Làn Váy Lay Động

Chương 4




Là Hướng Cương!

Ô, thật không dám tin, sẽ có một ngày nàng lại cao hứng khi nhìn thấy Hướng Cương!

Vui sướng khi tìm được đường sống trong chỗ chết, làm cho Lăng Lung vui đến muốn khóc, nàng hai tay vội vàng phủi phủi, thật vất vả mới phủi sạch bụi cát trên cái váy bị bẩn, lập tức thùng thùng thùng chạy đến, ôm nhanh thắt lưng của hắn, ca người lui ra nép phía sau tấm lưng vững chãi của hắn.

“Em bị thương sao?” Hướng Cương hai tay nắm chặt, tiếng nói ôn nhu bây giờ mang theo một tia áp lực, như là hắn đang dùng một sức lực dữ dội nào đó, kiềm chế cảm xúc đang sôi trào trong cơ thể hắn.

“Ách – không, không có –” nàng nuốt nước miếng, ngẩng đôi mắt mờ mịt nước, có chút mông lung nhìn hắn.

Nàng chưa bao giờ biết, trên khuôn mặt tuấn tú kia của hắn cũng sẽ xuất hiện vẻ mặt như thế này.

Hướng Cương luôn mang vẻ mặt mỉm cười, có khi tươi cười, có khi mỉm cười, có khi hứng thú dào dạt, có khi còn mang vài phần giả dối, nhưng mà chưa bao giờ giống như lúc này, cuồng dã mà nguy hiểm như vậy, làm cho người ta khi tiếp xúc đến ánh mắt hắn, cảm thấy như rụng rời xương cốt nha --.

“Vậy là tốt rồi.” Giọng nói của hắn bình thản, cảm xúc kịch liệt bỗng dưng tan biến không còn chút gì, bạc môi nhếch lên thành nụ cười, nháy mắt khôi phục lại thành gương mặt vô lại quen thuộc nàng thường thấy.

Thay đổi này quá mức nhanh chóng, cũng quá cẩn thận, nàng không tự chủ được hoài nghi, bản thân mình chắc bị dọa đến u mê đầu óc, mới có thể nhất thời hoa mắt, đem hắn thoải mái mỉm cười, lại cho rằng đang tức giận đến cực điểm, nhe răng cười –

A, nàng suy nghĩ cái gì! Nàng nên quan tâm tình huống nguy cấp trước mắt, là như thế nào thoát vây, mau chóng thoát khỏi chỗ hỗn loạn này mới đúng!

Lăng Lung dùng sức lắc đầu, đem Hướng Cương trong trí nhớ làm cho người ta sợ hãi kia bỏ qua một bên, đôi tay nhỏ bé càng thêm siết chặt vòng eo của hắn, không chịu buông ra người cứu mạng mình.

Dựa vào gần như vậy. hai người trong lúc này sát đến mức không có nửa phần khe hở, quần áo dán sát vào thân thể rắn chắc cơ bắp của Hướng Cương, đều bị nàng mò đến rõ ràng rành mạch ráo trọi. Mãi đến lúc này nàng nới đột nhiên phát hiện thân thể giữa nam và nữ thật sự khác biệt rất lớn.

Thân thể của nàng nhỏ nhắn mà mềm mại, mà hắn rắn chắc, cao lớn như vậy, thân thể tráng kiện chẳng những có thể che gió, có thể che mưa, còn có thể thay nàng chặn quyền đầu, chắn cầu bổng –

“Anh tới thật đúng lúc, làm ơn làm ơn, mau thay tôi giải thích một chút, nói cho bọn họ, tôi chỉ vừa đúng lúc đi ngang qua, không cẩn thận nhìn hơi nhiều một chút không phải có ý định rình coi.” Nàng nói đi nói lại như con rối, ý muốn nhờ hắn ra mặt hòa giải, thay nàng nói vài câu dễ nghe, để hạ bớt cơn tức của mấy tên đại ca kia.

“Tại sao anh phải thay em giải thích?” Hắn nhíu mày hỏi lại, nhìn đôi tay đang ôm chặt lấy hông hắn như bạch tuộc, cự tuyệt ra mặt làm thuyết khách* ( người nói thay).

“anh không thể thấy chết mà không cứu.” Nàng oa oa kêu to, không tin hắn lại là người có máu lạnh đến như vậy. “Tốt xấu gì, anh cũng xem như là thầy của tôi mà.”

“Em bỏ trốn.” Hắn nói từng tiếng một, vạch rõ hàh vi phạm tội của nàng, còn dùng tay nhéo mạnh vào đôi gò má phấn nộn của nàng, trừng mắt giận dữ.

Lung Lăng phát ra tiếng nức nở nho nhỏ, hai bên gò má bị hắn nhéo thật đau, lại bọ tình thế trước mắt làm cho sợ hãi, nàng yếu thế hơn, không dám phản kháng, làm hại nàng mồm miệng không rõ, thiếu chút nữa ngay cả nói cũng không nói được.

