Lãnh Thảo Hàm Trì

Quyển 3 - Chương 5: Địa phủ một ngày ầm ỹ




Edit: Krizak

Beta: Suzaku

Sở Tụ thật sự rất nghi hoặc chính mình như thế nào đột nhiên đến nơi này.

Đường phố hiện đại nhưng pha chút cổ điển, phía trước phía sau rất nhiều người, quần áo mặc theo phong cách hiện đại nhưng cũng cổ xưa, bất quá, bản thân cậu cũng một thân trang phục T-shirt, quần thường, giày thể thao nhàn hạ, mặc dù nghi hoặc nhưng vẫn không tự chủ mà hướng về phía trước.

Một cây cầu lớn cực kì hùng vĩ, đến ba bốn trăm mét, phía dưới là cốt thép tạo thành, gồm ba vòm lớn, trên mặt cầu có đá trải đầy, tay vị cũng bằng đá.

Nước sông phía dưới thật sâu thật nặng nề, nhìn chằm chằm sẽ cảm thấy choáng váng đầu óc.

Mặt cầu thật rộng, nhưng đầu cầu lại có chướng ngại ngăn cản, chỉ đủ một hai người đi qua không gian nhỏ hẹp.  Nơi đầu cầu có người canh giữ, chỉ cho một nhóm người đi qua, Sở Tụ đến đó, cho rằng sẽ bị ngăn cản, không nghĩ tới lại được trực tiếp thông qua.

Sở Tụ kinh nghi qua cầu, đứng ở nơi rộng lớn, mới nhìn thấy hai bên cầu đều có xích sắt, cũng không ít người đeo gông xiềng đi qua, những người đó trẻ có già có, giàu có bần có, còn vài người mang theo không ít đồ vật này nọ trên người, nhưng những thứ đó đến không trung liền không ngừng rơi xuống mặt nước thật sâu, có người luyến tiếc không nở sẽ đi nhặt, tiếp đó cũng chung cảnh số phận mà rơi vào trong nước.

Sở Tụ rất nhanh qua cầu, theo sau là một cụ bà khoảng chừng bảy tám chục tuổi, thân thể bà có chút yếu nhược không biết như thế nào có thể đi qua được?

Nhìn về xích sắt kia, tuy rằng người khác đều cố sức đi qua, nhưng chỉ cần không mang này nọ đều có thể an toàn đi đến bên bờ.

Một đôi đại thúc đại thẩm xinh đẹp theo mode ngồi ở đầu cầu nói chuyện phiếm, Sở Tụ bằng cảm giác kết luận bọn họ là quản lý của cây cầu ở đây nên liền tiến lên chất vấn hỏi, “Đây là có chuyện gì? Như thế nào không cho người qua cầu, xích sắt này có bao nhiêu nguy hiểm các người biết không? Các ngươi xem, đã ngã xuống nhiều người như vậy, nơi này cũng không có chủ nhân nha, truyền thống dân tộc Trung Hoa tôn lão ái ấu các ngươi có biết hay không? Lại nói, bây giờ là xã hội pháp trị, mỗi người đều ngang nhau, các ngươi dựa vào đâu mà làm như vậy? Mau đem chướng ngại vật này hủy đi, để cho mọi người còn qua cầu!”

Sở Tụ phẫn thanh thuyết giáo một trận, người khác căn bản không một chút để ý.

Một đôi đại thúc đại thẩm từ ban đầu chỉ nói chuyện của mình, chính là thanh âm Sở Tụ càng lúc càng lớn, bọn họ cũng không thể giả bộ ngốc được, đại thẩm kia liền đáp, “Cầu này nguy hiểm sẽ sụp, cho nên không cho người đi qua.”

Sở Tụ quay đầu nhìn cũng không cảm thấy làm sao sẽ sụp. “Ta không phải người ở nơi này, hiện tại còn có người ở trên đi, thợ làm công của các người như thế nào lại không chịu trách nhiệm như vậy?”

Sở Tụ vốn còn muốn nói đạo lý, bất quá không biết thế nào, một đạo quang đi qua, chính mình cư nhiên lại đứng trước một nhà hàng. Đôi đại thúc đại thẩm cũng không biết đã đi nơi nào.

Sở Tụ cảm thấy sự tình quái dị, nhưng là đang đói bụng, nên cũng ngồi xuống gọi món ăn.

Gọi một phần rau xanh cùng canh thịt nấm hương, lại thêm một phần cơm, bởi vì đói bụng, lập tức liền ăn, thanh toán là mười chín nhân dân tệ lẽ năm, Sở Tụ cảm thấy rất đắc, nhưng ăn đều ăn, cũng chỉ có thể trả tiền.

Sở Tụ thanh toán, lấy ra hai mươi nhân dân tệ, lão bản nhìn nhìn rồi thối trả tiền thừa, bên trong có hồng có lục, lớn nhất là một trăm đô, Sở Tụ lăn qua lộn lại xem xem một phen, phía dưới đều có bốn chữ — “Minh phủ chuyên dụng.”

