Lăng Thiên Chiến Thần

Chương 44: Tiểu Vũ Mao




"Ah! Giết người rồi, người đâu mau đến đây, giết người rồi!"

La Nhàn bị cảnh trước mắt dọa cho phát sợ, ngay lập tức hét ầm lên.

Về phần La Vĩnh Khang, hắn đang ôm tai, lăn lộn thê thảm trên mặt đất.

Những chỗ vết máu để lại, thật thảm chưa từng thấy.

"Các cậu, các cậu đây là phạm tội! Dám làm thương tai của Tiểu Khang, tôi phải đi kiện các cậu!"

Đối mặt với La Nhàn đang nghiến răng, Lâm Khuê coi thường hừm lên một tiếng, giơ con dao găm trong tay lên.

"Nếu như bà còn dám nói thêm từ nữa, tôi sẽ cắt lưỡi bà."

Sắc mặt La Nhàn liền thay đổi, một lời không dám nói, chỉ có thể hung dữ nhìn Lâm Khuê, tức giận nhưng không dám nói.

"Anh…"

Lâm Khuê quay người, muốn xin chỉ thị Diệp Thiên nên xử lí thế nào.

Nhưng Diệp Thiên không nói, mà từng bước tiến tới chỗ cô bé đã bị La Vĩnh Huy tát.

Lúc này, những đứa trẻ khác đều đứng cùng nhau, mặt ngỡ ngàng nhìn xung quanh.

Chỉ có cô bé kia, đơn độc đứng một bên.

Giống như một hòn đảo cô quạnh trên đại dương, bên cạnh là biển cả mênh mông.

"Có thể nói với chú, tên cháu là gì không?"

Diệp Thiên ngồi xuống trước mặt cô bé, trên mặt anh ấy hiếm khi nở một nụ cười thân thiện như vậy.

Nhưng cô bé lại thận trọng lùi lại hai bước, giấu cái túi nhựa cầm trong tay sau lưng.

"Tiểu Vũ Mao!" Giọng nói rụt rè của cô bé, nhưng lại rất thanh tao và hay.

"Tiểu Vũ Mao! Chà, cái tên rất hay! Ai đã đặt cho cháu?" Diệp Thiên trong lòng đột nhiên thấy chua xót, giọng điệu cố gắng dịu dàng.

"Cháu tự đặt!"

"Tại sao cháu lấy cái tên này?" Diệp Thiên hơi ngạc nhiên!

"Bởi vì lông vũ có thể bay!" Cô bé rụt rè trả lời!

Diệp Thiên mỉm cười hiểu ý: "Cháu rất muốn bay sao? Chú có thể đáp ứng cho cháu!"

"Thật sao?" Cô bé vui mừng, và ánh sáng tỏa ra từ đôi mắt thanh tú của cô bé: "Vậy chú có thể đưa cháu đi tìm bố mẹ cháu không?”

Diệp Thiên sững người, nhìn ánh mắt kì vọng của cô bé, nhất thời không biết nên trả lời thế nào.

Trẻ con ba tuổi đã bắt đầu nhớ chuyện, mà cô bé đã bốn tuổi rồi.

"Cháu nghe một chị từng nói, chỉ cần biết bay là có thể đi tìm cha mẹ"

"Chú, chú có thể đưa cháu đi không?"

Nhìn vào khuôn mặt kì vọng của cô bé, đối diện với đôi mắt thuần khiết. Diệp Thiên im lặng!

Đôi mắt của cô bé giống hệt Thiên Thành.

Thiên Thành luôn hy vọng được bà nội công nhận.

Còn Tiểu Vũ Mao, luôn hy vọng có thể tìm thấy cha mẹ.

Điều tha thiết như vậy, nhưng thực tế thường rất tàn nhẫn!

"Tất, tất nhiên có thể, nhưng mà cháu phải đưa đồ vật trong tay cháu cho chú xem!" Diệp Thiên mỉm cười và thay đổi chủ đề, nhưng trong lòng nặng trĩu.

“Cho chú!"

Cô bé không suy nghĩ liền đưa túi nhựa đặt trước mặt Diệp Thiên.

Diệp Thiên nhìn qua, chỉ có một quả táo dở trong đó.

Quả táo đã bị vất bỏ thời gian dài, đã khô héo.

Vết cắn đã bị mốc, không thể nào ăn được nữa.

"Quả táo này bị hỏng rồi, vẫn có thể ăn sao?" Giọng nói của Diệp Thiên giấu chút run rẩy, ngay cả anh ấy đều không phát hiện ra.

Cô bé gật đầu dứt khoát: "Chú ơi, đây là tất cả những gì cháu có, cháu đưa nó cho chú, chú đưa cháu đi tìm cha mẹ được không?”

Diệp Thiên lại sững người.

Một đứa trẻ bốn tuổi đáng thương, mặc dù gặp bao nhiêu chuyện, nhưng trong lòng chỉ nghĩ về cha mẹ.

Đây là chấp niệm của cô bé, sâu sắc như vậy.

Thật khó để tưởng tượng rằng khi cô bé biết được cha mẹ mình không còn sống, cô bé có mất đi hy vọng sống hay không.

Đây là hiện thực, một sự thật tàn khốc.