“Ô ô – tôi thề, tuyệt đối – tuyệt đối sẽ không bỏ trốn nữa -” Nàng đáng thương vô cùng cam đoan.

Hắn nheo đôi mắt đne lại, rung đùi đắc ý lo lắng, một lúc sau mới mở miệng.

“Anh bận đi tìm em, chưa ăn cơm trưa, bây giờ thật sự đói.” Hắn cuối cùng buông tay, nhẹ nhàng bâng quơ oán giận, không có nói cho nàng biết, vì muốn tìm nàng mà suốt cả buổi chiều nay, hắn gần như lật ngược toàn bộ thị trấn này lên.

Vừa nghe đến Hướng Cương mở miệng kêu đói, nàng vội vàng lấy thức ăn còn sót lại trong túi sách, mang một gói bánh vẫy vẫy trước mắt hắn.

“Đến đây, mau ăn đi!” Nàng vội vàng thúc giục, muốn dùng đồ ăn đổi lấy cơ hội thoát thân.

Hướng Cương nhìn gói bánh cười nhạt, cũng không thèm liếc mắt nhìn một cái.

“Anh chỉ muốn ăn chả cá viên do em làm thôi.”

“Được, khi trở về em sẽ lập tức làm cho anh ăn.” Nàng cam đoan.

“Còn có thịt bò sốt rượu đỏ.” Hắn được một tấc lại muốn tiến một thước.

“Không thành vấn đề.”

“Còn có …”

“Này, anh muốn ăn cái gì cũng được!” Nàng nghiến răng nghiến lợi kêu. Tại đây, ngày tại thời điểm mấu chốt này, cho dù hắn mở miệng nói muốn ăn gan rồng, óc phượng, nàng cũng sẽ đồng ý vô điều kiện!

“Thành giao.” Có tia sâu xa khác thường nào đó, ở sâu trong đôi mắt đen của hắn, chợt loé lên rồi biến mất, Hướng Cương lại nhếch khoé môi lên lần nữa, xoay người đối mặt đánh thanh niên đang hăng máu kia.

“Cô gái nhỏ này là của anh?” Giọng nói của Hắc Long đầy uy hiếp hỏi, tuy rằng trong lòng giật thon thót, nhưng ở ngoài mặt lại vẫn cố gắng bảo trì uy nghiêm của lão đại.

“Đúng, cô ấy thuộc về tôi.”

Lời này vừa nói ra, mọi người lộ ra vẻ mặt như chợt hiểu, nhìn ánh mắt của nàng lúc này như đã giải đáp được ba phần, vô cùng ái muội, tất cả đều nghĩ đến nàng cùng Hướng Cương trong lúc này có lẽ quan hệ không tầm thường.

“Anh, anh đừng nói hưu nói vượn, anh thuộc về anh?” Mặt nàng đỏ lên, vừa thẹn vừa giận.

“Bé con, anh nói là toán học của em.” Hướng Cương vẻ mặt mỉm cười dung túng, độ lượng giống như nàng lại hiểu sai, là bản thân nàng tự có những suy nghĩ tà ác, không chút liên quan gì đến hắn.

Hắc cẩu xì một tiếng, vẻ mặt không kiên nhẫn.

“Mặc kệ cái gì của cô này thuốc về anh, tóm lại, là do cô ấy trốn ở một bên nghe lén truyện của chúng tooi, chính là đắc tội chúng tôi. Nhìn cô ấy thuộc dạng các bà các chị yếu đuối, tôi có thể không xuống tay, nhưng nhất định cô ấy phải quỳ xuống dập đầu giải thích với chúng tôi.” Hắn hung ác nói, đưa ra những quy củ, kiên trì muốn Lăng Lung bồi tội, những người khác cũng đều gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

Sắc mặt nàng trắng bệch, cái miệng nhỏ nhắn mấp máy, hít vào một ngụm khí lạnh, hai tay vòng quanh cái bụng rắn chắc của hắn xiết chặt lại, thân hình nhỏ nhắn run rẩy.

Đôi mắt hắn sáng quắc, nổi lên một ngọn lửa, nhưng trên mặt vẫn thản nhiên không thay đổi, vẫn ung dung thong dong.

“Thực xin lỗi, chuyện này chắc không thể được.”

“Anh muốn giúp cô ấy giải vây?” Hắc cẩu cười lạnh.

“Không phải giải vây, mà là nhờ các anh bỏ qua.”

Giọng nói của Hướng Cương bình thản, ánh mắt nhìn quét qua mọi người, giọng nói âm trầm làm người ta sợ hãi, rõ ràng ám chỉ, nếu bọn họ không chịu để yên, hắn cũng chỉ còn cách ra tay thôi.

“Hắn dựa vào cái gì thay cô ta cầu tình.”

Hắn không có trả lời, chính là nhếch khoé miệng, lại lần nữa lộ ra nụ cười mỉm sâu xa khó hiểu kia, một tay đưa ra phía sau. Mọi người lập tức cảnh giác đứng lên, trừng lớn ánh mắt, nghĩ đến hắn sẽ lấy ra vũ khí gì kinh người lắm…

Sách giáo khoa.

