Lãnh Đế Cuồng Thê

Chương 32: Kiếm vũ mạn thiên!




“Này, đừng chạy!”

Đôi mắt đen của Nạp Lan Yên khẽ nhếch, đạp trên nham thạch mượn lực nhảy lên, hồng y vẽ ra một độ cong xinh đẹp trên không trung, không tới một phút đã đuổi đến bên cạnh đồ vật đang bốc lửa, không chút hoang mang khiêu khích nói: “Huynh đệ, đánh không lại nên bỏ chạy sao? Ngươi còn có chút nguyên tắc nào không vậy?”

Bốc hỏa quái đúng là rất mạnh mẽ, nhưng rõ ràng tốc độ của nó rất miễn cưỡng.

Bốc hỏa quái xoay người trong nháy mắt nâng chân lên chân trước, nó nhất định phải một tát chụp chết người này!

Nạp Lan Yên nhanh chóng né tránh, tay áo chém ra một đạo kình phong nháy mắt liền thổi quét lên một khối nham thạch lớn, ‘ầm’ một tiếng đập về phía bốc hỏa quái: “Chỉ có một chút bản lĩnh đó? Đánh không lại ta!”

Bị nham thạch đập vào đầu, một lần nữa bốc hỏa quái tức giận xông lên não. Nếu nó không đốt người này thành tro, thì sẽ tự vặn đầu mình xuống!

Nạp Lan Yên thấy bốc hỏa quái lại lần nữa bị chọc giận, vui vẻ nhếch miệng, không chút do dự xoay người chạy!

Nàng cũng muốn khí phách đứng lại bên cạnh quan sát một lúc, xem tại sao nàng lại không thể tổn thương một chút xíu nào đến con quái vật này!

Oanh!

Sau lưng đau xót, cả người Nạp Lan Yên bổ nhào về phía trước, bả vai chạm đất, ngã xuống đất.

Vô số từ Fuck You Mom chạy qua trong đầu, một tay Nạp Lan Yên chống đỡ thân mình xoay người né tránh công kích của quái vật, lại mạnh mẽ nhảy lên tiếp tục trốn.

Sau vài lần thất thủ, bốc hỏa quái giận dữ. Nhân loại đáng chết này giống y như con cá trạch trơn trượt, lại còn dám nói nó đánh không lại bỏ chạy? Vẫn còn mặt mũi nói ư?

Nạp Lan Yên chạy vòng quanh nham thạch một vòng, thở hồng hộc gào khóc truyền âm với đại sư tôn nói: “Đại sư tôn, có chiêu thức nào có thể đánh nó từ xa không?”

Nạp Lan Yên quen thuộc nhất là phương thức cận chiến (chiến đấu sát người) cùng bắn súng, nhưng hiện tại ngay cả thân đối phương nàng cũng không tiếp cận được, lại càng không nói đến đấu cái gì đó.

Hôm nay nàng vừa mới học Phán Thần Quyết sơ cấp, trên người không có linh lực cũng dùng không được sáu bảy phần, làm sao có thể đánh người ta đây?

Ầm!

Một quyển Mộc Giản nện xuống đầu. (mộc giản: cuốn sách tạo thành từ thẻ tre ý)

Một tay Nạp Lan Yên tiếp được Mộc Giản, ‘oanh’ một tiếng né tránh không kịp, lại bị đánh ngã như chó ăn phân (nguyên văn tác giả nha), căm giận quay đầu nhìn về phía bốc hỏa quái dựng thẳng ngón giữa, nhảy lên lần nữa bay nhanh tránh ra!

Bốc hỏa quái bị làm tức chết, nhân loại này chẳng những trượt như cá trạch, còn là đánh mãi không chết!

Nó cũng không tin không đánh được!

Trên một đảo nham thạch nhỏ giữa biển lửa vô tận, một hồng y thiếu nữ cả người chật vật đang cố gắng chạy như điên, trên tay cầm một quyển Mộc Giản, mắt không chớp nhìn chằm chằm nội dung trên Mộc Giản, bị đánh ngã liền nhảy lên dựng thẳng ngón tay giữa chửi vài câu, dưới chân càng chạy như bay trốn tránh!

