là cậu giết?". 


"Đúng vậy, chính là bổn đại gia ...". Hắn kiêu ngạo ngẩng đầu ưỡn ngực, như là đã làm được chuyện vinh quang đại sự. 


Phương Nhan nhìn hắn bằng ánh mắt tràn đầy thương hại, loại thương hại này làm cho hắn đùng đùng phẫn nộ.


"Không cho phép mày dùng loại ánh mắt này nhìn tao!". Hắn muốn đánh vào mặt Phương Nhan, muốn Phương Nhan dẹp ngay ánh nhìn đó. Nhưng lần này, Phương Nhan lại có thể phản kháng. Nàng tóm được cánh tay hắn, dùng lực đạp một cái. Tên sát nhân bất ngờ bị đá vào bộ phận nhạy cảm, nhưng hắn phản ứng cũng cực nhanh, con dao trong tay lại vung về phía Phương Nhan. 


Vốn dĩ thể lực giữa nam và nữ rất chênh lệch, tay hắn bây giờ còn cầm hung khí, đối với Phương Nhan tuyệt đối không phải chuyện tốt. Hơn nữa, căn phòng này quá nhỏ không thể dịch chuyển nhiều, qua vài lượt, Phương Nhan liền biến thành cá trong chậu. 


Tên sát nhân vui vẻ cười, "Đừng sợ, chẳng mấy chốc mày cũng thành tác phẩm nghệ thuật hệt như chị em của mày... Tao thích nhất cảm giác cắt bỏ da thịt tụi mày...Thật sự là quá tuyệt vời".
Phương Nhan đứng trong góc, trông coi đối phương bắt đầu thở phì phò. Hắn đang rất hưng phấn muốn chiếm giữ cô gái điếm xinh đẹp trước mắt. Hắn sẽ nhanh chóng có được nàng rồi huỷ diệt nàng, hắn sẽ trở thành kẻ duy nhất sở hữu nàng trên thế giới này.


Lời hắn nói kinh khủng như vậy, thế mà khoé miệng Phương Nhan lại giương lên, như là đang cười nhạo hắn không biết lượng sức.


"Mày cười cái gì?" Hắn giơ tay xáng nàng một bạt tai.


Phương Nhan không tức giận trái lại còn bật cười.


-------
Editor: Chương này câu từ hơi khó edit *_* đã vậy edit giữa chừng tới đoạn nhắc về 18 đặc điểm mình lại chuyển sang đọc sách tâm lý tội phạm một buổi cho nên giờ mới up. 🤓
*Cho bạn nào hứng thú tìm hiểu:
Tác giả lấy điều này từ thuyết tội phạm bẩm sinh của Lombroso (Bernard and Vold,1986, pp.50-51), có thể xem từ quyển Criminal Profiling: An introduction to Behavioral Evidence Analysis by Brent Turvey. Có mấy tài liệu nếu tìm kiếm bằng tiếng Việt chỉ nhắc tới 5 đặc điểm thôi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.