Xuất hiện ở trong tay Hướng Cương, đúng là một quyển sách giáo khoa vật lý cấp ba!

“Nếu các anh nguyện ý giơ cao đánh khẽ, bỏ qua cho cô ấy một lần, ta có thể cam đoan, lần kiểm tra này, mọi người có thể thi được thuận lợi.” Hắn không nhanh không chậm nói, ngầm uy hiếp, ở mặt ngoài thì dụ hoặc, không cho người ta có cách cự tuyệt.

Trong nhà xưởng một mảnh tĩnh mịch, mọi người đối mặt nhìn nhau, vẻ mặt đều có chút buông lỏng, không còn vẻ hung hăng như trước nữa.

Có người lúc trước bị hắn「 chiếu cố 」qua, lúc này còn nằm trên mặt đất kêu cha gọi mẹ, đau đến mức nằm thẳng cẳng, bọn họ đều hiểu được, Hướng Cương không phải con mọt sách yếu đuối, mà là nhân vật thâm tàng bất lộ, một khi hắn động thủ, tất cả mọi người chỉ có ngã xuống kêu rên thôi!

Nếu đánh cũng đánh không lại, mà kì thi kiểm tra lại sắp đến, đương nhiên khi không lại biết trước đề thi miễn phí, như vậy --

Hắc Long hít sâu một hơi, dẫn đầu làm quyết định.

“Sách giáo khoa.” âm thanh thô khan của hắn hạ lệnh.

“Cái gì?” Tiểu lâu la một bên phản ứng như không thể tin nổi.

“Ngu ngốc, đem sách giáo khoa đến đây!”

“Tôi, tôi không mang theo—”Ai đi ra đánh nhau còn có thể mang sách giáo khoa ?

Hắn thấp rủa vài tiếng. “Đi cho tao tìm một quyển mau!”

Tiểu lâu la không dám cãi lời mệnh lệnh, vội vàng liền xông ra ngoài, không đến vài phút sau, liền ôm một quyển sách giáo khoa không biết từ nơi nơi nào sờ đến, cẩn thận ôm đến trước mặt lão đại.

Mọi người ngây ra như phỗng, trơ mắt nhìn Hắc Long hung ác nổi danh, thật sự ngồi xếp bằng ngồi xuống, ngây ngốc mở sách giáo khoa ra.

Hắc cẩu cân nhắc thế cục, biết một cây làm chẳng nên non, trận này là đánh không nổi nữa. Hắn lo lắng trong chốc lát, quyết định ganh đua, cũng bắt đầu ngồi xếp bằng xuống, cũng mệnh lệnh thủ hạ đi tìm đến sách giáo khoa, ngồi theo xuống.

Hai phương nhân mã một người lại một người ngồi xổm xuống, lúc trước nắm gậy sắt và và vũ khí, lúc này toàn cầm bút nguyên tử, nghe theo chỉ thị của Hướng Cương, một khẩu lệnh một động tác, quỳ rạp trên mặt đất viết liên tục lời Hướng Cương giảng.

Rất thần kỳ !

Lăng Lung mờ mịt đứng ở một bên, vì xác định bản thân không phải đang nằm mộng, nàng còn vươn tay, vụng trộm nhéo đại vào…

Chân một cái.

Ai da, rất đau!

Gương mặt tròn trịa vì bị nhéo đau mà bổng chốc nhăn nhó.

Không phải mộng đâu! Những tên hăng máu đòi đánh đòi giết, nay thật sự toàn bộ bãi bình, ngoan ngoãn quỳ rạp ở trên mặt đất hý hoáy viết.

Hướng Cương thật sự đáng sợ, chẳng những nắm đấm cứng dọa người, lại rất giỏi dùng kế, nếu hai phe đối lập ùa vào chỉ để đối phó với một mình Hướng Cương, cùng hắn đánh nhau, đương nhiên hắn không nắm chắc phần thắng, chỉ có thể lưỡng bại câu thương. Nhưng chỉ cần dựa vào mấy câu nói đơn giản là đã nắm giữ được tình hình đang rối rắm, chẳng những cứu nàng, còn có thể biến chiến tranh thành tơ lụa, hóa đấu trường thành hội đọc sách, dễ dàng giải quyết một hồi phân tranh.

Lăng Lung bội phục sát đất, len lén buông tay ra khỏi người Hướng Cương, lẳng lặng ngồi thụp xuống, thừa dịp không có người chú ý, chậm rãi bò về hướng cửa.

Ưm, nếu nguy hiểm đã không còn nửa, như vậy nàng cũng có thể đi rồi chứ?

Nhưng đi không được vài bước, váy của nàng đột nhiên căng thẳng, một sức lực mạnh mẽ làm chân nàng không thể nhấc lên được. Nàng kinh hoảng xoay đầu, nhìn thấy một bàn tay to ngăm đen, đang nắm chặt lấy gấu váy của nàng không buông.

“Đứng lại.” Hướng Cương liếc nàng liếc mắt một cái.

