Vừa nghe Diệp Thiên nói vậy, Chu Minh Huy mừng thầm. Với tính cách của Triệu Dương thì nhất định Diệp Thiên sẽ phải chịu khổ.
“Tiểu tử, tốt nhất anh nên nói cho rõ ràng không thì anh sẽ phải hối hận.”
Quả nhiên, Triệu Dương nheo mắt lại, ngữ khí không mấy tốt đẹp. Diệp Na cuống lên muốn giải thích nhưng Chu Minh Huy tranh nói trước.
“Triệu Dương đừng kích động như thế, đây là anh trai của Tiểu Na – là anh Diệp Thiên!”
“Anh trai?” Triệu Dương chau mày: “Sao tôi lại không biết Tiểu Na còn có anh trai nhỉ?”
Tôn Văn sợ không có trò để xem còn vẽ thêm chuyện, cười như không cười nói: “Anh trai của người yêu cũng là anh trai mình, cậu hiểu mà đúng không?”
Rầm!
Triệu Dương đập tay xuống bàn, tay nắm chặt nhìn chằm chằm Diệp Thiên: “Tiểu tử, Tôn Văn nói có đúng không?”
Phản ứng của Triệu Dương khiến bọn Chu Minh Huy bị dọa cho giật mình, chỉ có mình Diệp Thiên là không hề chớp mắt.
“Triệu Dương anh định làm gì thế? Anh ấy là con nuôi của cha em từ bao giờ lại biến thành người yêu vậy?”
Diệp Na đứng chắn trước mặt Triệu Dương, lúc nói chuyện quay ra lườm Tôn Văn một cái.
Đây là lần đầu tiên cô ấy nhận ra bạn thân của mình lại đáng ghét đến vậy.
“Con nuôi? À anh biết rồi!”
Đột nhiên Triệu Dương bật cười: “Không phải 10 năm trước anh ta đã đi lính rồi à, sao tự nhiên lại quay về? không chịu nổi cuộc sống quân ngũ hả?”
Đối mặt với câu hỏi này, Diệp Thiên từ tốn nâng tách trà, uống một ngụm rồi nhỏ nói: “Hình như việc này cũng chẳng liên quan gì đến cậu”
Sắc mặt Triệu Dương lại trầm xuống.
Đúng là không biết lượng sức mình!
“Được rồi, đừng nói chuyện này nữa, chúng ta đến để ăn cơm chứ không phải để cãi nhau”. Diệp Na bực bội lườm Triệu Dương một cái, cô không thể đoán trước sự việc lại xảy ra theo chiều hướng này.
Triệu Dương được đà đi đến trước mặt Diệp Na: “Na Na, đã bao năm vậy rồi em cũng hiểu tấm lòng của anh? Tại sao không thể cho anh một cơ hội?”
Triệu Dương chăm chú nhìn Diệp Na với vẻ đầy ý tứ.
“Tên tiểu tử Ngô Thông anh đã cảnh cáo hắn rồi, từ nay về sau hắn sẽ không làm phiền em nữa, anh làm nhiều việc như vậy chỉ mong em đồng ý nhận lời làm bạn gái anh.”
Nhìn thấy cảnh này, lòng Diệp Na rối bời.
Trước đây đã rất nhiều lần cô từ chối Triệu Dương nhưng Triệu Dương vẫn cứ bám lấy cô không buông.
Cô sợ hãi, vì không chỉ một lần cô nghe người ta nói về Triệu Dương từng khiến người phụ nữ khác có thai với anh ta nhưng anh ta lại nhẫn tâm bỏ rơi họ.
Thậm chí còn có một cô em gái cùng trường vì việc này mà nhảy lầu tự vẫn.
Cô biết rất rõ vơi Triệu Dương mà nói đây chỉ là tình cảm chơi bời, khi mọi cảm giác mới mẻ qua đi liền nhẫn tâm bỏ rơi người ta.
Nhưng cô cũng sợ nếu mình không đồng ý thì Triệu Dương sẽ trút hận thù lên nhà họ Diệp.
Dù sao thì nhà họ Diệp cũng không thể đụng vào nhà họ Triệu.
“Triệu Dương, xin lỗi, em…”
Diệp Na còn chưa nói hết câu dã bị Triệu Dương ngắt lời
“Diệp Na, em vẫn từ chối anh? Em có biết rằng từ trước đến nay chỉ có anh mới có quyền từ chối người khác không?”
Triệu Dương thẹn quá hoá giận, mặt mũi tối sầm lại.
“Hừ, Nếu anh đã nhượng bộ em đến vậy mà em vẫn từ chỗi anh vậy thì đừng trách anh, bất luận thế nào hôm nay em cũng phải trở thành người phụ nữ của anh!”
