Lãnh Đế Cuồng Thê

Chương 10: Ngươi nói ngươi có chỗ nào không ngu?




Bách Lý Phượng Vũ vung roi da nhỏ vui vẻ nhìn Nạp Lan Yên, chớp mắt to ngập nước, nàng chính là cảm thấy rất yêu thích nên ngay cả tên cũng chưa biết đã muốn kết bằng hữu.

Vừa cường đại, vừa có khí thế!

Đối mặt với Bối Long hung mãnh kia, một tiếng ‘Còn chưa cút’ thật là suất (soái) biết bao!

Mắt Bách Lý Phượng Vũ lóe ra tia sáng, bằng hữu, nhất định phải đến Bách Lý gia tộc tìm nàng đó.

Nạp Lan Yên mỉm cười, gật đầu đồng ý: “Được!”

Bách Lý Phượng Vũ mừng rỡ cười không thấy mắt, kiêu ngạo nhìn bộ dáng giống như gà mái đánh thua ngã lộn nhào của Nạp Lan Lâm. Nàng giương cằm nhỏ dương dương tự đắc, vung roi, xoay người chạy nhanh ra khỏi núi.

Bách Lý Thanh Thư buồn cười nhìn bóng dáng Phượng Vũ, chắp tay với Nạp Lan Yên: “Bách Lý gia tộc tùy thời (bất cứ lqđ lúc nào) đợi tiền bối đến.”

Nạp Lan Yên thản nhiên lên tiếng, ánh mắt lại lướt qua Nạp Lan Bằng cùng Nạp Lan Lâm đứng bên cạnh hắn, nhìn ánh mắt bọn họ lộ ra kinh hoảng, trong lòng cười nhạo, cũng không nói một lời, xoay người chậm rãi bước vào trong sơn mạch, lưu lại cho mọi người một bóng dáng bí hiểm.

Mãi đến khi bóng dáng Nạp Lan Yên biến mất trong tầm mắt mọi người, Bách Lý Thanh Thư lqđ mới miễn cưỡng nhìn thoáng qua Nạp Lan Bằng: “Chúc mừng vận khí của tiểu bổi Nạp Lan gia tộc tốt như vậy, tại hạ đi trước một bước, tạm biệt.”

Nói xong, Bách Lý Thanh Thư vung tay áo rời đi, dẫn người của Bách Lý gia tộc nhanh chóng đuổi theo Bách Lý Phượng Vũ.

Nạp Lan Bằng ở phía sau tức giận trở tay đánh một chưởng lên mặt Nạp Lan Lâm, giọng điệu ác liệt mắng: “Thành sự không có bại sự có thừa, còn không cút về gia tộc ngay cho ta!”

“Nạp Lan Bằng, ngươi dựa vào cái gì mà đánh ta? “ Nạp Lan Lâm bị đánh một bạt tai hoàn toàn tỉnh táo lại, ôm khuôn mặt sưng đỏ, phẫn hận trừng mắt nhìn Nạp Lan Bằng, vừa ủy khuất vừa tức giận chạy ra khỏi sơn mạch.

Nạp Lan Bằng lạnh lùng nhìn bóng dáng Nạp Lan Lâm chạy ra ngoài sơn mạch, nhổ một ngụm trên mặt đất: “Cái gì vậy!”

“Nhìn một chút, nhìn xem cái gì vậy?” Nạp Lan Bằng xoay người nhìn một đám người sau lưng, hùng hung hổ hổ nói: “Còn không mau cút về gia tộc, còn ở chỗ này mất mặt xấu hổ sao?”

“Đúng, thật xin lỗi!” Nạp Lan Song đỏ mắt, sau khi nói xin lỗi liền vội vàng kêu gọi mọi người rời khỏi sơn mạch.

Sau khi tất cả mọi người rời khỏi sơn mạch, Nạp Lan Yên đi ra từ phía sau một cây đại thụ, ánh mắt phức tạp nhìn đám người đã đi xa, vuốt mi tâm: “Làm sao Nạp Lan gia tộc lại không có chút hòa hợp nào?”

Trong trí nhớ của nàng, thế hệ trẻ tuổi đồng lứa (cũng tuổi), không phải lqđ kiêu ngạo ương ngạch, chính là yếu đuối bệnh ưởng. Lão gia tử quản lý Nạp Lan gia tộc như vậy đúng là không dễ dàng.

