Lặng Thinh

Chương 26: Hạn chót




Đêm đó cậu và Giang Liễm cuối cùng cũng thỏa thuận không thành. Lâm Gia không muốn lấy thân thể của chính mình làm điều kiện trao đổi với Giang Liễm, đối phương cũng không chấp nhận bất kỳ mối quan hệ nào ngoài quan hệ bạn giường thuần túy.

Lúc đầu Lâm Gia không hiểu được, khi tách ra mới suy nghĩ cẩn thận. Giang Liễm chỉ muốn lên giường với cậu, chứ không muốn phát sinh quan hệ tình cảm ở đây.

Một khi giữa hai người đã có quan hệ trao đổi, muốn trở thành quan hệ yêu đương sẽ có trở ngại. Lợi ích của song phương bị thắt trêи hai đầu của sợi dây, chỉ vì theo nhu cầu.

Sạch sẽ gọn gàng mà bắt đầu, lại sạch sẽ gọn gàng mà kết thúc. Sau đó xóa đi đoạn ký ức đã trải qua này trong cuộc sống của bọn họ, tan thành mây khói, không người nào biết, cũng không ai nhắc lại. Tiền đồ vẫn sáng lạng như trước, tương lai vẫn rộng mở như thường.

Điều này lại không có gì không tốt. Ngược lại, đối với một bộ phận người như Lâm Gia mà nói, quan hệ như vậy thậm chí còn rất hoàn mỹ.

Lâm Gia lại cảm giác mình đang bị Giang Liễm coi thường. Trong lời nói của đối phương luôn đề cập đến chuyện không được nảy sinh tình cảm với hắn, nhưng hắn làm sao xác định được, cậu nhất định sẽ yêu hắn.

Giang Liễm có thể làm được chuyện như vậy, cậu cũng nhất định làm được. Lâm Gia rất tin tưởng về điều này. Cảm giác cậu đối với Giang Liễm vẫn luôn dừng lại ở quan hệ bạn bè tốt, ngoài những thứ này ra không còn gì khác.

Cũng không phải là không có khoảnh khắc rung động, thế nhưng thứ gọi là rung động này cũng không chỉ có Giang Liễm mới mang lại cho cậu.

Rung động không có nghĩa là thích, càng không phải là yêu.

Giai đoạn yêu đương ngắn ngủi lúc trước không lúc nào không nhắc nhở cậu, cậu cũng đã từng rung động với bạn trai cũ.

Chỉ là những mong đợi của thời kỳ rung động ám muội này, sẽ tan thành mây khói một khi xác lập quan hệ yêu đương. Dính một chỗ thời gian dài sẽ bắt đầu thấy chân, tiếp xúc thân mật thường xuyên sẽ khiến trong lòng nảy sinh mâu thuẫn. Lâm Gia thỉnh thoảng còn không nhớ nổi là mình đã từng yêu đương.

Thì ra yêu nhau hẹn hò cũng không giống như trong tưởng tượng, Lâm Gia mười tám mười chín tuổi đã từng nghĩ như vậy.

Bỏ qua khúc nhạc đệm khúc chiết đêm đó, Lâm Gia rốt cục ý thức được, có những lời cũng đừng nói đến triệt để như vậy. Đêm hôm trước còn thốt lên lời thề son sắt khí phách, ngày hôm sau đã bị hiện thực nặng nề trong phòng học đánh một bạt tai.

Lâm Gia bụm gò má, xấu hổ mất mác. Đương nhiên so với tâm trạng xấu hổ nhỏ bé không đáng nói tới, thì tinh thần chán nản và mất mác ùn ùn kéo tới mới quan trọng.

