Lãnh Thảo Hàm Trì

Quyển 3 - Chương 9: Đào hoa tửu




Edit: Krizak

Beta: Suzaku

Từ lần đầu tiên thực nghiệm khoa khảo, căn cứ vào tình huống nơi này, sau cũng dựa theo mỗi ba năm một lần cử hành khoa khảo, đây là năm thứ bảy, kỳ thi mùa xuân đã qua hai tháng, bảng xếp hạng cũng sớm đưa xuống, nhóm nhân sĩ đang chờ kì thi đình tháng tư.

Thời gian này Quỳnh Anh thật náo nhiệt.

Trong khoảng thời gian từ tháng hai đến tháng tư này, không chỉ có nhóm nhân sĩ chuẩn bị thi đình, việc đi tìm quan hệ cũng đã đến thời điểm cuối cùng.

Bởi vì Cẩm quốc nhập vào Thừa quốc, đối với quan viên Cẩm quốc ban đầu đánh giá thành tích, rất nhiều quan viên địa phương đều bị cách chức, hàng chức.

Hiện tại triều đình đúng là hết sức dùng người, hơn nữa đặc biệt đối với những người có năng lực, triều đình cũng có chính sách, để cho bọn họ tham gia cuộc thi.

Cho nên, lần này lựa chọn rất nhiều quan viên.

Sở Tụ hoàn thành xong công việc tọa xe ngựa hồi phủ, ở trên đường thì xe ngựa bị ngăn cản, hỏi sự tình ra sao, bên ngoài hồi đáp là vấn học.

Sở Tụ vén rèm lên, nhìn đến là một vị bố sam thanh sắc, thiếu niên mộc mạc có chút đơn bạc, không có mang mão, khuôn mặt thanh tú, khả năng đã đứng trên đường chờ lâu, gió thổi lạnh sắc mặt có chút xanh, đôi mắt hữu thần sáng ngời, sống lưng thẳng tắp, không kiêu ngạo không siểm nịnh, ngạo khí thanh cao của văn nhân một chút cũng không thiếu.

Sau khi nhìn đến Sở Tụ, hắn có chút sửng sốt, ánh mắt loe lóe chi lễ, trình lên mấy tờ giấy, bên trong là đều là những thơ. Thơ cũng không mới lạ, nhưng từng câu chữ đều rất thỏa đáng, Sở Tụ nhìn hắn tuổi còn nhỏ, có được phần tài hoa này cũng không dễ dàng, lại nhìn hắn quần áo đơn bạc, không biết đã đứng nơi này đợi bao lâu, cảm thấy có chút thương tiếc.

Cậu tiếp nhận không ít phong thơ thế này, nhưng chút nhiều đều viết tướng mạo cậu như thế nào như thế nào, Hoàng Thượng đối với cậu sủng hạnh ra sao. Sở Tụ nhìn cũng có tức giận, liền bị cậu dùng lời nói dịu dàng đuổi đi, nói mình quá mức trẻ tuổi, tư lịch không đủ, để cho bọn họ tìm người khác.

Thiếu niên này ngược lại không viết những lời phong tao kia, Sở Tụ liền mời hắn ngồi chung xe ngựa hồi phủ nói chuyện.

Vẻ mặt thiếu niên lộ ra vui sướng, cảm tạ Dịch đại nhân rồi cũng không khách khí liền leo lên.

Kỳ Phong nhìn đến con thỏ giảo hoạt này lên xe, Sở Tụ mặt mang tiếu ý tiếp đón hắn uống trà dùng điểm tâm, thì đối thiếu niên này liền không thích.

Thiếu niên tên Dịch Minh Trí, hắn nói là bổn gia với Dịch đại nhân, cho nên tiến đến đón đầu xe. Năm nay vừa mới mười sáu tuổi, kỳ thi mùa xuân lần này là người có niên kỷ nhỏ nhất dự thi nhưng cũng đã đứng giữa bảng, Sở Tụ trong triều có nghe Lễ bộ thị lang từng nhắc đến hắn, nói hắn tuổi còn nhỏ nhưng tài viết văn không tồi. Bởi vì gia cảnh bần hàn, không có tiền trụ ở khách điếm trong kinh, hiện tại hắn cùng người hầu trú tạm tại một hộ nông gia ở vùng ngoại thành Quỳnh Anh.

Kỳ thật hắn ở trên đường Sở Tụ hồi phủ quanh quẩn nhiều ngày, chính là vẫn đợi không được xe ngựa Dịch đại nhân.

Sở Tụ mỗi ngày ở ngự thư phòng cùng Hoàng đế xử lý chính sự, rất nhiều thời điểm ở lại hoàng cung dùng qua bữa tối, rồi lại thảo luận một chút cùng Hoàng đế mới trở về, khi đó mặt trời đã sớm lặn tây sơn, màn đêm buông xuống. Dịch Minh Trí ngăn đón không được là chuyện đương nhiên. Hôm nay Sở Tụ có chút đau đầu, Hoàng đế trước cho cậu hồi phủ.

