Lão Bà Bất Kính Nghiệp

Chương 2




“Chủ Nhật tuần này, ông mời Tín Dân về nhà làm khách, cháu chuẩn bị chiêu đãi người ta tốt một chút.”

Hơn tám giờ tối thứ hai, La Duẫn Hàm ngồi ở trong văn phòng nhớ tới lời ông nội nhắc nhở cô khi vừa mới ra ngoài đi làm vào buổi sáng, tâm tình càng thêm nặng nề. Năm đó cha cô cũng bất đắc dĩ giống cô sao?

Cô rất muốn cùng ông nội nói rằng cô đã có bạn trai, hơn nữa còn là một người rất tuyệt vời, nhưng là cô rất sợ bản thân mình cũng sẽ rơi vào vận mệnh của cha mình năm đó, nhưng là cô lại càng không thể giống như Tử Thiên bỏ nhà rời đi, bởi vì cô biết, cha cô qua đời đã khiến cho ông nội thật thương tâm.

Cô nên làm cái gì bây giờ?

Rốt cuộc nên làm như thế nào, ông nội mới có thể hiểu được hôn nhân không có tình yêu thì sẽ không hạnh phúc, cha mẹ cô chính là ví dụ tốt nhất, nhưng cô lại không thể nhắc tới chuyện làm thương tâm khổ sở ông nội, nhưng cô còn có thể làm gì đây? Thật phiền phức, thật muốn gặp Diệc Vĩ, thật muốn gặp anh.

Rõ ràng hôm qua mới vừa gặp mặt, nhưng hiện tại cô lại rất muốn gặp anh.

Một tháng trước, sau khi hai người tỏ tình với nhau, cô cùng Diệc Vĩ bắt đầu kết giao, cùng anh biến thành quan hệ tình nhân. Đây là chuyện từ trước đến nay cô nghĩ cũng không dám nghĩ đến, mãi cho đến hiện tại, cô còn thường thường cảm thấy chính mình như là đang nằm mơ.

Chỉ là bọn họ ngày thường công tác đều bề bộn nhiều việc, thời gian rảnh rỗi ở cùng một chỗ chỉ có ngày nghỉ, hình như hiện tại anh vẫn còn ở bệnh viện đi?

Di động ở trên bàn vang lên, cô lộ ra tươi cười tiếp nghe.

“Duẫn Hàm, em còn ở công ty sao?”

“Ừ, còn anh?” Trong điện thoại truyền đến âm thanh nam nhân vừa trầm thấp lại ôn nhu, làm cho cô càng muốn nhìn thấy anh hơn.

“Đang muốn về nhà.”

“Em……” Muốn gặp anh. Chần chờ một chút, chung quy cô không nói ra khỏi miệng được.

“Làm sao vậy?”

“Không có việc gì.” Cô cố gắng kiềm chế nội tâm kia, kì thật khát vọng trong lòng rất muốn lập tức nhìn thấy anh. Anh làm việc cả một ngày trời, hẳn là mệt chết đi.

“Anh nhớ về sớm một chút để nghỉ ngơi.”

“Được, em cũng không nên làm việc quá muộn.”

“Ừ.” Đóng điện thoại lại, La Duẫn Hàm hít một khẩu khí thật sâu, một lần nữa điều chỉnh lại tâm tình. Vừa mới nãy cô thiếu chút nữa đã nói ra muốn gặp anh rồi, đây là lần đầu tiên cô muốn ỷ lại vào người khác, có thể thấy được cô thật sự rất thích anh.

Bất quá, cô không thể đem phiền não của bản thân gây phiền toái cho anh, cũng không thể có ý tưởng muốn ỷ lại vào người khác, chuyện của bản thân nên tự chính mình tìm ra biện pháp giải quyết, từ nhỏ đến lớn, cô không phải đều là sống như vậy sao?

Lúc này nữ thư ký đột nhiên gõ cửa, đem tài liệu hội nghị đã được chỉnh sửa đầy đủ tiến vào, La Duẫn Hàm cho cô ấy tan tầm trước, dù sao cô cũng phải xem hết tài liệu trên tay này  mới về được.