Ngày thứ hai sau khi không vui mà tách ra cùng Giang Liễm, cũng là ngày thứ hai đếm ngược đến buổi công diễn, PD Thẩm tập trung toàn bộ thực tập sinh trong phòng học, ném cho mọi người một băng đạn liên hoàn: “Trước đó chưa nói với mọi người một chuyện, là sau khi kết thúc lần công diễn này, ngoài việc được tăng thứ hạng ra, thì mỗi một C vị của nhóm giành chiến thắng sẽ có trong tay một cơ hội cứu thành viên nhóm mình. ”

Tin tức vừa tung ra, lập tức kϊƈɦ thích lên ngàn con sóng. Thực tập sinh không khỏi khϊế͙p͙ sợ và kϊƈɦ động. Chỉ có Lâm Gia đã sớm từ trong miệng Giang Liễm biết được tin tức, sắc mặt vẫn bình tĩnh như cũ.

Lập tức có người từ chỗ ngồi đứng lên hỏi: “Là điều mà bọn em đang nghĩ tới sao? ”

“Đúng vậy.” PD Thẩm làm tư thế giữ yên lặng, “Chính là điều các em nghĩ đến. Vòng loại thứ nhất sẽ có hai mươi người rời đi, nếu như trong nhóm có thành viên bị loại, thì C vị có thể sử dụng quyền cứu kia, cứu thành viên bị loại về. ”

Có thực tập sinh nói: “Nếu như nhóm chiến thắng không có thành viên bị loại, C vị có thể tặng quyền cứu cho nhóm khác không. ”

“Nếu như trong đội không có thành viên bị loại, quyền cứu trong tay C vị sẽ mất hiệu lực.” Sắc mặt PD Thẩm nghiêm nghị, “Đồng thời, nếu như trong nhóm có hai hoặc nhiều hơn thành viên bị loại, vậy cũng rất đáng tiếc, vì C vị chỉ có thể cứu một người mà thôi. ”

Nhóm thực tập sinh xôn xao một trận.

Hạ Đông Thiền nhìn về phía Lâm Gia, “Sớm biết có luật như vậy, cậu vào nhóm tôi luôn cho rồi. ”

Hai tay Lâm Gia đan lại để ở sau ót, thờ ơ rũ mắt, “Đối thủ là nhóm của Lịch Nguyên, cậu cũng đâu nhắm chắc trăm phần trăm thắng chứ! ”

Trong con ngươi Hạ Đông Thiền sâu thẳm, nét mặt lại khẽ cười, “Nói cũng phải, tôi quả thật không nắm chắc trăm phần trăm. ”

PD Thẩm trêи bục giảng đã mở màn hình gắn trêи tường ra, “Chắc chắn mọi người hiện tại cũng rất kϊƈɦ động, vừa nãy, tổ tiết mục sau khi trải qua suy nghĩ thận trọng, vì cổ vũ và khích lệ mọi người, quyết định ngay bây giờ sẽ đưa ra xếp hạng số phiếu bầu của toàn bộ thực tập sinh. ”

Đây là quả thứ hai được bom ném ra, không có điện thoại di động lên mạng, không quen biết nội bộ để có được thông tin, vốn tưởng rằng phải chờ tới kết thúc vòng loại mới biết được thứ hạng của mình. Chỗ ngồi của nhóm nhóm thực tập sinh sôi nổi hẳn lên.

Hạ Đông Thiền nghiêng đầu hỏi cậu: “Cậu hồi hộp không? ”

Lâm Gia nở nụ cười, buông hai tay để ở sau ót ra, “Có hơi. ”

Trêи mặt cậu có vài phần lười biếng, nhưng nhịp tim trong lồng ngực lại nhanh đến nổi muốn văng ra ngoài. Từng tiếng một liên tiếp nhau, như nhịp trống dồn dập chấn động màng tai cậu, giống như chỉ cần Hạ Đông Thiền tới gần cậu một chút thôi, là có thể nghe thấy thanh âm rõ rõ ràng ràng.

Lâm Gia theo bản năng cong lưng, giơ tay lên ấn xuống chỗ vị trí trái tim, lại cúi đầu nhìn lên giày của mình, xác định dây giày không bị tuột ra, toàn thân trêи dưới không có bất kỳ vấn đề gì, mới chậm rãi ngồi thẳng người dậy.

