Lãng Tử Phụ Tình

Chương 13




"Em... không nên tin lời hắn, vừa rồi bọn anh.... hắn ta đang gạt em, hắn...." Ngôn ĐÔng Huân nheo hai mắt, nôn nóng.

Quý DỤc Hàn đứng tại chỗ, lẳng lặng nhìn Diệp Ý Thiến.

"Chính Tôi nghe anh nói là đúng. Tôi cũng nghe được trước đó anh nói gì, tôi đã quyết định muốn hủy bỏ hôn ước"

Cô hít sâu một hơi, ánh mắt cuối cùng cũng quét qua DỤc Hàn, tuy rằng đó chỉ là liếc qua mà thôi, nhưng lại thay cho thiên ngôn vạn ngữ. "Em muốn làm Bác Hạ đau khổ ư, em không thực hiện ý nguyện của ông ấy, em không sợ ông ý khó chịu đựng được sao?"

Khóe miệng Ngôn Đông Huân run rẩy, không ngờ Ý Thiến có thể nói ra như thế.

"Nguyện vọng lớn nhất của cha tôi là muốn tôi được hạnh phúc, vui vẻ". Cô rưng rưng. "Tôi thật khờ, không nhìn ra được nguyện vọng chân chính của ông ấy, cứ nghĩ nguyện lấy anh thì ông ấy sẽ vui"

"Ông ấy rất vui mà, tuy rằng không tham gia hôn lễ của chúng ta, nhưng bác sĩ nói ông ấy đã có tiến triển, có thể mổ được rồi!" Ngôn ĐÔng Huân nhanh nhẹn nói.

"Buổi sáng hôm nay ông ấy hỏi tôi, vì sao trên gương mặt không có vẻ hạnh phúc của cô dâu mới, lúc đó tôi rất muốn cười cho ông ấy xem, nhưng tôi không làm được, tôi không thể nhìn gương mặt thân thiết ấy mà nói dối được" Âm thanh của Diệp Ý Thiến tràn đầy đau khổ "Tôi nói thật với ông ấy, người tôi yêu thật lòng đã trở lại, anh ấy muốn cưới tôi, muốn bên tôi... mà tôi..."

CÔ nhìn thẳng anh "Tin tưởng anh ấy"

Quý Dục Hàn cảm động, nhưng anh không đến bên cạnh cô, vẫn đứng tại chỗ cảnh giác nhìn Ngôn ĐÔng Huân

"Nên tôi tới đây để hủy bỏ hôn ước: Cha tôi nói, nguyện vọng lớn nhất của ông ấy không phải là chỗ dựa cho tôi, mà là tôi có thể vui vẻ hạnh phúc. Nếu tôi hạnh phúc, ông ấy cũng thế... Nên...." Diệp Ý Thiến đến gần ĐÔng Huân "Tôi với anh hủy bỏ hôn ước đi, tôi không yêu anh, không thể lấy anh được. Đó là vì hạnh phúc của anh, anh không thể lấy một cô gái không thương anh"

"Hai cha con các người là cùng một dạng" Ngôn Đông Huân lạnh lùng nhìn cô. "Ích kỉ lại tham lam! Bây giờ hủy bỏ hôn ước, nói như vậy cũng được sao? Bây giờ cô mới biết cô không thương tôi ư? Có nghĩ đến cảm nhận của tôi không?"

"Thật xin lỗi! Thật xin lỗi!" Cô cúi đầu thật sâu, nước mắt đảo quan tròng mắt "Tất cả đều do tôi sai, nếu anh muốn trả thù, tôi sẽ cam tâm nhận. Hơn nữa anh cũng không yêu tôi, chúng ta kết hôn thì chỉ có bi kịch mà thôi... Tôi, tôi thật sự xin lỗi, thật sự...." CÔ cúi thấpđầu xin lỗi, nước mắt rơi xuống.

"Nhìn xem, thế này không hủy bò hôn ước thì không được rồi" Ngôn ĐÔng Huân quay đầu nhìn Quý Dục Hàn

"Có một số việc, chúng tôi sẽ thay anh giữ bí mật, bằng thực lực của anh, nếu anh thật sự muốn làm, không gì không làm được". Quý Dục Hàn bước đến bên cạnh ĐÔng Huân "Hoan nghênh anh đến báo thù, có ân oán gì, chung ta sẽ giải quyết trên thương trường"

"Đây là khiêu chiến?" Ngôn Đông Huân nhíu mày

"Ân oán của người lớn, kéo đến chúng ta đã là 1 thế hệ, nhưng tôi hi vọng chuyện này có thể đường đường chính chính đối mặt" Quý Dục Hàn vươn tay đến Đông Huân.