20 phút sau, khi mà cô mang theo tập tài liệu chuẩn bị tan tầm, di động lại một lần nữa vang lên. Là Diệc Vĩ, anh về nhà rồi?

“Duẫn Hàm, em còn đang ở công ty sao?”

“Ừ, đang chuẩn bị về nhà.”

“Thật tốt quá, kia hiện tại em có thể xuống dưới lầu được không? Không biết vì sao, anh đột nhiên rất muốn gặp em.” Nghe vậy, cô không khỏi bắt đầu kích động, anh đang chờ cô ở dưới lầu công ty?! Tuy rằng anh nói  muốn gặp cô, nhưng cô đoán là, anh nhất định là đoán được cô muốn gặp anh.

Cơ hồ chỉ dùng thang máy đi xuống, bởi vì kinh hỉ mà thân người không ngừng run nhè nhẹ, khi thang máy tới lầu một, La Duẫn Hàm bước nhanh hướng đến cửa, ngay cả bảo vệ trong đại sảnh hướng cô chào hỏi cũng đều không có nghe thấy, một lòng thầm nghĩ chạy vội đến bên người đàn ông kia.

Đi ra khỏi công ty, cô nhìn thấy bóng dáng cao lớn kia đứng sừng sững ở bên xe, tuấn nhan hướng cô cười thật ôn nhu, cô nhất thời hốc mắt phiếm hồng.

Tuy rằng cô không hiểu được vì sao anh lại biết được suy nghĩ trong lòng cô, nhưng là khi anh đến nơi này, khiến cho cô cao hứng cơ hồ đến nỗi muốn rơi lệ.

Mặc kệ có bị người khác nhìn thấy hay không, La Duẫn Hàm trước tiên bước tới vài bước, sau đó bước chân về phía anh, ôm chặt lấy anh.

Rõ ràng không muốn ỷ lại anh, nhưng là cô rất thích lồng ngực ấm áp rộng thùng thình này, cô thật sự thật cao hứng khi anh đến tìm cô, bởi vì cô thật sự vô cùng  nhớ anh.

Rúc vào trong lòng anh, La Duẫn Hàm âm thanh  nũng nịu nói:“Diệc Vĩ, em có từng nói cho anh nghe chưa, em thật sự thật sự rất thích anh?”

Làm sao có thể chưa từng nói qua? Lần đầu hai người nói chuyện với nhau, cô không phải liền hướng anh tỏ tình sao? Nhưng khác nhau chính là lúc đó cô giống như  nữ học sinh  lần đầu tiên tỏ tình, giờ phút này lại là một nữ nhân hướng nam nhân nói lời tình ý. Thân hình mềm mại rúc vào trong lòng anh nói chuyện, nhu tình mật ý kia như là trực tiếp chui vào tâm của anh, khiến cho anh nhất thời cảm động thiếu chút nữa liền biến thành nam sinh được tỏ tình, muốn trả lời với cô rằng, anh cũng thật sự thật thích cô.

Thật muốn hôn cô, ôm cô, muốn nhìn thấy bộ dạng cô tỉnh giấc trong lòng chính mình vào buổi sáng……

“Làm sao bây giờ? Tối hôm nay anh thật sự không muốn cho em trở về.” Không muốn khát vọng của chính mình dọa cô, bởi vậy Tề Diệc Vĩ muốn trưng cầu sự đồng ý của cô, cô nguyện ý đem chính mình giao cho anh sao?

La Duẫn Hàm một trận ngượng ngùng, trái tim có chút loạn đập nhộn nhịp. Cô cũng không muốn cùng anh tách ra.

Nhẹ nhàng cúi đầu, cô thẹn thùng như muỗi kêu nhỏ giọng nói:“Vậy đừng cho em trở về.”

Hai người đang ngồi ở trong xe của Tề Diệc Vĩ, trước tiên trở về nhà anh.

