Lãnh Đế Độc Y

Chương 4: Ăn không biết vị




Lăng Thành mặc y phục màu xám rộng thùng thình ánh mắt dừng lại trên người bọn họ: "Tất cả ra ngoài luyện võ!"

"Vâng." Bọn họ đồng loạt lên tiếng, cung kính cúi người thi lễ, rồi vội vội vàng vàng đi ra ngoài , không dám quay đầu lại nhìn một cái.

Lăng Thành thấy bọn họ đã đi xa, mới cất bước đi vào bên trong , đi tới bên giường thì dừng lại. Mặt bình tĩnh , không chút thay đổi nhìn tiểu cô nương đang nằm ở trên giường trợn tròn mắt nhìn hắn, thật lâu sau mới đưa tay ra sờ lên trán của nàng, thấy nhiệt độ đã giảm , lúc này mới mở miệng nói: "Nghỉ ngơi cho tốt." Nói xong, liền quay người đi ra ngoài.

"Vì sao ta lại ở chỗ này? Mẫu thân ta đâu?" Nhìn thấy hắn xoay người đi ra ngoài, Mặc Mặc đang nằm trên giường mở miệng , âm thanh suy yếu có chút khàn khàn, mẫu thân của nàng đã chết, vậy thi thể mẫu thân ở đâu? Là ai đem nàng đến Thanh Sơn? Phụ thân nàng đã biết các nàng đã xảy ra chuyện chưa? Có rất nhiều vấn đề muốn hỏi, nhưng yết hầu của nàng lại vô cùng đau đớn.

Lăng Thành dừng bước chân lại , quay đầu liếc mắt nhìn nàng một cái nói : "Có người đem ngươi đến nơi này, còn người đó là ai, ngươi không cần biết, mẫu thân của ngươi ta cũng không biết ở đâu, nhưng có một đều ngươi phải nhớ kỹ, đây là Lăng Phong thuộc Thanh Sơn , ta là phong chủ nơi này Lăng Thành, cũng chính là sư phó của ngươi."

"Ta muốn về nhà, ta không muốn sống ở chỗ này!" Mặc Mặc từ trên giường ngồi dậy, khuôn mặt tinh xảo nhỏ nhắn tái nhợt, lần này mắc bệnh, cả người cũng gầy yếu không ít.

"Về nhà?" Lăng Thành sắc mặt hơi trầm xuống ánh mắt quét nhìn nàng một cái, trầm giọng nói: "Ngươi cho rằng Thanh Sơn là nơi muốn tới thì tới , muốn đi thì đi sao? Nếu không phải ta thiếu người đó một ân tình , ngươi nghĩ rằng ta sẽ nhận ngươi làm đồ đệ sao? Muốn về nhà! Có thể, trừ khi ngươi đạt được thành tựu , bằng không cả đời ngươi đều ở lại trên núi này !" Thanh âm vừa dứt, Thanh Lăng phất ống tay áo một cái, xoay người tiêu sái rời đi.

Nghe thấy lời nói của hắn , Mặc Mặc mũi chợt cay cay, nàng muốn về nhà, nàng rất muốn về nhà, nàng vẫn luôn đi theo phụ thân cùng mẫu thân , nhưng mẫu thân nay đã chết, nàng rất đau lòng, nàng rất muốn nhào vào lòng phụ thân khóc lớn, nàng rất nhớ mẫu thân, thật sự rất nhớ mẫu thân...

Bốn phía không người, nàng nhào lên trên giường giấu người vào trong chăn, rốt cuộc nhịn không được mà rớt nước mắt, nàng khóc nức nở, tiếng khóc nho nhỏ mang theo vài phần áp lực, cũng không dám khóc quá lớn để người khác nghe thấy. Ở một nơi hoàn toàn xa lạ , không có người thân bên cạnh , mà còn tuổi quá nhỏ nàng chỉ cảm thấy bất lực cùng bàng hoàng, rất muốn trở lại bên cạnh phụ thân , rất nhớ âm thanh ôn nhu của mẫu thân ...

Bên ngoài nhà tranh , Lăng Thành vận một thân áo xám đứng bên cửa sổ lẳng lặng nhìn, nhìn tiểu oa nhi đang giấu người vào trong chăn nhỏ giọng khóc nức nở, trên khuôn mặt nhìn không ra hắn đang nghĩ cái gì, thật lâu sau khi tiếng khóc đã dần dần dịu đi, nhìn bóng dáng nho nhỏ kia lủi thành một đoàn trong chăn, dừng một chút rồi mới đi vào, nhẹ nhàng kéo thấp cái chăn đang trùm trên đầu nàng xuống thấp một chút, thấy được khuôn mặt tinh xảo nhỏ nhắn đang ngủ say trên khóe mắt còn đọng lại một ít nước mắt chưa khô, thở dài một tiếng.

Tiểu nữ oa này chừng 4 , 5 tuổi , thật sự là còn quá nhỏ, toàn bộ đệ tử Thanh Sơn cũng không có tiểu oa nhi nào nhỏ như vậy, biểu hiện lúc nàng tỉnh lại thật làm cho hắn rất kinh ngạc, một tiểu oa nhi nhỏ như vậy nhưng lại có một sự kiên cường , nhớ tới nàng vừa rồi hỏi mẫu thân của nàng , liền nghĩ tới lời người kia nói tiểu oa nhi này là người sống sót duy nhất trong một trận chém giết , nói vậy, mẫu thân của nàng hẳn là cũng là đã chết, còn nhỏ mà đã trải qua chuyện như vậy, điều này làm cho trong lòng hắn không khỏi sinh ra một chút thương cảm, giúp tiểu oa nhi kéo lại chăn , rồi mới xoay người rời đi.

