Lãnh Địa

Chương 2: 2: Lúc Ở Biên Giới Tôi Rất Nhớ Em





Vì không muốn lọt vào tầm ngắm của mọi người nên Trần Cảnh An không xuống lầu cùng Phục Việt.

Ba Trần là bác sĩ gia đình của nhà họ Phục, hiện đang sống trong căn phòng ở khúc ngoặt dưới lầu, Trần Cảnh An quyết định tới thăm ông.

“Bị cảm à?” Ba Trần nhìn con trai mặc kín như bưng, lên tiếng hỏi.

“Không ạ.” Trần Cảnh An sờ cổ: “Ban đêm gió mạnh, con thấy hơi lạnh một chút.”
Ba Trần gật đầu, thấy y tỏ ra mỏi mệt, lại bảo: “Nghe bà Phục nói con đã được chọn làm bác sĩ trưởng dự bị rồi? Sự nghiệp đương nhiên quan trọng, nhưng sức khỏe cũng cần phải để tâm.”
“Vâng.” Trần Cảnh An đến là để báo với ba Trần chuyện này, giờ ông đã biết, nên y cũng không nhiều lời nữa.

Ba Trần vỗ vai Trần Cảnh An, vui vẻ nói: “Mẹ con trên trời nhất định sẽ rất tự hào về con.”
Vợ chồng ông đều là Beta.

Trong cái xã hội Alpha cao Omega quý này, người không sinh ra trong gia đình hiển hách như ba mẹ Trần, dù có tài cũng không thể biến hoài bão thành sự thật.

Trần Cảnh An kế thừa năng lực của bọn họ, lại gặp được Quân chủ ủng hộ sự bình đẳng nên mới có cơ hội cạnh tranh với đám Alpha, vào công tác trong bệnh viện Đế quốc.

Bác sĩ trưởng cũng tương tự như Thiếu tướng, năm năm xét tuyển một lần, chỉ khác là đợt tuyển chậm lại một năm.

Để tranh vị trí bác sĩ trưởng, các ứng viên phải vượt qua cuộc sát hạch trong doanh trại khép kín, sau đó sẽ tiếp tục sát hạch nửa năm với vai trò bác sĩ trưởng dự bị, năm sau mới chọn ra bác sĩ trưởng chính thức.

Còn với chiếc ghế Thiếu tướng, các ứng viên phải sống sót ra khỏi doanh trại khép kín, đánh thắng trận quyết đấu cuối cùng, sau đó là lập được chiến công nơi tiền tuyến.

Trần Cảnh An nhớ đến những vết thương trên người Phục Việt, không khỏi liếc mắt nhìn ra ngoài cửa.

Dáng vẻ lịch sự lại cao sang như một quý công tử đúng chuẩn của người kia thật khiến Trần Cảnh An không thể nhận ra hắn chính là gã đàn ông luôn nói lời thô tục lúc lên giường.

Đám Omega xung quanh chỉ hận không thể dán lên người hắn, thi nhau nâng ly mời mọc bằng ánh mắt ngập tràn ngưỡng mộ.


Phục Việt không thích tiệc tùng, tùy tiện đối phó vài câu rồi lập tức rời đi.

Lúc quay đầu, hắn vừa vặn bắt gặp ánh mắt của Trần Cảnh An.

Trái tim trong ngực hơi nhảy nhót, Phục Việt định đi tới chỗ người kia, nào ngờ y lại nhanh chóng rời mắt như chỉ vô tình liếc về phía hắn.

Ánh mắt của Trần Cảnh An là thứ Phục Việt vô cùng quen thuộc.

Y như đang nhìn mọi người, mà lại tựa như chẳng thấy một ai.

“Có ưng Omega nào không?” Ba Trần chứng kiến trọn vẹn một màn này, không khỏi lên tiếng thúc giục: “Con ra ngoài chơi đi, không cần ở đây với ba làm gì.

Tuy chúng ta không thể so với những người đó, nhưng con chẳng thua kém bất kỳ ai, sự nghiệp tương lai của con cũng vậy.

Nên nếu thực sự thích người nào đó thì cứ mạnh dạn theo đuổi thôi.”
“Ba nói gì vậy.” Cha mẹ nhìn con mình đương nhiên sẽ thấy chỗ nào cũng tốt.