"Thật ra tôi vốn cưới cô ấy, cũng không mang thân phận của mình nói với Hạ Thủ Thành" Ngôn Đông Huân cũng không vươn tay ra, chỉ lẳng lặng nhìn anh. "Có lẽ anh nói đúng, tôi chỉ tưởng mình cần báo thù giúp cha mẹ ư? Hay là muốn gia sản của Hạ Thủ Thành mà thôi?"

Quý Dục Hàn thật sự nói: "Việc này chỉ có bản thân anh biết rõ mà thôi"

"Tôi sẽ không bỏ qua cho Hạ gia" Ngôn Đông Huân lui một bước nhìn Diệp Ý Thiến "Dù sao tôi không yêu em, HongKong có nhiều thiên kim muốn cưới tôi như thế, Ngôn gia cũng rất vui vẻ mà mở rộng thế lực của mình"

DIệp Ý Thiến ngẩng đầu, hàm ý xin lỗi Đông Huân.

"Được rồi, cô ấy là của anh ---- thì vẫn là của anh. Khó trách cô ấy yêu anh như vậy, anh rất đàn ông, quý Dục hàn" Ngôn Đông Huân vẫn không vươn tay mình

Tay Quý Dục HÀn vẫn không buông xuống, anh bình tĩnh cười nói "TÔi chỉ bảo vệ cô ấy, anh cũng có thứ mình muốn bảo vệ mà đúng ko?"

"Không nghĩ đến tôi và anh sẽ bắt tay nhau" Ngôn Đông Huân bắt tay Dục Hàn "Tôi sẽ không buông tha cho việc báo thù, gia sản của Hạ gia, tôi sẽ có cơ hội lấy về"

Quý Dục Hàn gật đầu

"Ý Thiến, khong cần xin lỗi tôi, Tiếp cận em là mục đích của tôi, tương lai chung ta có thể là kẻ thù" Ngôn Đông Huân nói xong thì buông tay QuýDỤc Hàn

Khóe miệng Ý Thiến dần nở nụ cười. "ĐÔng Huân, anh sẽ tìm được --- người anh yêu thật lòng, bên cô ấy mới có thể hạnh phúc. Là lỗi của cha em, nếu em có thể gánh vác, se sẽ gánh vác"

Ngôn ĐÔng Huân cười cười, tương lai như thế nào, quả thật cần phải suy nghĩ kĩ một chút.

CHuyện ở thương trường thì giải quyết ở thương trường. Những lời này vẫn còn vọng lại trong lòng ĐÔng Huân

Trận này hắn thua, thua bởi cái gọi là "Tình yêu", thua bởi ý niệm bảo vệ Diệp ÝThiến của Quý Dục Hàn.

Nhưng bây giờ anh cảm thấy thật nhẹ nhàng, một cảm giác nói không nên lời.

Thật ra không cần phải cưới cô, anh mới nhẹ nhõm ư? Tình yêu, là cái gì? Hoặc anh thật sự chưa tìm được người mình yêu!

Đông Huân liếc hai người một cái, rồi mới bỏ đi.

"ĐÔng Huân, tạm biệt" Ý Thiến nhỏ giọng từ biệt, cô hy vọng hắn có thể tìm được hạnh phúc, mặc kệ vì sao hắn tiếp cận cô, dù sao anh cũng bên cô lúc cô bất lực nhất, chăn sốc cô "Hy vọng anh ấy có thể thoát khỏi cái kén của mình, dắm chìm trong thù hận rất đau khổ" Quý Dục hàn phức tạp nhìn Diệp Ý Thiến.

"Giống như trước kia em hận anh, không tha thứ cho anh sao?" Cô chậm rãi quay lại, xinh đẹp nhìn chăm chú người đàn ông bên cạnh.

Quý Dục Hàn nhìn cô thật sâu, như muốn đem cả gương mặt ôm trọn vào lòng "Bây giờ em có thể gả cho anh rồi đúng không?" Khóe miệng mang ý cười, nhưng lòng anh lại rất khẩn trương.

Từ khi cô xuất hiện, nói muốn hủy bỏ hôn ước, tim anh chưa bao giờ được bình tĩnh

"Em... Nếu ở lễ cưới anh đeo thứ này cho em, em sẽ đồng ý" Nước mắt rơi trên mặt cô, tuy rằng muốn cười, nhưng cô nhị không được nước mắt.

CÔ mở lòng bàn tay, vừa rồi đứng trước mặt Đông Huân, thứ cho cô dũng khí, là thứ cô đang cầm trong bàn tay này.

Trong tay cô là một vật nhỏ nhỏ, viên kim cương phát ra ánh hào quang, chiếc nhẫn có một cái tên rất êm tai, là 'VĨnh Hằng Chi Giới'

Ngày đính hôn đó, anh đã tặng cô làm lễ vật. Bởi vì lễ vật này, cô có dũng khí đi tìm tình yêu của mình và từ chối hôn ước của Đông Huân.