Thời điểm mặt trời ngả về tây, trên giường , Mặc Mặc bị cơn đói làm cho tỉnh, vuốt vuốt cái bụng đang thầm thì kêu , nàng từ trên giường ngồi dậy, nhìn nhìn ngôi nhà tranh đơn sơ này , cuối cùng ánh mắt dừng chiếc ấm nước nằm trên bàn, xuống giường,hai cái chân nhỏ nhắn đi đến bên cạnh bàn, nhìn cái bàn so với nàng còn muốn cao hơn nữa cái đầu , nàng cố sức đứng ở trên mặt ghế , lúc này mới lấy được cái ấm nước, rót một chén nước lên uống , nước trà mát chảy xuống yết hầu, cả người chợt thấy thoải mái, nhưng là, uống nước cũng không có thể lắp đầy cái bụng đã mấy ngày chưa ăn gì.

Ngay lúc nàng ngẩn người, thì cửa phòng bị đẩy ra, hai tiểu cô nương lớn hơn nàng khoảng hai ba tuổi đi đến, trong tay còn cầm một cái khay, Mặc Mặc nhận ra các nàng, các nàng chính là hai tiểu cô nương hồi sáng .

"Thật đáng ghét, sư phó lại muốn chúng ta đem cơm cho cái người câm điếc này ăn, ta ở nhà lúc nào cũng có người hầu, đến đây không có người hầu hạ cũng thôi đi, giờ lại muốn ta hầu hạ người khác, cái đứa câm điếc bộ dáng chỉ nhìn thoáng qua cũng biết là một người nghèo !" Tử Sa thở phì phì cầm khay thức ăn trong tay đặt thật mạnh lên bàn, hai tay chống nạnh trừng mắt nhìn Mặc Mặc: "Này ! Tiểu câm điếc, thức ăn của ngươi này !"

"Ta không phải tên tiểu câm điếc!" Mặc Mặc lẳng lặng liếc mắt nhìn các nàng một cái, cũng không lập tức đi lấy khay đồ ăn. Mẫu thân vẫn dạy nàng, làm người phải có cốt khí, không thể để người khác bắt nạt, cho dù đánh không lại, cũng không thể để cho người ta dễ dàng bắt nạt mình như vậy.

"A? Thì ra ngươi cũng biết nói! Ta còn tưởng rằng ngươi là người câm điếc đấy!" Tử Cầm cười khanh khách nói, quăng cho Mặc Mặc một ánh mắt đầy khinh miệt, trên người nàng ta chỉ mặc một bộ y phục rách nát, chắc con của một gia đình nghèo nào đó, làm sao có thể so sánh với thân thế của các nàng, sư phó muốn các nàng đưa cơm, thật sự là không sợ nàng ăn nghẹn mà chết sao .

Mặc Mặc lẳng lặng nhìn, cũng không có mở miệng, nàng biết hai người kia không thích nàng, nàng cũng vậy cũng không thích bọn họ. Nhìn các nàng một cái, nàng giơ tay lấy thức ăn đang đặt ở trước mặt mình, bụng rất đói bụng, cũng không thể để các nàng khi dễ được, nhưng cũng không thể bỏ mặc cái bao tử trống không được, phải ăn no nàng mới có khí lực.

Khay thức ăn đặt trên bàn, tỏa ra một cỗ mùi thơm, tuy kém với thức ăn nhà nàng, nhưng cũng có thể lắp đầy bụng, nàng cầm lấy đôi đũa bưng cơm lên, cũng không nhìn hai người kia, vừa ăn vừa nghĩ, nàng thật sự không thể về nhà sao? Phụ thân làm sao bây giờ ? Nếu phụ thân biết mẫu thân đã chết, có thương tâm không? Phụ thân không thấy được nàng, có phải cũng nghĩ nàng đã chết?

"Ngũ sư tỷ, ngươi xem, toàn ăn cơm trắng, xem ra đúng là xuất thân trong một gia đình nghèo rồi." Tử Sa hèn mọn nhìn Mặc Mặc chỉ toàn ăn cơm trắng, đôi mắt to tròn nhìn Mặt Mặt đầy chán ghét.

"Xem quần áo của nàng cũng đủ biết, làm sao có thể so sánh với chúng ta được, chúng ta đi thôi! Đừng cùng đứa ngốc này thân cận quá , cẩn thận bị lây dính mụi vị nghèo đấy." Tử Cầm nói xong, chán ghét nhìn Mặc Mặc đang cúi đầu ăn cơm, kéo Tử Sa ra ngoài, ngay cả chén bát cũng lười giúp nàng dẹp.

Mặc Mặc căn bản không có nghe các nàng đang nói cái gì, trong đầu vẫn nghĩ đến mọi chuyện , nên ngay cả thức ăn cũng quên gắp, cứ cúi đầu vào bát cơm mà ăn, cũng không biết nó có mùi vị gì .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.