Lâm Thị Lang Cố

Chương 24: C24: Chương 024 - Một Tay Ôm Cố Nghiên Thu Vào Lòng







Tiết mục《 diễn viên luyện tập sinh 》này rất có tiềm năng và sức mạnh, khi tăng sự tiếp xúc của người chơi theo hướng ngược lại, và xếp hạng thí sinh theo sự nổi tiếng giữa những lần ra mắt của họ. Những người chơi được xếp hạng hàng đầu cần phải đi ra ngoài thường xuyên - chụp tạp chí, nhận quảng cáo, tham gia các loại hoạt động. Những chương trình tài năng trước đây chưa bao giờ được thực hiện theo cách này, đây không phải là một chương trình theo kiểu chính quy. Nhóm sản xuất muốn làm cho chương trình gần gũi hơn với người hâm mộ để họ có thể chú ý đến người chơi và đây là ý định ban đầu của chương trình.

Có một câu nói rằng top 3 hút Fan, có nghĩa họ sẽ là các thí sinh xuất sắc được xuất đạo thành công như trong dự kiến, còn những người khác, sự phấn khích đi kèm cũng tạo sức nóng cho chương trình, và khi chương trình kết thúc, điều này sẽ tự nhiên tiêu tan. Nhưng cũng có một số người vẫn theo đó mà nổi như thường. Ưu điểm của việc này, là người hâm mộ của những thí sinh rơi rớt ấy trung thành hơn nhiều, so với fan hâm mộ của những người cuối cùng được debut, giống như theo dõi một người bạn đồng hành vậy, điều này sẽ mang đến cho thần tượng rất nhiều sự ủng hộ và động viên trong giai đoạn đầu.

Trong giới giải trí, có một cấp độ vô hình của một chuỗi những sự khinh miệt, diễn viên điện ảnh lớn hơn diễn viên truyền hình, diễn viên xuất hiện trong các bộ phim truyền hình cao hơn so với những thí sinh chỉ xuất hiện trong những gameshow, cũng may cuộc thi lần này chính là tuyển diễn viên, xem như một nửa thần tượng. Ký một buổi ra mắt, quay một bộ phim điện ảnh và truyền hình, sẽ không tạo nên sự khác biệt quá lớn trong tương lai.

Kỹ năng diễn xuất của Lâm Duyệt Vi là tự học, sau khi báo danh, được đột phá một lần, màn trình diễn ấy chắc chắn không thể so sánh với những người có xuất thân chính quy, như Thiệu Nhã Tư, cô ấy cũng rất nổi tiếng, mỗi tuần đều dành hơn một nửa thời gian để luyện tập đã là không tệ rồi, cho nên mỗi khi nghe người khác nói phải ra ngoài lên sân khấu, thì cô không mấy vui thích. Theo ý kiến của cô, làm vậy không chỉ tiêu hao nhân khí của bản thân, mà còn không tạo ra bao nhiêu khác biệt.

Thiệu Nhã Tư đưa cô hai đệm pad, ngồi trên sàn trong phòng tắm, so nàng còn coi trọng hơn, khuyên nhủ nói: "Cậu phải đi chứ, fan của cậu đã bao lâu rồi không được nhìn thấy cậu, họ cần thứ mới để la liếm chứ, chúng ta hiện tại cũng chưa xuất đạo, duy trì lượng fan rất quan trọng."

Không có camera giám sát, Lâm Duyệt Vi thả lỏng mà dựa vào bồn cầu, cố ý chọc cô nói: "Mình còn không có thời gian luyện tập, làm sao bây giờ?"

Thiệu Nhã Tư không cần nghĩ ngợi nói: "Trở về mình cùng cậu tập, dù sao mình không có việc bên ngoài, mình giúp cậu luyện tập là được."

Lâm Duyệt Vi cười cười, dùng ngón tay nhéo mặt cô.

Thật là một người ngốc-trắng-ngọt.

Lâm Duyệt Vi làm bộ lơ đãng hỏi: "Sau này cậu có tính toán gì không?"