Bé con này, cái tính tình qua cầu rút ván một chút cũng không sửa, càng thấy nguy cơ đã được giải trừ, đã muốn bỏ xuống ân nhân cứu mạng chạy mất.

“Buông ra, anh mau buông ra, tôi muốn về nhà –”Nàng kéo váy lại, cùng hắn chơi trò kéo co, dùng sức đến toàn thân phát run, lnhưng vẫn không đấu lại sưc lực của hắn.

“Sắc trời đã tối lắm, bên ngoài lại không an toàn, chờ một chút anh đưa em về nhà.”

“Không cần –“

Hắn nheo lại ánh mắt, ánh mắt đột nhiên lạnh lùng.

“Ngồi xuống.” Đơn giản hai chữ, nhưng chứ một sức mạnh vô cùng lớn.

Lăng Lung trong lòng kinh hoàng, da đầu run lên, bản năng biết kết quả của việc cự tuyệt Hướng Cương, tuyệt đối sẽ thảm hại hơn so với chọc giận Long Long cùng Trung Cẩu rất nhiều. Một tiếng trống vang lên, ngoan ngoãn ngồi xuống ngay tại chỗ, cũng không dám kiên trì bò tới trước nữa.

Hu hu, ác liệt, ánh mắt hắn lợi hại thật!

“Cô bé ngoan.” Thấy nàng phục tùng vô điều kiện, đổi lấy phần thưởng là nụ cười mỉm hài lòng của hắn, khuôn mặt tuấn tú lại chuyển sang rạng rỡ, lại ôn nhu như xuân về hoa nở.

Bàn tay to kia buông tha làn váy của nàng, sau đó vô cùng thân thiết nhè nhẹ vuốt tóc nàng. Nàng lại chu môi đỏ mọng, tức giận ngoảnh mặt sang một bên, giận dỗi ngồi ở một bên không hé răng.

Chính là, nàng tuy rằng buồn bực Hướng Cương cưỡng bức, nhưng cũng mơ hồ biết, hắn giờ phút này kiên trì, cứng rắn như thế, xuất phát từ lòng quan tâm chính mình. Lúc này nếu không hắn đúng lúc đuổi tới, kết cục của nàng khẳng định sẽ vô cùng thê thảm.

Nói trở về, Hướng Cương vì sao lại đột nhiên xuất hiện? Lại vì sao sẽ biết, nàng bị nhốt ở chỗ này, thân hãm hiểm cảnh? Chẳng lẽ, hắn cũng không có ở nhà ngồi chờ, ngược lại là tiêu phí toàn bộ buổi chiều, phố lớn ngõ nhỏ tìm kiếm nàng?

Lăng Lung ngồi ở góc, cuộn chân lại, đem đầu gác ở trên gối, nghiêng đầu nhẫn nại ngồi chờ, cùng các vị học huynh đang ngồi hý hoáy viết.

Nghĩ đến hắn vì tìm nàng, đi khắp toàn bộ trấn, ngay cả cơm trưa cũng chưa ăn, trong lòng đối hắn thầm oán, bất tri bất giác bớt dần hẳn đi, nét tức giận trên khuôn mặt nhỏ nhắn cũng dần dần phai nhạt.

Ngoại trừ trêu tức, ngoại trừ bá đạo với nàng ra, sự quan tâm thật lòng của hắn vẫn làm cho ngực nàng ấm áp, cảm thấy thật cảm động, thật cảm động --

xxx xxx xxx

Sáng sớm của buổi thi cuối học kì, ánh nắng mặt trời đã lên rất cao.

Tiếng ồn ào của xe, của chim chóc từ sáng sớm đã ầm ĩ không ngừng.

Thức suốt đêm để học bài, Lăng Lung mờ mịt ngẩng đầu từ trên bàn, buồn ngủ mở mắt ra, mờ mịt nhìn về phía đồng hồ báo thức ở đầu giường --

Bảy giờ ba mươi lăm phút.

“A!” Tiếng thét chói tai vang lên, tiếp theo là tiếng bước chân rối ren, thùng thùng thùng từ phòng ngủ vang đến phòng khách, lại từ phòng khách vang đến phòng bếp.

Trước kì thi cuối học kì, nàng lúc nào cũng đợi nước tới chân mới nhảy, lại trong bất tri bất giác, bị đại quân của bọn sâu gây mê làm cho bại trận liên tục. Nàng mơ mơ màng màng nằm lên giường, vốn định nằm một chút là tốt rồi, không nghĩ tới vừa mới nhắm mắt lại, sắc trời ngoài cửa sổ lại tự dưng chiếu sáng rực rỡ như thế.

“Tại sao không ai gọi con rời giường!” Nàng thét chói tai, lại phát hiện trong phòng trống rỗng, ngay cả một bóng người đều không có.

“A, mình lại ngủ muộn vào buổi thi cuối học kì nữa rồi!” Tay chân luống cuống, lung tung quơ vội đồng phục cùng tất, dùng tốc độ nhanh nhất mặc vào trên người.