Mà ở phía sau cô gái, một quái vật lớn cả người bốc lửa vụng về tức giận điên cuồng chạy nhanh đuổi theo, ngọn lửa trên người đều sắp bốc lên tận trời rồi, nhưng từ đầu đến cuối vẫn cách cô gái ba mét, làm sao cũng không đuổi kịp!

Ngay cả tên của Mộc Giản Nạp Lan Yên cũng chưa xem, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm chiêu thức ở trang đầu tiên – Kiếm vũ mạn thiên!

Một kiếm quyết, phân thành tám hình vẽ.

Nạp Lan Yên một bên chạy trốn, một bên không quên khiêu khích bốc hỏa quái, mà trong đầu lại nhanh chóng xoay chuyển, lần lượt biểu diễn chiêu thức này.

Cho đến khi trong đầu khẳng định đã tính toán một chiêu này đến hoàn mỹ vô khuyết, Nạp Lan Yên bỗng nhiên quay đầu nhìn bốc hỏa quái đang gắng hết sức đuổi theo mình, trong lòng lại giả bộ đáng thương tội nghiệp nói với đại sư tôn nhà mình: “Đại sư tôn, lại thưởng vũ khí?”

Ầm! Một thanh kiếm nện xuống đầu. Nạp Lan Yên nhe răng che cái ót đỏ bừng, đau đến mức nước mắt đều chảy ra: “Sư tôn, lần sau có thể đổi phương thức đưa ra không?”

Hỗn Độn đại sư tôn tàn khốc trả lời: “Không thể.”

Nạp Lan Yên mím môi, năm ngón tay nắm chặt chuôi kiếm, chỉ cảm thấy một cổ lực lượng mạnh mẽ kiên cường hào hùng như phách sơn liệt nhạc (phá núi), sóng lớn cuồn cuộn, mãnh liệt mênh mông.

“Kiếm tốt!” Đáy mắt Nạp Lan Yên lóe ra một vòng sáng, lửa cháy cuồn cuộn, tay áo tung bay: “Bốc hỏa quái, thử xem một chiêu này của ta!”

“Rống!”

Tức giận, tức giận đến mức muốn xé nát nhân loại chết tiệt trước mặt này!

Bốc hỏa quái khổng lồ khàn giọng gào thét về phía Nạp Lan Yên, lửa cháy bay phấp phới trong cuồng phong.

Nạp Lan Yên ngạo nghễ đứng im, tóc đen tán loạn trên vai đón gió bay lượn, tay phải cầm kiếm, tay trái vẽ ra một kiếm quyết hơi phức tạp, ánh sáng mà vàng theo đầu ngón tay xẹt qua thân kiếm, trong nháy mắt, một cổ lực lượng bá đạo làm trời đất biến sắc phá không mà ra!

Kim quang đầy trời, kinh sợ bốn phương!

Nạp Lan Yên bước từng bước, cổ tay lật chuyển, ngay tại lúc bốc hỏa quái vọt tới phía trước, đột nhiên chém ra một kiếm: “Kiếm vũ mạn thiên!”

Ông!

Kiếm khí vô biên ầm ầm mà ra, lập tức làm cho không khí ngưng kết thành băng, từng đạo kiếm quang bén nhọn hẹp dài như mưa rơi đầy trời, điên cuồng thổi quét về phía bốc hỏa quái.

Một kiếm hạ xuống, biển lửa đột nhiên bốc lên!

Bốc hỏa quái liên tục lùi về phía sau mấy bước, thân hình vụng về mỏi mệt ngăn không được kiếm quang khắp bốn phương tám hướng thổi quét đến, bỗng nhiên một tiếng kêu thê lương thảm thiết vang vọng cả đảo nhỏ, chỉ thấy bốc hỏa quái ‘bịch’ một tiếng ngã xuống đất, ngọn lửa khắp người có xu thế tắt đi.

Nằm rạp trên mặt đất, ồ ồ thở hổn hển, bốc hỏa quái giãy dụa muốn đứng dậy, lại lần nữa ‘bốp’ một tiếng ngã xuống, từng tiếng một kêu thê lương thảm thiết lại khổ bức.

