Làm Sủng Phi Như Thế Nào

Chương 35: Ly sơn thu vây




Trung thu đi qua không lâu lại tới ngày đi săn, Hoàng thượng dẫn theo một đám đại thần cùng hậu phi tới Ly sơn tiến hành hoạt động săn bắn, cũng tại trong cung có mấy phi tần đều đang mang thai, hoàng hậu đành phải ở lại chăm sóc, lần săn bắn này cũng không đi.

Bãi săn Ly sơn ở phía bắc kinh thành, cách kinh thành tầm hai mươi dặm, nơi này rừng rộng, non xanh nước biếc, hoàn toàn là đất của hoàng gia.

Khó có dịp ngồi xe ngựa rời cung, tuy tất cả người bên đường đều quỳ xuống hành lễ, nhưng chút việc này cũng không làm giảm đi sự hăng hái của A Uyển, ngồi trên xe ngựa không nhịn được cũng vén một góc rèm xe lên quan sát, nếu không phải Bạch Lộ khuyên bảo chỉ sợ A Uyển đã nhô đầu ra ngoài nhìn ngó.

Xe ngựa trong cung tuy cấu tạo cực tốt, nhưng dù sao cũng không sánh bằng phương tiện giao thông hiện đại, xe ngựa trên đường hơi lắc lư, dù xe ngựa có bố trí hết sức thoải mái cùng với đã chuẩn bị đệm ngồi kĩ càng, nhưng bị xóc nảy cả một canh giờ cũng khiến A Uyển cảm thấy hông mình bị đau nhức tàn phá.

Đối với bãi săn hoàng gia tuy có nghe qua, nhưng thời điểm đích thân tới nơi này A Uyển vẫn bị cảnh sắc bãi săn làm kinh hãi không thôi, nhất thời không biết dùng từ gì để diễn tả hết cảnh đẹp nơi này.

Bãi săn này không chỉ dùng rừng rộng, non xanh nước biếc là có thể diễn tả khái quát hết, nhất thời A Uyển cũng quên luôn cả eo lưng đang mệt mỏi mà cảm thấy cả hơi thở đều tươi mát hơn rất nhiều.

Dù sao cũng là cuộc đi săn của hoàng thượng, nên đi theo cũng là một đội ngũ trùng trùng điệp điệp, khu vực săn bắn sớm đã chuẩn bị xong, các lều trại đẹp đẽ cũng đã được dựng lên cho mọi người về chỗ nghỉ ngơi và hồi phục sức lực.

Đợi Hoàng thượng cưỡi tuấn mã của mình đi săn một con nai đầu tiên, hoạt động đi săn này mới chính thức mở màn.

Ngày đi săn đầu tiên mọi người chẳng qua chỉ hoạt động tay chân một chút, chỉ săn vài con thú hiền lành làm nóng người mà thôi, A Uyển cũng không phải tham dự, tay chân bị đau xót còn chưa hồi phục nhiều, chính vì vậy cũng không muốn đi dày vò bản thân.

Chẳng qua A Uyển được ngồi trên đài săn bắn mới được dựng cao lên, tầm nhìn có thể nói là cực tốt, liếc mắt lại có thể thấy mấy vị phi tần mặc trang phục săn bắn cưỡi ngựa chạy quanh một thân ảnh hiên ngang màu vàng, hừ, giục ngựa phi nhanh như thế, lại có mỹ nhân làm bạn, đúng là biết hưởng thụ mà.

A Uyển hung hăng cắn trái táo trên tay, cũng cảm thấy ê răng, ghét quả táo còn non, liền vứt sang một bên không thèm động vào.

Buổi tối khu vực đi săn nổi lửa trại, mọi người ngồi vây quanh lửa trại , tiếng cười nói cũng khiến bầu không khí mang sự vui vẻ, đầu bếp đã chế biến sẵn những con mồi săn được hôm nay rồi mang lên.