Không xong, nàng nghĩ tới! Ba mẹ hôm qua có nói, sáng sớm hôm nay, bọn họ nhất định phải rời khỏi nhà, theo các bác hàng xóm lân cận đạp xe đạp đi cắm trại ở ngoại ô. Trước đó đã cảnh cáo, muốn hai anh em tự cảnh giác, không được ngủ quên.

Không được, nàng tỉnh táo lại!

Lăng Vân cũng không thấy đâu, không thể giúp gì được nàng, lúc này ngoại trừ dựa vào nàng tự lập tự cường, không còn có biện pháp nào tốt hơn.

Cũng may, thời gian tuy rằng cấp bách, nhưng vẫn chưa gọi là nguy hiểm lắm, chỉ cần tất cả thuận lợi, nàng có thể đến kịp giờ thi toán học tiết thứ nhất.

Nàng lưng mang túi sách, dùng sức vỗ vỗ khuôn mặt, tự phấn chấn tinh thần, một bên tự nhắc nhở mình,, đừng nên nhìn đồng hồ nữa, một bên dắt xe đạp ra khỏi cửa.

Còn chưa kịp leo lên xe, nàng liền nhận thấy được một trận chấn động báo hiệu điềm xấu. Nàng hồ nghi dừng lại cước bộ, cúi đầu coi, phát giác bánh xe trước chịu không nổi mỗi ngày dùng tốc độ cao để tránh sự truy đuổi, trở nên có chút nghiêng lệch. Nàng vươn chân, muốn thử đá đá nó, muốn nhìn một chút nó có thể hồi phục nguyên trạng hay không.

Rầm!

Một viên đinh ốc bắn đi ra, ở trên đường lăn vài vòng sau, rơi vào ống cống đen ngòm, mất dạng. Mà bánh xe thì dưới ánh mắt chăm chú của nàng, cũng quay tròn lăn đi ra ngoài --

Lăng Lung mờ mịt nhìn xem xe đạp không có bánh trước, nhìn nhìn lại cái bánh xe đang lăn quá nhanh, ngã vào trước mặt cách đó không xa, hoàn toàn không thể tin được, nó vào lúc dầu sôi lửa bỏng, lửa cháy đến tận mông này mà lên tiếng đình công sao? . Nàng toàn thân rét run, như đi trên mây tiêu sái đi qua, mất hết can đảm nhẹ nắm cái bánh xe sứt xẹo lên, lại tuyệt vọng nhìn xuống hố nước.

“Xong rồi xong rồi, giậu đổ bìm leo, chết rồi, lần này chắc chắn là bị muộn rồi.” Nàng ôm cái bánh xe, hai mắt ngấn lệ, ngồi xổm trước hố nước thì thào tự nói.

Bên tai một tiếng thắng xe gọn gàng tiếng vang lên, một bóng đen thật lớn bao trùm nàng.

“Lên xe.”

Đắm chìm ở đau thương Lăng Lung còn ngồi bệt trên mặt đất, cô đơn dùng ngón trỏ chỉ chỉ vào mấy con kiến xấu số đang vô tình đi lạc, oán giận.

“Mình sắp đến muộn, bị muộn rồi –“

“Bé con, lên xe!” Lần này, tiếng nói thuần hậu có vẻ không kiên nhẫn, còn thưởng cho nàng một cái đá nhẹ, in một dấu chân thật to trên nền váy đen của nàng.

Đá đá này, nhưng thật ra đem nàng đá hoàn hồn. “Í, anh tại sao lại ở đây?” Nàng ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên, như vừa tỉnh mộng,, ngơ ngác nhìn Hướng Cương đột nhiên xuất hiện.

Quái, vì sao mỗi lần nàng gặp khó khăn, hắn đều có thể đúng lúc xuất hiện?

Hướng Cương không nói rõ nguyên nhân, ngược lại vươn tay.”Đem túi sách cho anh.”

Nàng không phản kháng, ngoan ngoãn đưa túi sách, hé ra gương mặt vô tội nhìn hắn.

“Leo lên đi, anh đưa em đến trường.” Hướng Cương tuyên bố, thoáng nghiêng đầu, ý bảo nàng lên xe.

Lăng Lung chậm rãi đứng dậy, không có mừng rỡ như điên nhảy phốc lên xe, ngược lại đứng ở trước mặt hắn, đôi mắt to trong suốt nhìn sau chổ ngồi lưng hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy chần chờ.

“Tai sao còn chưa lên? Cứ kéo dài thời gian mãi, em sẽ bị muộn thật đó.”

“A -- Trường học quy định, không thể chở hai trên xe đạp –“

Hướng Cương trợn trắng mắt.

“Như vậy, em cũng định bỏ buổi thi đầu tiên, ôm một quả trứng to trở về à?”

Nghĩ đến khả năng phản ứng của lão mẹ, nàng sợ run cả người, lập tức quyết định đem nội quy trường học ném lên đến chín từng mây đi, mạo hiểm làm một học sinh không tốt một lần. Hai tay nàng đè lên bả vai rộng lớn của hắn, thân mình nhỏ nhắn hướng lên trên thân hắn ôm chặt, dễ dàng liền nhay lên chổ ngồi, vừa mới ngồi xong, xe đã giống như mũi tên đã giương sẵn, phóng vụt đi.

