Lãng Nguyệt Tiếu Trường Không

Chương 30: Đệ tam thập thoại phật, đúng lúc tìm bạch ngọc phật




Thấy Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đồng ý, trên mặt Bát vương gia lộ ra một nụ cười giảo hoạt... Thấy vậy Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường trong lòng sợ hãi. Hai người thầm hối hận, tính sai rồi a, lúc nãy chỉ nghĩ tới chuyện chiếm lợi, nên hỏi thử lão hồ ly này muốn bọn họ hỗ trợ cái gì trước mới phải, Bát vương gia có lúc nào chịu thua thiệt a, nhất định là chuyện gì không ổn.

“Ta cùng hoàng tử Mông Cổ đánh cuộc...” Bát vương gia nói tới đây, nhìn nhìn Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường, cười cười, “Các ngươi chớ khẩn trương, căn nguyên à, là bởi vì tên Ngao Đăng không nên nói người Tống chúng ta nhiều là mọt sách, công phu kém thân thể yếu, đến tặc cũng kém hơn tặc của Mông Cổ, hắn trận này riêng trộm đã bắt được vài tên, đều là không chịu nổi một kích.”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau, nghe Bát vương gia tiếp tục nói.

Bát vương thở dài, bảo, “Ta dầu gì cũng chinh chiến sinh ra, tự nhiên là nghe khó chịu... Cho nên mà, đã nói Ngao Đăng hắn gặp gỡ chính là ít người giang hồ chưa tới đâu, sau đó Ngao Đăng kia nói, có một dạng đồ, coi như người giang hồ tài giỏi nhất Đại Tống chúng ta đi trộm, cũng tuyệt đối trộm không được.”

Khóe miệng Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường giật giật, hỏi, “Sau đó Vương gia ngươi liền cùng hắn đánh cuộc?”

Bát vương sờ sờ lỗ mũi, bảo, “Tất nhiên, chuyện này quan hệ đến mặt mũi Đại Tống chúng ta, còn liên quan vấn đề tôn nghiêm của người luyện võ trong thiên hạ các ngươi.”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường tâm nói, kéo ngược đi, ngươi không nói chính ngươi nhìn tên hoàng tử kia không vừa mắt, muốn hạ nhuệ khí của hắn.

“Kia đến tột cùng là muốn trộm cái gì?” Triển Chiêu hỏi.

“Ân... đầu của Ngao Đăng.” Bát vương sờ sờ càm, trả lời.

Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu đều sửng sốt, sau đó, Bạch Ngọc Đường giả vờ là sờ càm, lấy tay che miệng nói khẽ với Triển Chiêu, “Lão hồ ly bị người ta cấp tẩy rồi.”

Triển Chiêu cũng nhẫn cười, Bát vương ở đối diện bọn họ, thấy vẻ mặt hai người, trên mặt có chút lúng túng, ho khan một tiếng, bảo, ” Lão tử của Ngao Đăng cùng chúng ta quan hệ không tệ, Tống Mông cũng luôn luôn tương an vô sự, muốn trộm đầu hắn, thì phải làm thịt tiểu tử kia, ta là cảm thấy làm thịt hắn cũng rất hả giận, bất quá giao chiến sẽ không tốt. Nhưng là trộm không được đầu hắn, vậy ta liền thua à, chuyện này thật quá mất mặt, cho nên liền nghĩ đến tìm hai ngươi hỗ trợ.”

Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu nhìn nhau, việc này nhưng khó làm, cũng biết Vương gia này không có chuyện gì tốt, quả nhiên.

Bạch Ngọc Đường liếc Triển Chiêu — làm sao bây giờ?

Triển Chiêu khiêu khiêu mi — ta cũng không có chiêu.

Bạch Ngọc Đường nheo mắt lại — lão Bát này không phải vẫn luôn là lão hồ ly sao, còn có lúc để người ta bày đường à.

Triển Chiêu cười híp mắt — người có lúc lỡ tay mã có khi lỡ vó mà.

“Khụ khụ...” Bát vương gia ho khan một tiếng, hỏi, “Hai ngươi cảm thấy thế nào? Ngao Đăng kia cũng coi như là đến có chuẩn bị, cố ý suy nghĩ cái này đưa tới chiếm tiện nghi, hai ngươi phải tranh khí cho dân chúng Đại Tống, có phải hay không?”