Sau khi xe ngừng lại, bọn họ vô cùng thân thiết xuống xe ôm nhau đi vào trong căn nhà, hoàn toàn không có chú ý tới ở phía sau có một chiếc xe màu đen một đường bám theo từ tập đoàn Nhân Anh đến phòng trọ, lúc này cửa kính xe mở ra, có người đang nhấn nút chụp ảnh.

Bên trong nhà trọ.

……

Ôm chặt nữ nhân bên người, sau khi Tề Diệc Vĩ hưởng thụ dư vị hoan ái, anh hôn lên hai má của cô, thưởng thức khuôn mặt đỏ bừng giờ phút này của cô, ánh mắt mê ly bộ dáng kiều diễm.

Phát hiện anh chăm chú nhìn chính mình, La Duẫn Hàm thẹn thùng không thôi.“Anh không cần nhìn em như  vậy.”

“Không quan hệ, anh cảm thấy bộ dạng em rất đẹp.” Anh khẽ vuốt ve mặt của cô, thỏa mãn nở nụ cười.

Anh thật sự cảm thấy cô đẹp sao? Cô chăm chú nhìn anh, cũng học theo động tác của anh vươn tay ra muốn vuốt ve khuôn mặt gần như hoàn hảo của anh đang kề sát vào mặt cô.

“Em cảm thấy bộ dạng anh mới đẹp.” Môi của anh cũng thực gợi cảm mê người……

Đột nhiên, tay cô liền bị anh hôn trộm xuống một cái, lại làm cho cô một trận thẹn thùng.

Chính là thấy anh từ trên giường ngồi dậy; lập tức ôm lấy cô, La Duẫn Hàm có điểm kinh hoảng.

“Diệc Vĩ?” Cô ôm sát cổ của anh.

“Đừng khẩn trương, anh chỉ là muốn ôm em đi tắm rửa, sau đó trở lại trên giường hảo hảo ngủ một giấc thôi, bằng không ngày mai em sẽ không có sức lực làm việc.”

Tề Diệc Vĩ không hề dừng lại, đồng thời trong lòng phải kiềm chế một cỗ ham muốn thêm một lần dục vọng nữa, dù sao về sau còn có thời gian, anh không muốn làm cô mệt chết, đặc biệt gần đây cô công tác bề bộn nhiều việc.

Quả thực, thời điểm La Duẫn Hàm đang tắm rửa đã muốn đi ngủ, bởi vậy một hồi đến trên giường, cô lập tức nặng nề ngủ.

Sau khi Tề Diệc Vĩ giúp cô thay chăn liền đem cô ôm vào trong ngực, vẻ mặt đồng dạng thỏa mãn nhắm mắt lại.

Trong phòng im lặng ngọt ngào, hai người ôm nhau mà ngủ giờ phút này thật hạnh phúc yên tĩnh, hồn nhiên không biết vài ngày sau sẽ có chuyện xấu xảy ra thay đổi phần lớn cuộc sống của họ, khiến hai người bọn họ tiến vào một loại nhân sinh khác.

“Chết tiệt! La Duẫn Hàm thông đồng cùng bác sĩ có tiếng, cùng nhau trở về nhà trai qua đêm!”

Uông Tử Thiên nhớ kỹ tiêu đề thật bự ở trên tuần san bát quái mới phát hành ngày hôm qua, trên bìa là ảnh chụp Tề học trưởng ôm bạn tốt cùng nhau đi vào nhà trọ của anh, nếu là người sáng suốt vừa thấy liền biết quan hệ hai người bọn họ có bao nhiêu ái muội thân mật.

“Mình thấy bọn họ thật sự là không sợ hãi nói những lời khiến người ta tức chết, đem cậu cùng Tề học trưởng nói giống như là đang yêu đương vụng trộm, rất khoa trương.”

Cư nhiên lại dùng loại chữ  “thông đồng” này, bất quá không khoa trương chính là chỉ sợ độc giả cũng không thanh toán.

