Lãng Mạn Của Anh

Chương 75




Trong lúc nhất thời, trên bờ cát tràn đầy tiếng cười vui vẻ. Một đám ghé vào nhau, chính là náo nhiệt vui vẻ.

Chu Túy Túy đứng bên cạnh nhìn, miễn bàn có bao nhiêu sung sướng, tiểu bảo bối trong bụng cô, như là cảm nhận được bầu không khí này, cũng hưng phấn lên.

Tuy rằng, thật ra cô không cảm nhận được, chính là cảm nhận được một loại vui vẻ không thể hiểu được.

Mọi người vui đồ trên bờ cát một lát, liền bắt đầu sắm sửa chuẩn bị ăn nướng BBQ.

Biệt thự bên cạnh khá lớn, Chu Túy Túy và Thẩm Nam tự nhiên cũng đi theo qua, nguyên liệu nấu ăn của mỗi biệt thự đều chuẩn bị đầy đủ, Đường Thịnh nói: "Đây đều là do nông dân bên này trồng, rất tươi mới."

Hạ Văn nhìn anh một cái: "Em ăn không ra."

Chu Túy Túy cười, "Thật ra tôi cảm thấy cũng không tệ lắm, khá được."

Hạ Văn liếc mắt nhìn cô, "Nhất định phải hạ bệ mình?"

Chu Túy Túy nhún nhún vai.

Thẩm Nam gõ đầu cô, thấp giọng cười: "Buổi tối muốn ăn cái gì?"

Chu Túy Túy ngẩng đầu nghĩ nghĩ, "Đều được, bọn họ không phải muốn nướng BBQ sao?"

"Nướng BBQ chắc sẽ không đủ ăn." Đoàn Duy Nhất nói, "Bọn họ chắc chắn sẽ ăn siêu nhiều."

Cô nhìn về phía bụng của Chu Túy Túy, "Tiểu bảo bối muốn ăn gì nhỉ, nếu không hầm canh cho chị uống nhé, nhất định phải đảm bảo dinh dưỡng."

Thẩm Nam gật đầu, "Ngoại trừ canh gà, còn muốn ăn cái gì?"

Chu Túy Túy, "......"

Cô cảm thấy mình giống như người bệnh bảy tám chục tuổi, phải có mấy người hầu hạ, nhưng loại hầu hạ này lại làm cô vô cùng vui vẻ. Cả người cô như sống trong thế giới yêu thương, có chồng, có em gái, có người nhà cưng chiều, Chu Túy Túy không biết nên hình dung tâm tình của mình như thế nào.

Cô cảm thấy, khi người thảm đến một trình độ nhất định, nhất định sẽ gặp được vận may.

Cô là như thế đó.

Cho nên đối với tương lai, cô tràn ngập mong chờ.

Chu Túy Túy nhìn hai người trước mặt, cười nói, "Canh gà đi, lại tùy tiện xào rau, bọn họ làm BBQ, chúng ta nấu ăn là được."

Cô hứng thú bừng bừng, "Em cũng muốn xuống bếp."

Thẩm Nam, "Anh xuống bếp là được."

Chu Túy Túy bật cười, duỗi tay ôm anh làm nũng, "Chúng ta cùng nhau nấu đi, còn lại để bọn họ làm."

Thẩm Nam nhìn cô, "Không mệt?"

"Không mệt."

"Được."

Hai người bá chiếm phòng bếp, người bên ngoài cũng không đi quấy rầy, yên lặng ở bên ngoài dọn BBQ, cũng may trong vườn có vòi nước. Đối với đôi vợ chồng mới trong bếp, bọn họ vẫn không nên đi ăn cẩu lương thì tốt hơn.

Bên ngoài phòng bếp ầm ĩ. Trong phòng bếp ấm áp hơn rất nhiều.