Tiếng gió ở bên tai gào thét, tốc độ xe cực nhanh, hai bên cảnh vật nhanh chóng lùi về phía sau.

“Này, anh chạy nhanh một chút nữa được không!” Nàng một lần nữa tỉnh táo lại, còn dày da mặt hơn yêu cầu hắn, vừa nhìn đồng hồ, càng lúc càng khẩn trương. “Nhanh chút, nhanh chút, em sắp muộn rồi!” Tiết thi thứ nhất, là môn toán học là nàng đau đầu nhất!

Phía trước đèn đỏ sáng lên, Hướng Cương dừng xe lại, quay đầu nhìn nàng, mâu quang lóe ra mà chói mắt. Gương mặt ngăm đen kia dựa vào nàng gần thật gần, hơi thở ấm áp, nhẹ nhàng phớt qua da thịt của nàng, mang đến một trận tô ngứa, nàng không tự chủ được ngừng thở.

Bỗng dưng, hắn nhếch môi cười.

Nụ cười kia, làm cho trái tim nàng đập loạn nhịp, đôi gò má đỏ hồng, đầu óc hoàn toàn trống rỗng.

Rồi mới, Hướng Cương mở miệng.

“Bé con.”

“Hả?” Nàng mờ mịt đáp, nhìn đôi môi đẹp kia cử động, trong lòng như bị con bướm hay cánh chim nhẹ nhàng lướt qua, có một trận lại một trận xôn xao không thể giải thích được.

“Thì ra, em lại nặng như vậy…”

Hắn kinh ngạc nói nhỏ, như là phát hiện cái bí mật trọng đại gì, còn hơi chút lùi về phía sau, ánh mắt làm càn cao thấp đánh giá nàng, như là muốn xem thân thể mềm mại dưới bộ đồng phục kia, có bao nhiêu kí thịt.

Oanh!

Tức giận đột nhiên bùng nổ, đem tất cả những xôn xao, bối rối cùng e lệ đều biến mất không thấy tung tích, Lăng Lung hít sâu một hơi, buồn bực vung tay lên, bát, bát, bát, bát một trận loạn đánh, thưởng hắn một bộ Hàng Long Thập Bát Chưởng. Người kia, cư nhiên dám cùng một cô gái mảnh mai yếu đuối đùa những việc như thế!

Tạm thời nghĩ tình ở Hướng Cương còn có chút giá trị lợi dụng, nàng cần dựa vào hắn đưa đến trường, mới có thể tới trường học trước khi cuộc thi bắt đầu, thế này mới miễn cưỡng tha cho hắn một mạng. Nếu không, chỉ bằng câu nói đùa này của hắn, hắn không bị bàn tay nhỏ bé của nàng bóp chết, cũng sẽ bị cái miệng nhỏ nhắn của nàng cắn chết.

Xe một đường chạy nhanh như điện chớp, ngay cả khi bị dừng vì mấy lần đèn đỏ, tiêu phí thời gian nhiều hơn so với bình thường, rốt cuộc cũng đã vào vườn trường, bắt kịp cuộc thi.

Khu vực giữ xe không một bóng người, nhưng thật ra đã đầy xe dựng ở đó, Lăng Lung khẩn trương vô cùng nhìn chung quanh, chỉ sợ sẽ bị người khác phát hiện.

Cũng may, người dám can đảm ngủ muộn vào kì thi cuối học kì, dường như chỉ có một mình nàng. Phần lớn, vào sáng sớm, đã tụ tập đông đủ, khẩn trương ở trong lớp học, nơm nớp lo sợ chuẩn bị cuộc thi.

Đợi khi xe ngừng hẳn, nàng liền nhảy xuống xe, cũng không quay đầu lại chạy nhanh về phía trước, tiến phòng vào học.

“Em không cần túi sách ?” Phía sau lưng truyền đến thanh âm.

Túi sách?

Nàng đột nhiên dừng lại động tác, cúi đầu nhìn trừng trừng hai tay rỗng tuếch, lúc này mới nhớ tới, túi sách còn ở trong tay của Hướng Cương, Nàng thấp kêu một tiếng, vội vàng quay đầu.

“A, đưa cho em nhanh lên –” Động tác quá mạnh, câu nói chưa hoàn, nàng đã mất đà ngã hẳn vào lòng của Hướng Cương, thân mình mềm mại nhỏ nhắn ngã vào lồng ngực rắn chắc của hắn, da thịt cùng da thịt trong lúc đó, chỉ cách mấy tầng mỏng manh của vải dệt, dán sát vào nhau chặt chẻ.

Thân hình Hướng Cương thừa nhận một xung lượng va chạm mạnh mẽ nhất, cả người lại vẫn bất động như núi, không hề chịu ảnh hưởng chút gì. Hắn vươn bàn tay to mạnh mẽ, đỡ lấy thắt lưng của nàng, phòng ngừa nàng bởi vì phản tác dụng lực mà té ngã.