Lại không như dự đoán, ngẩng đầu lên đã nhìn thấy tên của mình, cùng với hai con số sáng loáng ở phía trêи tên mình.

PD Thẩm vẫn không cho bọn cậu có bất kỳ thời gian thả lỏng nào.

Lâm Gia gần như sững sờ, ánh mắt dừng lại phía trêи tên mình, dường như trong mắt chỉ chứa đựng con số kia, những nội dung khác không hề nhìn thấy.

Sững sờ trong chốc lát, lúc chớp mắt, màn hình đã nhảy sang thứ hạng của nhóm tiếp theo.

Cậu nhẹ nhàng thở ra một hơi, im lặng một lúc lâu.

Thứ hạng hiện tại của thực tập sinh đã đảo lộn rất nhiều, tên của của cậu nằm ở trang thứ nhất. Trong một trăm thực tập sinh thi đấu loại hai mươi người. Lấy thứ hạng thứ chín mươi của Lâm Gia, không hề nghi ngờ đã có tên trong danh sách rời đi.

Tên Hạ Đông Thiền Lâm Gia cũng nhìn thấy, trong mắt cậu ta có hối hận, cũng có tiếc nuối, nhưng cũng không hề kinh ngạc hay ngoài ý muốn. Dường như đã sớm nghĩ tới kết quả như vậy, Hạ Đông Thiền nói với cậu: “Bây giờ đi tìm Giang Liễm nói chuyện vẫn còn kịp, nhóm nào có hắn thì vòng loại tuyệt đối sẽ không thua. ”

Lâm Gia giương mắt nhìn cậu ta, “Ý cậu là muốn tôi đi tìm Giang Liễm, thuyết phục anh ra dành quyền cứu kia cho tôi? ”

Vẻ mặt Hạ Đông Thiền thản nhiên, “Cậu không đi cũng sẽ có những người khác đi. Cho nên nếu cậu không đi, là chắp tay nhường cơ hội này cho người khác. ”

Lâm Gia nói: “Cậu cảm thấy tôi có thể lấy cái gì ra thuyết phục anh ta? Bàn về khả năng hát nhảy, những người khác cũng không kém. ”

“Quá trình không quan trọng, quan trọng là… kết quả.” Hạ Đông Thiền cong môi cười, “Dựa vào bản lĩnh của mình, không đúng sao? ”

Lâm Gia mím môi không nói gì, lại không ngoài ý đối với câu trả lời của cậu ta. Cậu thấy, Hạ Đông Thiền chính là người như vậy. Nếu như có một ngày, đối phương nhắc tới danh dự và khí thế ở trước mặt cậu, cậu mới cảm thấy lạ lẫm.

Lúc hai người nói chuyện, danh sách đã nhảy đến trang cuối cùng, không ngoài suy đoán là Giang Liễm và Minh Nhượng giữ hai vị trí đầu, Hạ Đông Thiền đã ở trong top 20.

PD Thẩm tắt màn hình, trước khi rời đi nói với bọn họ: “Số đầu tiên của chương trình đã phát sóng rồi, nếu như mọi người muốn xem, có thể tự mình đến phòng chiếu bên cạnh phòng tập gym xem. ”

Sau khi nhóm thực tập sinh giải tán, hai bạn cùng phòng ở chung công ty hẹn bọn cậu đến phòng chiếu xem, Lâm Gia và Hạ Đông Thiền đã dự định đi siêu thị trước, hai bạn cùng phòng cũng theo chân bọn họ đến siêu thị.

Từ tòa nhà huấn luyện đi ra, lúc đi tới cửa hông khu ghi hình của chương trình, bốn người từ xa đã nhìn thấy một hàng trạm tỷ ngồi ngoài cửa.

Đợi bọn họ đến gần, thậm chí có hai ba trạm tỷ còn cầm cameras đứng dậy, chen ở sau cửa sắt gọi bọn họ.