Bởi vì lo lắng tình huống của bạn tốt, bởi vậy Uông Tử Thiên trực tiếp đến công ty của La Duẫn Hàm tìm người, cũng thuận tiện nhìn xem có cái gì địa phương cần hỗ trợ.

Tuần san bát quái vừa ra, tin tức truyền thông cũng đi theo truy đuổi hai vị đương sự, vừa mới đến trước cửa công ty liền gặp không ít truyền thông chờ phỏng vấn Duẫn Hàm, cô phải là mất thật lớn một phen công phu mới có thể chen vào.

La Duẫn Hàm mày nhăn lại. Từ ngày hôm qua đến giờ cô vẫn luôn trốn tránh phóng viên, cho dù biết né tránh như vậy chung quy cũng không phải là biện pháp, nhưng sự tình tới rất đột ngột, cô còn chưa có kịp suy nghĩ tốt muốn như thế nào trả lời vấn đề của phóng viên, cũng chỉ có thể trước tránh đi.

“Duẫn Hàm, cậu có khỏe không?” Thân là một người danh nhân thật sự là rất khó khăn, ngay cả nói chuyện yêu đương đều bị công chư hậu thế.

“Đúng rồi, La gia gia như thế nào? Ông có nói cái gì sao?” Duẫn Hàm chú ý nhất chính là cái nhìn của ông nội cô đối với cô.

“Ông nội từ ngày hôm qua đến giờ cũng không chịu nói chuyện với mình, thậm chí buổi sáng cũng không có đi ra cùng mình ăn sáng.” Cô biết ông nội rất tức giận.“Cảnh thúc nói ngày hôm qua Lương chủ tịch ngân hàng Đông Tín gọi điện thoại gấp cho ông nội, đối phương giống như đang hỏi chuyện xấu, kết quả  nói chuyện tựa hồ thật sự không được vui.”

“Kia ý tứ là đám hỏi của cậu với xí nghiệp Lương Tín Dân có thể thất bại?” Cô biết chuyện xem mắt của bạn tốt với Lương Tín Dân, Lương Tín Dân là nhị ca đồng học của cô, trước kia có đi qua nhà cô.

“Xem ra chuyện xấu xảy ra cũng không phải là không có lợi.”

Nhà giàu người ta thường yêu cầu môn đăng hộ đối, nói trắng ra chính là muốn có mặt mũi, nay Duẫn Hàm bị chụp cùng với nam nhân khác thân mật, thậm chí trong báo còn miêu tả  cuộc sống ở chung của bọn họ sinh động như thật, còn chưa có cưới vào cửa, chuyện xấu liền bị đăng báo náo loạn như vậy, việc Lương gia muốn hủy bỏ đám hỏi tuyệt không kì lạ.

Đám hỏi của cô cùng Lương gia thất bại, La Duẫn Hàm cũng không phải không  rõ ràng, đã có thể xem như thật sự, nhưng chẳng lẽ ông nội sẽ đồng ý cho cô kết giao cùng Diệc Vĩ sao?

Hơn nữa, cho tới bây giờ, cô cũng không biết Diệc Vĩ đối với tình cảm yêu đương của bọn họ  sáng tỏ cho cái ý tưởng gì, tâm tình lại như thế nào, bởi vì cô còn chưa có gọi điện thoại cho anh, mà anh lại không có gọi điện thoại cho cô.

Cô không có gọi điện thoại cho anh, là bởi vì tâm tình thực hỗn loạn, không biết nên nói với anh cái gì, mà anh cũng không có gọi lại là vì sao? Phóng viên sẽ đến truy vấn cô về chuyện xấu, nói vậy cũng sẽ đi phỏng vấn anh, dù sao trên tuần san có tư liệu cá nhân của anh. Như vậy…… Hẳn là tạo phiền phức cho anh đi? Như vậy anh không có liên lạc cho cô, là vì tức giận? Người bình thường hẳn là đều đã tức giận, anh bởi vì vậy mà cảm thấy ở một chỗ cùng cô có áp lực rất lớn sao?