Thiệu Nhã Tư cũng là sinh viên vừa ra trường, nhưng đi học sớm hơn một năm, nhỏ hơn nàng một tuổi, tròn hai mươi tuổi, độ tuổi rất đẹp, Thiệu Nhã Tư nói: "Thì chạy tới đoàn quay phim, xem xem có nhân vật nào có thể diễn hay không."

Lâm Duyệt Vi nói: "Không tính xuất đạo sao?"

Thiệu Nhã Tư ha ha cười nói: "Tiết mục sắp phát sóng tới một nửa rồi, mình chỉ trong top 10, chưa từng được xếp đầu bản bao giờ, có lẽ lần sau sẽ bị đào thải."

Lâm Duyệt Vi nói: "Không nhất định, sao cậu lại bi quan như vậy."

"Không phải là bi quan, làm người quý ở chỗ tự mình hiểu lấy." Thiệu Nhã Tư thở dài, nói, "Nếu mình bị đào thải, thì luyến tiếc nhất chính là cậu, cậu nhất định phải xuất đạo, hoàn thành phần nguyện vọng của mình."

Lâm Duyệt Vi cóc vào đầu quả dưa của cô, "Đừng nói lời thiếu nhuệ khí, bây giờ cậu cũng có rất nhiều fan." rất có hy vọng xuất đạo.

Thiệu Nhã Tư không ôm hy vọng, nhưng cũng không muốn khiến Lâm Duyệt Vi mất hứng. Cô nhìn mắt đối phương lấp lánh tỏa sáng, không khỏi "Aizz" một tiếng, nói: "Mình sẽ cố gắng."

Lâm Duyệt Vi nói: "Vậy mới phải."

Thiệu Nhã Tư không có gì tâm cơ, Lâm Duyệt Vi thông qua quan sát mới dám ở trước mặt Thiệu Nhã Tư nói chuyện phiếm, không hề cố kị, bởi vì nàng biết gia cảnh cô giàu có, cho nên mới dưỡng ra tính tình không tranh không đoạt như vậy. Nhưng nếu nói rằng giàu có, thì cũng không đến mức ấy, trong giới giải trí thì e rằng gia thế như vậy chỉ được xem là bình thường. Hiện tại thế hệ mới tiến vào giới giải trí, đặc biệt là các tiết mục tuyển ngôi sao, hoặc là con ông cháu cha hoặc là quan lớn, gia thế của ai cũng khủng đến dọa người.

Mặc dù nhà Lâm Duyệt Vi rất có tiền, và Lâm gia cũng thuộc hàng xã hội thượng lưu, nhưng phạm vi nghiệp vụ không lớn, gia thế như vậy trong giới giải trí một bàn tay đếm cũng không hết, cùng lắm chỉ được tổ tiết mục chiếu cố hơn một chút, cho nên khi ông bà Lâm nói sẽ không cấp tiền, nàng cũng không kỳ vọng chi viện từ nhà, cơ bản ấy chỉ là một lời nói suông, nàng vốn dĩ vẫn phải tiến vào giới giải trí với hai bàn tay trắng.

Bây giờ nàng mới chỉ bước những bước đầu tiên, Thiệu Nhã Tư chính là quân cờ trong nước cờ đầu tiên, mỗi một bước trong tương lai, đều yêu cầu một kế hoạch tỉ mỉ.

Lâm Duyệt Vi nhắm mắt lại, tùy ý để hoá trang lão sư trang điểm, khen ngợi làn da nàng thật đẹp.

MC bước lên sân khấu trước.

"Chúng ta hãy hoan nghênh nhất bảng, nhị bảng, Lâm Duyệt Vi --" MC tiếp tục hô to, "Cho mời."

Ba người bước lên sân khấu trong những tiếng tung hô của mọi người, Cố Nghiên Thu nhìn xuyên qua kính râm thấy Lâm Duyệt Vi vẫn bận áo thun quần đùi đơn giản như mọi khi, tóc cột thành đuôi ngựa, trên trán lưu lại các sợi tóc nghịch ngợm, trang điểm thanh thanh sảng sảng thoạt nhìn thoải mái đến cực điểm, làn da nàng trắng như bạch ngọc, một đôi chân thon dài, tỉ lệ cân xứng, trong khoảnh khắc đã đoạt đi ánh mắt đầu tiên của Cố Nghiên Thu.