Thương hiện thân nói: “Thật ra thì vẫn có mấy việc hòa hợp.”

Nạp Lan Yên liếc mắt: “Đều hận ta sao lại không chết sớm một chút.”

Thương: “….”

Ngoài lão gia tử ra, tất cả mọi người trong tộc đều nghĩ như vậy.

Nạp Lan Yên lắc đầu, bước vào trong sơn mạch. Không cần quan tâm bọn họ, việc quan trọng bây giờ là nhanh chóng gia tang thực lực. (chị cuồng thực lực, à, còn tiền nữa chứ :v)

Bất quá nghĩ đến vừa mới quen tiểu loli, tâm tình đang xấu của Nạp Lan Yên trở nên tốt hơn, mắt cong cong, khóe môi tràn ra tươi cười. Đại mã kim đao (ngựa lớn) xông thẳng vào chỗ sâu bên trong sơn mạch, trước khi trở về đế đô ít nhất phải đả thông ba nhánh linh mạch.

Hệ thống tu luyện của thế giới này lqddd, Nạp lan Yên đã hỏi Thương.

Để chĩnh thức trở thành Linh tu sĩ, trước hết phải lần lượt đả thông chín nhánh linh mạch trong cơ thể, sau đó dung hợp chín nhánh lại, lúc ngưng kết thành đan, mới chính thức bước trên con đường Linh tu (tu luyện linh lực á)!

Lúc trước, Nạp Lan Yên uống máu của Tiểu Bảo, sau lại kí khế ước, hai thứ kết hợp có thể nói là hoàn mỹ. Chín nhánh linh mạch trong cơ thể đã dần thành hình, từ lúc xuyên qua đến nay, bây giờ, Nạp Lan Yên mới chính thức bước lên con đường cường giả thuộc về mình.

Mặt trời dần ngả về tây, tay áo tung bay.

Chẳng mấy chốc, đã mười ngày qua đi.

Oanh!

Dưới ánh mặt trời chói chang, đột nhiên một trận tiếng nổ mạnh mẽ kịch liệt vang vọng khắp núi rừng, khói trắng hợp lại giống như cây nấm bốc lên trời.

“Phốc… khụ… khụ….” Một cánh tay vô cùng bẩn khó khăn phủi bụi cỏ. Nạp Lan Yên chật vật đứng lên từ trên mặt đất, tóc tai rối bù, mặt mày đen như mực, nhìn qua chỗ tập trung khói đặc, khóc không ra nước mắt, ngửa mặt lên trời kêu thảm: “Cái đệch, thành quả một ngày một đêm vất vả của lão tử….”

Bộ dáng thê thảm của Nạp Lan Yên quả thực làm cho người ta không đành lòng nhìn thẳng. Thương sờ mũi, mắt nhìn lên bầu trời, hôm nay thời tiết thật đẹp! (ặc, chịu anh luôn)

Nạp Lan Yên lau mặt, tràn đầy đau khổ đi đến cạnh đống phế tích trước mặt ngồi xổm xuống: “Sư tôn, đây là ta làm sai chỗ nào?”

“Đần! Ngu xuẩn! Đầu gỗ!” Giọng nói không chút lưu tình của Hỗn Độn lão đại vang lên trong đầu Nạp Lan Yên.

Trên trán Nạp Lan Yên bật ra một chữ tỉnh (井) màu đỏ chót.

Hỗn Độn lão đại cười lạnh nói: “Ba ngày cũng không luyện chế ra Cố Nguyên Đan cơ bản nhất, không phải ngu xuẩn thì là cái gì? Lại xem lại một lần nữa phương pháp của bổn tọa, tự mình suy nghĩ xem sai ở đâu. Không luyện chế được Cố Nguyên Đan, không được rời núi!”

Đối với tính tình nóng nảy của Hỗn Độn lão đại, mấy ngày nay Nạp Lan Yên đã hoàn toàn lĩnh giáo.

