Lãnh Đế Cuồng Thê

Chương 46: Nhị ca nhất định đến đúng giờ!




Cả đám Thái tử điện hạ toàn thân cứng ngắc nhìn Hoàng Nguyệt Dung nằm rạp trên mặt đất không dậy nổi, vui sướng vì vừa mới ra khỏi biển lửa lập tức chìm xuống đáy cốc, mấy huynh đệ liếc nhau, đều bị kinh sợ, không phải từ trước đến nay lão Tam đều không đánh nữ nhân sao?

Nhưng một cước này, liền sắp muốn mạng của nữ nhân kia!

Lúc này Thái tử điện hạ chỉ cảm thấy nhức đầu vô cùng, từ Long mạch đi ra ngoài cung điện hoa lệ này trừ bọn họ, dieen~đàn.lê/quysddoon còn có một người Bách Lý gia tộc, một người Cung gia và một người Nạp Lan gia.

Rõ ràng là tới nghênh đón bọn họ đều là người nhà của bảo bối yêu quý đây!

Nạp Lan gia đến không phải người nào khác, chính là mẫu thân của Nạp Lan Lâm, Hoàng Nguyệt Dung nổi danh khắp đế đô là cưng chiều hài tử (con) đến mức không nói đạo lý.

Thân là Thái tử hoàng gia, người phụ trách hoàng thất, chuyện này không ngoài dự tính rơi vào trên người vị Thái tử này.

Nhưng….

Cho dù Lãnh Thiếu Lân lại cố lấy dũng khí, cũng không dám lên tiếng vào lúc đó, nhỡ đâu lão Tam chuyển mục tiêu lên người hắn, vậy hắn không chết cũng mất vài lớp da!

Huống chi, nói như thế nào Nạp Lan Yên cũng là đệ muội (em dâu) của mình, bọn họ tranh đấu với nhau là một chuyện, nhưng dù thế nào cũng không thể để người khác khi dễ.

Lãnh Thiếu Lân cân nhắc kỹ lưỡng, cuối cùng quyết định cúi đầu làm như không thấy, ừ, mặt đất này đúng là rất sạch sẽ.

Vẻ mặt Lãnh Thiếu Kỳ và Bách Lý Phượng Vũ đều sùng bái nhìn bóng dáng của Lãnh Thiếu Diệp, hai mắt phát sáng, quá suất (đẹp trai)!

Lần đầu tiên Cung Vô Khuyết nhìn Lãnh Thiếu Diệp thấy thuận mắt như thế, thu hồi chân đang giả bộ đạp giữa không trung, quét mắt nhìn về phía Hoàng Nguyệt Dung, ánh sáng lạnh trong mắt bắn ra bốn phía.

Nạp Lan Yên đi đến bên người Hoàng Nguyệt Dung, ngồi xổm xuống, cười như không cười nhìn vẻ mặt thống khổ tức giận của nữ nhân trước mắt: “Nữ nhi của ngươi ở đâu, dien.dan/leeequyyy,donnn làm sao ta có thể biết? Không cần ta nói ngươi cũng biết bên trong Long mạch có bao nhiêu nguy hiểm đi?”

Cả người Hoàng Nguyệt Dung đau đớn toát mồ hôi lạnh, mở miệng cũng thấy khó khăn, gian nan nói: “Không phải ngươi, còn có thể là ai, nữ nhi của ta, ta muốn ngươi, đồ tạp…….”

Ba!

Một cái tát vang dội rơi trên mặt nàng ta, đôi mắt hồ của Nạp Lan Yên ác liệt khiếp người, nghiến chặt răng: “Trên người Nạp Lan Yên ta đang chảy dòng máu của Nạp Lan gia, nếu ta là tạp chủng, không phải cả Nạp Lan gia to lớn đều là một ổ tạp chủng?”

“Ngươi! Hít….” Hoàng Nguyệt Dung giận không thể áp chế được, nói to một tiếng lại chạm đến vết thương bên sườn, đau đến mức phải liên tục hít khí lạnh.

Một cước kia của Tam gia ít nhất cũng làm gãy năm sáu cái xương sườn của nàng ta, Hoàng Nguyệt Dung vừa tức giận vừa lo lắng cho nữ nhi của mình, hít sâu một hơi, đè xuống ác độc trong lòng, mặt mũi tràn đầy cầu xin nhìn Nạp Lan Yên: “Cầu ngươi, cứu nữ nhi của ta đi, van ngươi!”

Nạp Lan Lâm là nữ nhân duy nhất của nàng, giờ phút này cho dù quỳ gối xuống nàng cũng phải cứu nữ nhi ra.

Nạp Lan Yên cúi người nói câu gì đó ở bên tai nàng ta, chỉ thấy trên mặt Hoàng Nguyệt Dung lập tức mất hết khí huyết, hai mắt tràn đầy oán độc nhìn Nạp Lan Yên, rồi không chịu nổi liền hôn mê bất tỉnh.

Nạp Lan Yên thản nhiên nhếch môi, đưa tay nắm cổ áo Hoàng Nguyệt Dung, xách bổng người trên tay, chớp mắt nói với Lãnh Thiếu Diệp: “Vương Gia, chư vị, ta đưa nhị thẩm về nhà. Đi trước một bước, cáo từ!”

Lãnh Thiếu Diệp nhíu mày: “Gia đi cùng nàng.”

“Đợi một chút.” Thái tử điện hạ nghe nói vậy vội vàng kiên trì đứng ra nói: “Tam đệ, ngươi phải theo Bản điện hạ về cung gặp phụ hoàng trước.”