Bạch Ngọc Đường sờ sờ càm, bảo, “Không làm thịt người làm sao lấy đầu a?”

Bát vương gia thở dài, bảo, “Nếu thật có thể làm thịt hắn ta còn cần hai ngươi làm gì? Mấu chốt là muốn đầu của hắn, nhưng lại không thể đả thương hắn.”

Bạch Ngọc Đường nhỏ giọng, “Nhận thua đi.”

Bát vương gia làm bộ như không nghe thấy, cười nói, “Nếu hai vị chịu giúp việc này, đó chính là thật tốt, chẳng qua à, ân, ba ngày, trong vòng ba ngày trộm đầu của hắn, hắn sẽ ngụ ở sân sau trong vương phủ của ta, a a, mấy ngày này liền cực khổ hai vị à.”

Lúc từ Bát vương phủ đi ra, trời đã tối, Bạch Ngọc Đường vừa đi vừa bảo, “Xem đi Miêu nhi, ta đã nói mà, vô sự không lên điện tam bảo.”

Triển Chiêu lười nhác duỗi eo, bảo, “Đầu này làm sao trộm đây?”

“Đi về hỏi thử Bao đại nhân và Công Tôn đi, xem thử bọn họ có chủ ý gì không.” Bạch Ngọc Đường vừa đi vừa bảo, “Quả thực không được, hai ta bỏ trốn đi.”

“Trốn?” Triển Chiêu khó hiểu.

“Ân.” Bạch Ngọc Đường tiếu a a, “Quả thực không được vậy không phải đắc tội Bát vương sao, vậy sau này lão hồ ly kia còn không thường xuyên làm khó dễ ngươi cùng Bao đại nhân à, còn không bằng hai ta bỏ trốn được rồi! Lên núi làm ruộng đi.”

Triển Chiêu dở khóc dở cười, không biết còn tưởng rằng muốn bỏ trốn đâu, còn lên núi làm ruộng...

Hai người vừa tán gẫu vừa đi, rất nhanh đã đến cửa Khai Phong phủ, đã nhìn thấy bên thạch thượng có mấy con ngựa, hai người nhìn nhau— có người đến?

Vào Khai Phong phủ, Triển Chiêu kéo một nha dịch, hỏi, “Ai tới vậy?”

Nha dịch cười cười, bảo, “Là người của Xu Mật Viện nhận được thánh chỉ rồi, đem vụ án đều chuyển giao cho Khai Phong phủ, những con ngựa kia là do người của Xu Mật Viện cỡi đến.”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường gật đầu, tâm nói, động tác của Bao đại nhân nhanh thật nha, sau đó, hai người vào thư phòng.

“Đã về rồi?” Bao Chửng cười hỏi, “Vương gia cho các ngươi chuyện tồi tệ gì vậy?”

Hai người dở khóc dở cười, đại khái đem chuyện đã xảy ra kể một chút, Bao Chửng nghe xong cũng phá lên cười, bảo, “Đích xác là một vấn đề khó khăn a.”

“Đại nhân, ngươi có chiêu gì không?” Triển Chiêu hỏi.

Bao Chửng suy nghĩ một chút, bảo, “Quả thực không được, vậy cũng chỉ có thể dùng tới chiêu cưỡng từ đoạt ý với hắn thôi.”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường sửng sốt, nhìn nhau — dường như có chút thú vị nha.

“Ta xem, hai ngươi tối nay là có thể làm chuyện này.” Bao Chửng vuốt vuốt chòm râu, lại hỏi, “Cùng Bát vương gia bàn xong điều kiện chưa? Được đến chỗ tốt gì rồi?”

Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu đều có chút vô lực, Bao đại nhân cũng là người vô lợi không dậy sớm nổi a.

“Hắn nói coi như hắn thiếu chúng ta cái nhân tình.” Triển Chiêu bảo.

Bao Chửng suy nghĩ một chút, “Việc này vẫn rất có lời a, chờ ngày nào đó lúc ta chém lão cua kia, tới cái tiền trảm hậu tấu, để cho hắn thay ta chịu trách nhiệm!”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau — hai lão hồ ly, chỗ tốt đều để cho bọn họ hưởng rồi!