Nhưng y chỉ là một Beta, tuy Quân chủ hiện giờ đề cao bình đẳng, nhưng tư tưởng đã ăn sâu bén rễ nhiều năm nào có dễ dàng thay đổi.

Sự nghiệp ngày sau ai nói chắc được, nhà nào lại chịu giao báu vật vào tay y.

“Không phải ba giục con đâu, nhưng con cũng nên yêu đương đi.” Ba Trần thở dài: “Con nhìn cậu Phục đấy, độc thân nhiều năm như vậy, làm bà Phục lo lắng vô cùng.”
“Hôm nay có nhiều Omega tới dự tiệc, mập ốm cao gầy đều đủ cả, chắc anh ta sẽ chọn được một người thích hợp thôi.” Trần Cảnh An cúi đầu, nói bằng giọng điệu không có lấy một tia cảm xúc.

Ba Trần phụ còn định nói gì thêm, nhưng Trần Cảnh An đã cắt lời: “Ba, con còn có việc, con đi đây.”
Dứt lời, y liền ra khỏi phòng của ba Trần, đi ra sân sau, định ra ngoài bằng lối đó.

Phục Việt vốn muốn đi tìm y, nhưng lại bị mẹ Phục gọi lại, đành tìm một chỗ yên tĩnh ngồi xuống nghe bà nói chuyện.


“Rốt cuộc là có chuyện gì?”
“Con còn nhớ Minh Nhi không?” Mẹ Phục chỉ vào Omega đang đứng ở trung tâm bữa tiệc.

Phục Việt nhíu mày: “Con đã nói rồi cơ mà? Con không có hứng thú với cậu ta.”
“Vậy con thích Omega thế nào?” Mẹ Phục hỏi thẳng: “Con vẫn luôn không chịu nói, nhưng năm nay con đã sắp hai mươi lăm rồi, từ khi thành niên đến giờ, rốt cuộc con vượt qua thời kỳ nhạy cảm bằng cách nào hả?”
“Không phải Omega à?” Mẹ Phục thấy hắn không nói lời nào liền suy đoán theo chiều hướng khác.

Bà day huyệt thái dương: “Alpha cũng được, tuy khó mang thai, nhưng xác suất vẫn có.”
“Cũng không phải.” Phục Việt nhìn chằm chằm căn phòng ở khúc ngoặt, hình như vừa có người đi ra ở nơi đó.

“Này không phải kia cũng không phải, dù sao con cũng không thể thích một Be…”
“Choang…” Tiếng bình hoa rơi vỡ từ cửa sau vọng lại đã chặn ngang lời mẹ Phục sắp nói ra.

“Ai?” Bà quay lại nhìn, song bên kia không có động tĩnh gì.

Lúc bà quay đầu lần nữa, Phục Việt cũng chẳng thấy bóng dáng.

Trần Cảnh An về thẳng nhà.

Không bao lâu sau, chuông cửa vang lên.

Y không thèm để ý, nhưng người tới lại chẳng chịu từ bỏ ý định của mình, rất có khí thế phải vào nhà bằng được mới thôi.

“Trần Cảnh An, tôi biết em ở bên trong.” Phục Việt đứng bên ngoài nói vọng vào: “Tôi đếm đến ba, nếu em không mở cửa, tôi sẽ dùng biện pháp cứng rắn.”
“Một.” Phục Việt rời tay khỏi chuông cửa.

“Hai.” Hắn lùi ra phía sau một bước.


“Ba…” Hắn vừa nhấc chân chuẩn bị đá cửa thì Trần Cảnh An mở cửa ra.

Phục Việt đi vào.

Giây tiếp theo, hắn đè Trần Cảnh An lên tường, vươn tay ra sau khóa trái cửa lại.

“Tôi biết mà.” Phục Việt chọc bộ phận cứng ngắc giữa hai chân vào mông người nọ, ám chỉ một cách rõ ràng: “Em chỉ thích ăn cứng thôi.”
“Lại nổi điên cái gì?” Trần Cảnh An tức giận.

Mới trải qua một trận ân ái kịch liệt, giọng y hơi khàn.

Phục Việt cúi người ngửi cổ y, phát hiện mùi bách mộc đã rất nhạt.