Người chủ trì cười nói: "Tuy rằng những người dưới đài đều biết về mọi người, nhưng dựa theo trình tự vẫn phải tự giới thiệu nha~."

Dựa theo thứ tự trình tự giới thiệu, cứ mỗi lần có người giới thiệu, dưới đài sẽ điên cuồng kêu tên thí sinh ấy, chờ đến khi Lâm Duyệt Vi giới thiệu, tiếng hò hét bên dưới gần như đều là Fan nữ, Lâm Chí bị bạn gái uy hiếp tiếng la hét bị trấn áp một cách dễ dàng.

Cố Nghiên Thu bĩu môi: "......"

Lâm Duyệt Vi đột nhiên cảm giác được một ánh mắt u oán giữa đám đông, nàng nhìn vào trong đám người, đèn cổ vũ trên tay mọi người rực rỡ muôn màu, liên miên không dứt, trùng hợp thay Cố Nghiên Thu lại đứng ở bên phía thí sinh hạng nhất, Lâm Duyệt Vi không nhìn sang chỗ ấy.

Thí sinh hạng nhất tạo hình trái tim bắn về phía mọi người, Lâm Duyệt Vi cùng thí sinh hạng hai liếc nhau, hai người đồng thời nghiêng sang người bên cạnh, cánh tay nâng lên đỉnh đầu tạo thành hình trái tim bự hơn.


"A a a a a!!!"

Một cô nữ sinh bên cạnh Cố Nghiên Thu kích động đến nhảy dựng lên, Cố Nghiên Thu nhanh chân tránh ra một bước, dùng cổ tay áo phủi phủi quần áo, nghĩ thầm: Bạn Fan này cũng quá điên cuồng rồi.

Lâm Duyệt Vi tươi cười xán lạn, một người luôn lạnh nhạt mà lại nở nụ cười thì sẽ càng khiến lòng người dậy sóng, mi mắt Cố Nghiên Thu sau kính râm giật giật, cô đột nhiên phát hiện ra hét "A a a a" lên như vị nữ sinh vừa rồi, thì mới có thể biểu đạt tâm tình của cô giờ phút này một cách tốt nhất.

Cô hé đôi môi mỏng, nhẹ nhàng mà "A" một tiếng.

"A a."

...... không có hiệu quả.

Lỗ tai cô ngược lại lặng lẽ nóng lên.

Lâm Chí năm lần bảy lượt muốn đi về phía trước cùng Cố Nghiên Thu hội hợp, nhưng thời gian càng dài, thì người càng ngày càng nhiều, thật sự là không còn chỗ mà chen, nên anh rốt cuộc từ bỏ.

Sau khi hoạt động được tổ chức không lâu, sau khi người chủ trì hỏi vài vấn đề xong, thì tới phần trò chơi chính của hoạt động, dưới đài biến thành một mảnh sôi trào. Dựa theo thứ tự mỗi thí sinh chọn một người lên đài cùng chơi, Lâm Duyệt Vi là người thứ ba, thí sinh hạng nhất quét mắt nhìn xuống đài, chọn một fan nữ ở giữa quảng trường đang giơ bảng đèn, khiến fan nữ ấy vội ném bảng sang cho người bạn kế bên, kích động vạn phần mà chạy lên, lập tức cho thí sinh hạng nhất ấy một cái ôm.

Thí sinh hạng hai giơ tay chỉ, là một cậu nam sinh cột tóc.

Đến phiên Lâm Duyệt Vi, thì nàng bước lên giữa đài, tầm mắt lưới nhìn mọi người trước mặt, nàng nhìn đến chói mắt, tính tùy tiện chọn một người trông đẹp mắt một xíu, tính từ hàng đầu tiên, rồi từ trái sang phải, microphone nắm trong tay phát ra giọng trầm ngâm "Hmmm".