Cô không biết, càng không thể tưởng tượng được nếu như trong lời nói, anh cảm tấy áp lực rất lớn yêu đương cùng cô thực phiền toái, như vậy quan hệ trong lúc đó của bọn họ có phải hay không liền……

Lúc này điện thoại của cô truyền đến tin nhắn thứ nhất, người gửi là Tề Diệc Vĩ, lòng của cô nhất thời thu nhanh, tay nhỏ bé khẽ run ấn xuống xem  tin nhắn.

Duẫn Hàm, tối hôm nay anh ở khách sạn xx phòng 7015 chờ em, có việc muốn nói với em, sau khi công tác kết thúc cứ tới đây, anh sẽ chờ.

Anh hẹn cô gặp mặt ở khách sạn? Cũng đúng, ở khách sạn này phóng viên truyền thông không thể đi theo tiến vào được, hơn nữa cũng đủ bí mật. Chính là, anh muốn cùng cô  nói cái gì?

“Là ai gửi tin nhắn đến?” Uông Tử Thiên cảm thấy bạn tốt sau khi xem tin nhắn trên điện thoại xong biểu tình càng ngưng trọng.

“Là Diệc Vĩ.”

“Anh ta nói cái gì?”

“Anh ấy hẹn mình buổi tối gặp mặt, có việc muốn nói với mình.” La Duẫn Hàm chua sót cười.

“Tử Thiên, cậu cảm thấy anh ấy muốn cùng mình nói cái gì? Hẳn là nói chuyện chia tay đi? Dù sao thường  bị truyền thông vừa chụp ảnh vừa truy vấn chuyện tình cảm yêu đương, anh ấy hẳn là sẽ cảm thấy áp lực rất lớn.”

Uông Tử Thiên cũng đang giật mình, vạn nhất tình cảm yêu đương của Duẫn Hàm cùng Tề học trưởng thật sự đến ngõ cục, Duẫn Hàm nhất định sẽ rất khó vượt qua, dù sao cô cũng thích Tề học trưởng như vậy, nhưng lại ngây ngốc đơn phương yêu mến người ta nhiều năm như vậy.

Bất quá sự tình chưa đến thời điểm cuối cùng, ai lại có thể biết trước kết cục đâu? Bởi vậy cô vỗ vỗ vai bạn tốt, lạc quan an ủi nói: “Cậu trước đừng tự mình phiền não, theo ý kiến của mình, nếu Tề học trưởng thật sự muốn chia tay với cậu, vậy chứng tỏ anh ta không có yêu cậu đủ, nếu anh ta thật sự thích cậu, như vậy anh ta liền sẽ không để ý bị truyền thông chụp ảnh.”

Buổi tối, khi La Duẫn Hàm đi vào trong phòng khách sạn, còn chưa có kịp mở miệng nói chuyện, liền bị người khác ôm chặt lấy.

“Thật có lỗi, ngày hôm qua anh phải tham dự một ca giải phẫu kéo dài hơn mười mấy giờ, mãi đến giữa trưa hôm nay mới biết được chuyện của chúng ta bị đăng báo.” Tề Diệc Vĩ ôm cô, bản thân tự trách nói.

Đây là lí do vì sao anh không có gọi điện thoại cho cô? La Duẫn Hàm phiền não cả một ngày nhất thời hốc mắt đỏ lên. Cô nghĩ đến anh cảm thấy ở cùng một chỗ với cô áp lực quá lớn nên không muốn để ý cô……

Tề Diệc Vĩ buông người trong lòng ra, sau đó mới phát hiện cô một bộ dạng muốn khóc.“Làm sao vậy?”

“Không có việc gì.” Cô hít hít cái mũi,“Em nghĩ đến…… Anh không muốn để ý đến em, cho nên mới không có gọi điện thoại cho em.”

