Vừa nhìn thấy Lưu Minh Lý, Bì Nhị không tự chủ được sờ ngực, chẳng lẽ là tới đòi tiền? Suy nghĩ này lướt qua đầu, không khỏi có chút không được tự nhiên. Nhưng ngẫm lại cũng không giống. Lần trước Lưu Minh Lý phân phó vài câu, đưa mình cái phong bì liền đi. Phong bì khá dày, mở ra xem thì có hai nghìn nguyên trong đó!
Hai nghìn nguyên là số tiền không nhỏ đối với cậu ta. Phải mất năm tháng vất vả làm việc mới kiếm được. Nhưng lại nhẹ nhàng có được như vậy. Mẹ Bì Nhị thấy vậy liền bảo cậu ta trả lại tiền. Bà ta chỉ sợ con trai bị người khác lừa bịp. Không thân cũng chẳng quen, người ta tự nhiên cho nhiều tiền như vậy làm gì?
Bì Nhị trả nợ Lâm Dật Phi coi như là đúng hẹn. Chỉ là tìm không thấy Lưu Minh Lý, số tiền đó vẫn để ở trong túi quần. Mẹ cậu ta dù đã xuất viện, nhưng vẫn cần phải mua đồ ăn uống. Cậu ta định tìm cơ hội trả khác trả lại nhân tình này.
Lưu Minh Lý đi tới trước mặt Bì Nhị, nhìn thoáng qua Lâm Dật Phi ngồi bên cạnh bếp lò, trong ánh mắt có chút kinh ngạc. Khả năng là không ngờ Lâm Dật Phi lại làm những việc như vậy: – Hôm nay tôi tới bệnh viện thăm hai người thì y tá nói hai người đã xuất viện rồi. Vì sao vậy? Thanh âm không có ý trách cứ, chỉ là khó hiểu.
– Mẹ của tôi nhất quyết phải đi, bà ấy nói rằng Bì Nhị nói nửa ngày, cũng không nói rõ ràng.
Lưu Minh Lý hiểu một chút, thở dài: – Mẹ cậu suy nghĩ quá nhiều rồi. Quay đầu nhìn Lâm Dật Phi: – Thật không ngờ lại gặp cậu ở đây. Ông chủ của tôi gửi lời cảm ơn tới cậu.
– Cảm ơn? Lâm Dật Phi nhìn qua bếp lò, nhiệt độ từ cái bếp hun nóng khiến khuôn mặt người thiếu niên có chút chập chờn: – Anh có thể nói lại cho ông ấy, không cần cảm ơn tôi, tôi chỉ làm những việc mình nên làm mà thôi.
Lưu Minh Lý cười, lắc đầu: – Đúng rồi, Bì Nhị, hai mẹ con cậu ở chỗ nào. Nghe bác sĩ nói, bà ấy mới phẫu thuật, cần phải tĩnh dưỡng ở nơi có hoàn cảnh tốt. Ngước mắt nhìn cái lều, nhíu mày, nơi này rõ ràng không phải là nơi để tĩnh dưỡng.
Bì Nhị chỉ có thể cười khổ: – Vâng, mấy ngày nữa tôi sẽ tìm một nơi tốt hơn.
– Chỗ công trường cậu làm còn hoạt động không? Lưu Minh Lý lơ đãng hỏi.
– Không biết, nhưng tiền công còn chưa trả. Bì Nhị lắc đầu: – Mấy ngày nay đều không thấy mặt đốc công. Thanh âm giảm thấp xuống: – Người này rất không biết giữ lời, luôn khất nợ tiền công. Tôi và mấy người bạn sau khi đòi được tiền lương thì sẽ chuyển sang chỗ khác.
– Vậy không bằng tới tập đoàn Bách Lý làm. Lưu Minh Lý cười nói: – Tòa nhà Băng Tuyết sắp được khởi công. Không ít xí nghiệp đang đấu thấu. Công trình này ít nhất phải một năm mới hoàn thành. Cậu và mấy người bạn có thể tới đó vừa làm vừa học tập.
– Cái gì? Bì Nhị quả thực không dám tin vào tai mình: – Lưu tiên sinh, anh vừa nói tôi có thể tới tập đoàn Bách Lý làm việc? Trong lòng có chút nghi ngờ, chẳng lẽ người này lôi mình ra làm trò đùa.
– Đúng vậy. Lưu Minh Lý thản nhiên nói, lấy ra một tấm danh thiếp đưa cho Bì Nhị: – Cậu có biết chi nhánh của tập đoàn Bách Lý ở thành phố Giang Nguyên không?