Chu Túy Túy làm trợ thủ cho Thẩm Nam, Thẩm Nam đang xào rau. Tay nghề của Thẩm Nam gần đây tiến bộ, trên cơ bản chỉ cần có thời gian là nấu các loại đồ ăn cho Chu Túy Túy, hai người rất hưởng thụ cuộc sống ấm áp này, luôn cảm thấy rất thoải mái.

Sau khi bận rộn, Thẩm Nam quay đầu lại nhìn cô, "Có mệt không?"

Chu Túy Túy dở khóc dở cười nhìn anh, "Anh đừng xem em là thai phụ được không, lúc này còn chưa đến ba tháng, thật sự không có việc gì." Cô còn cố ý xoay một vòng quanh Thẩm Nam, "Anh có tin bây giờ em còn có thể xuống bơi không?"

Thẩm Nam, "Anh tin."

Năng lực của bà xã anh còn không biết sao, tin là một chuyện, nhưng không yên tâm là chuyện khác.

Này chính là hoàng đế không vội thái giám đã gấp, Thẩm Nam giờ phút này chính là thái giám kia, lúc nào cũng lo lắng cho Chu Túy Túy.

Chu Túy Túy ngẩng đầu, hôn anh một cái, vuốt cằm anh cười, "Em thật sự không có chuyện gì, rất khỏe mạnh, vui vẻ."

Thẩm Nam duỗi tay, nhéo cằm cô cắn một cái, lúc này mới ừ một tiếng, "Được rồi, anh tin em."

Chu Túy Túy cong môi cười, "Tiếp tục đi."

Hai người trong bếp bận rộn hồi lâu, cuối cùng cũng làm ra một đống đồ ăn không tồi, năm món rau xào, một món canh, thật ra cũng không đủ, nhưng bọn Lục Gia Tu còn gọi thêm lẩu, đối với nhóm người này mà nói, cũng khá nhiều rồi, muộn một chút còn nướng BBQ, đêm nay, ăn không hết.

Mọi người ghé lại cùng nhau cười cười nói nói, hoan thanh tiếu ngữ, bạn bè tụ tập bên nhau, liền cảm giác vô cùng thoải mái, cái gì cũng không làm, chỉ yên tĩnh ăn cơm, nói mấy đề tài thú vị, như vậy cũng đã đủ rồi.

Sau khi ăn xong, Lục Gia Tu và Hồ Dật bắt đầu bận rộn nướng BBQ, Chu Túy Túy có chút mệt, lúc này đang cầm một cái ghế ngồi song song với Duy Nhất để nghỉ ngơi, hai người ngẩng đầu nhìn sao trời, bầu trời ở bên này giống như hồ nước, trong suốt xanh thẳm, chỉ có những ngôi sao điểm xuyết, không có ô nhiễm như phần lớn các thành thị, ngôi sao lấp lánh.

Chu Túy Túy nhìn chằm chằm một hồi lâu sau, mới quay đầu nhìn về phía Duy Nhất.

"Nghĩ cái gì thế?"

Duy Nhất lắc đầu, ôm cánh tay cô làm nũng, "Nghĩ về chị."

Chu Túy Túy bật cười, vỗ đầu cô bé, "Chị ở ngay cạnh em rồi, em còn nghĩ chị nữa?"

Duy Nhất ừ một tiếng, nhỏ giọng nói, "Chính là nghĩ chị nha."

Cô nhìn Chu Túy Túy, trong mắt có chút hâm mộ, "Có chút hâm mộ chị."

"Hâm mộ cái gì chứ." Chu Túy Túy buồn cười nhìn cô bé, "Nếu không nói cho chị nghe chút."

Cô xoa đầu Duy Nhất, "Qua mấy ngày nữa về trường học nhỉ?"

"Vâng."

Bọn họ sắp phải khai giảng, một đoạn thời gian này chơi khỏi bàn có bao nhiêu vui vẻ.

Chu Túy Túy xoa đầu cô bé, ôm đầu cô bé dựa vào vai mình, thấp giọng hỏi, "Vậy em còn chưa nói hâm mộ chị cái gì nữa."

