Làm Sủng Phi Như Thế Nào

Chương 15: Trăng trong ao sen




Mấy ngày nay liên tục thị tẩm, Hoàng thượng đúng là làm không biết mệt cùng A Uyển cùng nhau thực nghiệm những tư thế có tính khả thi trên bí hí đồ kia, còn viết một mỹ danh là cùng nhau học tập, cộng đồng tiến bộ.

A Uyển đỡ eo nhỏ của mình thật lòng là không còn sức phát tiết*, Hoàng thượng ngài không thể thương hoa tiếc ngọc một chút sao? Dáng vẻ ”Nỗ lực” tàn phá tiểu thân thể của nàng như vậy thật tốt! Thế nhưng như đã nói qua, Hoàng thượng đại nhân tuy là không ham nữ sắc, nhưng mà đối với chuyện nam nữ ước chừng thật sự là thiên chất đặc dị, cuối cùng khiến A Uyển mỗi khi thị tẩm xong ngày hôm sau tỉnh lại đều xấu hổ và giận dữ muốn che mặt.

*Nguyên văn là ”thổ tào”

Lúc này đã sắp tới giờ Hoàng thượng đến Kinh Hồng điện, A Uyển cũng đã sớm chuẩn bị kỹ càng, nhưng sắc trời càng ngày càng mờ, mặt trăng cũng thẹn thùng nghiêm mặt bò qua ngọn cây, mà Hoàng thượng cũng chậm chạp chưa tới.

A Uyển tất nhiên là chán chết ghé vào giường êm lật sách giải trí, mà Thanh Sam sau khi khêu bấc đèn thấy Hoàng thượng còn chưa có chút dấu hiệu người muốn tới, liền nhịn không được lo lắng nhìn chủ tử của mình vẫn bộ dáng nhàn nhã như cũ: ”Chủ tử, ngài nói xem Hoàng thượng sao còn chưa tới? Chắc không phải là bị chuyện gì trì hoãn chứ? Nhưng lại không để cho Lý tổng quản đến thông báo một tiếng thế?”

Thò tay cầm một viên nho khô bỏ vào miệng ăn xong, A Uyển mới không nhanh không chậm đáp: ”Hoàng thượng người muốn đi đâu còn đến phiên chúng ta an bài sao? Nếu không đến vậy chủ tử của ngươi là ta cũng chỉ có thể chờ, chẳng lẽ lại còn trông mong đi thúc giục chắc?”

Trong cung này ngoại trừ thái hậu thì Hoàng thượng chính là lớn nhất, Hoàng thượng muốn đi chỗ nào nhóm phi tần làm sao có thể xen vào.

Thanh Sam vẫn là một bộ dáng vẻ lo lắng: ”Nô tỳ còn không phải là sợ Hoàng thượng trên nửa đường bị nhóm cung chủ nương nương kia chặn lại sao? Cũng lo lắng chủ tử ngài bị hạ xuống mặt mũi.”

A Uyển khẽ cười ra tiếng: ”Nhìn Thanh Sam tốt của ta nè, hiện giờ dài dòng đến độ sắp vượt qua con chim sẻ ríu ra ríu rít rồi. Yên tâm đi, Hoàng thượng hoặc là công sự quấn thân không tới được, hoặc là đang ở trên đường đấy chứ.”

Cũng không trách được A Uyển tin tưởng như vậy, dù sao mấy ngày nay cùng Hoàng thượng chung sống ngần này thời gian, ngày ngày đồng sàng cộng chẩm (chung giường chung gối), mặc dù không có mười phần nắm chắc nhưng tính tình Hoàng thượng A Uyển cũng coi như là chạm tới cửa. Hoàng thượng tuy là tuổi còn trẻ nhưng làm việc vô cùng có quy tắc, không thích nhất là mấy nữ nhân hậu cung tranh phong cật thố* tranh đến trước mặt mình. Cho nên a, giữa đường Hoàng thượng bị người khác chặn lại khả năng không lớn.

*Tranh phong cật thố: vì theo đuổi mục tiêu giống nhau mà đôi bên ghen ghét nhau, tranh giành với nhau.

Liền theo mấy ngày nay mà nói, nếu để cho Lý Đắc Nhàn truyền chỉ báo với A Uyển buổi tối sẽ đến Kinh Hồng điện, đó là nhất định sẽ tới. Vả lại A Uyển còn phát hiện Hoàng thượng còn mang theo chút tính cách chủ nghĩa đại nam tử, nam nhân nói một không hai mà lời nói có uy tín như vậy, mếu không phải là sớm sai người thông bào tất sẽ không để A Uyển chờ mong.