– Biết, có phải là ở tòa nhà Hoa Thành, tòa nhà đó có cái biển rất lớn. Bì Nhị nhận lấy danh thiếp, trong lòng có chút hưng phấn.
– Vậy là tốt rồi. Nếu như cậu có rảnh, thì cầm danh thiếp này của tôi tới phòng tiếp tân, nói là do tôi giao phó. Bảo nhân viên ở đó tạm thời bố trí công việc cho cậu. À, bao gồm cả chỗ ở cho cậu nữa.
– Rất rảnh, rất rảnh, hiện tại tôi rất rảnh. Bì Nhị hưng phấn nói, hận không thể lập tức nhờ Lưu Minh Lý dẫn mình tới đó. Chỉ có điều cậu ta tự mình hiểu lấy. Biết rằng Lưu Minh Lý tới đây, một nửa là nể mặt Lâm Dật Phi, một nửa là tìm Lâm Dật Phi có chuyện.
Lưu Minh Lý không nói gì thêm, ngồi xổm xuống, nhìn người thiếu niên nói: – Tôi biết cậu là người rất có tính cách.
Lâm Dật Phi thản nhiên hỏi: – Vậy thì sao?
– Hôm nay tôi muốn nói ra suy nghĩ của tôi, chứ không phải là của ông chủ. Lưu Minh Lý chậm rãi nói.
Lâm Dật Phi giương lông mày, trong mắt có ý hỏi thăm.
– Tôi thực sự hy vọng cậu nghĩ lại những lời mà cậu và ông chủ nói ngày hôm qua. Lưu Minh Lý ngóng nhìn người thiếu niên: – Không phải cậu rất thich giúp đỡ người khác đó sao?
Lâm Dật Phi mỉm cười: – Xắc thuốc Đông y, lửa to lửa nhỏ rất quan trọng, thứ tự bỏ thuốc vào cũng quan trọng không kém.
Lưu Minh Lý khẽ giật mình, nhìn làn khói bốc lên, như có điều suy nghĩ.
– Nếu bỏ sai thứ tự, hoặc là nhầm độ lửa, lúc cần lửa nhỏ lại để lửa to, thì thuốc xắc ra sẽ không còn công hiệu trị bệnh. Nói không chừng ngược lại còn muốn ảnh hưởng tới tính mạng của bệnh nhân. Lâm Dật Phi mở nắp nồi, lại bỏ vào hai vị thuốc Đông y.
Lưu Minh Lý hơi giật mình. Cái nồi này đun lâu như vậy, nắp nồi chắc là rất nóng, vậy mà người thiếu niên vẫn cầm nắp nồi điềm nhiên như không. Chẳng lẽ đôi tay của hắn làm bằng sắt?
Bỏ cái quạt xuống, điều chỉnh mức lửa, Lâm Dật Phi thở dài nói: – Cần phải đun thêm nửa tiếng nữa. Nếu đun quá giờ hoặc là thiếu giờ, dược tính sẽ thay đổi.
Lưu Minh Lý như có điều suy nghĩ, rốt cuộc hiểu ra ý của người thiếu niên.
– Anh phải biết rằng, người đàn bà khéo cũng khó thổi cơm khi không có gạo. Lâm Dật Phi thản nhiên nói: – Dù tay nghề của lang trung có cao, nếu như ngay cả thuốc đều không phân biệt được, lang trung như vậy, cũng không cần làm.
Hai mắt Lưu Minh Lý tỏa sáng, khóe miệng lộ ra vui vẻ: – Không phải là không biết dùng thuốc, mà là người bệnh không muốn dùng thuốc, cậu có biện pháp gì?
Lâm Dật Phi cũng cười nói: – Thời gian và hỏa hầu, thiếu một thứ cũng không được.
Lưu Minh Lý chậm rãi ngồi xuống, cũng không quan tâm mặt đất bẩn hay không bẩn, từng chữ nói:
– Chúng tôi có thể đợi, dù thuốc này có cứu được người hay không.
Lâm Dật Phi cười, không nói nữa.
Bì Nhị đầu đầy sương mù, chỉ ch rằng bọn họ đang đàm luận thuốc Đông y để chữa bệnh cho mẹ của mình, liền cười ngây ngô, cũng ngồi bệt xuống. Quần của cậu ta còn bẩn hơn mặt đất, cũng không cần cố kỵ. Chỉ là trong lòng đang tính toán, rèn sắt kho còn nóng, ngay ngày mai phải tới tòa nhà Hoa Thành hỏi một chút. Mặc kệ tiền lương cao hay thấp, miễn là có một công việc ổn định là tốt rồi. Hơn nữa Lưu tiên sinh còn bao ở. Mà chỗ ở đó chắc tốt hơn nơi này gấp nhiều lần.