Duy Nhất sửng sốt, lúc này mới nhẹ giọng nói, "Hâm mộ chị có anh rể cưng chiều."

Thẩm Nam đối xử tốt với Chu Túy Túy như thế nào, tất cả mọi người đều rõ như ban ngày, chính là loại tốt khắc vào xương cốt, không phải là cố ý thể hiện hay là cái gì khác. Anh sẽ chú ý đến Chu Túy Túy mọi lúc mọi nơi, giờ giờ phút phút.

Tình yêu của hai người, là những người khác hoàn toàn có thể cảm nhận được, không có cố tình biểu đạt ra, nhưng người khác vẫn cảm nhận được.

Nghe vậy, Chu Túy Túy hoảng hốt một lát, hơi rũ mắt nhìn cô bé, "Muốn yêu đương?"

Đoàn Duy Nhất lắc đầu, "Không có."

"Vậy em nói với chị, em và Đoàn Tử Du sao thế," Chu Túy Túy nhẹ giọng hỏi, "Có thể nói không, không nói thì chị không hỏi nữa."

Đoàn Duy Nhất hoảng hốt hồi lâu, mới chớp mắt nhìn người cách đó không xa, thấp giọng nói, "Cái gì mà sao thế, hai bọn em là anh em."

Chu Túy Túy cong môi cười nhìn cô bé, "Em với ai là anh em."

Đoàn Duy Nhất, "........"

Luôn cảm thấy có một cái hố to, nhảy không ra.

Cô bé a một tiếng, tiếp tục làm nũng với Chu Túy Túy, "Là chị em với chị."

Chu Túy Túy bật cười, "Lúc này mới đúng."

Cô nghĩ nghĩ, nhìn Đoàn Tử Du cách đó không xa một lát, mới nói: "Chị cũng không rõ tình huống của hai đứa, nhưng chị chỉ có một suy nghĩ, hy vọng hai đứa làm ra quyết định mình sẽ không hối hận, có rất nhiều con đường thoạt nhìn có khả năng là bụi gai thành cụm, sẽ không dễ đi, nhưng thực tế nếu như em không đi, sau này sẽ hối hận."

Cô nói, "Ai cũng có khát vọng muốn một con đường to lớn rộng mở, nhưng một đường liền đến cuối cuộc đời, có phải là không còn ý nghĩa gì nữa không, đương nhiên, nếu như em khát vọng nhất, vậy, cũng có thể đi, nhưng nếu như em muốn đi thử con đường gập ghềnh kia, có suy nghĩ này, hơn nữa nếu không thử, nhiều năm sau khả năng sẽ hối hận, vậy tại sao không thử chứ?"

Chu Túy Túy nhẹ giọng nói, "Chị cũng đã từng nghĩ rất nhiều lần, sau đó chị lựa chọn, tuy rằng trong lúc nhất thời cảm thấy khó khăn, nhưng ít nhất cũng không hối hận."

Cô nghiêng đầu nhìn về phía Duy Nhất: "Có rất nhiều chuyện, không thử một chút, không cố gắng một chút, sao biết kết quả chứ, em nói đúng không?"

Đoàn Duy Nhất hồi lâu cũng không nói chuyện.

Chu Túy Túy cũng không thúc giục cô bé, càng không trông cậy vào cô bé sẽ cho mình một đáp án bây giờ. Cuộc sống của mình, người khác nói gì, chỉ là dẫn đường và chỉ dẫn, cô cũng không muốn ép buộc Duy Nhất lựa chọn, chỉ là nói cho con bé biết một chút kinh nghiệm của bản thân.

Cô cũng không phản đối hai người, thậm chí ngay cả Đoàn Bác Văn cũng không phản đối, Duy Nhất lại không thể vượt qua được gánh nặng trong lòng mình.