Đột nhiên, ánh mắt nàng dừng lại ở một cô gái mang kính râm đội mũ lưỡi trai, một bàn tay đút trong túi, dáng người của cô ấy thoạt nhìn tương đương quen mắt.

Đuôi lông mày Lâm Duyệt Vi giật giật, tiếp theo liền thấy người nọ quay đầu đi, cố tình tránh đi ánh mắt nàng, ngay cả sườn mặt cũng giống nhau như đúc.

Lâm Duyệt Vi: "!!!"

Là chị ấy! Vị Cố tiểu thư tính tình lãnh đạm, Cố Nghiên Thu ấy! Sao chị ta lại tới đây chứ?!

"Hàng đầu tiên, tính từ phải sang trái, một hai ba bốn năm...... người thứ mười hai, cô gái đội mũ ấy đi." Khóe môi Lâm Duyệt Vi kéo thành một nụ cười, bị các fan đang cầm máy ảnh chụp lại được, lại là một trận thét chói tai.

Cố Nghiên Thu nỗ lực giảm hẳn cảm giác tồn tại của mình xuống thấp nhất.

Bất thình lình bị người bên cạnh vỗ lên bả vai, hâm mộ mà nói: "Là chị đó, đi lên đi."

Cố Nghiên Thu: "???"

Cái gì là cô chứ? Đi chỗ nào?

Người nọ nói: "Lâm Duyệt Vi chọn chị lên sân khấu kìa."

Cố Nghiên Thu ngẩng đầu, người nọ đang nhìn thẳng vào mặt cô, mặc dù cách một cặp kính râm nhưng cũng không khỏi kinh hô một tiếng: "Tiểu tỷ tỷ chị thật xinh đẹp a."

Cố Nghiên Thu theo bản năng trả lời: "Cảm ơn."

Cô ở dưới đài lề mề, người chủ trì thấy sắp hết giờ, bèn thúc giục một tiếng: "Vị tiểu thư đội mũ kia, mời lên đây đi."

Lâm Duyệt Vi cũng nói: "Lên đây nào."

Lâm Chí: "A a a a a!!!" Hét to

Bạn gái không biết sếp của anh, thấy anh la bậy la bạ, bén nhéo cánh tay anh: "Gào gì vậy cha?"

Lâm Chí bèn thì thầm vào tai cô nàng.

Bạn gái: "......"

Lâm Chí hỏi: "Sao thế?"

Bạn gái nói: "Sếp bây giờ không đứng đắn vậy sao?"


Lâm Chí cười ha ha.

Cố Nghiên Thu không trâu bắt chó đi cày[1], bước từng bước nặng nề lên bậc thang, đứng ở bên cạnh Lâm Duyệt Vi, Lâm Duyệt Vi nghe hương vị trầm hương hoài cổ thoang thoảng từ người cô, bất giác sinh ra một loại cảm giác hoảng hốt quanh quẩn.

Không khỏi khẽ giật mình.

~~

[1] Không trâu bắt chó đi cày: Cản áp tử thượng giá (赶鸭子上架) Giải thích: Ép buộc người khác làm việc mà họ không có khả năng.

Người chủ trì: "Quá tốt, các vị khách mời của chúng ta đều lên đây cả rồi. Vậy thì tự giới thiệu một chút đi nào."

"Tôi tên xxx."

"Tôi tên xxx."

Chỉ có Cố Nghiên Thu vẫn còn mang cặp kính râm siêu to, mũ vẫn đội trên đầu, chỉ để lộ góc cạnh hoàn mỹ trên khuôn mặt.

Người chủ trì: "Vị này......" lùn hơn Cố Nghiên Thu cả cái đầu, ngẩng đầu nhìn nhìn cô, nói, "Thực thần bí ha, có thể tháo kính râm và cởi mũ được không ạ."

Lâm Duyệt Vi cũng nhìn Cố Nghiên Thu.

