Lắng Nghe Tiếng Mưa

Chương 15: Vị trí quan trọng nhất




Chiếc lưỡi mềm dẻo như trái cây đông lạnh thè ra liếm môi Dương Trấn, Dương Thính Vũ hôn không hề có kỹ xảo. Như cảm thấy hôn như vậy chưa đủ thân mật, cô thò cái lưỡi đinh hương vào khoang miệng anh, quấn quít cùng với chiếc lưỡi của anh không rời.

Dương Trấn đè bả vai cô xuống, làm cho cô trở lại trên giường, mà anh đè lên cả người cô, tay vuốt ve chiếc eo, thuận thế vén áo, ngón tay thích thú chuyển động bên hông, cho đến khi mở khóa chiếc áo ngực của cô.

“Ừm…” Dương Thính Vũ chủ động hôn đã biến thành Dương Trấn làm chủ đạo, đầu lưỡi điên cuồng càn quét trong không gian chật hẹp, thỉnh thoảng lại va chạm trên hàm răng của cô, nhưng sự đau nhức ấy không thể ngăn cản sự nhiệt tình của hai người, nụ hôn càng ngày càng thêm sâu, giằng co không ngừng.

Chiếc váy ngắn dưới thân sớm đã vén cao vì động tác triền miên của hai người, lộ ra bên trong chiếc quần lót viền ren, mà Dương Trấn, cũng tiện tay cởi nó ra. Anh tách hai chân cô, kẹp vào hai bên thắt lưng, mật huyệt mở rộng run rẩy trước mắt, vì anh mà nở rộ.

Ngón tay không chờ đợi vuốt ve từ mắt cá chân đến bắp chân rồi phủ lên đắp đùi, rồi đi đến cửa huyệt, đầu ngón tay chống đỡ lên con ốc, ma sát vòng quanh lỗ nhỏ rồi chui vào.

“Ưm… ha… cậu nhỏ…” Dương Trấn buông chiếc lưỡi đã dây dưa cùng cô rất lâu, làm cho cô thét lên, mỗi âm thanh rên rỉ của cô, đối với anh đều là lời khẳng định, cổ vũ tốt nhất.

“A… a… Không…” Dương Thính Vũ cau mày, sắc mặt ửng hồng, đầu ngón tay tiến vào không phải cô không thể thừa nhận, chỉ là trong lúc đó, cơ thể của cô nhạy cảm nhất, tiến vào như vậy, càng làm cho thân thể mệt nhọc, khiêu khích.

Hoa tâm ngậm vào đầu ngón tay hơn phân nửa, Dương Trấn thừa cơ hội đưa ngón trỏ và ngón giữa cùng lúc thâm nhập vào hoa huy*t đã ướt đẫm mật dịch, “Á… ha… Em… Cậu nhỏ…” Cô không ngừng lắc đầu, tựa như muốn làm hành động đáng thương chọc người khác đau lòng. Cảm giác khổ sở, thoải mái, tê dại đều luân phiên kéo tới, cô không biết phải làm sao, chỉ có thể bất lực gọi anh.

“Vũ nhi, Vũ nhi ngoan, đi theo cậu nhỏ nhé…” Dương Trấn nắm chặt bàn tay nhỏ của cô, mười ngón tay đan vào, cho cô cảm giác an toàn. Anh cúi đầu, hôn một cái vào chiếc miệng nhỏ, lại đưa đầu lưỡi chui vào lần nữa, đồng thời ba ngón tay bắt đầu rút ra đâm vào.

“Ừm… A….” Dương Thính Vũ chợt kẹp chặt phần dưới. Bụng, mông, hoa huy*t, thậm chí ngay cả ngón chân cũng co quắp.

Hậu huyệt và mật huyệt cũng giống nhau, bao bọc chặt chẽ, ngón tay cắm vào rút ra như xuyên qua một tầng nếp nhăn dày đặc. May thay, các huyệt đã tiết ra mật dịch trơn trợt, làm cho tốc độ rút ra đâm vào càng thêm suồng sã.