Cái này làm cho Sở Tụ phát cáu, bởi vì chuyện ở trên cầu còn làm cậu canh cánh trong lòng, người này cư nhiên còn đưa cho cậu tiền âm phủ, tuy rằng chỉ là năm nhân dân tệ, cậu có thể không cần, nhưng mà tiền âm phủ thì có hơi quá đáng.

“Ngươi nghĩ rằng ta và ngươi đều là người mù sao? Ngươi đây tính là cái gì, tiền âm phủ, ngươi rủa ta chết! Còn có, đồ ăn nơi này của các ngươi quý đến thái quá, cư nhiên còn làm ra chuyện khi dễ khách hàng. Ta muốn đi đánh 315, xem sinh ý các ngươi về sau làm thế nào!”

Đại thúc lão bản một người bốn mươi tuổi, hắn đưa tiền trong tay cho Sở Tụ nhìn nhìn một chút, nói “Nơi này của ta chỉ có minh tệ, ngươi ăn đều ăn, cũng không có biện pháp, nếu không, cho ngươi một chén canh năm hào bồi thường!”

Lập tức có một vị tiểu thư bưng một chén canh đến, nước canh trong suốt giống như núi cao vừa mới hòa tan trong nước tuyết, trong trẻo dị thường.

Sở Tụ nhìn người bàn bên cạnh, như thế nào cũng có chút nước luộc, chẳng lẽ cậu dễ khi dễ thế sao?

Cái này  Sở Tụ thật sự tức lên, “Các ngươi đây là khi dễ người khác, nước này trong như vậy, còn đáng giá năm hào sao? Còn có, ngươi vừa mới nói trả lại tiền thừa, chỉ bằng điểm này ta đã đi tố cáo ngươi!”

“Nơi này chính là như vậy, ngươi cho là có thể tố cáo được ta sao?” Lão bản cười lạnh một tiếng nói.

Vì thế hai người đến đại đường.

Đại đường này dựa theo nha môn cổ đại mà thiết kế, nhưng người ngồi ở vị trí thượng tọa, hai nha dịch đứng bên cạnh đều mặc tây trang.

Sở Tụ cảm thấy quái dị không nói nên lời, nhưng loại quái dị từ đâu mà có cậu cũng không nói ra.

Sở Tụ hướng quan tòa nói chuyện ở nhà hàng, việc lão bản thối tiền minh tệ cho cậu, yêu cầu đối lão bản cảnh cáo cùng phạt tiền xử phạt.

Quan tòa kia thực trẻ tuổi, mặc một thân tây trang màu đen suất khí dị thường, ngồi lệch qua một bên, nhưng lại có một cỗ ý tứ hàm xúc cao quý uy nghiêm.

Hắn biếng nhát mở miệng nói, “Trẫm nhìn không có việc gì sai nha, ngươi đây là cố tình gây rối, các ngươi nên giải quyết trong yên lặng đi, sự tình như vậy không cần cáo lên.”

“Ngươi có phải hay không là quan tòa, lấy tiền dân nhưng không vì dân làm việc, cẩu quan chiếm hố xí không xót thỉ (sh*t)!” Sở Tụ cũng không biết vì sao cơn tức lại lớn như vậy, giống như bao nhiêu tức giận trong vài năm qua đều phát tiết trong hôm nay.

Quan tòa kia nhìn cậu một cái,  rồi không thèm để ý đến cậu, mà lão bản kia lại hướng cậu lộ ra ý cười thắng lợi, nghênh ngang đi ra ngoài.

Sở Tụ tức giận đến hai mắt trừng trừng, mắng, “Đây là đạo lý gì? Này là dân chủ xã hội sao, này còn quyền người sao?”

Sở Tụ còn muốn cùng quan tòa lý luận, cho dù đánh không thắng, cũng muốn đem người này giáo huấn một chút.

Cậu đang muốn mở miệng, đã có người mặc tây trang cầm đinh trượng kéo cậu qua bên cạnh.

Lúc này, bị kéo đến bên một nữ nhân bạch y, nàng phi thường xinh đẹp, mặt trái xoan, da trắng nõn, hai mắt đen như mục, môi sắc màu son, hơi giương cánh môi, muốn xấu thế nào hổ liền có bấy nhiêu xấu hổ, một đầu tóc đen phân tán trước ngực, bạch y cũng là y phục cổ đại, quần áo bán che bán đậy lộ ra bầu ngực oánh nhuận, còn có hai chân thon dài cũng theo vạt áo lộ hơn phân nữa, Sở Tụ nhìn đến cứng họng, những lời muốn giáo huấn quan tòa đều bay lên chín tầng mây.

“Ngươi đang nhìn cái gì?” Quan tòa hướng Sở Tụ hung tợn nói, còn che khuất tầm mắt cậu.

Sở Tụ thế này mới đem tầm mắt trên người nữ nhân kia dời đi, khuôn mặt đỏ bừng, lắp bắp nói, “Ngươi, các ngươi đây là thẩm án cái gì, rất, rất hoang dâm vô đạo!”

“Ái khanh, cái gì hoang dâm vô đạo?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.