Lặng Lẽ Không Lời

Chương 16: Phiên ngoại – Bạc đầu




(Về cách xưng hô trong phiên ngoại, mặc dù hai người đã bước vào tuổi trung niên nhưng mình vẫn để cách gọi cũ – anh + cậu. Thật sự không muốn chuyển cách gọi Triệu Đông từ anh thành cái khác nên đành vậy. ^^~)

“A!” Triệu Đông kêu một tiếng, mang ánh mắt ‘em nhổ thật đau’ tố cáo Tiền Tây.

Tiền Tây bĩu môi, rất đau đâu mà rất đau, xem xem anh có tóc bạc đây này.

Triệu Đông liếc Tiền Tây một cái, từng này tuổi mà không có tóc bạc mới là lạ, đừng có nhổ, nhổ một mọc ba đấy!

Anh nghe ai nói, Tiền Tây bới khắp đầu anh giống như đang bắt chấy, vừa may, trước kia đều là anh nhuộm cho em, sau này em cũng có thể nhuộm cho anh rồi.

Triệu Đông suy nghĩ một chút, nếu vậy bây giờ thì sao? Tiền Tây lập tức đồng ý.

Trước khi nhuộm tóc phải gội đầu, Tiền Tây ra vẻ rất chuyên nghiệp cầm một bình dầu gội phục vụ Triệu Đông.

“Nặng.” Tiền Tây vội vàng nhẹ tay.

“Nhẹ.” Tiền Tây vội vàng mạnh tay thêm một chút.

“Bên trái.” Tiền Tây vội vàng chuyển qua.

“Sau tai nữa.” Tiền Tây cẩn thận giúp anh.

“Bọt rơi vào mắt rồi!”

Tiền Tây lấy nước rửa cho anh, lúc rửa còn cố ý cấu hai cái, mẹ kiếp, thật khó hầu!

“Em cấu anh!” Triệu Đông nói.

Tiền Tây thật nhớ người tên Triệu Đông có đánh chết cũng không nói nửa lời của trước kia.

“Được rồi, em sấy tóc cho anh.”

Tiền Tây cầm máy sấy sấy tóc cho Triệu Đông, anh nói: “Kỹ thuật của em thật kém! Lúc sấy phải…”

“Câm miệng!” Tiền Tây tức giận nói.

Xong xuôi, Tiền Tây lấy thuốc nhuộm tóc ra, dùng lược nhỏ chải đen từng chỗ giúp Triệu Động. Triệu Đông thoải mái giống một chú mèo được vuốt lông, sung sướng phát ra hai tiếng hừ hừ. Vượng Tài nghe giọng lại tưởng Triệu Đông gọi mình, ve vẩy đuôi chạy tới cọ lên chân anh.

“Đi đi đi.” Triệu Đông trách mắng. Mấy năm trước Tiền Tây nhặt được một chú chó nhỏ ven đường, hai người bèn mang về nuôi, lấy tên Vượng Tài. Triệu Đông tự nhận mình đối xử với Vượng Tài không tồi nhưng con chó mất nết này chỉ nghe lời mỗi Tiền Tây, hoàn toàn không coi anh ra gì, suốt ngày bám chặt cậu. Triệu Đông bực bội đá nó, Vương Tài lập tức kêu ư ử.

“Anh làm gì vậy?” Tiền Tây cầm lược gõ đầu Triệu Đông. “Anh cứ để chân cho nó cọ chút đi, cần gì phải đá vậy chứ!”

Triệu Đông nghĩ, mình không thể ghen với một con chó được, rất mất mặt. Anh bất đắc dĩ không thể làm gì khác ngoài việc giơ chân trêu chọc Vượng Tài khiến cái bụng trắng trắng mềm mềm của nó lăn qua lăn lại.

Rốt cuộc Tiền Tây nhuộm xong, kéo Triệu Đông ra xả nước. Triệu Đông nghiêng đầu sang một bên, anh chợt nghĩ tới mẩu quảng cáo dầu gội khi còn bé, gội tóc – thề nguyện trăm năm.



Sau khi ăn cơm tối, Tiền Tây dắt Vượng Tài ra ngoài đi chơi, vừa khéo Triệu Đông lấy lý do tản bộ đi theo. Vượng Tài vui mừng chạy loạn cả lên, kéo hai người đi tới công viên nhỏ trong khu dân cư. Không ít những ông cụ bà cụ đang tập thể dục và khiêu vũ. Tiền Tây nói với Triệu Đông, chưa đầy hai mươi năm nữa không phải chúng ta cũng sẽ gia nhập đội ngũ này đấy chứ?

Triệu Đông lạnh mặt nói, anh kiên quyết không tới.

Trời dần tối, hai người kéo Vượng Tài về nhà. Trên đường nhỏ, Triệu Đông liếc mắt thấy cách đó không xa có hai ông già râu tóc bạc phơ, một người chống gậy, một người xoay xoay hai hòn đá tròn trong tay, bọn họ vừa cười vừa nói đi bên nhau. Tiền Tây nhìn theo ánh mắt anh, cậu không biết hai ông già này có giống họ hay không. Có lẽ bọn họ chỉ là bạn bè, có lẽ bọn họ chẳng qua chỉ là anh em nhưng Tiền Tây không thể không nghĩ nhiều, cậu rất hâm mộ.

Tiền Tây nhìn Triệu Đông cười cười. “Anh nói xem, chúng ta cũng sẽ giống bọn họ sao?” Làm bạn mãi tới lúc già.

Nhưng bệnh cũ nhiều năm của Triệu Đông đột nhiên tái phát, anh lạnh mặt không nói không rằng.

Tiền Tây không nhận được câu trả lời rất thất vọng, ra lệnh Vượng Tài chạy lại cắn anh. Vượng Tài nghe lời chủ nhào tới cắn ống quần Triệu Đông, anh liền giơ chân đá nó văng ra xa, chạy đi nhặt một nhánh cây khô ven đường.

“Không được đánh Vượng Tài!” Tiền Tây cho rằng Triệu Đông nhặt que đánh Vượng Tài liền vội vàng kéo nó về phía sau.

Triệu Đông trợn mắt liếc cậu, chạy tới một chỗ kín đáo phía sau một cây đại thụ, mắt thấy bốn bề vắng lặng, vội vàng viết trên đất.

Anh và em nhất định sẽ ‘bạc đầu giai lão’ như vậy.

Tiền Tây nhìn người đàn ông không được tự nhiên đã sống cùng mình nửa đời người này, yên lặng ôm lấy anh…

Like Loading…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.