“Đứa ngốc!” Anh vừa buồn cười vừa đau lòng vuốt đầu cô. “Hơn nữa cho dù anh không có gọi điện thoại cho em, em cũng có thể gọi cho anh không phải sao? Ngẫu nhiên em cũng có thể ỷ lại một chút vào người bạn trai như anh này, hoặc là hướng anh làm nũng cũng được, hiểu không?”

“Ân?” Cô chớp chớp hàng lông mi dài bị nước mắt làm cho ẩm ướt.

“Tựa như lần trước vậy, nói với anh rất muốn anh, rất muốn gặp anh, như vậy anh sẽ đến bên cạnh em.”

“Lần trước em có nói như vậy sao?” Cô nhớ rõ cô chỉ ở trong lòng thương nhớ, hẳn là chưa có nói ra.

Tề Diệc Vĩ cười cười, không có trả lời vấn đề của cô. Đúng là cô cũng không có nói cái gì, nhưng giọng điệu muốn nói lại thôi đã lộ ra lòng của cô.

“Em biết không? Khi anh từ phòng giải phẫu đi ra, mới biết được có một đống phóng viên muốn tìm anh.”

“Thực xin lỗi.” La Duẫn Hàm vừa nghe, vội vàng hướng anh xin lỗi.

“Sao lại xin lỗi anh?”

“Đều là bởi vì liên quan đến em mới hại anh xuất hiện ở trên bìa báo tuần san, em nghĩ hẳn là đã tạo phiền toái thật lớn cho anh, thật sự có lỗi.”

“Em sẽ không cảm thấy phiền toái sao?” Anh xem qua bên trong báo tuần san, kia báo viết miêu tả cuộc sống ở chung của bọn họ phần lớn không giống sự thật, đối với danh dự của cô thương tổn cũng không nhỏ, hơn nữa phóng viên tìm cô tuyệt đối sẽ nhiều hơn.

“Em……”

“Anh nghĩ, nếu chúng ta tiếp tục kết giao, bọn chó nhiều chuyện này nhất định sẽ tiếp tục chụp ảnh chúng ta, lần sau có lẽ là một nụ hôn môi của chúng ta liền có khả năng ở trên báo.” Chỉ cần có nửa điểm chuyện xấu của danh nhân, tùy tiện hé ra ảnh chụp, bọn họ là có thể viết thành một cái tiêu đề phóng đại.

La Duẫn Hàm hít một khẩu khí sâu, cơ hồ chân đứng không nổi. Ý tứ của anh là……“Anh anh…… Anh muốn chia tay với em sao?”

Tề Diệc Vĩ đưa tay sờ sờ mặt của cô,“Vậy em lại là nghĩ như thế nào?”

“Em……” Cô nên trả lời anh như thế nào? Liền như theo lời của anh, tiếp tục cùng cô ở chung một chỗ, tùy thời đều có khả năng lên báo nhưng chia tay…… Lòng của cô thắt lại càng nhanh.

Tuy rằng lúc trước cô còn nghĩ tới có lẽ anh muốn nói chuyện chia tay bởi vậy nên cô cũng không muốn biện minh cho chính mình, nếu anh không vui vẻ, như vậy cũng không nên gây phiền toái cho anh, cô biết rõ cái cảm giác bị người khác chỉ trỏ là như thế nào.

Nhưng là khi nhìn thấy anh, cô lại phát hiện bản thân mình căn bản là không thể gật đầu. Không! Cô không cần chia tay, bởi vì cô không muốn về sau sẽ không còn được gặp lại anh nữa, còn có cô không muốn lại mất đi ấm áp của anh khiến cho người ta cảm thấy an tâm ôn nhu.

“Không, em không muốn chia tay!” Sợ hãi mất đi, La Duẫn Hàm chủ động ôm lấy anh, gắt gao ôm lấy.“Không cần chia tay với em, em hy vọng anh có thể vĩnh viễn ở bên người em.” Vừa mới nãy anh nói cô có thể ỷ lại vào anh, hiện tại cô mới biết được, ở bất tri bất giác cô đã sớm thật sâu ỷ lại vào anh.

