Lãnh Tình Nam Hậu Thật Ôn Nhu Trọng Sinh

Chương 20: Xạ hương (nhị)




Đợi đến lúc tất cả mọi người đều đuổi theo kẻ đã mang Thiết Mộc Hoành đi, Cố Vân Sương mới lặng lẽ rời khỏi chỗ đó.

“Ngươi không phải nói muốn giết ta sao?”

Cố Vân Sương cười cười,“Đúng vậy, ngươi chạy trốn.”

“Ta chưa hề rời khỏi nơi này.”

“Nhưng tất cả mọi người lại nghĩ rằng ngươi đã đi, vậy là đủ rồi.”

“Nói đi, ngươi có mục đích gì?” Thiết Mộc Hoành lần này ngược lại lại rất trực tiếp.

“Dẫn dụ một người mà thôi.” Cố Vân Sương nói.

“Ngươi vì cái gì không thật sự giết ta?”

“Ta tới giết ngươi ngay bây giờ đây.”

“Ngươi dám sao? Nếu là bởi vì ngươi giết ta mà tổn hại tới lợi ích của Hạ quốc. Hoàng đế của các ngươi, có thể trị tội ngươi đó.”

“Ngươi tự nhiên thông minh ra đó, nhưng cũng vô dụng thôi. Đầu tiên, ta giết ngươi, là vì nghĩ cho lợi ích của nước ta mà suy xét, tiếp nữa là hắn sẽ không xử tội ta.” Cố Vân Sương thản nhiên nói.

“Xem ra, ngươi đây là quyết tâm muốn giết ta.”

“Đúng.”

“Vậy có phải ngươi nên cho ta biết, ta đến cùng là thua ở trong tay ai không?” Đại khái là biết hôm nay gã không thể không chết ở chỗ này, Thiết Mộc Hoành ngược lại lại rất bình tĩnh.

Cố Vân Sương nhẹ nhàng nói,“Ta họ Cố, tên Vân Sương.”

Thiết Mộc Hoành ngẩn người, sau đó tự giễu nở nụ cười,“Trách không được ngươi nói vinh hoa phú quý, quyền lợi địa vị ngươi đều có. Ta sớm nên nghĩ ra.”

“Kia chỉ có thể trách ngươi rất ngu.” (Mắng đúng lắm, edit mà tức giùm luôn, thằng này ngu như heo =)))))

Tay vừa giơ kiếm lên, Thiết Mộc Hoành liền ngã xuống đất. Cố Vân Sương xoay người nói với binh lính bên cạnh,“Cắt bỏ đầu của hắn.”

Mới vừa đi ra ngoài lều trại, Cố Ly cũng vừa lúc trở lại. Đồng thời cũng mang về vài người thuộc đại quân đã mất liên lạc kia, nhưng trong những người này, duy nhất không có Vương Trí.

Cố Vân Sương hỏi tùy quân rằng phó tướng Vương Trí đi về phía nào. Phó tướng kia nói là quân sư có chuyện nên đi trước.

Cố Vân Sương cười cười, hắn sẽ trở lại nhanh thôi. Đúng lúc có binh lính đến báo, người vừa cứu Thiết Mộc Hoành đã bị bắt được.

Cố Vân Sương thản nhiên cười cười, chỉ thấy trong tay Mộ Vân Sơn đang túm lấy một hắc y nhân. Mộ Vân Sơn thân thủ lột mặt nạ của người nọ, rõ ràng người này chính là Vương Trí.

Cố Vân Sương lạnh lùng nói,“Hiện tại ngươi còn lời tốt nào muốn nói? Phụ thân ta đối đãi với ngươi không tệ. Ngươi vì sao phải phản bội người?”

Vương Trí cũng không nói xạo thêm gì, chỉ là ảm đạm cười nói,“Đối đãi với ta không tệ, đối đãi ta không tệ là hắn giết chết phụ mẫu ta, đối đãi ta không tệ là hắn đốt sạch thôn trang của ta. Thù giết cha nếu không báo, ta làm người cũng uổng.”

“Hai năm trước Vân Châu có một trận chiến, ngươi có thể giết phụ thân ta, nhưng mà ngươi không có động thủ.”