Nói xong, chống đỡ hơi lạnh khủng bố mà Lãnh Thiếu Diệp tỏa ra, Thái tử điện hạ nghiêm trang nói rõ với Nạp Lan Yên: “Đệ muội, thân là Vương Phi hoàng thất ta, tất cả mọi chuyện cứ việc mạnh tay mà làm!”

Xảy ra chuyện, cũng có hoàng thất bọn họ chịu trách nhiệm!

Hoàng thất Liệt Diễm nội đấu không ngừng, nhưng còn không đến lượt người ngoài khi dễ đi!

Cung Vô Khuyết và Bách Lý Phượng Vũ liếc nhau, áp chế tâm tư muốn đi theo, diễn/đàn~lê.quý/đôn lấy bản lãnh hiện tại của bọn họ đi theo cũng không giúp được gì, không bằng về nhà rồi dẫn theo cao thủ tới trợ giúp.

Nạp Lan Yên trừng mắt nhìn hai người, một tay vuốt ve bộ long của Hỏa Ly ở trên vai, tặng cho Tam gia một ánh mắt yên tâm.

Tam gia dùng thế sét đánh lôi đình giải quyết xong nội đấu hoàng thất, dù thế nào hắn cũng không thể rớt lại phía sau, không phải sao?

Ở trong ánh mắt hoặc lo lắng hoặc bình tĩnh hoặc sung bái của mọi người, Nạp Lan Yên một tay xách Hoàng Nguyệt Dung đi khỏi đại điện, xoay người cưỡi trên lưng đại hắc ngưu, thong dong đi về phía Nạp Lan phủ.

Cho đến khi bóng dáng Nạp Lan Yên hoàn toàn biến mất ngoài đại điện, Bách Lý Phượng Vũ mới ‘oa’ một tiếng nhào vào ngực Bách Lý Thanh Thư: “Ngũ thúc ~ con rất nhớ thúc! Chúng ta nhanh chóng về nhà, được không?”

Bách Lý Thanh Thư bất đắc dĩ lại sủng nịnh nhìn tiểu Phượng Vũ, vuốt tóc của nàng: “Tiểu quỷ lanh lợi. Ngũ thúc đã biết!” Nói xong, nhìn về phía đám người Thái tử điện hạ, cười nói: “Ta dẫn Phượng Vũ về nhà trước.”

Thái tử điện hạ cười đáp: “Vài ngày nay, tiểu tử kia cũng chịu không ít khổ, Thanh Thư các hạ mang nàng trở về nhìn xem.”

“Đa tạ Thái tử điện hạ quan tâm.” Bách Lý Thanh Thư thản nhiên cười, không thân cận cũng không xa cách, đúng lúc, khẽ gật đầu với Lãnh Thiếu Diệp, ôm Bách Lý Phượng Vũ xoay người đi ra ngoài đại điện.

Suy nghĩ của đứa nhỏ lanh lợi trong ngực hắn, làm sao hắn có thể không biết?

Huống chi, Bách Lý gia tộc cũng không phải người vong ân phụ nghĩa, Nạp Lan Yên có ơn cứu mạng bọn hắn, cho dù không thể trắng trợn hỗ trợ, cũng có thể âm thầm giúp chút sức lực.

Lúc Nhị Khuyết hôn mê đã tiếp thu tất cả trí nhớ của Cung Vô Khuyết, d~đ.leequysddoon nhìn trung niên nữ tử vô cùng uy nghiêm đang đi về phía hắn, không tự chủ rụt cổ lại: “Tam nương.”

Vẻ mặt lạnh như bang của nữ tử xuất hiện chút nhu hòa, tiến lên vỗ vai Nhị Khuyết: “Đi thôi, về nhà.”

Rất nhanh, trên đại điện chỉ còn lại bảy huynh đệ hoàng gia, dưới áp suất thấp của Lãnh Thiếu Diệp, mấy huynh đệ thở cũng không dám thở mạnh, không ngừng nháy mắt với Thái tử điện hạ.

Thái tử điện hạ âm thầm cắn răng, không cần cho rằng lá gan của hắn lớn hơn các ngươi được không nào! Lão Tam đánh hắn cũng vô cùng tàn nhẫn đấy.

Oán thầm thì oán thầm, thân là lão đại, Lãnh Thiếu Lân vẫn phải bất chấp mà xông lên: “Lão Tam, ngươi xem chúng ta có phải hay không….”

Ánh mắt của Lãnh Thiếu Diệp sâu kín đảo qua từng người một, không nhanh không chậm nói: “Bắt đầu từ ngày mai, mỗi ngày đúng giờ Dần, tất cả mọi người có mặt ở sau núi Chiến Vương phủ, theo ta tu luyện.”

Con mẹ nó, gì vậy?!

Nghe thấy vậy, ngay cả Nhị Hoàng tử Lãnh Thiếu Khuynh vốn lạnh nhạt tỉnh táo cũng không giữ nổi bình tĩnh, khóe miệng khẽ co quắp: “Tam đệ, chúng ta ở trong phủ cũng có thể….”

Nhưng mà Nhị Hoàng tử còn chưa nói xong, thấy ánh mắt ngày càng lạnh lẽo của Lãnh Thiếu Diệp, lập tức cứng rắn nuốt lời vào trong bụng, gắt gao nắm bàn tay nhỏ bé của lão Cửu, Nhị Hoàng tử giả bộ lạnh nhạt nói: “Nhị ca nhất định sẽ đến đúng giờ!”

Các huynh đệ lập tức bi phẫn (bi thương + phẫn nộ), bình thường lão Nhị ngươi luôn bình tĩnh lạnh lùng, đến thời khắc mấu chốt như thế nào lại là người đầu tiên hạ vũ khí đầu hàng đây?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.