“A, thật có lỗi thật có lỗi......” Nàng lắp bắp, bàn tay nhỏ bé theo bản năng đưa về phía trước chặn lại, dán sát vào trong ngực hắn. Lòng bàn tay cảm ứng được độ ấm cực nóng, làm cho trong lòng nàng nhịp tim bắt đầu không an phận.

Ưm, chẳng lẽ là nàng tối hôm qua thức đêm học bài, đem đầu óc học đến xảy ra vấn đề? Bằng không vì sao hôm nay luôn bị ánh mắt của Hướng Cương trêu chọc không ngừng mặt đỏ tim đập, thậm chí còn cảm thấy, bàn tay của hắn đặt ở trên lưng nàng, độ ấm cũng có chút không tầm thường......

Nàng cau mày, khó hiểu ngước cái đầu nhỏ lêm, đôi mắt to tròn lúng liếng như bị chìm sâu vào đôi mắt đen u ám của hắn.

Hướng Cương cúi đầu, yên lặng xem kỹ nàng, trên bạc môi có ý cười không thể giải thích được. Có kinh nghiệm lúc trước, nàng khắc chế không cho gương mặt lại đỏ lên, ngược lại lui về phía sau một chút, hồ nghi cảnh giác nhìn hắn.

“Nhìn cái gì vậy? Hay anh lại muốn nhéo mặt của em? Hay là muốn nói em tại sao lại mập quá ? Hoặc, là muốn nói thể trọng của em so với anh...... Oa!” Nói còn chưa nói xong, bên hông nàng căng thẳng, mất đi trọng tâm khuynh đảo về phía trước một lần nữa ngã trở vào trong lòng hắn. “Anh làm cái gì anh, hại em thiếu chút nữa......” Nàng tức giận mắt hạnh trợn lên.

Một bàn tay ngăm đen nhẹ nhàng khéo léo giữ chặt lấy nàng, trước khi nàng cất tiếng lên tiếp tục mắng hắn, hắn đã cúi thấp đầu xuống, bá đạo che lại đôi môi đỏ mọng lải nhải đang của nàng.

Hơi thỏ nam tính nóng ấm, đem nàng hoàn toàn vây quanh ở trong đó, nàng không thể nhúc nhích, thậm chí còn không thể hô hấp, trong đầu trống rỗng, chỉ có thể mặc hắn muốn làm gì thì làm, đoạt lấy hương vị ngọt ngào trong miệng nàng.

Đây là một nụ hôn thực sự.

Hướng Cương nhấm nháp trên đôi môi non mềm nhất của nàng, hạ xuống ấn ký của hắn, rồi sau đó đột nhiên giống như lúc bắt đầu, bạc môi tàn sát bừa bãi thối lui, chỉ để lại môi nàng hơi hơi đau và sưng.

Ông trời, đã xảy ra chuyện gì?!

Hắn hắn hắn hắn hắn hắn -- hôn nàng?

Hắn hôn nàng!

Hướng Cương cư nhiên hôn nàng?!

Chuyện xảy ra quá mức đột nhiên, cho dù hắn hôn xong, Lăng Lung vẫn là sợ tới mức hai mắt đăm đăm nhìn, duy trì trạng thái hóa thạch, đôi môi đỏ mọng sưng mở ra há hốc quên khép lại.

“Anh—”Nàng cứng họng, trong đầu loạn rừng rực.

“Bé con, đây là học phí.”

“A?”

“Nụ hôn này, là toàn bộ học phí năm nay anh dạy kèm.” Hướng Cương nhẹ giọng giải thích, thanh âm ấm áp mềm mại như tơ lụa, ngón tay thô ráp xoa nhẹ lên đôi gò má mịn màng của nàng, nhếch môi cười nhẹ, bộ dáng ớt vô lại, làm cho lòng của nàng lại là một trận co rút nhanh.

Tiếng chuông vào lớp lại vang lên, giống như được truyền đến từ một nới rất xa, vườn trường lại một trận xôn xao, các học sinh nối đuôi nhau tiến vào phòng học, bắt đầu nhận lần kiểm tra cuối cùng của năm học này.

Hắn nhướng đôi mày rậm, lại duỗi tay ra, nhẹ nhàng nhéo nhẹ đôi gò má phấn nộn của nàng, thừa dịp nàng chưa kịp phản ứng, hoàn toàn mấy chuyện xấu.

“Anh đi trước. Em cũng đừng ngẩn người lâu lắm, nhớ rõ nhanh chút đi vào phòng thi nha.” Ngón cái của hắn lướt qua đôi môi đỏ mọng phấn của nàng, trở về chỗ cũ chỗ ngọt ngào nhất. “Bé con, nợ này của chúng ta đã thanh toán xong, đa tạ em hân hạnh chiếu cố.” Sau khi bỏ lại một nụ cười tà xấu xa, hắn thế này mới xoay người rời đi.

Lăng Lung như cũ ngây ra như phỗng.