“Đại nhân, chiêu gì a?” Triển Chiêu tò mò hỏi.

Bao Chửng hạ thấp giọng nói với hai người mấy câu, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nghe xong đều vui vẻ, ý kiến hay nha!

Sau đó, hai người trở về chuẩn bị đồ, ngủ thẳng tới hơn nửa đêm liền thức dậy chuẩn bị, Triển Chiêu đổi lại một thân y phục dạ hành màu đen, Bạch Ngọc Đường đổi lại một thân y phục dạ hành màu trắng.

“Chuột, ngươi có bệnh nha, y phục dạ hành màu trắng?!” Triển Chiêu nhìn chằm chằm bộ y phục của Bạch Ngọc Đường cau mày...”Ngươi còn không bằng cứ mặc như bình thường cho rồi!”

Bạch Ngọc Đường tiến lại đứng bên cạnh Triển Chiêu, nhìn chằm chằm một đen một trắng trong gương đồng, cười nói, “Như vậy quá xứng a!”

Triển Chiêu cũng đối hắn không có biện pháp, dù sao con chuột này điên quen rồi, hai người mang đến hai thùng đồ lớn mới vừa chuẩn bị, ra cửa, nương vào bóng đêm chạy về hướng Bát vương phủ.

“Ta nói Miêu nhi, chiêu này của Bao đại nhân đủ độc nha!” Bạch Ngọc Đường bảo, “Tên hoàng tử kia còn không tức chết sao.”

Triển Chiêu cũng vui vẻ, “Độc thì hơi độc, bất quá rất thú vị.”

Hai người nghênh ngang đi trên đường lớn, phu canh đi ngang qua nhìn thấy, Mẹ ơi một tiếng liền ném chiêng trống bỏ chạy, trong miệng la, “Hắc Bạch Vô Thường a!”

Hai người sau khi tới vương phủ, leo tường đi vào, đến hậu viện Bát vương vừa nói cho bọn hắn biết, quả nhiên chỉ thấy nơi đó tạm thời xây dựng một cái nhà bạt, hoàng tử kia đoán chừng sẽ ngụ ở bên trong rồi. Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhanh chóng lưu loát đem đám thủ vệ ngoài cửa đều khiến cho hôn mê bất tỉnh, sau đó đi vào nhà bạt, chỉ thấy một người Mông Cổ trẻ tuổi đang hô hô ngủ say trên giường, Bạch Ngọc Đường giơ tay lên điểm thụy huyệt của hắn.

Sau đó, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường gọi Bát Hiền vương đến, hỏi, “Có phải là hắn không?”

Vương gia vui a a chạy tới, vừa nhìn, gật đầu, “Chính là hắn!”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường xăn tay áo, bắt đầu chuẩn bị.

Vương gia tò mò ở một bên nhìn, chỉ thấy hai người đầu tiên rút gối phía dưới đầu của hoàng tử, sau đó dùng một tấm giấy dầu rất lớn đệm phía dưới đầu của hoàng tử, sau đó, liền từ mộtchiếc thùng, lấy món đồ màu trắng giống như bùn, ném trên bả vai hoàng tử, bắt đầu đắp bùn... Đầu tiên là quét bùn trên cổ, khiến cho nó thô như bả vai, sau đó lại bôi bùn phần đầu, trên mặt móc ra năm chỗ trống, những chỗ khác đều dùng bùn đắp đầy, chỗ lỗ tai móc ra hai lỗ.

Chờ chuẩn bị xong hết rồi, Vương gia tiến qua vừa nhìn, “Phốc...”

Chỉ thấy kia đầu của hoàng tử biến mất, bả vai cao hơn một đoạn đi.

“Bùn này vừa cử động có thể bị rớt không?” Vương gia hỏi.

“Sẽ không.” Triển Chiêu bảo, “Công Tôn Tiên Sinh tăng thêm chút vật liệu bên trong bùn, một khi khô có thể cứng hơn cả đá, muốn lấy đám bùn này xuống, phải dùng cái này.” Vừa nói, vừa lấy ra một bao thuốc bột, “Dùng thuốc phấn này  ngâm nước, ngâm một chút liền hòa tan.”