Hoàng thượng triệu A Uyển tiến lên, bên ngoài thì có vẻ như A Uyển phải hầu Hoàng thượng dùng bữa, trên thực tế lúc này người nào đó ngồi bên hoàng thượng, cái miệng nhỏ chăm chú nhai phần thịt nai ngon lành, các phần ngon nhất của con mồi được trình lên bàn Hoàng thượng đương nhiên đều chui vào cái bụng nhỏ của A Uyển.

Mặc dù biết thức ăn nướng dùng nhiều không tốt, nhưng nói qua nói lại một hồi, Hoàng thượng vẫn không muốn A Uyển mất hứng, cũng đành chiều nàng. Bất quá A Uyển cũng đâu dễ dàng thỏa mãn, ăn uống nó đủ lại bắt đầu quấn lấy Hoàng thượng mè nheo :”Hoàng thượng, ngày mai săn bắn người mang tần thiếp đi theo nha?”

Hoàng thượng cũng nhướng mày, không biết vật nhỏ này lại muốn làm cái gì :”Ngày mai phải đi săn những con thú dữ, nàng đi theo làm gì? Không được.”

“Hoàng thượng Hoàng thượng hoàng thượng, tần thiếp ngoan ngoãn đi theo bên người là được, người để tần thiếp theo đi mà .” Dù sao tới ngày mai mình cũng đã nghỉ ngơi phục hồi tốt, bản thân tuy có học một chút về cưỡi ngựa bắn cung nhưng lại chưa từng được trải nghiệm qua, đành phải dùng chiêu nài nỉ Hoàng thượng mang mình đi cảm thụ một lần.

Hoàng thượng làm sao đồng ý được đây? Cuộc săn bắn ngày mai đâu giống như mấy hôm trước chỉ loanh quanh ở khu vực săn bắn mà tìm những con thú hiền lành, chỉ là luyện tập tay chân một chút thôi, việc đi sâu vào rừng săn bắn gặp phải sự cố ngoài ý muốn rất thường xảy ra, Hoàng thượng đương nhiên sẽ không cho phép A Uyển mạo hiểm như vậy.

“Nàng tốt nhất nên ngoan ngoãn ở đây, ngày mai trẫm săn thú sẽ mang về cho nàng bộ lông làm áo choàng, được chứ?”

Tuy là lời dụ dỗ A Uyển, nhưng trong giọng nói lại mang sự quyết định không thể nghi ngờ, xem ra lần này Hoàng thượng tuyệt đối không mang A Uyển theo.

A Uyển cũng bẹp bẹp cái miệng nhỏ nhắn, tròng mắt đảo qua đảo lại vài cái, cũng không tiếp tục bám dính năn nỉ Hoàng thượng mang mình đi nữa.

***

Ngày thứ hai khí trời cũng cực tốt, Hoàng thượng mang theo một đám hạ thần cùng thị vệ tiến sau vào trong rừng, chỉ là khi đi sâu vào trong rừng, lại có một thị vệ đem một người vận kị trang, thiếu niên mi thanh mục tú tới trước mặt Hoàng thượng :”Bẩm hoàng thượng, này…..”

Thị vệ thị ấp a ấp úng nói không nên lời , Hoàng thượng liền cho thiếu niên kia ngẩng đầu lên, lần này lại khiến Hoàng thượng bị chọc tức một trận, thiếu niên môi hồng răng trắng này không phải ai lại chính là người giờ này nên ngoan ngoãn ở trong lều, A Uyển.

Lúc này A Uyển mặc vào một thân kị trang, chải búi tóc của nam tử, nhìn sơ qua chỉ nghĩ là dáng dấp của một thiếu niên. Thị vệ nhận ra được A Uyển, thảo nào không nói nên lời.