Diệp Thiên thấy cay cay khoé mũi, chỉ muốn giơ tay ra ôm đứa bé tội nghiệp này.

Nhưng cô bé lại lùi lại hai bước, cúi đầu xuống và không nói gì.

"Có chuyện gì vậy? Cháu sợ chú lắm sao?" Diệp Thiên có chút bối rối.

Cô bé lắc đầu: "Người cháu rất bẩn, rất thối, sẽ làm bẩn quần áo của chú!”

Diệp Thiên sững sờ, run rẩy bước lên phía trước hai bước, rồi ôm chặt đứa bé vào trong lòng.

"Chú không sợ! Tiểu Vũ Mao, về nhà với chú nào. Từ giờ trở đi, sẽ không còn ai dám đánh cháu, không ai có thể bắt nạt cháu, không có ai coi thường cháu!”

Tiểu Vũ Mao vui mừng: “Là đi tìm cha mẹ cháu sao?”

Diệp Thiên lắc đầu: "Cha mẹ cháu đang ở một nơi rất xa, đợi sau này, chú sẽ đưa cháu đi tìm bọn họ, bây giờ đi về nhà với chú trước được không?”

"Vâng!" Tiểu Vũ Mao vui vẻ gật đầu, đột nhiên nhớ ra cái gì: "Chú ơi, nhà chú có táo không? Tiểu Vũ Mao thích nhất là ăn táo!"

Diệp Thiên nhẹ nhàng xoa đầu cô bé: "Tất nhiên là có rồi, nhà của chú cũng chính là nhà của cháu! Cháu muốn gì đều có!"

"Woa, Tiểu Vũ Mao có nhà rồi!"

Nhìn nụ cười dễ thương của cô bé, Diệp Thiên cũng mỉm cười theo.

Thiên Thành, con gái của em rất dễ thương! Thật đáng tiếc, em lại không thể nhìn thấy nó!

Diệp Thiên bế Tiểu Vũ Mao đi về hướng chiếc xe.

La Nhàn muốn mở miệng ngăn cản thì bị Lâm Khuê trừng mắt, chỉ dám ngoan ngoãn cúi đầu.

"Tiểu Vũ Mao, cháu ở đây nghỉ ngơi một lúc, chú vẫn còn chút việc phải làm, sẽ đưa cháu về nhà sau!" Diệp Thiên mở cửa xe và cẩn thận đặt Tiểu Vũ Mao vào trong xe.

"Vâng, Tiểu Vũ Mao sẽ cẩn thận, sẽ không làm bẩn xe đâu ạ!"

Tiểu Vũ Mao ngoan ngoãn thu mình trong góc, nhìn bộ dạng cẩn thận của đứa bé, Diệp Thiên cảm thấy đau xót.

Thiên Thành lúc nhỏ, chắc sợ cũng như vậy?

Hài! (tiếng thở dài)

Khi Diệp Thiên bước vào trại trẻ mồ côi một lần nữa, biểu cảm trên khuôn mặt anh ấy, đến là băng tuyết cũng không thể so sánh được.

Sự dịu dàng và tinh tế lúc trước mặt Tiểu Vũ Mao khiến anh giống như hai người khác vậy.

"Treo đầu dê và bán thịt chó! Còn bắt những đứa trẻ này đi nhặt rác! Trại trẻ mồ côi như thế này, thật khiến tôi mở rộng tầm mắt!"

Giọng Diệp Thiên lạnh lùng, từng từ giống như sấm sét, vang lên trong đầu La Nhàn và La Vĩnh Huy.

Sắc mặt của hai người họ rất khó coi, chuyện này nếu như lộ ra ngoài, đừng nói là bọn họ, mà ngay cả người có liên quan đều chết chắc.

"Tiểu tử cậu đừng quá đắc ý, cho dù các cậu nhìn thấy rồi thì cũng đã làm sao? Người chết không biết nói chuyện!”

La Vĩnh Huy ôm tai, mặt hung tợn hét lên.

"Tao đã gửi tin nhắn cho các anh em, đợi khi bọn họ đến, mày chết chắc!"

Diệp Thiên hoàn toàn không lay động, bước từng bước đến trước mặt La Vĩnh Huy.

"Hình như vừa nãy cậu tát cháu gái tôi một cái! Đưa tay ra!”

Nghe giọng điệu ra lệnh của Diệp Thiên, La Vĩnh Huy giơ tay ra trong vô thức và đột nhiên phát hiện có gì đó không đúng, nhưng đã quá muộn!

Rắc rắc!

Chân Diệp Thiên đặt mạnh lên tay phải hắn, anh dùng lực dẫm.

"A! Mày mày”

La Vĩnh Huy gào thét thảm thiết như cào xé tim gan.

Diệp Thiên hoàn toàn không có ý định nhấc chân lên, thậm chí càng dẫm mạnh, dẫm cho tay hắn vùi vào trong đất xi măng.

Cho đến khi La Vĩnh Huy đau đến mức nói không ra lời, mới nhấc chân lên, khuôn mặt anh vẫn vô cảm.

"Một người to lớn như vậy lại đi bắt nạt một đứa con nít, cái tay này, không cần cũng được!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.