Hắn vừa nói vừa cười lạnh lùng, bước từng bước ép Diệp Na vào tường.
“Triệu Dương, Anh..Anh muốn làm gì? Anh đừng có qua đây”
Diệp Na bị dọa cho sợ, đưa mắt cầu cứu Tôn Văn.
Tôn Văn nhíu mày đang định nói thì bị Chu Minh Huy giữ lấy: “Người ta cãi nhau yêu, chũng ta đừng có xen vào.”
Tôn Văn sững người một lúc, rồi đột nhiên cúi đầu xuống, giả vờ không nhìn thấy.
Mặt Diệp Na trắng bệch, trong lòng vừa hoảng loạn tuyệt vọng vừa giận dữ.
Hắn đưa tay đẩy Diệp Na vào căn phòng nhỏ bên cạnh.
Thế nhưng, khi tay hắn còn chưa kịp đụng vào Diệp Na thì lòng bàn tay chợt dội lên cơn đau đớn.
“Á..’
Triệu Dương kêu lên vội rụt nhanh tay về, nhìn kỹ lại thì thấy lòng bàn tay có thêm một vệt máu.
Đồng thời một sợi tóc mang theo vết máu trên tay từ từ rớt xuống.
“Động tay động chân với người khác không phải là thói quen tốt đâu.”
Giọng nói lạnh nhạt của Diệp Thiên vang lên, giống như đang cảnh cáo nhưng lại có chút độc đoán khiến người ta không thể nào xem thường.
“Mẹ nó, thằng con hoang, anh nghĩ tôi không dám giết anh à?”
Bị người khác ngắt quãng chuyện tốt khiến Triệu Dương cuối cùng cũng không thể nhịn được nữa.
Nhưng hắn cũng biết động não, một người chỉ cần dùng một sợi tóc lại có thể khiến hắn bị thương là người hắn có thể đụng vào sao?
Diệp Thiên ngẩng đầu, mặt không chút biểu cảm, nhưng lại mang theo khí thế áp bức đến kỳ lạ.
“Cút đi, ngay bây giờ! Nếu không chỉ có thể dùng mạng của cậu để tạ tội với Tiểu Na.”
“Hừ, mạnh miệng ghê.”
Triệu Dương nghe Diệp Thiên nói xong thì bật cười lạnh lùng.
“Anh chỉ là một thằng con nuôi, lấy tư cách gì ra nói chuyện với tôi, cho dù ở đây lúc này có là Diệp Kính Sơn cũng không dám nói chuyện với tôi như vậy đâu.”
“Đúng đó!” Chu Minh Huy vốn dĩ đã không ưng mắt với Diệp Thiên, lúc này còn thêm mắm dặm muối.
“Tôi có lòng tốt mời anh tới ăn cơm, anh còn không biết điều đi uy hiếp anh em của tôi, có cần phải để tôi dạy anh chữ “chết” viết thế nào không?”
Nhìn sự việc ngày càng tiến xa đến bước này, Diệp Na và Tôn Văn bị dọa cho sợ ngây người.
Họ đứng đó nhìn trận chiến diễn ra trước mắt bị dọa tới mức không dám thốt nên lời.
Triệu Dương lạnh lùng nhìn Diệp Thiên nói: “Biết điều thì quỳ xuống xin lỗi tôi, xử lý anh xong tôi vẫn còn việc quan trọng phải giải quyết. Hôm nay anh mà không xin lỗi tôi sẽ cho cả nhà họ Diệp tiêu đời, còn nữa, tôi sẽ cho anh thấy Diệp Na bị hủy hoại ngay trước mặt anh như thế nào.”
“Đó chính là kết cục của việc dám đắc tội với tôi.”
Mấy lời đó nói ra khiến Diệp Na bị dọa cho mặt trắng bệch.
Quả nhiên đây mới chính là bộ mặt thật sự của Triệu Dương.
Trong lúc tuyệt vọng cô chỉ còn cách đưa ánh mắt cầu cứu về phía Diệp Thiên. Giờ đây chỉ có Diệp Thiên mới có thể cứu được nhà họ Diệp.
Đối với Diệp Thiên mà nói mấy lời uy hiếp của hai tên kia chẳng đáng để tâm. Ngược lại anh rút điện thoại ra bấm một dãy số.
“A Khuê, trong vòng năm phút tôi muốn nhà họ Triệu ở Dung Thành phá sản!”
Nói xong, không đợi bên kia trả lời lại, anh liền cúp máy. Cuộc nói chuyện diễn ra nhanh chóng, anh vẫn giữ phong độ tự tin như ban đầu. Trong khoảnh khắc đó, Diệp Thiên như một vị thần có thể nắm bắt tất cả mọi thứ!