Mọi người đều nhìn chăm chăm, Hoàng thượng cũng không muốn để người ngoài đem vật nhỏ của mình nhìn kĩ như vậy, vươn tay dùng sức đem A Uyển kéo lên ngựa, ngồi trong ngực mình, chỉ nói :”Các khanh tiếp tục đi.” Đạp vao bụng ngựa liền lao về phía trước, hộ vệ tất nhiên là hoàn hồn đuổi theo.

Từ xa nhìn thấy Hoàng thượng ôm trong lòng một thiếu niên mỹ mạo, nhưng các hạ thần cũng rất thức thời xem như không có việc gì, bốn phía đều rất linh động tỏa ra, dù sao cuộc đi săn hôm nay cũng là điềm lành, ai lại cam lòng bị bở rơi lại phía sau?

A Uyển bị Hoàng thượng ôm vào trong lòng, rất tự giác vùi đầu vào lòng hoàng thượng, biết lần này Hoàng thượng bị chọc tức không dễ dịu lại, trước tiên chỉ có thể hảo hảo trốn tránh.

Cách xa mọi người một khoảng, Hoàng thượng mới bắt đầu ghì ngựa chạy chậm lại, thuận tay đem vật nhỏ trong lòng kéo ra “Ôn thị A Uyển, trẫm thật là quá coi thường nàng rồi!”

A Uyển có tật giật mình lập tức cúi đầu làm bộ dạng sám hối, thở cũng không dám thở mạnh, Hoàng thượng mắt lạnh nhìn người nào đó mới còn to gan lớn mật đột nhiên lại quay ngoắt sang một bộ nhát như chuột, thay đổi cũng thật là nhanh.

Hoàng thượng chưa bao giờ gọi tên đầy đủ của A Uyển, gọi tên A Uyển cũng dựa vào tâm tình, tâm tình tốt thì cứ tiểu Uyển mà gọi, tâm tình không tốt lại gọi ái tần ái tần, gọi Ôn thị A Uyển thì đúng là lần đầu, lửa giận của Hoàng thượng lần này đúng là lớn rồi.

Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, Ôn thị A Uyển lúc này rất ngoan ngoãn, miễn cho bị đạp xuống ngựa thì làm sao sống nổi ?

Hoàng thượng giận quá mà cười :”Không phải đã bảo ngươi ngoan ngoãn ở trong lều sao, tới đây thì thôi, còn dám mặc nam trang ! Đúng là to gan lớn mật, không biết nặng nhẹ!”

Hoàng thượng mắng như thế đúng là nặng, nhưng cũng không phải không có đạo lý, đội ngũ săn bắn có số lượng đã định, A Uyển cứ như vậy mà lẻn vào, nếu làm hộ vệ tưởng nhầm là thích khách, một mũi tên có thể bắn xuyên nàng rồi, đến lúc đó còn có mạng sống sao? Ngươi nói xem Hoàng thượng làm sao không tức giận cho được?

A Uyển tự biết đuối lý, lúc này cũng hông dám cãi lại, vươn bàn tay non mềm vuốt ngực hoàng thượng, nỗ lực làm Hoàng thượng dịu lại :”Tần thiếp muốn ở bên Hoàng thượng mà, Hoàng thượng không phải muốn mang cho thần thiếp bộ lông thú sao, vả lại thiếp muốn xem thần khí Hoàng thượng lúc săn bắn oai phong như thế nào. Thiếp biết sai rồi, Hoàng thượng đừng tức giận, nóng giận làm hại thân thể.”

Tề Diễn một tay nắm chặt bàn tay nhỏ non mềm, một tay nhéo nhéo eo thon của A Uyển :”Trẫm đúng là không có biện pháp với nàng, nếu còn tái phạm lần nữa, thật muốn đánh cho nàng vài roi cho nằm bẹp giường mới được, tránh cho nàng mau quên.”