Cố Nghiên Thu tránh đi ánh mắt nàng, tháo kính râm và mũ xuống, để mái tóc dài tới eo nhẹ nhàng tung bay trong gió như một bức tranh thủy mặc. Ngũ quan tinh xảo, đôi mắt có thần rạng rỡ, không thua gì người đẹp nhất ở đây là Lâm Duyệt Vi, hơn nữa trông cô có tuổi đời từng trải, khí chất trang nhã, vượt xa những tiểu thần tượng vừa trạc tuổi đôi mươi trên đài.

Toàn trường vắng lặng như tờ.

Người chủ trì đột nhiên không còn lời nào để nói. Đây không phải lần đầu tiên cô thấy có người chọn fan dưới đài chọn nhầm minh tinh, nhưng minh tinh mà để mặt mộc trước mặt khán giả, cũng sẽ không đến mức giọng khách át giọng chủ. Nhưng cô gái này thì lại hoàn toàn khác, trong phút chốc tưởng như sắc đẹp của cô có thể khiến ba vị thần tượng nổi bật trên đài đều phải lưu mờ.

Trong đám người không biết là ai tuôn ra một câu "Ơ, đệt" trước, tiếp theo đó là những tiếng hò hét đầy khiếp sợ liên tiếp nổi lên, bạn gái Lâm Chí nắm chặt cánh tay chắc thịt của anh, khiến anh phải nhịn đau, hỏi: "Gì vậy?"

Vẻ mặt bạn gái anh có vẻ đau khổ lắm: "Em muốn bò tường[1] làm sao bây giờ?"

[1] Một câu tục ngữ mạng chỉ việc bỏ thần tượng chạy theo thần tượng khác

Lâm Chí: "Bò đi đâu?"

Bạn gái: "Lâm-Cố."

Lâm Chí: "......"

Lâm Duyệt Vi bỗng sinh ra một loại cảm giác tự hào đến kỳ diệu, nàng cũng là người hoàn hồn nhanh nhất, rốt cuộc thì nàng cũng đã được nhìn thấy rất nhiều lần, cũng sớm chiều đối diện với khuôn mặt xinh đẹp này. Lâm Duyệt Vi khoa trương "Wow" một tiếng, hỏi: "Vị tiểu tỷ tỷ này thật xinh đẹp, không biết chị có ý định tham gia《 diễn viên luyện tập sinh 》 hay không?"

Cố Nghiên Thu thành thật trả lời: "Không phải đã bắt đầu thi đấu rồi sao?"

Lâm Duyệt Vi: "Chị vẫn có thể tham gia cuộc thi tiếp theo."

Giờ Cố Nghiên Thu mới nhận ra câu nói vừa rồi là đang cố ý trêu chọc cô, một chút ngốc manh (moe) bỗng chốc bay biến khỏi mặt cô, nghiêm mặt nói: "Tôi không có hứng thú với diễn viên."

Lâm Duyệt Vi truy vấn hỏi: "Vậy chị có hứng thú với cái gì?"

Cố Nghiên Thu mém tí buột miệng thốt ra một chữ "Em" , thì bị chính mình làm cho hoảng sợ.

Lâm Duyệt Vi đã nhìn ra, cười tiếp tục nói: "Cố...... Phỏng chừng chị bị em dọa mất rồi." Lâm Duyệt Vi cũng hơi giật mình, nhất thời lanh mồm lanh miệng, mém tí đã quên đây là nơi nào, thiếu chút nữa đã tiết lộ rằng nàng quen biết Cố Nghiên Thu.

Người chủ trì đúng lúc đoạt lời, lại nhịn không được liếc mắt nhìn Cố Nghiên Thu lâu hơn một chút, bởi vì cô không mang bảng biểu, nên người chủ trì hỏi: "Không biết cô là fan của vị nào?"

Microphone được đưa qua.

Giọng Cố Nghiên Thu có chút trầm thấp, thông qua âm hưởng truyền ra ngoài, nói: "Tôi chỉ là một người qua đường, cũng không phải fan của ai."


Lâm Duyệt Vi nghe thấy liền tối sầm mặt mày.