Ba ngày trước, nàng thật vất vả mới đả thông nhánh linh mạch thứ nhất, lúc chuẩn bị thừa thắng xông lên đả thông nhánh linh mạch thứ hai, thì bị một cái đỉnh đập vào đầu, đau đến mức nàng che cái ót nhe răng nhếch miệng, không đợi nàng oán giận, lqđ đã nghe Hỗn Độn lão đại nói: “Bên trong đỉnh có phương thuốc cùng dược liệu điều chế Cố Nguyên Đan, tự mình xem kỹ, không luyện ra đan dược thì không được tu luyện.”

Tiếng nói kia, giọng điệu kia, quả thật là vừa bá đạo vừa ngang ngược! (lee: *gật* ta cũng thấy vậy nha, cơ mà ta thích, hắc hắc.)

Sau đó, Nạp Lan Yên luyện ba lần bị nổ bay ba lượt!

Nhớ đến ba lần đau khổ, Nạp Lan Yên hít mũi, trong mắt dần bốc lên một ngọn lửa, nàng cũng không tin nàng không làm được!

Vén ống tay áo lên, cầm đỉnh, lần lượt đặt các dược liệu cần thiết đã rửa sạch lên tay, nhặt củi, nhóm lửa, làm nóng, khống chế độ nóng.

Mỗi một bước Nạp Lan Yên làm thật cẩn thận, tỉ mỉ cầm dược liệu được phân chia theo đơn thuốc bỏ vào đỉnh, từng giai đoạn đều khống chế thời cơ tốt nhất!

Làm xong tất cả các bước, đậy nắp đỉnh, tay Nạp Lan Yên cầm quạt nhẹ nhàng quạt lửa, cẩn thận khống chế độ cháy.

Nhưng mà, không đến ba canh giờ, lại nổ tung.

Nạp Lan Yên mặt đầy tro ngồi xổm trên mặt đất, cả người tỏa hơi lạnh, tóc nhanh chóng dựng ngược lên. (cảnh này thật buồn cười)

Tiểu Bảo nằm ở xa, lo lắng nhìn chủ nhân nhà mình. Nó không biết chủ nhân đang làm cái gì, nhưng thấy chủ nhân một này lại một ngày chơi nổ tung.

Thương xoa trán đầy mô hôi lạnh, yên lặng nhìn trời.

Một phút đồng hồ sau.

Nạp Lan Yên đưa tay lau mặt, khẽ cắn môi, nhắm mắt hít sâu một hơi, khi mở ra đã khôi phục tỉnh táo, tiếp tục bắt đầu lại.

Đêm khuya yên tĩnh, lại là một trận tiếng nổ vang lên.

Nạp Lan Yên cho rằng mình sẽ lại bị nổ bay, lại không nghĩ cái đỉnh đột nhiên bay lên không trung, xoay tròn.

Nạp Lan Yên che kín đôi mắt đầy tơ máu ngây ngốc nhìn một màn này, cứng ngắc quay đầu, nắm chặt ống tay áo của Thương, ngón tay đều run rẩy: “Chuyện này, không phải ta làm mơ chứ?”

Thương cũng khiếp sợ, hồi phục lại tinh thần trong nháy mắt, bình tĩnh nhìn Nạp Lan Yên, giọng nói bình tĩnh mà kiên định: “Không phải nằm mơ, tiểu tiểu thư, ngươi thành công rồi.”

Thành công? (ôi, gian nan thật đó, nhưng mà ta thấy vậy mí đúng làm gì có ai thiên tài tới mức cái gì cũng làm dễ dàng.)

Nạp Lan Yên ngơ ngác nhìn đỉnh đang chậm rãi chuyển động trên không trung, ngơ ngác đi lên phía trước lấy đỉnh đặt trên mặt đất, lúc tay ấn lên nắp đỉnh, tim dường như ngừng đập.

Lúc này, cái nắp nặng tựa ngàn cân, nhìn từng viên đan dược ngưng tụ thành hình tròn ở bên trong, chớp mắt, lại chớp mắt, xác định mình đúng là nhìn thấy đan dược, Nạp Lan Yên nhanh chóng nhảy lên một cái, hung hăng đấm không khí, kích động vạn phần: “Thành công!”

Thất bại mấy lần, bị nổ bay mấy lần, bị mắng mấy lần, lúc này thành công, loại tâm tình này…. Quả thật không thể diễn tả bằng lời!