A Uyển yên lòng, Hoàng thượng tuy tức giận vẫn còn, nhưng vẫn sẽ dẫn mình theo a, nghĩ tới liền đem mặt cọ cọ vào ngực hoàng thượng, vẻ mặt vui mừng, trong miệng còn đô đô khẽ lẩm bẩm :”Có thể đổi hình phạt khác thay cho nằm bẹp giường không?”

Trong lòng Hoàng thượng thật không có biện pháp, thở dài, điều chỉnh thế ngồi của A uyển cho tốt, chậm rãi cưỡi ngựa đi vào rừng, tiện đường còn nắm tay A Uyển dạy nàng phương pháp giương cung bắn tên, may mà A Uyển còn săn được vài con thỏ nhỏ, cũng không tới mức về tay không.

Đang lúc Hoàng thượng nắm tay A Uyển giương cung, một con chồn bạc linh hoạt chui ra thật nhanh, cũng không chạy vào bụi cỏ, A Uyển nhìn thích vô cùng, đang muốn kéo cung thì hai bàn tay đã bị đè xuống :”Con chồn bạc này bộ lông rất tốt, làm áo choàng cũng được, trẫm bảo thị vệ mang về cho nàng.”

Phân phó thị vệ đuổi theo con chồn bạc, bọn họ lại tiếp tục tiến vào rừng, cây cối càng lúc càng cao to, cành rậm rạp che kín ánh nắng, chỉ có vài tia sáng mỏng xuyên qua khe hở rơi xuống, trong rừng cũng phát ra sự tĩnh mịch, một chút âm thanh cũng không có.

A uyển cũng cảm thấy không bình thường, nghiêng đầu nhìn hoàng thượng, lại thấy Hoàng thượng lộ vẻ mặt như thường. Đang muốn nói, đột nhiên một đàn chim vỗ cánh lao vào không trung, kèm theo đó là tiếng rung động của các tán cây, không khí yên tĩnh bị một mũi tên bạc nhọn hoắc lao ra đâm thủng, thẳng tắp lao về phí Tề Diễn, may mà hắn phản ứng kịp, nhanh chóng kéo A Uyển cúi đầu xuống, một đám người mặc áo đen lao ra cùng bọn thị vệ chém giết kịch liệt.

Bên phía A Uyển đã sai vài tên thị vệ đi đem con chồn bạc về, nhân số lúc này không bằng bọn thích khách, cũng nhờ bọn thị vệ ra sức chống lại, Hoàng thượng mới có cơ hội mang A Uyển giục ngựa lao ra ngoài.

Thích khách thấy mục tiêu đã trốn thoát, huýt sáo báo hiệu bọn còn lại không tham chiến hướng về phía ngựa A Uyển mà đuổi theo.

A Uyển nhìn bọn thích khách đuổi sát phía sau liền biết mục tiêu của bọn chúng là hoàng thượng, chạy trốn như vậy cũng không phải biện pháp tốt, bọn thích khách đều cưỡi ngựa đuổi theo, mặc dù tuấn mã của Hoàng thượng là loại nghìn dặm nhanh như gió, cũng khó mà mang hai người chạy nhanh được, chạy tới một sườn núi có thể nhất thời che khuất tầm mắt bọn thích khách, A Uyển liền nói :”Hoàng thượng, mau xuống ngựa.”

Nói xong lại duỗi tay cởi áo choàng của Hoàng thượng xuống khoác lên mình, hành động của A Uyển hoàn toàn xuất phát từ hổ thẹn trong lòng, nếu không phải tại mình hồ đồ, trốn tới muốn đi theo, còn nháo muốn chồn bạc, Hoàng thượng cũng không tới mức gặp chuyện này cũng không còn sức đánh trả, vả lại Hoàng thượng nói như thế nào cũng không thể xảy ra chuyện, nếu không Ôn gia của nàng sợ là không giữ được.

Hoàng thượng cũng đè tay A Uyển lại :”Nàng muốn làm gì?”