Trong khoa khảo thế này, cũng phải có chút quan hệ mới có được một cái tiền đồ hảo hảo. Nếu như không có gì lại muốn Hoàng đế thưởng thức, thượng cấp tiến cử nhất định phải có tài trí hơn người, là nhân vật kiệt xuất.

Tặng thi có rất nhiều người trẻ tuổi khinh thường, cảm thấy nhục nhã khí khái người đọc sách, việc này thiếu niên nho nhỏ ở trên đường chờ tặng thi cũng coi như không dễ dàng.

Sở Tụ nhìn Dịch Minh Trí quần áo đơn bạc, đem kiện áo choàng mỏng bên người đưa cho hắn, hỏi chút tình huống kỳ thi mùa xuân.

Sở Tụ tao nhã, ngữ khí nhu hòa, Dịch Minh Trí cảm thấy cảm động, nghĩ rằng tìm đến Dịch đại nhân là đúng, liền đem mọi vấn đề Sở Tụ hỏi nhất nhất trả lời.

“Ngươi nói người là nhân sĩ Hán Dương bắc ngạn, là đệ tử Phượng chúc thư viện, ta có một hảo hữu từng nói qua, nói nơi đó không sai.” Sở Tụ cảm thán một câu.

“Ngài nói là Công bộ Thị lang Phượng đại nhân đi! Y đã từng ở Phượng chúc thư viện đọc qua, chính là thời điểm ta đến, y đã vào triều.” Dịch Minh Trí nói.

“Thật không? Hắn cũng đáng sư huynh ngươi, nhưng thật ra có chút hữu duyên!”

“Ta vốn không phải người Hán Dương bắc ngạn, chính xác là chuyển đến đó. Ta nguyên quán ở Phong Châu, nơi đó không quá tốt, mẫu thân mới chuyển nhà, hiện tại Phong Châu là đất Thừa quốc, không biết đã thành bộ dạng gì nữa.” Dịch Minh Trí tâm tính còn nhỏ, Sở Tụ vừa hỏi, liền không chút nào tàng tư mà nói tất cả.

Sở Tụ nghe hắn nói nguyên quán ở Phong Châu, tâm tư trầm xuống một chút mới nói, “Phong Châu nhất tộc Dịch thị, vài thập niên trước là đại tộc, chỉ tiếc bây giờ đã không còn!”

Dịch Minh Trí nghe Sở Tụ nói như vậy, trở nên cực kì ảm đạm, mặt lộ vẻ đau xót, thật lâu sau mới nói, “Nguyên lai sẽ trở thành bộ dạng này.”

Vừa vặn Kỳ Phong nói đã đến phủ, Sở Tụ vỗ vỗ bả vai Dịch Minh Trí  nói, “Trong phủ ta còn mấy gian phòng trống, nếu nguyện ý, ngươi cùng người hầu của ngươi chuyển vào đây đi! Ngươi ta đồng tình, xưng ta một tiếng đại ca cũng không quá đáng.”

Thiếu niên này cùng mình năm đó vào cung tuổi tác giống nhau, nói không chừng còn có quan hệ huyết mạch với mình. Sở Tụ đi vào thế giới này vốn không có thân nhân, hiện tại gặp được Dịch Minh Trí, thực dễ dàng tiếp nhận hắn làm đệ đệ chính mình, đối với hắn cũng rất chiếu cố.

Bởi vì chiến sự hao phí, Hoàng đế yêu cầu cả nước tiết kiệm bình đạm mà sống, quan phủ cùng hoàng cung khởi xướng đi đầu, giảm bớt chi phí tiêu xài, thọ yến năm nay của Hoàng đế cũng hủy bỏ.

Ba ngày nghỉ này, Sở Tụ ở nhà đọc sách ngắm hoa phẩm trà, tìm Dịch Minh Trí nói chuyện.

Không nghĩ tới buổi chiều hôm đó đã bị Hoàng đế triệu vào cung, hắn ngồi dưới tán đào trong Thu Phong viện, sắc đào bung nở diễm lệ, tôn lên một thân thường phục huyền sắc, làm cho Hoàng đế nhìn càng nhu hòa ôn nhu hơn, thiếu mất vài phần sắc bén cùng sâu thâm ngày thường.

Sở Tụ trong tay cầm một cái hộp, đang chuẩn bị hành lễ, đã nghe Hoàng đế nói ‘Miễn’.

Sở Tụ đem vật trong tay cấp cho Hoàng đế, nói “Đây là hạ lễ của thần, Ngô hoàng vạn tuế!”