Giờ phút này, Nạp Lan Yên cũng không chịu nổi. Cả người nàng giống như vừa bị hút hết không khí, linh lực vốn tràn đầy trong cơ thể cũng bị hút cạn, quần áo rách tung tóe, tóc cũng bị gió thổi tán loạn, trên mặt cũng dính không ít vết thương.

Nhưng cho dù chật vật như vậy, thân thể của nàng vẫn thẳng tắp như cũ, đứng tại chỗ không dám thả lỏng, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm bốc hỏa quái ngã trên mặt đất, có chút nghi hoặc, một chiêu này đúng là rất lợi hại, nhưng hẳn là cũng không chỉnh bốc hỏa quái đến mức nửa sống nửa chết như vậy chứ?

Nạp Lan Yên biết rõ thực lực hiện tại của nàng. Một chiêu này ngay cả ba phần lực còn không sử dụng đến.

Nạp Lan Yên lấy ra một viên Cố Nguyên đan nuốt vào, đứng tại chỗ không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ có thể không chớp mắt quan sát bốc hỏa quái, nhìn ngọn lửa tắt dần trên người nó, đáy mắt xẹt qua một chút tò mò, quái vật khổng lồ đuổi theo nàng mấy chục vòng này rốt cuộc là cái gì? (lee: ta cũng muốn biết nha *gào thét* tò mò từ đầu đến giờ rồi *khóc rống*)

Chỉ là….

Khi ngọn lửa càng ngày càng ít đi, bốc hỏa quái thế mà cũng càng ngày càng nhỏ lại.

Đợi đến cuối cùng, lúc Nạp Lan Yên nhìn thứ lớn bằng lòng bàn tay nằm trên nham thạch, toàn thân tỏa ra màu đỏ rực xinh đẹp – Hỏa Ly, cả người cũng không được tốt lắm. (hỏa ly là con báo lửa nha)

Bốc hỏa quái đuổi theo nàng hơn ba mươi vòng, làm cho nàng ngã không dưới năm mươi lần, vốn cao lớn so với nàng cũng không khác là bao, thế nhưng lại là một con Hỏa Ly chỉ lớn bằng lòng bàn tay?

Nạp Lan Yên híp mắt, chẳng lẽ tiểu gia hỏa này không phải đi về phía Tiểu Bảo, mà là đi về phía đại phì điểu?

“Hừ….”

Hỏa Ly hữu khí vô lực phun ra một hơi, mở to đôi mắt đỏ sáng trưng tức giận trừng Nạp Lan Yên. Nữ nhân chết tiệt, nữ nhân chết tiệt này!

Nạp Lan Yên nhướng mày, ý vị thâm trường nói: “Báo nhỏ, đầu tiên ngươi muốn thương tổn đồng bạn của ta, sau đó lại muốn đuổi giết ta, thắng làm vua thua làm giặc thôi, ngươi còn dùng ánh mắt tức giận như vậy nhìn ta, thật không tốt, không tốt nha!”

Hỏa Ly cắn răng, trong đôi mắt đỏ xinh đẹp tràn đầy tức giận, nếu không phải bị nữ nhân này quấy rối, nó liền….

Chuyện này không thành cũng thôi đi, lại còn bị nữ nhân này đùa bỡn mấy lượt, bây giờ vết thương cũ lại tái phát, nhất định nó sẽ không đội trời chung với nữ nhân này, không đội trời chung!

Nạp Lan Yên nhìn đôi mắt tràn ngập linh tính, yên lặng nhìn nham thạch dưới chân. Vận khí của nàng nhất định là vô cùng tốt. Huyền Linh thú khó tìm thấy trong truyền thuyết, nàng đã gặp ba con rồi.

Oanh!

Một tiếng nổ đột nhiên vang lên, trên không trung bỗng nhiên có mây đen cuồn cuộn ở giữa đảo nhỏ, từng tia chớp lớn bằng miệng chén giống như cự long cưỡi mây đạp gió, từng trận sấm vang, cuồng phong dấy lên.

Trong phút chốc, trời đất biến sắc.

Vẻ mặt Nạp Lan Yên biến đổi, vận khởi linh lực vừa mới khôi phục một chút bay nhanh lao về phía giữa đảo!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.