Lúc này động tác của A Uyển đã xong, nỗ lực đem Hoàng thượng đẩy xuống ngựa :”Thần thiếp giả mạo Hoàng thượng đánh lạc hướng bọn họ, sườn núi này có thể trốn được, người chờ thị về đến đây tiếp ứng là được, người không thể xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.” A Uyển lúc nay lại thấy may mắn vì mình mang trang phục của nam tử.

“Vậy còn nàng ?” Thời khắc này giọng Hoàng thượng có vẻ khác thường ngày, mang theo tia trầm thấp.

A Uyển cười tươi :”Thần thiếp không sao, Thần thiếp cưỡi ngựa cực tốt, có khả năng sẽ chống đỡ được tới lúc Hoàng thượng mang người đến cứu.” Nói xong liền cố đẩy Hoàng thượng xuống, nhưng lại bị Hoàng thượng ôm cổ, bên tai truyền đến tiếng cười nhẹ :”Trẫm lại không có thói quen chịu sự che chở của nữ nhân.”

Huýt sáo một tiếng, ám vệ của Hoàng thượng liền xuất hiện, động tác cực kì sạch sẽ lưu loát dọn sạch bọn thích khách mới vừa rồi còn chiếm thế thượng phong, sau đó chế ngự cằm bọn thích khách, để lại người sống.

A Uyển ngơ ngác ngẩn người nhìn cục diện này, thực sự không nói nên lời.

Hoàng thượng cũng đem người trong lòng ôm chặt lại, hắn xuất hành làm sao có thể không bố trí an toàn? Huống hồ trận ám sát này còn nằm trong dự liệu của hắn.

Chậm chạp không gọi ám vệ ra, chỉ là muốn xem vật nhỏ này có thể đạt tới trình độ nào, nhưng thật không thể ngờ, gặp chuyện như vậy mà con người mảnh mai yếu ớt này vẫn không bị dọa cho khóc, đầu óc vần linh hoạt nghĩ ra cách nào để bảo vệ hắn, mặc dù tình huống khẩn cấp như vậy, mặc dù biết khả năng sống sót quay về rất nhỏ, nhưng vẫn cười nói rằng sẽ chờ mình tới cứu nàng, đúng là một bộ dạng coi thường cái chết.

Mặc dù thân là cửu ngũ chí tôn, gánh vác thần dân trong thiên hạ, hắn vẫn luôn cứng rắn diễn xuất, không thể ngờ tới hôm nay lại vào vai một kẻ không có năng lực được một tiểu nữ mảnh mai nỗ lực che chở, mặc dù việc này không thể có khả năng, nhưng vẫn có một loại cảm xúc không rõ là gì dâng lên trong lòng hắn, tràn đầy.

A Uyển bị tình huống thay đổi đột ngột khiến cho bản thân đối phó không kịp, vừa rồi không phải là cảnh sinh tử trước mắt sao? Làm thế nào mà chớp nhoáng đã được giải quyết ? Đẩy đẩy Hoàng thượng :”Hoàng thượng, này…”

“Đừng lo, sẽ có người giải quyết tốt mọi việc còn lại.” Hoàng thượng gật đầu, sai ám vệ mang thích khách biến mất, lại quay sang điểm mũi A Uyển một cái :”Hay là chúng ta trở về, sẽ cho nàng mấy con chồn bạc? Ân, nên như vậy, một con chồn bạc làm áo choàng chưa đủ.”

Tề Diễn một bộ dạng vân đạm phong khinh bàn luận chuyện da lông, khẳng định gật đầu, làm như chuyện thích khách vừa rồi không hề xảy ra, nhưng A Uyển đáng thương vẫn còn đắm chìm trong cảnh tượng kia chưa tỉnh hồn lại.

Hoàng thượng, đây không phải là chuyện có dùng lông chồn bạc làm áo choàng không a!

Người có thể giải thích một chút cho thần thiếp chuyện vừa rồi là sao hay không? Thần thiếp sợ hãi!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.