Di Nhuận đang muốn tiến lên lấy lễ vật trình cho Hoàng đế, hắn đã tự mình đứng dậy tiếp nhận, “Nghi thức xã giao đều miễn đi!” Còn đối Di Nhuận nói, “Ngươi đi xuống trước!”

Trong Thu Phong cũng chỉ còn lại hai người, nơi này xem như đã là biệt viện của Sở Tụ, cậu thường xuyên ngủ lại nơi này, cho nên cũng không cảm thấy câu nệ.

Nhìn Hoàng đế mở hộp ra xem, cậu mới lên tiếng, “Đây là bản đồ địa lý thần sửa sang lại, có chút là ghi chép của bản thân thần mấy năm nay, còn có những phân tích của cổ nhân lưu trữ. Thần không có gì khác để làm lễ, hy vọng cái này có thể vào trong mắt Hoàng Thượng.”

Trong hộp có tổng cộng năm bản, Hoàng đế cầm lấy bản thứ nhất lật từng tờ từng tờ, đại khái xem một lần, rồi cầm những bản khác lật lật, nói, “Mất không ít tâm lực của ngươi đi! Hiện tại thời gian cũng không đủ, trẫm lúc sau sẽ hảo hảo nhìn xem.” Nhìn Sở Tụ còn cung kính mà đứng, liền chỉ chỉ ghế đối diện, “Ngươi ngồi xuống!”

“Đây là bản thảo thần sắp xếp giản lược, viết danh những núi lớn đại Thừa ta, các nơi địa lý  đơn giản. Tình huống nhân văn, thần còn một bản rõ ràng, bên trong kỹ càng tỉ mỉ, rất nhiều địa phương trong địa đồ được chỉnh sửa tốt, bất quá, thần còn muốn cải biến hoàn chỉnh mới cấp cho Hoàng Thượng.”

“Thần hy vọng có thể đem mấy bản giản lược này dùng để in ấn và phát hành, không biết Hoàng Thượng có cho phép.”

Sở Tụ ngồi đối diện Hoàng đế, dương quang ngày xuân xuyên qua cánh đào hồng phấn chiếu vào mặt cậu, tạo thành một mảnh tươi đẹp long lanh.

Hôm nay tâm tình Hoàng đế không sai, trên mặt mang ý cười, nói, “Buổi sáng Cung Thượng thư có nói, bản in kia của ngươi tốt lắm, hắn còn muốn mời ngươi một bàn rượu.”

Cung Thượng thư là Công bộ Thượng thư, là một vị hán tử bốn mươi lăm tuổi, tuy rằng người thực cường tráng, nhưng thật ra suy nghĩ cũng rất tinh tế, đối các loại công sự đầy ắp nhiệt tình, quan hệ của Sở Tụ cùng hắn cũng không quá thân mật, nhưng Sở Tụ thực sự kính ngưỡng hắn.

“Thượng thư đại nhân quá khách khí, ta chỉ là thoáng nói một chút mà thôi. Thỉnh rượu ta thật không dám đi, cùng hắn uống rượu, ta không ngã trên bàn là không có khả năng!” Sở Tụ nhớ tới Phượng Dục từng hướng cậu tố khổ, Thượng thư bọn họ ngàn chén không say, Phượng Dục bởi vì kính rượu hắn, cuối cùng uống đến ngã trên bàn, mà Cung Thượng thư lại không hề chút say mà cùng kẻ khác tiếp tục mời rượu.

Sở Tụ lắc đầu khẽ cười, lúc nói chuyện mang theo điểm bướng bỉnh cùng ủy khuất.

Cảnh xuân buổi chiều nơi đây tươi đẹp, Hoàng đế nhìn Sở Tụ thản nhiên nở nụ cười, nghe âm giọng nhu hòa trong trẻo của cậu, tâm muốn như hoa đào trên cây, lay động trong gió trời rực sáng.

“Bản này cũng có thể in ra, trẫm để Công bộ đi làm!” Hoàng đế đem vật cất kỹ, cầm bầu rượu cùng hai cái chén để trên bàn, nói, “Đây vừa vặn là đào hoa tửu, ngươi tới bồi trẫm ẩm vài chung!”

Hoàng đế mời rượu không ai dám không uống, Sở Tụ tạ ân cũng chỉ hảo hảo bồi Hoàng đế chậm rãi ẩm, rượu này vị thực đạm, giống như rượu nếp, hương thơm trong veo, uống vào chính là một loại hưởng thụ, ở dưới tán đào ẩm càng là một loại thưởng thức.

Uống đào hoa tửu này vào làm cậu nhớ đến mẫu thân trong nhà thường ủ rượu nếp, từng giọt từng giọt nhỏ dưới ánh mắt trời, trong dương quang ấm áp. Hoàng đế đang xem bản chép địa lý của Sở Tụ, Sở Tụ nghiêng người tựa vào trên ghế, điểm điểm men say, cùng một chút an tâm, chậm rãi dựa vào ngủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.