”Về phần hạ xuống thể diện, chủ tử của ngươi ta hiện tại mặt mũi đã đủ dùng, những lời ra tiếng vào kia nghe cũng không giải quyết được gì, chỉ cho là giải sầu thôi.” A Uyển cũng biết Hoàng thượng bây giờ đối với nàng là cảm giác mới mẻ nhất thời, có thể liên tục tám ngày lật bài tử của mình A Uyển, công của A Uyển trong đo không thể không có.

Hoàng thượng thích bộ dáng nàng ngây ngô ngốc nghếch hồ hồ, nàng liền tận lực làm cho biểu hiện của mình ở trước mặt Hoàng thượng chẳng phải thông minh. Được rồi, tình huống thực tế là nàng luôn ở trước mặt Hoàng thượng xấu mặt không thể giải thích được…

Hoàng thượng thích trong lúc ở trên giường trêu chọc A Uyển, nàng liền cố gắng cùng phối hợp. Được rồi, trên thực tế chính là nàng cũng có được hưởng thụ nữa…

Nếu nói là Hoàng thượng có thể nhớ kỹ nàng, A Uyển tự mình không có nỗ lực này…bằng cái gì để khiến cho Hoàng thượng nhớ? Nhưng mặc dù là nhớ, A Uyển cũng hiểu được tự mình có thể làm cho Hoàng thượng đối với mình những ngày sắp tới vẫn duy trì cảm giác mới mẻ không quá ngắn đã thấy không dễ dàng. Nàng cũng không có hoang tưởng Hoàng thượng đối với nàng là nhất kiến chung tình (cái này chắc hem cần giải thích nhỉ?), có thể tự thoát khỏi, hiện nay ở trong lòng Hoàng thượng có một ấn tượng tốt đã là không tồi.

Một bước lên trời dù sao cũng là căn cơ không ổn, chuyện tranh thủ tình cảm này a, A Uyển vẫn tương đối có kiên nhẫn từ từ mưu toan, đặc biệt là Hoàng thượng dưới tình huống này vẫn còn rất có hứng thú với mình.

A Uyển sau khi trấn an được cung nữ thích lo lắng của mình, không bao lâu, Lý Đắc Nhàn bước chân thong thả đến Kinh Hồng điện nói là thỉnh A Uyển dời bước đến ngự hoa viên, Hoàng thượng đã chờ ở nơi đó rồi.

Ban đêm dạo chơi ngự hoa viên? Tấm tắc, A Uyển đột nhiên nhớ tới chuyện Châu tần kia ở ngự hoa viên vô tình gặp hoàng thượng, xem ra Hoàng thượng đại nhân này thật đúng là có thói quen du viên (dạo chơi hoa viên) đây.

A Uyển vừa mới bước vào tiểu đình ở giữa hồ sen xanh biếc trong ngự hoa viên, liền đập vào mi mắt là một bức đồ mỹ nam uống rượu. Ánh trăng tối nay thoải mái treo trên không trung, trong đình vẫn chưa đốt đèn, chỉ thấy ánh trăng kia như nước vẩy vào trong đình, làm nổi bật lên đường nét của nam tử y phục tử kim (màu tím) ngồi trên băng đá rất mông lung, mà từng mảng lớn lá sen mang theo những đóa hoa nở rộ phấn nộn trong ao nước, bị một trận gió nhẹ lướt qua lay động chập chờn, càng làm hiển lộ ra khí chất bất phàm của nam tử trong đình.(Linahaha: các bạn đọc có thể không tới 10 giây nhưng dịch đoạn này phải mất 10 phút đó T.T)

Bức họa trước mặt thật sự quá đẹp khiến A Uyển nhất thời rung động. A Uyển còn chưa trở lại bình thường, người trong đình liền đặt chén rượu xuống, hướng A Uyển đối diện với mình sắp chảy nước miếng vẫy vẫy tay: ”Đứng đó làm gì, còn không qua đây.”

Trong giọng nói êm ái mang theo chút ý cười, liền khiến tinh thần của A Uyển giao nộp trở về. A Uyển lúc này nếu không phải là e ngại khung cảnh thật sự quá đẹp thì đều hận không thể đâm thẳng chính mình, trước mặt ngươi là ai a mà ngươi lại dám hoa si! Có phải hay không không muốn lăn lộn ở trong cung nữa!

Bước từng bước nặng nề, A Uyển cởi áo choàng mỏng xuống, có đối chút vô lực cấp Hoàng thượng thỉnh an, có ai có thể nói cho nàng biết hay không, Ôn Uyển nàng cũng tự cảm thấy mình là một người thông minh lanh lợi, vì sao mỗi khi đối mặt với Hoàng thượng không hiểu tại sao bao giờ cũng phạm phải sai lầm không thể tha thứ được a!

