Lãnh Quân Dạ Thiếp

Chương 4





Nếu như ngủ say nàng tình nguyện không bao giờ tỉnh lại, nếu như sự thật tàn khốc đến như vậy, nàng hi vọng đây chỉ là giấc mộng.
Nhưng đây chính là sự thật, dù tàn khốc đến cỡ nào, nàng vẫn phải mở hai mắt để đối diện với nó.
Ánh nắng mặt trời chiếu sáng rực, nàng không biết mình đã mê man bao lâu rồi, hạ thể kịch liệt đau đớn, nhưng Hữu Hi vẫn cố gắng tỏ ra mạnh mẽ chống tay ngồi dậy, trong phòng cực kỳ yên tĩnh, đám người cổ quái đó đã rời đi.

Đầu óc Hữu Hi càng lúc càng rối loạn, nàng cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Nàng vừa bị cưỡng bức, hơn nữa lại còn làm trò đó trước mặt rất nhiều người, nàng cúi đầu nhìn xuống giường một mảng hồng cực kì bắt mắt.

Chẳng phải lần đầu tiên của nàng là Nhất Thần rồi sao? Tại sao bây giờ vẫn còn ra máu.

tất cả mọi người ở đây đều mặc đồ cổ trang, hắn tại sao lại nói nàng tội thiếp, tại sao lại đối xử với nàng như vậy.
Hữu Hi trên mình không có quần áo, nàng nhìn lại chính bản thân mình, trái tim như bị xé rách thành từng mảnh rất đau đớn.
Nàng chậm rãi bước xuống giường, bất lực cuộn mình vào trong góc, muốn che lấp đi cơ thể quang lỏa của chính mình.
Những giọt nước mắt trong trẻo rơi xuống, nàng chỉ biết im lặng mà khóc không hề phát ra tiếng, đôi mắt hoảng sợ nhìn tứ phía, nàng tự nói với chính mình nhất định phải rời khỏi cái nơi quỷ quái này.
Có người đẩy cánh cửa tiến vào, Hữu Hi cố gắng cuộn tròn lấy cơ thể của mình, đôi mắt kinh hoàng hướng về phía cánh cửa.

Gương mặt Hữu Hi ngấn lệ, hoảng sợ nhìn người phụ nữ trung niên đi tới.
Chứng kiến Hữu Hi không quần không áo, bộ dạng thê thảm, trên mặt lộ ra nét hận ý xen lẫn sự thương tiếc.

Bà đặt quần áo kẹp ở bên nách xuống kế bên Hữu Hi.

“Mặc xong quần áo rồi đi theo ta”.
Hữu Hi ôm lấy bộ quần áo, lúng túng mặc vào, đáng thương hỏi: “đây là đâu? Bà là ai vậy?”.
“Ngươi…!!”- Người phụ nữ trung niên đối với Hữu Hi có chút kì quái.
“Nói cho ta biết đi, đây là nơi nào, ta thật sự không nhớ ra!!”- Dĩ nhiên là nàng không nhớ, nàng cái gì cũng không biết, mọi thứ xảy ra khiến cho như muốn phát điên.
“Đây là Nghĩa Vương Phủ!!”- Người phụ nữ nghĩ rằng Hữu Hi phải chịu một trận đả kích rất lớn, ngay cả là người cũng không chịu được, dù sao cũng là một người nữ nhi nhưng lại bị đối đãi như thế.
“Nghĩa Vương phủ”- Cái này chẳng phải là địa danh ở thời cổ đại sao, chẳng lẽ nàng đã trở về thời cổ đại.
“Ta là Phúc ma ma, trước đây luôn chiếu cố ngươi, sau này cũng vậy”.
“Chiếu cố ta? Ta với vương phủ có quan hệ gì chứ?”- Hữu Hi cố gắng suy nghĩ, nàng cần phải biết đích xác chuyện gì đã xảy ra, mặc kệ nội tâm cuồng loạn cỡ nào, nhưng nàng trước tiên phải làm cho mình tỉnh táo.
“Ngươi là tiểu thiếp của vương gia, Dạ Hủy ngươi không sao chứ?”- Người phụ nữ lo lắng hỏi.
“Phúc ma ma, có thật ta là thiếp của vương gia không?”- Nàng là người ở thế kỉ 21, chỉ có một nam nhân duy nhất là Nhất Thần.

Nhưng mọi chuyện trước mắt lại thật kì lạ, chẳng lẽ….Chẳng lẽ nàng đã trở về thời cổ đại.