“Thần kỳ như thế sao.” Bát vương cầm lấy bột thuốc gật đầu.

Sau đó, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường rửa sạch tay, bùn đã khô, Bát vương giơ tay lên gõ, đinh đinh vang lên, vừa cứng rắn vừa bền chắc. Sau đó, hắn để cho hạ nhân một lần nữa giúp hoàng tử kia mặc quần áo, cầm quần áo kéo cao, đai lưng cũng kéo cao, nhìn qua... Thật sự đã mất đầu!

“Lần này thật đúng là giúp Bổn vương việc lớn rồi!” Bát vương gia đưa tay vỗ vai Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, “Hai vị, quả thực tài giỏi nha.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường thấy chuyện xong xuôi, vội vàng từ giã Bát vương gia đi ra, tránh khỏi lại lôi ra chuyện gì khác.

“Ân...” Bạch Ngọc Đường ngáp ở trên đường đi, bảo, “Miêu nhi, sáng mai ngủ muộn chút đi, buồn ngủ chết, mấy ngày nay liền không hảo hảo ngủ qua, ngươi cũng thật sự là mệnh lao lực, đây đều là chuyện khổ sai gì a?”

Triển Chiêu cũng bất đắc dĩ, “Trước đây lúc không có vụ án cũng rất nhàn, đây không phải là có vụ án sao...” Nói còn chưa dứt lời, Triển Chiêu kéo Bạch Ngọc Đường một thanh, Bạch Ngọc Đường cũng nghe đến động tĩnh, hai người chợt lóe thân, trốn vào trong ngõ hẻm bên cạnh.

Liền thấy phía trước có một tiểu đội người vội vã chạy tới, phương hướng giống như là muốn ra khỏi thành, trang phục những người này đưa tới chú ý của Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường — một thân bạch y, cảm giác giống như là người của Bạch Y Giáo.

“Miêu nhi, tới sớm không bằng đúng dịp, còn phải cám ơn Bát vương gia rồi.” Bạch Ngọc Đường thấp giọng nói bên tai Triển Chiêu.

Triển Chiêu gật đầu, cùng Bạch Ngọc Đường nháy mắt, hai người nhảy lên nóc phòng, đuổi theo.

Chỉ thấy đám người Bạch Y Giáo chạy về hướng cửa thành Bạch Y Quan, hai người đều có chút khó hiểu, Bạch Y Quan đã niêm phong, ngoài cửa còn có người thủ vệ, bây giờ đi có ý gì?

Quả nhiên, đến sau tường Bạch Y Quan, đám người liền leo tường tiến vào bên trong.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cũng tung mình theo vào, chỉ thấy người của Bạch Y Giáo tìm đến một tôn Thiên Thủ Tà Phật vẫn chưa điêu khắc xong bị giữ trong sân.

“Thật sự là ở trong này?” Một bạch y nhân hỏi người cầm đầu.

“Ân.” Một người khác gật đầu, “Hẳn là ở trong này!” Nói xong, người nọ tung người nhảy lên đỉnh đầu bạch ngọc tà phật, đưa tay tìm tòi. Lúc này, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đã ở trên nóc nhà đại điện, động tác của đám người bên dưới cũng nhìn thấy rõ ràng, chỉ thấy người nọ lục lọi một chút trên đỉnh đầu bạch ngọc tà phật, sau đó nhẹ nhàng kéo lên, mở ra một nắp.

“Thì ra bên trong đó còn cất giấu đồ a.” Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu, “Chúng ta trước đây cũng không chú ý.”

Triển Chiêu cũng gật đầu, “Đám người kia cố ý đợi đến khi việc lắng xuống, không còn ai lại chú ý Bạch Y Quan nữa, mới trở về cầm đồ, cũng đủ cẩn thận, không biết là vật gì.”

Rất nhanh, chỉ thấy người nọ từ trong đầu bạch ngọc tà phật lấy ra một món đồ dùng lụa vàng bao lại, mở mảnh lụa vàng... Dưới ánh trăng, chỉ thấy là một tôn tiểu bạch ngọc tà phật trong suốt sáng long lanh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.