Hắn không vui, lần tay ra sau lưng Trần Cảnh An, men theo xương sống luồn xuống khe mông, rút cái quần lót thấm đẫm tinh dịch của mình ra.

Trong phút chốc, căn phòng bị mùi bách mộc nhấn chìm.

Nếu ở đây có Omega, hẳn sẽ bị mùi hương này kích thích đến phát tình ngay tại chỗ.

“Ướt vậy à?” Phục Việt mặt dày, ngắm nghía cái quần lót ngay trước mặt Trần Cảnh An: “Xem ra sự cố gắng của tôi vẫn chưa đủ, chưa thể đổ toàn bộ tinh dịch vào khoang sinh sản của em.”
Trần Cảnh An định lên tiếng, nhưng Phục Việt đã nhanh tay nhét cái quần lót thấm đầy tinh dịch vào miệng y, còn hung hăng bịt chặt, không cho y nhè ra.

Trần Cảnh An giãy dụa.

Phục Việt kéo khóa quần mình xuống, lại tụt quần Trần Cảnh An, nhét gậy th*t cứng nóng vào cửa hang còn chưa khép chặt của người kia.

“Ư ưm ưmmm…” Trần Cảnh An lắc đầu trốn tránh sự tấn công của Phục Việt.

Giờ chiếc quần lót chẳng những thấm đầy tinh dịch, mà còn bắt đầu dính cả nước bọt nữa.

Phục Việt đâm mạnh mấy chục lần, cảm giác lối vào đã mềm ra mới buông tay, để người kia nhổ quần lót ra khỏi miệng.

Hắn cầm cái quần lót ướt đẫm lau những giọt nước mắt bị ép tràn ra ở khóe mi của Trần Cảnh An.


Kết quả là nước mắt không lau được, mặt người nọ còn dính đầy tinh dịch.

Cây gậy th*t của Phục Việt lại phồng thêm một chút, hắn than thở: “An An, em đẹp quá.”
Trần Cảnh An nhéo cánh tay Phục Việt, nhưng cơ bắp của đối phương quá cứng, âu phục trên người lại kín mít không có chỗ cào.

Thế nên, y dứt khoát vươn tay bóp cổ hắn, còn cắm móng tay vào da thịt hắn.

“Au…” Bị móng tay của người kia ghim vào da gáy, Phục Việt lại càng cảm thấy hưng phấn.

Hắn ôm Trần Cảnh An lên, vừa đi vừa đâm chọc vào hang động của đối phương, thỉnh thoảng còn hơi nâng y lên rồi thả xuống, khiến gậy th*t xuyên thẳng đến tận cùng, tra tấn Trần Cảnh An đến sắp mất đi lý trí.

“Ưm… ư…” Trần Cảnh An nhíu mày, dường như không muốn chịu thua một cách dễ dàng.

Phục Việt hung tàn bá đạo, Trần Cảnh An thâm sâu bướng bỉnh.

Ngay từ đầu, tình yêu của họ đã mang theo một sự cố chấp, chẳng ai chịu nhượng bộ ai.

Cuối cùng Phục Việt cũng ôm Trần Cảnh An tới giường.

Hắn đè người nọ dưới thân, đâm rút mãnh liệt như mưa rền gió dữ.

Bàn tay không ngừng xoa bóp cặp mông tròn trịa của đối phương, hàm răng cũng không chịu thua kém mà day nghiến đầu v* sưng đỏ trước ngực y.

“A… đừng cắn…” Ngực truyền cảm giác đau đớn, Trần Cảnh An giơ chân định đá, lại bị Phục Việt tóm đùi, banh rộng sang bên, đâm càng sâu càng mạnh.

Trần Cảnh An vươn tay muốn cào lưng hắn.

Nhưng lúc chạm phải một vết sẹo to, y bỗng dưng khựng lại.

“Lúc ở biên giới, tôi rất nhớ em.” Phục Việt buông đầu v* của Trần Cảnh An ra, trườn lên hôn môi y.

Lúc môi lưỡi cả hai quấn chặt vào nhau, hắn khẽ thì thầm: “Còn nữa, lời của mẹ tôi, em đừng có để trong lòng.”
Cuối cùng, Trần Cảnh An ôm cổ hắn, chầm chậm nhắm hai mắt lại..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.