“Hừ! cũng to mồm đó! Muốn trong 5 phút làm nhà họ Triệu khuynh gia bại sản? Sao anh không lên trời hái sao xem?”
Chu Minh Huy cười lạnh lùng.Đầu óc của hắn nhất định có vấn đề.
Gia đình họ Triệu được xếp hàng đầu trong giới gia tộc hạng hai, cho dù là gia đình họ Từ chỉ e cũng không dám nói ra những lời này.
“Tiểu tử, anh quả thật đã chọc giận tôi rồi đấy.”
Giọng của Triệu Dương vọng lại, định mở điện thoại gọi cho thuộc hạ, nhưng chưa kịp bấm số thì điện thoại báo có cuộc gọi đến.
Thấy trên màn hình hiển thì 2 chữ “Ông già”, đột nhiên Triệu Dương có chút choáng váng.
Bình thường ông già rất ít khi tìm mình, có lẽ nào lại xảy ra chuyện? Hay chỉ là trùng hợp mà thôi?
Nghĩ tới lời của nói vừa rồi của Diệp Thiên, cùng lắm mới qua có 4 phút!
Trong long còn hoang mang, Triệu Dương tự nhiên không muốn nhận cuộc điện thoại này.
“Sao vậy, sợ rồi à?”
Tiếng Diệp Thiên lạnh lùng vang lên, câu nói mang đầy chỉ trích. ”
“Ai bảo vậy?”
Triệu Dương đánh liều, cắn răng ấn nút nhận.
“Thằng nhãi con, mày chết dẫm ở đâu rồi?”
“Điện thoại vừa được kết nối liền vọng lại tiếng nói giận giữ của ông già.”
“Bố, Con..Con đang ăn cơm bên ngoài”
Triệu Dương giọng run lên, tự nhiên hắn có dự cảm chẳng lành”
Một màn này diễn ra khiến ba người còn lại ngỡ ngành nhìn nhau.Chỉ có Diệp Thiên từ đầu đến cuối vẫn yên tĩnh thưởng trà, dáng người trầm mặc như tranh!
“Bố, có chuyện gì…xảy ra sao…?
Triệu Dương đầm đìa mồ hôi.
“Đừng gọi tao là Bố, tao không có thằng con như mày. Mày vẫn còn mặt mũi hỏi tao cơ à? Đều tại anh khiến cả nhà họ Triệu xong đời rồi!”
Bịch!
Cả người Triệu Dương mềm nhũn, hắn ngồi sụp xuống đất.
“Không phải chứ, Con..Con đâu có làm gì!”
Triệu Dương nhếch nhác ngồi dưới đất, vẻ mặt như sắp khóc.
Nhà họ Triệu đang yên đang lành, sao nói xong là xong đời ngay được?
“Mày vẫn còn già mồm à? Người ta nói mày đắc tội với chủ nhà người ta, không phải tại mày thì tại ai? Tao không cần biết mày đang làm cái gì, mau mau xin lỗi người ta, nếu không thì tao với mày ngày mai dắt nhau ra đường mà ăn xin!”
“Tút…tút…tút”
Đầu dây bên kia cúp máy, Triệu Dương bàng hoàng!
Trong đầu hắn chỉ có một suy nghĩ, xong rồi, xong thật rồi!
Đừng nhìn hắn ở ngoài diễu võ dương oai, nếu không có gia đình làm chỗ dựa thì hắn chẳng là cái thá gì cả. Chỉ là hắn nghĩ nát cả óc, không biết mình đã đắc tội với ai, lại có thể ghê gớm tới vậy.
Cả nhà họ Triệu lẫy lừng đến vậy nói diệt là diệt ngay được. Chu Minh Huy và Tôn Văn im lặng nghe xong mấy lời trên, trong đầu chỉ hiện lên bốn chữ.
Gia đình họ Triệu tiêu rồi!
Gia đình họ Hồ mới bị đốt lúc sáng, gia đình họ Triệu không hề báo trước, cũng nối gót gia đình họ Hồ mà tiêu tan theo.
Đến Diệp Na cũng cả kinh sợ.
Lẽ nào tất cả những điều này đều do một tay Diệp Thiên làm?
Bốn người đồng loạt cùng nhìn về phía Diệp Thiên.
Xâu chuỗi với những điều anh ấy nói trước đây, rồi nhìn bộ dạng trầm tĩnh chẳng hề hấn của anh như thể mọi thứ đều nằm trong lòng bàn tay. Đáp án dường như đã quá rõ ràng!
“Có phải là anh làm không Diệp Thiên, tất cả những chuyện này đều do anh làm sao?”