Đúng là không chừa cho nàng chút mặt mũi nào, cũng nên nói là fan của nàng chứ, người qua đường là cái quỷ gì?

"Haha." Dưới đài vang lên một trận tiếng cười.

Bạn gái Lâm Chí nói: "Aizz, cái gì vậy, chị ấy không phải fan của Lâm Duyệt Vi à?"

Lâm Chí gãi gãi đầu, nói: "Cái này anh cũng không biết."

Tròng mắt bạn gái Lâm Chí loạn chuyển, không biết đang suy nghĩ gì.

Người chủ trì cũng cười theo, hỏi cô họ gì.

Cố Nghiên Thu hơi suy tư, nói: "Tôi họ Lâm."

Người chủ trì kinh ngạc: "Cùng họ với Duyệt Vi của chúng ta nha~."

Lâm Duyệt Vi còn khiếp sợ hơn cô, chị ta bị cái quái gì vậy? Làm người qua đường thì thôi đi, còn phải dùng luôn họ của nàng mới chịu?

Cố Nghiên Thu mỉm cười: "Duyên phận đi."

"Xác thật là duyên phận, ai họ Lâm cũng đều xinh đẹp như thế sao ha ha ha." Người chủ trì nói, rồi bắt đầu công bố quy tắc trò chơi, trò chơi rất đơn giản nhưng cũng tương đối thú vị, một người ra dấu một người đoán, một tổ hai người, một người khoa tay múa chân một người đoán, thời gian là một phút, tổ nào có nhiều đáp án đúng nhất thì tổ ấy thắng.

Vẫn dựa theo thứ tự xếp hạng để chơi.

Trước khi tổ một bắt đầu, Lâm Duyệt Vi bèn cùng Cố Nghiên Thu tránh ở phía sau nói nhỏ, nhưng ngoài mặt hai người vẫn ra vẻ làm bộ không quen biết, chỉ khẽ nghiêng đầu sang chỗ đối phương.

Lâm Duyệt Vi mỉm cười, mỉm cười là cho fan ở phía dưới xem, nàng hạ giọng hỏi Cố Nghiên Thu: "Sao chị lại xuất hiện ở chỗ này?"

Cố Nghiên Thu trả lời: "Không phải đã nói rồi sao, tôi chỉ đi ngang qua thôi."

Lâm Duyệt Vi nồng nặc mùi thuốc súng mà nói: "Àh? Sao tôi lại không biết Cố tiểu thư là một người thích xem náo nhiệt vậy nhỉ? Hay chỉ đặc biệt thích xem mấy tiểu cô nương xinh đẹp tạo náo nhiệt thôi?"

Tiểu cô nương xinh đẹp nhất không phải đang ở bên cạnh cô rồi sao? Trong lòng Cố Nghiên Thu vui mừng, nhưng vẫn tỏ vẻ lãnh đạm nói: "Tôi cũng không biết Lâm tiểu thư sẽ xuất hiện ở chỗ này, nếu tôi mà biết thì sẽ......"

Lâm Duyệt Vi hỏi: "Nếu chị biết thì sẽ thế nào?" Chẳng lẽ là quay đầu bỏ đi à? Nhưng nếu là Cố Nghiên Thu thì dám vậy lắm.

Cố Nghiên Thu hé môi nghiêm trang mà nói càn nói bậy: "Tôi đang đi đường thì bị em chỉ phải, mới vừa rồi nhất thời lanh mồm lanh miệng trả lời người chủ trì , đáng ra phải nói là fan của em, khiến em phải mất mặt, mong Lâm tiểu thư thứ lỗi."

Lâm Duyệt Vi: "......"

Cố Nghiên Thu lại nói đến rõ ràng rành mạch, khiến Lâm Duyệt Vi "xoay mòng mòng" muốn hôn mê. Nàng cân nhắc một chút, đáy lòng dâng lên một cảm giác dị dạng, tựa hồ như bị người đùa giỡn. Nhưng Cố Nghiên Thu nói xác thật không có ý mạo phạm, thế thì loại cảm giác này từ đâu mà tới?

Cố Nghiên Thu nói: "Có người đang nhìn."