Cô bé luôn cảm thấy người Đoàn gia đối xử tốt với mình như vậy, cho cô bé ăn, mặc, dẫn cô bé từ cô nhi viện ra, cô không thể có lỗi với họ. Loại vấn đề nan giải này, rất khó để kéo người ra khỏi. Bản thân tính cách của con bé đã quá mâu thuẫn, người bình thường khó khuyên bảo, vào lúc này, cần tự mình suy nghĩ kỹ.

Chu Túy Túy nói xong, Thẩm Nam liền ở cách đó không xa gọi cô.

"Bà xã, BBQ nướng xong rồi."

"Em đến." Chu Túy Túy nhìn cô bé, "Chị đi ăn đồ nướng, em cũng đến đi."

"Vâng."

Duy Nhất nhìn bóng dáng của cô, ngẩng đầu nhìn lên không trung, im lặng một lát mới đi về hướng của Đoàn Tử Du bên kia.

Chu Túy Túy nhìn đồ Thẩm Nam nướng được, từ xa đã ngửi thấy mùi hương rồi.

"Muốn ăn quá."

Thẩm Nam cười, thổi nguội cho cô, "Nóng, ăn từ từ."

"Được."

Chu Túy Túy ăn, sau khi cắn một miếng miễn bàn có bao nhiêu thỏa mãn, cô ăn đến hai mắt híp lại, "Ngon quá."

Thẩm Nam nhướng mày, "Thật không?"

"Ừ ừ." Chu Túy Túy hưng phấn gật đầu, "Anh nếm thử một miếng."

Thẩm Nam cười, nhìn miệng đang ăn của cô, cúi đầu hôn xuống, giành miếng thịt trong miệng cô.

Chu Túy Túy thẹn thùng, đẩy bả vai của anh, rất bất đắc dĩ, "Mọi người đều đang ở đây."

Hạ Văn bên cạnh đi ngang qua, "Mình cái gì cũng không nhìn thấy, hai người tiếp tục."

Thẩm Nam khụ một tiếng, đè ót cô hôn xuống, âm thanh nặng nề, "Sợ cái gì, đều là người một nhà."

Trên chuyện này, đội trưởng Thẩm, không hề thẹn thùng một chút nào.

Chu Túy Túy: "......"

Chu Túy Túy cạn lời nhìn Thẩm Nam, miếng thịt bị hai người em một miếng, anh một miếng mà ăn hết.

Kỹ thuật nướng BBQ của Thẩm Nam không tồi, đồ nướng được cũng rất thơm, Chu Túy Túy cả đêm bị ăn gắp nhiều đồ ăn, cả bụng đồ ăn, đêm nay, quá thỏa mãn.

Sau khi ăn uống no say, hai người về biệt thự nhỏ, Chu Túy Túy ăn nhiều, Thẩm Nam cùng cô đi tản bộ, vì tiểu bảo bối trong bụng, mỗi ngày Chu Túy Túy đều đi bộ 5000 cho đến 10000 bước, vì sức khỏe.

Sau khi đi mấy vòng, cô mệt mỏi.

"Đi không nổi."

Thẩm Nam nhìn cô, "Muốn về sao?"

Chu Túy Túy lắc đầu, "Thật ra còn muốn đi dạo bờ biển."

Thẩm Nam dở khóc dở cười, "Anh ôm em qua."

Chu Túy Túy ngẩng đầu nhìn anh, "Có sức lực sao?"

Nghe vậy, Thẩm Nam ánh mắt nặng nề mà nhìn cô, "Em đây là không tin tưởng năng lực của anh?"

Chu Túy Túy, "Không dám không dám, đi đi, chúng ta qua đó."

Hai người lại tản bộ đến bờ biển, lúc này mặt biển đang dội sóng, bờ biển căn bản không có ai, Chu Túy Túy và Thẩm Nam đi một vòng, đột nhiên cô đứng lại không đi.

Thẩm Nam nhìn cô, nhoẻn miệng cười nói.

"Bà xã."

"Hả?"

Đội trưởng Thẩm cười thần bí, ôm người vào trong ngực, "Tiếp cái hôn."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.