Trong đầu chợt nhớ tới các cuốn tiểu thuyết xuyên qua mà mình từng đọc, chẳng lẽ nó có thật sao…Loạn, loạn hết rồi!!!
“Đúng vậy, không sai”- Phúc ma ma ngay lập tức trả lời.

“Nhưng ta…..

ta không biết các người, tại sao nam nhân kia lại đối xử với ta như vậy, ta đã làm sai cái gì?- Hữu Hi nghĩ tới tên nam nhân đã thô bạo đối xử với nàng, trái tim như bị một đao cứa vào đầy oan khuất.
“Ngươi nói vương gia….

ngươi còn có mặt mũi để nhắc đến sao, mọi thứ hôm nay ngươi phải chịu đều rất đáng”- Phúc mama nói với giọng tàn nhẫn, bà đứng lên nhìn Hữu Hi với ánh mắt thống hận và khinh miệt.
“Ta làm gì sai chứ?”- Thì ra hắn là vương gia, kẻ thô bạo cướp đi thân thể chính là vương gia.
Nàng sai ở đâu, không phải do nàng làm, trong miệng hắn lúc nào cũng nói Lãnh Dạ Hủy làm sai cái gì đó.

Bọn họ một mực khẳng định nàng là Lãnh Dạ Hủy, nói chính xác, bộ dạng của nàng và Lãnh Dạ Hủy giống nhau, linh hồn của nàng!!!! Hữu Hi lại một lần nữa chịu đả kích rất mạnh.
Hiện tại, nàng đã chết rồi sao, nàng bị kế phụ đánh chết, nàng sẽ không còn được gặp Nhất Thần nữa? Đệ đệ của nàng phải làm sao bây giờ?
Nghĩ đến chính mình không còn được gặp lại Nhất Thần và đệ đệ, trái tim nàng dấy lên một tia đau đớn cùng cực.
“Hừ, ngay cả chuyện mình làm, ngươi cũng quên rồi, ta cũng chẳng muốn dong dài, đi theo ta, sau này sống hay chết thì phải xem tạo hoá của ngươi!”- Người phụ nữ trong lòng vừa oán hận Lãnh Dạ Hủy nhưng cũng có điểm cảm tình, nếu không sẽ chẳng cùng nàng nói nhiều như vậy
“Đi đâu”- Hữu Hi không nhịn được hỏi, ngay cả một cảm giác an toàn nàng cũng không có, mọi thứ đều xa lạ khiến cho nàng không cách nào thích ứng.
“Cứ đi là được”- Bà ấy nói xong liền quay lưng bước ra ngoài.
Hữu Hi cũng lặp tức đi theo, mỗi lần bước đi là hạ thể đau đớn sắp nứt làm đôi.


Không cần nói cũng biết, tên vương gia kia đã hành hạ nàng thô bạo đến mức nào.
Phúc mama đưa Hữu Hi men theo một con đường nhỏ, rốt cuộc dừng lại trước một că nhà gỗ cũ nát.
“Sau này ngươi sẽ ở đây, tất cả đều do vương gia an bài”- Phúc ma ma vừa nói xong liền quay người bỏ đi.
Hữu Hi đẩy cửa vào, chậm rãi đi vào.

Bên trong rất đơn sơ, nhưng lại sạch sẽ, trên giường có một lớp chăn bông, bàn trang điểm cũ nát, có đầy đủ bàn ghế.
Hữu Hi đóng cửa lại, ngồi lên trên gường, tâm trí hoảng hốt, nàng cần phải tìm cách thoát khỏi cái chuyện quái dị này.
Nàng xuyên qua đi tới thời cổ đại.