Lâm Duyệt Vi lập tức tươi cười xán lạn.

Cố Nghiên Thu nhịn cười, mặt vô biểu tình mà chấp tay sau lưng.

Phần thi của tổ một kết thúc, tổ hai tiến lên bắt đầu phần thi.

Lâm Duyệt Vi còn chuyện chưa hiểu, nhân cơ hội hỏi luôn một lần: "Hai ngày trước em từng nhận được một con thỏ thú bông, có phải chị tặng không?"

Cố Nghiên Thu nhanh miệng phủ nhận: "Không phải."

Lâm Duyệt Vi: "???"

So với các fan, tuy Lâm Duyệt Vi luôn cùng Cố Nghiên Thu duy trì khoảng cách, nhưng rốt cuộc giữa hai người vẫn còn một tờ giấy hôn thú, nên quan hệ vẫn gần hơn các fan, nàng xem Cố Nghiên Thu như người trút bầu tâm sự, nói: "Vậy thì là ai?"

Cố Nghiên Thu nói: "Làm sao tôi biết được?"

Lâm Duyệt Vi hồ nghi mà liếc nhìn cô, lại hỏi: "Chị từng tới xx à?"

xx là thành phố nơi mọi người tới tập huấn, Cố Nghiên Thu vẫn lắc đầu, nói: "Không có, gần đây tôi chỉ ở nội thành thôi."

Vậy mà không phải chị ấy?

Lâm Duyệt Vi quả thực khá bức bối, càng gỡ càng rối hơn, hai ngày nay nàng luôn nhớ tới vài lần cảm giác giữa tình cảnh khi thấy Cố Nghiên Thu, gần như nhận định người ấy là cô. Nàng vẫn nghĩ lần sau khi có cơ hội sử dụng di động, sẽ bắt Giang Tùng Bích hỏi dùm nàng số điện thoại của Cố Nghiên Thu, nàng sẽ gọi tới hỏi một chút. Ai ngờ bây giờ lại trùng hợp gặp gỡ, không đợi nàng cảm ơn ông trời, thì lại bị đối phương trả lời như vậy.

Con thỏ thì hoàn toàn có thể xem như trùng hợp ngẫu nhiên, nhưng còn tấm card viết tay kia chẳng lẽ cũng không phải là Cố Nghiên Thu.


Cố Nghiên Thu phát hiện cảm xúc của Lâm Duyệt Vi tựa hồ có hơi sa sút, âm thầm hối hận, cô chỉ là phủ nhận theo bản năng. Mặt mày Cố Nghiên Thu hiện lên một chút do dự, chẳng lẽ Lâm Duyệt Vi hy vọng người ấy là cô sao?

Môi Cố Nghiên Thu mấp máy, nói: "Kỳ thật......"

Lâm Duyệt Vi ngước mắt: "Huh?" Mặt mày nàng trong trẻo, như một ngụm rượu hoa đào khiến lòng người say mê, chỉ một cái nhìn, cũng có thể khiến người nhìn như muốn say ngã vào đôi mắt ấy.

Cố Nghiên Thu ngẩn ra.

Người chủ trì: "Hay lắm, bây giờ cho mời tổ ba của chúng ta."

Yết hầu Cố Nghiên Thu cuộn lại, dừng câu nói lại: "Không có gì."

Hai người từ phía sau khán đài đi tới phía trước, người chủ trì để cả hai chọn nhiệm vụ cho mình, làm người khoa tay múa chân hay người đoán, bất ngờ xuất hiện xung đột, hai người đều muốn làm người đoán. Bởi vì làm người khoa tay múa chân, yêu cầu phải thực hiện một số động tác quái đản, không biết sẽ gặp phải dạng từ gì, cũng vô pháp đoán trước được rằng có phải làm ra một số hành động bất nhã hay không.

Hai tổ trước đều do tiểu thần tượng phụ trách đoán, fan phụ trách khoa tay múa chân, fan không cần giữ hình tượng, tùy tiện như thế nào đều làm được.