Bốn người chợt cảm thấy rất mới mẻ, dừng chân đứng tại chỗ nghe một lát, mới nghe thấy là đang gọi tên Hạ Đông Thiền. Lâm Gia cùng hai người bạn cùng phòng khác thả chậm bước chân, còn Hạ Đông Thiền thì đi lên trước hai bước, nhìn các trạm tỷ ở xa nở một nụ cười sáng lạng.

Các trạm tỷ kϊƈɦ động đến nổi ống kính trong tay run bần bật, cách cửa sắt cao giọng dặn dò Hạ Đông Thiền phải ăn cơm đúng bữa, ngủ đủ giấc.

Mấy người Lâm Gia ở phía sau muốn đi lên trước, sau cửa sắt lại đột nhiên vọt lên hai tiếng kϊƈɦ động, lần lượt gọi tên hai người bạn cùng phòng khác của Lâm Gia.

Hai bạn cùng phòng cũng là lần đầu gặp phải loại trường hợp này, tâm tình có chút kϊƈɦ động, không khỏi bước về trước mấy bước, vẻ mặt tươi cười mà bắn tim với fan.

Còn lại một mình Lâm Gia đi cuối, lúc đi qua một hàng ba người kia, lại cảm thấy mình là người cao nhất trong ba người. Cậu cúi đầu đứng tại chỗ chờ ba người kia, ẩn hơn nửa gương mặt vào trong mũ áo lông, trêи mặt lại bày ra dáng vẻ vô vị. Chỉ chốc lát sau, lại vẫn không nhịn được mà ngẩng đầu, ánh mắt quét tới sau cửa sắt.

Ngoài fan của Hạ Đông Thiền và hai người bạn cùng phòng khác ra, thì chỉ còn một cô gái trẻ vẫn luôn ngồi xếp bằng dưới đất cắn hạt dưa, từ đầu đến cuối chưa từng ngẩng đầu nhìn về phía bên cậu, dường như không quan tâm bọn họ là ai vậy.

Lâm Gia thu hồi ánh mắt, thờ ơ mà nhấc chân giẫm lên cục đá ở trước mặt. Trong những người này, có mấy người là fan của Hạ Đông Thiền, ngay cả hai bạn cùng phòng thứ hạng ở giữa cũng có fan, chỉ có cậu là không có fan mà thôi.

Nhưng mà, nghĩ đến cái thứ hạng vô cùng tệ hại kia, không có fan cũng là chuyện bình thường. Tròn một trăm thực tập sinh, bây giờ có lẽ tên và mặt mũi của cậu các cô gái trẻ ngồi ngoài cửa sắt kia cũng nhớ không nổi.

Cảm thấy có chút buồn cười, cậu giơ tay kéo mũ trùm áo lông, xoay người một mình đi tới siêu thị.

Đường xi măng dưới chân rộng rãi bằng phẳng, trêи đường không có xe đậu lung tung, cũng không có chuông cảnh báo của xe đạp. Cuối đông đầu xuân gió vẫn lạnh như thế, hà hơi sẽ thấy một làn khói mỏng bay ra.

Thanh âm của fan ngày càng nhỏ dần, Lâm Gia bước đi cũng ngày càng chậm, ngày càng do dự.

Cuối cùng, cậu dừng bước quay đầu.

Con đường phía sau rõ ràng vắng vẻ không một người, trong đầu lại vang lên tiếng nói trầm thấp mà dễ nghe của Giang Liễm.

“Không có ống kính, không có fan cứu, cậu cảm thấy mình có thể ở lại trong vòng loại đầu tiên sao? ”

“Lâm Gia.” Dường như cậu nghe được tiếng Giang Liễm đang gọi mình, “Tôi có thể giúp cậu. ”

Lời của tác giả: Tình huống trước mắt là, Giang Liễm coi trọng khuôn mặt, eo nhỏ và đôi chân dài của cậu ấy. Lâm Gia thỉnh thoảng sẽ bị mỹ sắc mê hoặc, những lúc còn lại đều rất lí trí.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.