“Em hy vọng anh vĩnh viễn ở bên cạnh em?” Anh đưa tay ôm cô vào trong lòng.

“Đúng!” Cô kiên định có điểm gật đầu.

“Thật tốt quá, anh cũng hy vọng em có thể vĩnh viễn ở bên người anh.”

“Cái gì?” Cô ngạc nhiên. Nhìn bộ dáng kinh ngạc đáng yêu của cô, Tề Diệc Vĩ cười khẽ.“Anh nói, anh cũng hy vọng em có thể vĩnh viễn ở bên người anh.”

“Nhưng là anh vừa mới nãy không phải muốn chia tay với em……”

“Anh khi nào thì nói muốn chia tay?” Anh nhịn không được cười đến giả dối.

La Duẫn Hàm bị cách nói trước sau không giống nhau của anh làm cho hồ đồ.“Anh không phải nói nếu tiếp tục kết giao, bọn chó săn vẫn sẽ không ngừng chụp hình sao?”

“Đúng vậy, anh là nói nếu tiếp tục kết giao vẫn sẽ bị người ta thường xuyên chụp hình.”

“Diệc Vĩ?” Cô thật sự không hiểu ý tứ của anh.

Luyến tiếc biểu tình mờ mịt luống cuống của cô, Tề Diệc Vĩ không hề quẹo ngay vào câu chuyện, đầu tiên là hôn cô một chút, mới nói thẳng ra mục đích hôm nay hẹn cô đi ra gặp mặt.“Nếu chúng ta là tình nhân, đương nhiên sẽ bị công chúng dùng kính lúp đến kiểm tra, nhưng nếu chúng ta kết hôn, ai sẽ lại cảm thấy hứng thú với cuộc sống của một đôi vợ chồng đâu?”

“Kết, kết hôn?” Mở lớn đôi mắt, La Duẫn Hàm vẻ mặt kinh ngạc.

Tề Diệc Vĩ thu hồi ý cười, con mắt đen thâm thúy chứa đựng một cỗ chắc chắn, từ trong túi tiền lấy một ra một chiếc hộp nhỏ, đem nó mở ra. “La Duẫn Hàm tiểu thư, em nguyện ý gả cho anh sao?”

Kinh ngạc đã không đủ để hình dung cảm giác bây giờ của cô, nhìn chiếc nhẫn trước mặt, tâm tình La Duẫn Hàm giống như được tắm ánh nắng ấm áp, lo lắng, khổ sở ngay từ đầu, đến bây giờ cư nhiên biến thành kinh hỉ?!

Không có chia tay, mà là kết hôn? Hô hấp của cô lập tức phập phồng, trái tim lại mãnh liệt kinh hoàng.

Khi Tề Diệc Vĩ xem xong báo viết, lúc đang suy nghĩ có biện pháp nào có thể giải quyết vấn đề khiến cho bọn họ có thể không bị bọn chó săn quấy rầy hay không, trong đầu liền chợt lóe qua ý niệm kết hôn, điều này làm cho bản thân anh cũng hoảng sợ, bởi vì trước đó, anh chưa từng có nghĩ tới chuyện kết hôn này.

Tuy rằng  là vì giải quyết hoàn toàn vấn đề mà anh mới lóe ra ý tưởng kết hôn, nhưng chuyện này cũng là bởi vì đối tượng là cô, từ nhỏ anh rất rõ ràng biết bản thân muốn cái gì, hiện tại, anh thực chắc chắc xác nhận bản thân mình muốn đem cô gái nhỏ trước mắt này lấy về nhà, mỗi ngày đều có thể thấy cô, ôm cô.

Chính là ngay cả bản thân anh nghĩ đến kết hôn cũng đều cảm thấy kinh ngạc, lại càng đừng nói đến Duẫn Hàm. Tuy rằng biết cô thật sự thích anh, nhưng trình độ thích anh của cô đến đâu, anh cũng không dám chắc chắn,  không biết cô có hay không giống anh, có ý tưởng cả đời đều ở chung một chỗ hay không?