Chỉ có điều công tác còn chưa tới tay, Bì Nhị vẫn có chút hốt hoảng, trong lòng không yên.
Nhìn động tác thuần thục của Lâm Dật Phi, Lưu Minh Lý nhịn không được hỏi: – Cậu hiểu về y thuật à? Tôi nhớ hình như cậu học khoa báo chí thì phải?
Lâm Dật Phi cười: – Anh biết theo dõi và võ công, tuy nhiên tôi nhớ nghề nghiệp của anh hình như là một người lái xe?
Lưu Minh Lý mỉm cười: – Ông chủ nói không sai, cậu quả nhiên là một người thú vị.
Thiếu niên chỉ nhìn cái bếp lửa, chậm rãi nói: – Có lẽ, đôi khi thú vị, cũng chỉ là một loại bất đắc dĩ.
Lưu Minh Lý khẽ giật mình, nhấm nuốt hàm ý của người thiếu niên. Sau nửa ngày không nói gì, xung quanh trở nên yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng Lách tách của bếp lò.
– Đã xong. Lâm Dật Phi vươn người đứng dậy, bê cái nồi, nhìn Bì Nhị nói: – Có chén hay bát không không?
– Có bát ăn cơm. Bì Nhị cuống quít tìm bát. Thần kỳ là cái bát rất sạch sẽ, hơn phân nửa là công lao của mẹ cậu ta. Nếu chỉ một mình Bì Nhị ăn cơm, cái bát này lấy đâu sạch sẽ như vậy.
Lâm Dật Phi đổ thuốc vào trong cái bát, xoay người đi vào trong lều. Nhìn hắn đi vào, Lưu Minh Lý chợt hỏi: – Bì Nhị, Lâm Dật Phi thực sự không có quan hệ họ hàng gì với cậu?
Bì Nhị đỏ mặt: – Anh hỏi vậy là có ý gì? Chẳng lẽ anh hoài nghi chúng tôi diễn trò lừa anh? Anh hoài nghi tôi, tôi không quan tâm, nhưng sao có thể hoài nghi anh Lâm được?
Lưu Minh Lý cuống quít nói: – Cậu hiểu lầm rồi, tôi không hề có ý gì khác. Chỉ là ở thời nay, gặp được người như vậy đúng là hiếm có.
Bì Nhị còn định nói thêm, đột nhiên nghĩ tới mình còn cần trông cậy vào Lưu Minh Lý, lời nói liền uyển chuyển: – Lưu tiên sinh, thực sự là trước kia tôi chưa từng gặp anh Lâm. Nhưng anh ấy là người tốt. Chẳng những kiếm tiền giúp mẹ của tôi, hôm nay còn tới tận nhà thăm hỏi. Chúng tôi không phải người thân cũng chẳng phải người quen, nhưng anh ấy chưa bao giờ thúc dục tôi trả tiền. Càng là như vậy, chúng tôi càng cảm thấy áy náy.
Lưu Minh Lý có chút cảm động. Anh chàng này tuy bộc trực, mặc dù sống ở tầng dưới chót, nhưng sự chất phát của cậu ta làm cho người khác phải đồng tình. Đang định nói gì đó, thì Lâm Dật Phi đã đi ra: – Bì Nhị, bác đã uống hết thuốc rồi, hiện tại cần nghỉ ngơi. Buổi tối có khả năng bụng sẽ hơi đau, nhưng không cần phải lo lắng.
Bì Nhị cảm động tới rối tinh rối mù: – Anh Lâm, ở lại đây ăn cơm luôn.
Lâm Dật Phi lắc đâu, lấy mười nghìn nguyên trong túi ra: – Mua thức ăn bồi bổ cho mẹ câu. Bà ấy bị bệnh, một phần vì vất vả, phần kia là vì ăn uống. Hắn không đành lòng nói do dinh dưỡng không đủ, Bì Nhị cũng rất gầy, gần như xương bọc da.
Bì Nhị nhất định không chịu: – Anh Lâm, lần trước Lưu tiên sinh đã đưa tôi hai nghìn rồi. Số tiền đó coi như là nhiều, còn tiền của anh là tôi mượn, đằng nào cũng phải trả.
Lâm Dật Phi không từ chối được, đành phải bỏ lại vào trong ngực: – Vậy thì ngày mai tôi lại tới. Bì Nhị cũng không lưu lại, mời ăn cơm chỉ là lời khách khí, huống chi hiện tại cậu ta cũng không còn tâm tư.