Quý Dục Hàn ngừng hô hấp, chiếc nhẫn phát ra ánh sáng chói mắt, bao phủ lấy linh hồn anh. ANh cầm lấy nhẫn, tay run run.

"Anh sẽ cho em hạnh phúc, còn có... con của chúng ta nữa...." ÂM thanh cảu anh nghẹn ngào, cô giữ một bí mật thật lớn thế mà không nói cho anh biết! Muốn mang đứa bé của anh đi lấy người khác....

Nhưng tất cả đã trôi qua. Truy cứu cũng không còn ý nghĩa, tất cả đã qua rồi.

Mặc kệ sẽ xảy ra chuyện gì, hiện tại trước mắt họ đã là bầu trời trong xanh.

Nước mắt la7n xuống khóe mi "Em không có ý định giấu anh, em chỉ sợ anh biết rồi càng thêm đau lòng, lúc đó em rất hồ đồ, em cho rằng em..."

Quý DỤc Hàn mang nhẫn vào tay cô, rồi cẩn thận ôm cô vào lòng. "Anh biết, anh hiểu được, không cần giải thích đâu Ý Thiến" Thật tốt, anh có thể ôm cô, cảm giác chân thật cô rúc vào lòng anh, mắt anh nóng lên.

Cô còn mang thai đứa bé của anh, là con của anh! trời ơi, nếu anh không xuyên qua đến đây, không lẽ nhiều năm như thế, một mình cô nuôi nấng đứa con của họ sao? Anh không dám tưởng tượng, may mà mọi thứ đã thay đổi.

Sự xuất hiện của anh đã làm thay đổi vận ệnh của họ, tương lai tất nhiên cũng không giống lúc trước! Nếu anh đã đến đây, thì chắc chắn sẽ bên cạnh cô mãi mãi.

ĐÚng vậy, bên cạnh cô mãi mãi, lịch sử thay đổi, họ sẽ cùng nhau đi đến hết cuộc đời, chỉ cần cô hạnh phúc là tốt rồi!

"Từ giờ trở đi chúng ta không xa nhau nữa. Mặc kệ sau này xảy ra chuyện gù, cũng không xa nhau." Âm thanh của anh kiên định hữu lực, xuyên qua tim cô, lưu lại dấu ấn mãi mãi.

"Ừhm, chúng ta sẽ không xa nhau, ba người chúng ta!" Cô vươn tay, ôm tấm lưng rộng lớn của anh.

Sau này ba người bọn họ sẽ sống cùng 1 thế giới, chỉ có ba người họ!

Cô không biết nếu anh không xuyên qua để trở về, cô sẽ thế nào nữa, nhưng điều này không còn quan trọng nữa, vì anh đã trờ về bên cô.

"Được" Quý Dục Hàn buông cô ra, nhìn vào mắt cô "Anh yêu em, ý Thiến"

Nước mắt cô lại rơi, cô không muốn khóc, nhưng nghe anh nói thế sao cô lại không khóc cho được?

"Ngốc, em khóc gì chứ?" Anh không muốn để cô rơi lệ! Bởi vì anh, cô đã khóc rất nhiều. Cho nên từ bây giờ anh sẽ không để cho cô khóc nữa.

Anh cúi đầu, hôn lên nước mắt cô, chậm rãi hôn lên mắt cô "Đừng khóc, từ giờ trở đi, không cho em khóc..."

"DỤc Hàn" Cô ngầng đầu, tham tình nhìn anh "Em không khóc, em...."

Anh mỉm cười cuối đầu, hôn lên đôi môi run run, đem lời nói của cô nuốt vào, nuốt vào những ngọt ngào....

Anh hôn đến say đắm. Anh quyết tâm làm cô hạnh phúc! Hôn say như thế, kiên đinh như thế, hối lỗi như thế. Không, nụ hôn này anh đã chờ đợi hai mươi lăm năm.

"Em...yêu anh..." Diệp Ý Thiến nói lời nói từ dáy lòng mình, cô không muốn dùng lời nói để thổ lộ, chỉ cần dùng tâm tư để bày tỏ, anh sẽ biết.

Bầu trời sáng sủa lạ thường, một chiếc máy bay bay qua đỉnh đầu họ, kéo theo một đường khói trắng.

Quý Dục Hàn xuyên qua không gian đến, cũng tạm biệt không gian đi tìm tình yêu của mình

Ai nói trên thế giới này không có kì tích? Có tình yêu nhất định sẽ có kì tích!

Tình yêu có thể mang ta xuyên qua không gian và thời gian về bên người ta yêu nhất!!

HOÀN

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.