Tuy rằng đã thăm dò được tương đối khá về khẩu vị của hoàng thượng, nhưng A Uyển tự mình thề tuyệt đối chưa từng có ý định cố ý ra sức ngốc nghếch, có vị cao nhân nào chỉ điểm nhờ chút hay không, nếu vẫn cứ nếu cứ liên tục mạc dang kỳ diệu ở trước mặt Hoàng thượng khô khan như vậy, có phải chăng sẽ thật sự ảnh hưởng đến con đường tiến thân ở hậu cung của nàng a?

Hoàng thượng dường như không phát hiện ra A Uyển có chỗ bất thường, liền để cho A Uyển ngồi xuống: ”Nếm thử chút rượu hoa quế này đi, đây là ít năm trước trẫm tự mình chôn ở dưới gốc cây hoa quế, hôm nay mới đào ra.” Có lẽ là Hoàng thượng không thích có người hầu hạ, bây giờ trong đình chỉ có hai người là hắn và A Uyển, Hoàng thượng liền tự mình rót cho A Uyển một chén rượu.

Như thế khiến cho A Uyển thụ sủng nhược kinh, nhưng mà A Uyển cũng không già mồm, nâng chén lên nhẹ hít một hơi, một cỗ mùi hương rượu hoa quế nhàn nhạt đến không ngờ xông vào trong mũi. Nếm một hớp, quả thật đáng giá là rượu ngon Hoàng thượng tự mình cất giấu, hương vị thuần hậu, trong miệng còn mang theo mùi hương thơm ngát.

Mùi rượu không quá đậm, ngọt ngào làm A Uyển rất thích, bàn tay liền nắm cái chén đưa tới trước mặt hoàng thượng: ”Thật là dễ uống quá, đã uống rượu ngon của hoàng thượng, vậy hãy để tỳ thiếp chiếm chiếm tiện nghi của hoàng thượng, thỉnh rót cho tỳ thiếp một ly nữa đi.”

Hoàng thượng nhìn thấy dáng vẻ ngây thơ của nàng liền cười cười cho nàng thêm một chén. A Uyển đang uống lại nghe Hoàng thượng hỏi: ”Vừa nãy Tiểu Uyển Nhi nhìn trẫm thấy sợ ngây người sao?”

Bất ngờ không kịp đề phòng nghe được một câu như vậy, A Uyển sặc đến nỗi ho lên: ”Khụ khụ khụ…khụ…Hoàng thượng biết rõ… dễ ho khan, sao còn nói ra câu lôi tỳ thiếp ra để trêu ghẹo vậy.”

Một câu nói khó khăn, chỉ là A Uyển cũng không phủ nhận được Tiểu Uyển Nhi này chính là nickname khi Hoàng thượng ở trên giường bắt nạt nàng, giọng nói lúc này vẫn còn hương rượu thuần hậu nói ra khiến A Uyển liền không nhịn được liên tưởng đến chuyện khác, đỏ tới tận mang tai.

Hoàng thượng vẫn cười nhìn nàng, có lẽ chính là dáng vẻ ở trước mặt hắn không kiểu cách cũng không làm ra vẻ dễ khiến cho hắn nhớ thương đi, cuối cùng ở trước mặt hắn làm ra chút chuyện dở khóc dở cười, nhưng lại khiến cho hắn không thấy phiền, ngay cả bản thân Tề Diễn cũng rất khó hiểu. Chỉ là sủng ái cũng không ngại, Hoàng thượng liền sờ sờ mái tóc A Uyển có cảm xúc vô cùng tuyệt, lại rót cho A Uyển một chén rượu ngon.

”Vậy theo lời nói của Tiểu Uyển Nhi, trẫm có chỗ nào dễ nhìn? Nói xong mà làm cho trẫm hài lòng sẽ cho ngươi vài hũ rượu ngon trẫm cất giấu.”

May mà hiện giờ không uống rượu, A Uyển hết sức vui mừng, nếu không bản thân lại nghẹn nữa: ”Nhìn hoàng thượng, tất nhiên là chỗ nào cũng đẹp. Tỳ thiếp cam đoan! Tỳ thiếp cũng không phải vì muốn uống rượu ngon mới nói như vậy đó!”

Điều này tuyệt đối không có nói sai, cũng không nửa phần trái lương tâm. Hoàng thượng Đại Tề này dáng dấp không chỉ đẹp, trên người lại còn mang theo khí quách đế vương tài năng quân lâm thiên hạ, đương nhiên là những người khác không thể bắt kịp.