Đôi mắt của Dương Trấn càng ngày càng mờ mịt, anh mê muội nhìn hai mắt cô dần chìm trong sương mù. Trong lúc này, cô là của anh, mà anh cũng vậy.

Vị trí quan trọng nhất trong lòng, ngoài Dương Thính Vũ, chưa từng có người khác.

Trong lòng cô, có phải cũng giống như anh không?

Anh hôn về phía ngực trái của cô, cắn một miếng mềm mại, ngậm vào trong miệng, cắn mút nhiều lần, cho đến khi chỗ mút tụ máu trở thành vết hồng. Anh biết mình làm vậy rất ngốc, nhưng anh rất hy vọng, vị trí đặc biệt của cô, chỉ mình anh để lại dấu ấn.

Hai ngón tay ở mật huyệt không hề đồng bộ với đầu ngón tay ở hậu huyệt, mà bắt đầu đâm vào nhanh hơn, mạnh hơn… hai ngón tay không ngừng thay đổi tư thế, khi thì cong lên, khi thì đâm chọc vào mỗi một nơi.

Ngón tay đâm vào cúc hoa không hề sâu, tuy nhiên lại ngang ngược dùng móng tay ấn vào từng vòng nếp nhăn, phải là Dương Thính Vũ hô đau, anh mới bằng lòng đổi thành động tác đơn giản đâm vào.

“Á… á… Không được…” Hai chân cô kẹp thật chặt vòng eo của anh, thật sự không kiềm được run rẩy, bây giờ là cuối thu nên lạnh buốt, nhưng tấm lưng trần của cô lại ướt đẫm mồ hôi.

Dương Trấn bỗng rút ngón tay trong mật huyệt ra, đổi lại dùng môi ngăn chặn mật dịch chảy ra, mút vào từng ngụm một, hầu kết nhúc nhích lúc nuốt xuống gợi cảm mê người.

Ngay lúc Dương Thính Vũ cho rằng môi anh đã rời khỏi, anh lại khẽ cắn nhẹ tiểu châu trên cánh hoa, lát thì hơi dùng sức cắn, lần thứ ba là dùng toàn bộ sức lực cắn…

“Á… á…. Á… Đừng mà.” Dương Thính Vũ bắt đầu kịch liệt co rút, hai chân vốn kẹp chặt thắt lưng bỗng buông lỏng, vô lực trượt xuống.

Lát sau, cô không thể đè nén, khóc rống lên, “Hu hu hu…”

“Làm sao vậy?” Dương Trấn lập tức cảm thấy hoảng loạn, thay cô vén sợi tóc đang bay loạn, dịu dàng lau nước mắt giúp cô.

“Anh, anh có phải… vì mẹ cậu nhỏ… Hu hu hu…” Dương Thính Vũ không biết vì sao bỗng nhạy cảm, cảm thấy chẳng lành, tuy cô không tính toán hôn nhân giữa anh và Liễu Hinh, cũng chưa từng nhắc đến trước mặt anh. Nhưng bây giờ, cô bỗng rất sợ hãi… Sợ hãi anh cũng từng làm như vậy với những người phụ nữ khác.

Suy cho cùng, hai người càng yêu nhau càng cảm thấy lo lắng, càng lo lắng thì càng sợ hãi, càng sợ hãi thì càng tổn thương.

Dương Thính Vũ nói đứt quãng, nhưng Dương Trấn hiểu rõ cô như vậy, hiển nhiên biết cô ám chỉ điều gì. Anh liên tục hôn cô, hôn hết tất cả nước mắt của cô, kiên định thâm tình mà thề: “Anh chỉ có một mình em, từ khi em còn xem anh là cậu nhỏ, cho tới bây giờ và mai sau, thậm chí đến chết, trầm luân trong vòng tuần hoàn, đều chỉ có em, một mình Dương Thính Vũ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.