Liền bởi vì không chắc chắn, vừa rồi anh mới có thể nói thử những lời này, mà cô lại nói muốn cả đời đều có anh làm bạn, không muốn tách ra, anh cũng vậy, vì thế anh mới hướng cô cầu hôn.

Nhìn chiếc nhẫn, La Duẫn Hàm vẫn là không dám đưa tay lấy chiếc nhẫn từ trong hộp ra. Không phải chia tay mà là cầu hôn, hẳn là cô phải cảm thấy thực vui vẻ mới đúng nhưng giờ phút này trong lòng của cô ngoại trừ kinh ngạc, kinh hỉ, còn có thêm một cỗ kích động không hiểu.

“Diệc Vĩ, em không biết nên nói cái gì, nhưng là anh có hay không nghĩ tới, chúng ta bất quá chỉ mới kết giao có một tháng, hiện tại liền nói chuyện kết hôn có thể hay không quá nhanh?” Suy nghĩ của cô hỗn loạn không thôi.

Không phải không thấy nôn nóng, bất an cùng kích động trên mặt cô, Tề Diệc Vĩ không có đưa tay lấy nhẫn từ trong hộp ra, mười ngón tay nắm chặt lấy bàn tay nhỏ kia xoay. “Không cần khẩn trương như vậy.”

Nhìn bàn tay to lớn kia nắm lấy bàn tay mình vô cùng gắt gao bao trùm lấy, La Duẫn Hàm giương mắt, chống lại đôi mắt đen của anh, nhìn thấy trong đáy mắt anh có ánh sáng ôn nhu, cô có chút bị thất lạc.“Diệc Vĩ?”

“Tuy rằng chúng ta mới kết giao một tháng, nhưng từ sớm trước kia anh liền quen biết em.”

Âm thanh của anh trong sáng bình tĩnh, nụ cười giống như gió xuân ấm áp, từng trận thổi tới khiến cho người ta cảm thấy thoải mái mà nhắm mắt lại, tâm tình thoải mái sung sướng, còn có một cỗ an tâm.

Từ rất sớm trước kia anh liền quen biết cô, như vậy còn cô thì sao? Cô cũng vậy, từ rất sớm trước kia liền thích người đàn ông này, thậm chí sau khi anh ra nước ngoài du học còn khổ sở một thời gian dài, rõ ràng người ta còn chưa có quen biết cô, nhưng cô chính là khó chịu không thôi.

Trong lòng nổi lên một cỗ lo lắng, La Duẫn Hàm bị cầu hôn bao dung, ôn nhu như thế làm cho hòa tan, cô cơ hồ có thể xác định, cho dù tương lai có già đi, anh nhất định cũng sẽ chờ cô như thế.

“Nhưng là, em sợ em không thể làm một người vợ tốt……”

“Cái đó không sao cả, bởi vì em chỉ cần xác định anh sẽ là một người chồng tốt là được rồi.”

Cơ hồ cũng bị người đàn ông này bao phủ, trong lòng cô tình triều cảm động không ngừng dâng lên lại dâng lên, đặc biệt khi thấy anh đem chiếc nhẫn đeo vào ngón tay áp út của cô, càng làm cho cô cảm động lệ nóng muốn rơi.“Nhưng là, người nhà của anh bọn họ sẽ thích em sao?” Cô chưa có gặp qua người nhà của anh, người nhà của anh có thích cô hay không?

Đem chiếc nhẫn tinh tế hoàn toàn đeo vào ngón áp út, Tề Diệc Vĩ kéo tay lên hôn cô. “Em yên tâm, người nhà của anh nhất định sẽ thích em.” Người nhà của anh thật sự sẽ thích cô sao? Hơn nữa ông nội của cô sẽ đáp ứng hôn sự của bọn họ sao?

Nhìn chiếc nhẫn trên tay, La Duẫn Hàm vui vẻ rất nhiều, cũng có lo lắng không lái đi được.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.