Trên danh nghĩa Cố Nghiên Thu lại không phải fan của Lâm Duyệt Vi, mặc dù trên thực tế thì phải, nhưng cô cũng tuyệt đối sẽ không đứng trước công chúng, làm ra bất kỳ hành động nào hủy hoại hình tượng của mình. Lâm Duyệt Vi biết người này có tính tình từng trải, y như cán bộ kỳ cựu chân chính, người chủ trì còn tính tranh thủ một chút, thì nàng đã chịu chọn vị trí làm người khoa tay múa chân, thở dài, nói: "Thôi được, để tôi làm."

"......" Cố Nghiên Thu sinh ra một loại cảm giác không khoẻ khi được người sủng ái.

Không chờ cô đổi ý, người chủ trì đã tuyên bố trò chơi bắt đầu.

Từ đầu tiên: Tinh tinh.

Lâm Duyệt Vi cười lạnh trong lòng, quả nhiên, xem ra hôm nay nàng đừng mong giữ hình tượng gì nữa rồi.

Lâm Duyệt Vi bắt đầu ở trên sân khấu giả đại tinh tinh, khóe môi kéo xuống, hai tay giơ lên đấm vào ngực mình, chạy qua chạy lại trên khán đài. Mọi người dưới đài đều cười muốn điên, mấy vị tiền tuyến còn cười đến màn hình điện thoại trên tay đều run lên.

Chỉ có mình Cố Nghiên Thu không cười, nghiêm túc mà đoan trang nhìn hành động của Lâm Duyệt Vi, mày khẽ nhíu lại.

Lâm Duyệt Vi đánh bản thân muốn hộc máu, mà vị Cố Bồ Tát-Cố lão thần này lại cứ bình chân như vại nghiêng đầu nhìn nàng.

Mười giây đồng hồ sau.

Cố Nghiên Thu mở miệng, chậm chạp nói: "Đại tinh tinh?"

Lâm Duyệt Vi ngay cả một cái nhìn cũng không muốn thưởng cho cô: "Hai chữ."

Cố Nghiên Thu nói: "Tinh tinh."

Người chủ trì: "Trả lời chính xác, tiếp theo."

Từ thứ hai: Đà điểu.

Lâm Duyệt Vi: "......"

Giỡn mặt với bà đấy à?

Fan dưới đài: "Ha ha ha ha ha ha ha ha."

Tuy rằng đề mục là do bọn họ chuẩn bị, nhưng chọn trúng từ nào hoàn toàn dựa vào vận khí, người chủ trì cũng buông microphone xuống, nhún hai vai.

Lâm Duyệt Vi hỏi: "Tôi có thể bỏ qua không?"

Fan dưới đài vội la lên: "Không thể --"

Cố Nghiên Thu không biết là cái gì, mỉm cười rồi chớp chớp mắt.

Chỉ thấy một con đà điểu hình người lại chạy quanh trên sân khấu thêm mười giây lần nữa, Cố Nghiên Thu che miệng cười khẽ, nói: "Đà điểu."

Những từ sau cùng cũng không đến nổi nào, nhưng chỉ gần một phút đồng hồ thi đấu, mà trên mặt Lâm Duyệt Vi đã đổ một lớp mồ hôi mỏng, ở trong lòng mắng chữi Cố Nghiên Thu một trăm lần.

Người chủ trì: "Xin tuyên bố, người thắng chính là tổ một, bảy từ."

Sau khi thi đấu kết thúc, dựa theo lệ thường, ba tổ hai người sẽ ôm nhau một cái trên đài, người khác đều ôm suôn sẻ, chỉ thấy Lâm Duyệt Vi cùng Cố Nghiên Thu lúng ta lúng túng mà nhìn nhau.

Hành động bình thường đến cực hạn này đối với hai người mà nói thật sự quá mức thân mật.

Không thể cứ ngượng ngùng như thế mãi, Lâm Duyệt Vi nghĩ, rồi sải bước một bước lên trước, một tay ôm Cố Nghiên Thu vào lòng.

Tặng mọi người một tấm ảnh từ Twitter của hapojun46


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.