Gương, Dạ Hủy, Hữu Hi theo phản xạ đứng dậy, đi tới phái trước gương đồng.
Nhìn gương mặt của mình trong gương, nàng sợ ngây người, dù gương mặt nàng có biến dạng ra sao nàng vẫn có thể nhận ta, nhưng đây tuyệt đối không phải là dung nhan của nàng, nàng không có cách nào thừa nhận chính mình đã biến thành người khác.
Nhất Thần, đệ đệ, Hữu Hi đau lòng đến mức sắp vỡ tung ra, hai tay ôm lấy mặt mình ngồi bệt xuống đất mà khóc.
Cánh cửa đột ngột đẩy ra, trong phòng cũng theo đó mà sáng lên, Hữu Hi ngẩng đầu, che hai mắt đang ướt đẫm lệ của mình lại, nhìn về phía cửa.
Còn chưa kịp nhìn rõ ai, thì bên trong gian phòng đã đầy người, Hữu Hi kinh ngạc đứng dậy, mơ màng nhìn những người phụ nữ như hoa như ngọc trước mắt… Các nàng là ai?
“Đáng thương, sao lại khóc, muội muội sao lại phải một mình thương tâm thế này”- Người phụ nữ mặc áo hồng dùng tay che mũi, cất tiếng nói, ngẩng đầu lên nhìn phòng rồi tiếp tục: “Phòng này vốn ra không dành cho người ở, nhưng nó lại rất thích hợp với muội muội”.
“Đúng thế, không phải ai cũng thích hợp ở đây, muội muội nhất định là vui mừng đến phát khóc, bị vương gia sủng hạnh như vậy, sao lại tự nhiên khóc thế”- Kẻ đang nói chính là người phụ nữ mặc sam y màu xanh, nhìn nàng với vẻ mặt chế giễu xen lẫn sự sự đắc ý.
“Aiya, thật sự là bội phục muội muội , nếu đổi lại người khác, làm trò đó trước nhiều người như vậy chắc chắn sẽ rất xấu hổ, không còn mặt mũi để sống”- Một người nữa xen vào.
“Đúng vậy, muội muội thật là rất có phúc, gây ra nhiều tội lớn như vậy, nhưng lại lấy được sự sủng hạnh của vương gia, không thể không nói muội muội thật cao tay”.
“Nói đúng ra, nếu đổi lại là người khác, không biết sớm đã dùng dây treo cổ mà chết, làm gìcòn mặt mũi để sống, quả nhiên là trời đã sinh ra một thứ hạ tiện như vậy”.

Bảy tám người phụ nữ, mỗi người một lời góp vào chỉ trích Hữu Hi vô sỉ, hình như chuyện nàng cón sống trên đời này là một điều sỉ nhục rất lớn.
Nhưng nàng đã rất khó khăn mới sống nổi, chẳng lẽ lại đi tìm cái Hữu Hi, vẻ mặt mơ hồ, nàng nhẹ giọng hỏi: “Ta… tại sao lại muốn ta chết, những chuyện này ta đều không muốn, vương gia trước mặt các ngươi cũng làm trò đó, nếu như các người nói như thế có phải cũng bắt vương gia chết đi.”
“Ngươi… thật to gan, lại còn dám trù Vương gia chết đi, xem ra ta phải giáo huấn ngươi mới được”- Hồng y nữ tử bước lên hô to một tiếng, đánh vào mặt Hữu Hi để lại vết ngón tay màu hồng trên mặt
“Đúng là không giáo huấn ngươi, ngươi không biết cái gọi là đau đớn”- Những người phụ nữ khác cùng xông lên đánh Hữu Hi.
Hữu Hi bụng đầy oan khuất, phẫn nộ, bị vương gia xem thường, vô lực phản kháng đã rất thống khổ.

Những người phụ nữ trước mắt lại hung hăng lăng mạ nàng, như chẳng phải quá dễ dàng.

Oán hận, phẫn nộ, mặc dù là mếm yếu nhưng cũng có vài phần mạnh mẽ.

Sự tình đã đi đến nước này, Hữu Hi còn sợ cái gì, nàng giơ cao ghế, nổi điên cầm nó quơ qua quơ lại: “Có gan thì lại đây đánh ta nữa xem.”
Những người phụ nữ yểu điệu này, tưởng rằng Hữu Hi sẽ không phán kháng, ai ngờ nàng lại phát điên.

Cầm ghế uy vũ đi tới, mấy nười phụ nữ thoáng một cái đã bị trấn áp, sợ chiếc ghế và vào mặt các nàng.
Kêu lên sợ hãi, bát nháo thành đoàn, Hữu Hi phẫn nộ, đỏ hoe mắt, quơ ghế, thấy người nào sẽ giết người đó.( nguyên bản là Ks, ta cũng tính để nhưng thấy kì qua nên để từ khác)
Mấy người phụ nữ bị sự tức giận đến cuồng nộ của Hữu Hi làm cho một phen thất kinh, té ngã chạy ra khỏi gian phòng.
Hữu Hi thở hồng hộc, nước mắt chảy xuống, ghế trong tay rơi xuống mặt đất, ngọn lửa âm ỉ trong lòng bộc phát cũng đủ dọa chết người
Hữu Hi càng lúc càng dấn sâu vào mọi chuyện !!!!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.