Hoàng thượng cảm thấy mình cùng tiểu nhân nhi ngốc nghếch ở cùng một chỗ, tâm tình không một lúc nào không thỏa mãn. Lúc con ngươi sáng ngời trong suốt của nàng nhìn hắn, dựng thẳng ba ngón tay nhỏ cam đoan, thật sự là đáng yêu rất có sức thuyết phục nha.

”Ồ? Đáp án này sao…” Hoàng thượng tất nhiên là mở ra một nửa nút thắt, âm cuối kéo thật dài: ”Trẫm coi như hài lòng.” Đạt được câu trả lời trong mắt A Uyển chính là đều tràn ra tia sáng.

Cũng không phải là nàng tham đồ vật này nọ của hoàng thượng, chỉ là Hoàng thượng đại nhân dáng người đẹp thì thôi, về mặt phẩm chất cuộc sống thật sự yêu cầu cực cao, từ trong tay hắn rò rỉ ra chút đồ vật này nọ đều là trân phẩm đấy, huống chi là rượu ngon Hoàng thượng tự mình cất giấu nha.

A Uyển được thứ tốt tất nhiên là hài lòng, lại không chú ý tới hơn phân nửa bình rượu ngon đều được Hoàng thượng rót vào mình. Rượu hoa quế uống lên ngọt ngào, tuy là dễ uống nhưng dù sao cũng là rượu, một lúc sau tác dụng của rượu chầm chậm lộ ra.

Khi A Uyển giương khuôn mặt nhỏ nhắn yêu cầu hắn thêm một chén rượu nữa, Hoàng thượng chỉ biết, bé con đúng là đã say, tuy là hắn cố ý quá chén, nhưng Hoàng thượng không có chút cảm giác mang tội nào. Đưa tay nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn thủy nộn của A Uyển một cái, ừ, quả nhiên không khiến cho mình phải chán ngấy một tầng dày son phấn, Hoàng thượng rất là hài lòng: ”Tiểu Uyển Nhi…nói chút xem rốt cuộc trẫm đẹp ở điểm nào?”

Không thể không nói Hoàng thượng thật xấu tính, vẫn nhớ kỹ vấn đề này đây.

”Hoàng thượng đại nhân nha, chẳng phải đã nói chỗ nào cũng đều đẹp mắt sao? Hoàng thượng đại nhân của chúng ta vừa cao lớn lại còn lợi hại, ha ha ha ha ha.” Hiển nhiên từ miệng A Uyển phun ra những lời này, tuy là đầu đã rất hỗn loạn, nhưng trong đầu ít nhiều gi vẫn còn duy trì chút tỉnh táo, kết cục ở trước mặt hoàng đế nói lung tung A Uyển cũng không muốn.

Điều này Tề Diễn thực hài lòng, nếu hắn đã có chút nhớ thương bé con này, sao lại không hiếu kỳ trong lòng nàng hắn có dáng vẻ như thế nào? Một nắm đem A Uyển ôm vào trong lồng ngực, để cho A Uyển ngồi trên đùi mình: ”Chi bằng hiện giờ để cho Tiểu Uyển Nhi của trẫm thử xem Hoàng thượng đại nhân có bao nhiêu lợi hại?”

Ừ?! Đây là ý định đánh dã chiến sao? Hoàng thượng không cần a! Tỳ thiếp chưa chuẩn bị tâm lý cho việc này đâu a! Nhiều cung nhân đều nhìn như vậy, tỳ thiếp sống thế nào a! Hoàng thượng!

Mặc dù trong lòng A Uyển đã là nước sông Hoàng Hà chảy cuồn cuộn ngàn dặm, nhưng thân mình tốt cuộc không thể tranh chấp, uống quá nhiều rượu đã trở nên yếu đuối vô lực, lời đã nói ra tới nơi nhưng lại trở thành hờn dỗi nỉ non. Hoàng thượng tất nhiên là đã nắm lấy áo choàng của A Uyển, phủ lên người A Uyển rồi bắt đầu giở trò chọc ghẹo, ắt phải để cho A Uyển cảm nhận được Hoàng thượng đại nhân của nàng ”lợi hại” đến nhường nào.

A Uyển tất nhiên là khóc không ra nước mắt, Bạch Lộ và Thanh Sam khoác áo choàng mỏng cho nàng không phải là để cho nàng dùng vào việc này a!

Mà nhóm cung nhân ở không xa rất thức thời cúi đầu xuống, các nàng cái gì cũng không nghe được, cái gì cũng không nhìn thấy!

Có hồ sen có ánh trăng còn có…Quả thực là một đêm tươi đẹp, không phải sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.