Nạp Lan Yên phát tiết hết cảm xúc trong lòng, hít cái mũi cay cay, cầm mấy viên đan dược đếm đi đếm lại như bảo bối, quay đầu nói với Thương: “Thương. Mười viên.”

Giọng nói của Nạp Lan Yên coi như bình tĩnh, thế nhưng đôi mắt, khóe môi, khắp nơi đều lộ ra tươi cười dương dương tự đắc, giống như đứa trẻ lấy được bảo bối mình thích, muốn khoe với bạn bè của mình.

Thương không trả lời, nhưng khóe miệng cũng nhẹ nhàng gợi lên một độ cong.

Tiểu Bảo có thể cảm giác được chủ nhân cao hứng, đầu dựa vào ngực mềm mại của chủ nhân, cọ cọ.

Nạp Lan Yên thưởng cho Tiểu Bảo một viên Cố Nguyên Đan: “Hôm nay cao hứng, thưởng cho ngươi.”

Lưỡi Tiểu bảo cuốn lấy đan dược, nuốt Cố Nguyên Đan vào bụng, gần như trong nháy mắt liền lớn lên một vòng.

Nạp Lan Yên trợn mắt há hốc miệng: “Sư…. Sư tôn?”

“Ngạc nhiên?” Hỗn Độn vẫn rất khinh thường, nhưng giọng nói vẫn tốt hơn một chút: “Phương pháp luyện đan bổn tọa đưa cho ngươi, tự nhiên là tốt nhất.”

Nạp Lan Yên trầm mặc một lúc, nói: “Sư tôn, cám ơn người.”

Tuy rằng đại sư tôn nói lời hung ác, nhưng thật là muốn tốt cho nàng, nàng có thể cảm nhận được.

“Dài dòng.” Giọng nói của Hỗn Độn có chút mất tự nhiên. “Ngươi ít kiêu ngạo cho bổn tọa. Năm đó, lần đầu tiên bổn tọa luyện Cố Nguyên Đan chỉ cần một phút đồng hồ, thân là đệ tử của bổn tọa, ngươi nói ngươi có chỗ nào không ngu?”

“….” Nạp Lan Yên đối với chuyện này chỉ cười hắc hắc. Bị mắng nhiều, cũng thành thói quen. Dù sao mắng đi mắng lại, đại sư tôn nhà mình cũng chỉ nói ba từ đần, ngu xuẩn, đầu gỗ. (chết cười)

Ngược lại là Hỗn Độn lão đại nhìn đệ tử mình cười đến ngu ngốc lại suýt nữa giơ chân.

Nạp Lan Yên sờ mũi, đưa một viên cho Thương: “Nuốt vào, ta cùng Tiểu Bảo sẽ hộ pháp (bảo vệ) cho ngươi.

Thương ngẩn người, sau một lúc mới nhận lấy Cố Nguyên Đan, cho vào miệng, nuốt xuống, khoanh chân ngồi một bên.

Mà Nạp Lan Yên ngồi một bên, nhìn Cố Nguyên Đan trong tay, đại não nhanh chóng chuyển động.

Cố Nguyên Đan, có chút giống với Trúc Cơ Đan nàng từng xem trong một quyển tiểu thuyết tu tiên. Người tu luyện chỉ cần ăn vào sẽ củng cố linh lực, tốc độ tấn chức nhanh hơn, lúc tiến giai dùng đan sẽ có hiểu quả làm chơi ăn thật; mà người bình thường dùng, sẽ có tác dụng làm cho thân thể cường tráng, kéo dài tuổi thọ.

Con ngươi đen nhánh của Nạp Lan Yên đảo một vòng, trong nội tâm liền có tính toán, tâm tình thật tốt đưa tay vỗ đầu xà lớn bên cạnh: “Tiểu Bảo, chờ Thương hấp thu hết dược lực, chúng ta trở về đế đô.”

Chủ nhân cao hứng, Tiểu Bảo cũng cao hứng, thè lưỡi rắn, cái đuôi quấn quanh chủ nhân.

Thời gian nhoáng một cái, đã gần một tháng.

Nạp Lan Yên sờ đầu của Tiểu Bảo, ánh mắt nhìn về phía đông xa xa, khóe mội giương lên một độ cong kinh diễm. Lãnh Tam gia, đã lâu không gặp, thật sự là nhớ….

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.