“Bị hắn giết hại cả một nhà, nếu ta chỉ giết hắn mà nói, chẳng phải là rất tiện nghi cho Cố  Lâm hay sao. Cho nên ta muốn báo thù, ta muốn hủy Cố gia.”

“Sau đó ngươi trả thù bằng thủ đoạn chính là bán lợi ích quốc gia, chính là hạị tính mạng hàng vạn dân chúng sao?” Cố Vân Sương có chút tức giận nói.

“Thì sao? Cái gì nên là của ta, cuối cùng ta cũng phải đòi lại.” Vương trí nói thản nhiên.

“Ngươi nói không sai, nên là của ngươi, thật sự nên trả lại cho ngươi.” Cố Vân Sương thản nhiên nói,“Cố Ly, động thủ đi, cho hắn toàn thây.”

Vương Trí sau khi nghe thấy thế thì điên cuồng gào thét,“Cố Vân Sương ngươi không chết tử tế được đâu, một ngày nào đó thiếu tướng quân cùng đại nguyên soái của chúng ta sẽ vì ta mà báo thù.”

Cố Vân Sương quay đầu sai người mang thủ cấp của Thiết Mộc Hoành tới, ném xuống trước mặt Vương Trí,“Bản cung hiện tại cho ngươi xem xem, thiếu tướng quân của ngươi sẽ vì ngươi báo thù như thế nào này.”

Sắc mặt Vương Trí đột nhiên trở nên xám trắng, Cố Ly biết, khi Cố Vân Sương dùng từ “bản cung” này để xưng, vậy là khi y đã thật sự bốc hỏa. Kiếm sáng lên bất quá chỉ là một cái chớp mắt mà thôi, Vương Trí đã té trên mặt đất, mắt mở to, chết không nhắm mắt.

Cố Vân Sương nhìn lướt qua thi thể Vương Trí, nhẹ nhàng nói thanh,“Hậu táng đi, cũng  vì báo đáp hai năm trước trận Vân Châu nhất dịch hắn không giết.”

Trở về trung trướng, Cố Vân Sương nói cảm ơn với Mộ Vân Sơn, nếu không phải Mộ Vân Sơn tinh thông thuật dịch dung, vậy thì kế li miêu tráo Thái Tử (*) của mình cũng sẽ không thành công dễ dàng như vậy. Mộ Vân Sơn dịch dung giả làm Thiết Mộc Hoành, giả vờ bị Vương Trí cứu đi, thời điểm ra khỏi Bắc Đồng Quan khi phân rõ thật giả rồi mới bắt ngược lại Vương Trí.

Mộ Vân Sơn cũng không chối từ lòng biết ơn của Cố Vân Sương, thấy Cố Vân Sương đã lộ ra thần sắc mỏi mệt liền kêu y nghỉ ngơi đi.

Tô Hoàn chuẩn bị dược liệu tốt, thuận tiện còn gửi cho Cố Vân Sương một phong thư nhỏ nữa nói bên trong có thuốc dưỡng thai. Vừa định chuẩn bị xác nhận lần cuối thì Tô Hoàn lại bị Phượng Vân của Kiến Ninh cung  gọi đến nói Thái Hậu nương nương thân thể không khỏe. Tô Hoàn nghĩ đều là dược liệu chính hắn đã chuẩn bị, không có vấn đề gì đâu nên mới sai người mang đi cho Cố Vân Sương. Đợi đến khi dược liệu được đưa đến, đã là vài ngày sau. Mặc dù Cố Vân Sương là người luyện võ thì vẫn bị hài tử quậy cho sắc mặt tái nhợt. Cố Lâm không biết nội tình, cho rằng Cố Vân Sương chỉ là quá mức mệt nhọc, cho nên cũng chỉ kêu y nghỉ ngơi nhiều đi. Mộ Vân Sơn nhìn đồ nhi của mình bị tra tấn thành ra như vậy, tất nhiên là phi thường đau lòng. Nhưng mà cũng chỉ có khả năng là mỗi ngày vì y bắt mạch, điều trị thân thể. Nhưng mà cái nơi khắc nghiệt này, không có thuốc gì tốt, trong cung đưa đến cũng không có thuốc dưỡng thai. Cho nên cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn y chịu tội.