Sự rung động vẫn còn làm cho nàng không thể nhúc nhích, mà bóng dáng mạnh mẽ cao lớn kia càng đi càng xa, trong chốc lát, bước ra khỏi chổ giữ xe, biến mất ở ngoài tầm mắt của nàng.

Tên ác liệt kia, cư nhiên vì lý do vớ vẩn như vậy, đoạt đi nụ hôn đầu tiên trân quý nhất của một cô gái!?

Cái giá phải trả này thật sự quá đắt, quả thực gần như là vơ vét tài sản! Chỉ là Hướng Cương tiên hạ thủ vi cường, nàng căn bản không có cơ hội lựa chọn, đôi môi cũng đã bị hắn hoàn toàn cắn mút nhấm nháp. Khi hắn rời đi thậm chí còn huýt sáo vang, đắc ý giống như tên thổ phỉ vừa cướp món gì quý giá lắm vậy!

Này, nàng muốn giết hắn! Nàng muốn dùng tay nhào nặn hắn thành một khối, sẽ đem xương cốt hắn rút ra hết, ném vào lửa làm củi đốt! Nàng muốn...... Nàng muốn......

Tức giận tiếng thét chói tai truyền ra từ chổ gửi xe, quanh quẩn ở khu vườn trường yên tĩnh, dư âm còn văng vẳng bên tai, thật lâu không tiêu tan.

xxx xxx xxx

Đương nhiên là phải như vậy, cuộc thi toán học lần đó, Lăng Lung thi thê thảm vô cùng.

Đôi môi của nàn vừa sưng vừa đau, trong lòng lộn xộn, đề thi cứ bay qua bay lại trước mắt nàng, đều hóa thành nụ cười vô lại của Hướng Cương, trong đầu nàng tràn ngập các hình phạt tàn nhẫn nhất, căn bản không có tâm trí vào bài thi, thậm chí ngay cả tiếng chuông vang tan học, bạn đồng học thu bài thi của nàng, nàng cũng không có phát giác.

Lòng không có chuyên tâm kết quả đương nhiên là, là bài thi làm cho người ta nhìn thấy mà kinh tâm một con không to tướng đỏ thẳm!

Nàng thật vô cùng muốn cầm cái dao thái thịt kia, một đường phóng đi Hướng gia, đem cái tên đã đoạt đi nụ hôn đầu tiên của nàng, lại hại toán học của nàng thê thảm, băm hắn, nghiền nát hắn thành thịt vụn.

Nhưng mà, nàng vẫn ngại ở Đài Loan vẫn còn luật pháp, giết người phải đền mạng, không muốn ăn cơm nhà tù, nên nàng chỉ có thể đè nén xuống lửa giận đầy ngập, nghiến răng nghiến lợi đi tới lui ở trong phòng, trốn vào chăn bông thét chói tai, phát tiết toàn bộ phẫn nộ.

Vừa mới bắt đầu, nàng tức giận không muốn thấy hắn, về sau đến, nàng phát hiện chính mình hoàn toàn không thấy được hắn.

Sau khi tốt nghiệp khảo, hắn bắt đầu khẩn cấp chuẩn bị kì thi chuyển cấp, chuyên chú vùi đầu vào sách vở, nụ hôn nơi chỗ gửi xe kia,, thành một cái dấu chấm tròn.

Hướng Cương tốt nghiệp vào tháng sáu năm ấy.

Từ nay về sau, hắn cùng với nàng thành hai đường thẳng song song, thân ảnh cao lớn kia, hoàn toàn biến mất bên cạnh nàng, không còn có người lợi dụng hay vuốt ve đôi gò má của nàng, không còn có ai luôn mơ ước cơm trưa của nàng, càng không ai da mặt đủ dày, ở lại trên bàn cơm của Lăng gia, tận hứng hưởng thụ thức ăn tuyệt vời do nàng làm ra.

Nghỉ hè chấm dứt, ngày khai giảng hàng năm lại diễn ra, nàng lại chạy xe đạp đến trường.

Sáng sớm trấn nhỏ im lặng, gần như cả con phố vẫn còn đang say ngủ, nàng một đường thông suốt không bị ngăn trở, thuận lợi chạy xe vào vườn trường, không có gặp gỡ ai đó chạy như bay truy đuổi, cũng không có nghe thấy tiếng hét lên quen thuộc. Cái tên vô lại kia, đã sớm rời đi trấn nhỏ này, rời đi tầm mắt của nàng, không bao giờ sẽ xuất hiện nữa.

Nàng hẳn là muốn mừng rỡ như điên, hẳn là vì quá vui mừng mà khóc, thậm chí hẳn là mang pháo đến, long trọng chúc mừng từ nay về sau sau khi thoát ly khổ hải.

Chính là, mỗi khi nghĩ đến sẽ không còn được gặp lại Hướng Cương, nàng không còn cảm thấy cao hứng nổi, trong lòng còn truyền đến từng trận đau đớn như những mũi kim đang đâm sâu vào trái tim của nàng.

Đó là cái cảm xúc gì vậy, là thất vọng sao?

Hay là từ lúc nàng chào đời tới nay, chưa từng có cảm giác nhớ nhung này?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.