Cố Vân Sương cũng biết như vậy đối với bản thân y và cả hài tử đều không tốt, nhưng vẫn y quật cường không chịu hồi cung. May mà dược liệu của Tô Hoàn rất nhanh liền đến nơi.

Cố Vân Sương nhìn phong thư này, Mộ Vân Sơn ở bên cạnh nói,“Xem ra, người tên là Tô Hoàn này, đã biết ngươi có thai.”

Cố Vân Sương gật gật đầu, Tô Hoàn thực thông minh.

Mộ Vân Sơn nói tiếp,“VậyHoàng Thượng có biết hay không?”

Cố Vân Sương lắc lắc đầu,“Hắn nhất định không biết, thánh chỉ không tới, hắn không có cưỡng chế ta trở về.”

“Xem ra quan hệ của thái y này và ngươi rất tốt, vậy mà hắn lại giúp ngươi gạt Hoàng Thượng.”

Cố Vân Sương cười cười,“Tô Hoàn là thái y ta tín nhiệm nhất.”

Mộ Vân Sơn có chút nghi ngờ,” dược không có vấn đề gì đi.”

“Sư phụ yên tâm, Tô Hoàn là người đáng để tín nhiệm, không có vấn đề gì đâu.”

Mộ Vân Sơn gật gật đầu, coi như là yên tâm.

Cố Vân Sương đem dược giao cho binh lính phụ trách bếp núc, sai bọn họ đi sắc thuốc.

Mộ Vân Sơn lại xem cho Cố Vân Sương, hài tử thế mà lại phát triển rất tốt. Sau đó kêu Cố Vân Sương đi nghỉ ngơi, chính mình trở về chỗ ở.

Mộ Vân Sơn lão nhân này, dáng dấp thì là một tiên nhân đến mức không thực, nhưng mà lão nhân này ăn khỏe, dễ dàng đói. Hơn nữa hôm nay cũng mệt nhọc nhiều nên về trướng không lâu liền đi phòng bếp tìm ăn.

Vừa mới vào phòng bếp, liền thấy binh sĩ phụ bếp đang đổ bã thuốc, Mộ Vân Sơn tinh mắt đột nhiên phát hiện ra trong bã thuốc có lẫn xạ hương, Mộ Vân Sơn tóm chặt lấy phụ bếp đo rồi vội vàng hỏi,“Dược đâu?”

Binh lính phòng bếp cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, thành thật hồi đáp, dược đã đưa qua.

Mộ Vân sơn kinh hãi, vận khí hướng trung trướng chạy đi, thời điểm xốc lên trướng liêm, Cố Vân Sương vừa vặn uống xong ngụm dược cuối cùng.

“Vân Sương, mau, vận khí bảo vệ bụng.”

Cố Vân Sương không phản ứng lại, chỉ là theo bản năng đem chân khí trong cơ thể chuyển qua bụng.

Mộ Vân Sơn vội vàng ngồi vào trên giường, bảo vệ tâm mạch của Cố Vân Sương, ép dược mà Cố Vân Sương vừa uống xong ra.

Cố Vân Sương nghi hoặc hỏi,“Sư phụ, dược này có vấn đề?”

Mộ Vân Sơn ánh mắt sắc bén,“Dược này có xạ hương.”

Dù Cố Vân Sương luôn bình tĩnh như thế, giờ phút này cũng là huyết khí cuồn cuộn, làm một phụ thân, vậy mà hài tử của mình bởi vì mình vô ý mà thiếu chút nữa bị người hại chết, như vậy sự thực khiến Cố Vân Sương rất khó chịu.

Cố Vân Sương viết một phong thư, bên trong nói rằng y mang thai lại thiếu chút nữa bởi vì trong cung đưa dược tói mà mất đi hài tử. Phần còn lại, y biết Ninh Tử Hàn sẽ biết làm như thế nào.

Đương nhiên, Cố Vân Sương vẫn biết Ninh Tử Hàn phái ám vệ đến bảo hộ mình, lúc này cũng bất chấp, trực tiếp gọi ám ảnh ra nói,“Ám ảnh, ra roi thúc ngựa đem phong thư này giao cho Hoàng Thượng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.