Làm Một Pháo, Yêu Ngươi Luôn!

Chương 40: Phiên ngoại 3: Thao em cả đời!




Ánh nắng ban mai nhẹ nhàng trải dài trên mặt đất, gió nhẹ thổi phất phơ qua cánh đồng cỏ xanh mơn mởn, giữa bãi cỏ, một tấm thảm đỏ trải dài ở phía trên, hai bên bày mấy trăm chiếc ghế dựa, lúc này khách mời đã ngồi chật kín, xung quanh treo đầy những bong bóng sắc màu rực rỡ, phía cuối thảm đỏ có một bức tường hoa, có tới hàng ngàn, hàng vạn đóa hoa hồng trắng ngạo nghễ tỏa sắc, đẹp đến mê muội lòng người.

Lúc này, có một mục sư khoác áo choàng đen đứng ở phía trước tường hoa, âm nhạc tấu lên, chú rể nắm tay cô dâu từ cuối thảm đỏ chậm rãi đi tới.

Chú rể một thân âu phục đen chỉnh tề, đem đường nét hoàn mỹ của vòng eo thon thả và cái mông vểnh cao của hắn phác hoạ rõ ràng, tóc dùng keo xịt cố định vuốt ra sau đầu, tạo thêm một nét chững chạc cho gương mặt thanh tú, da dẻ trắng nõn, quả thực là một cực phẩm mỹ nam quyến rũ lòng người.

Mỹ nam tử đang đi trên thảm đỏ, chính là Kiều Văn, hắn lúc này đã ba mươi lăm tuổi, nhưng mà năm tháng cứ như đối với hắn quá mức yêu chiều, không có lưu lại nửa điểm vết tích ở trên gương mặt hắn, cả người nhìn qua giống như một sinh viên còn học ở giảng đường.

Kiều Văn nắm tay một cô gái, chậm rãi đi tới đứng trước mặt mục sư, cô gái trên mặt mang nụ cười vui sướng, trái lại Kiều Văn, mặt không hề cảm xúc, tỉ mỉ nhìn kỹ, sẽ phát hiện gò má của hắn có chút cứng ngắc, có vẻ phi thường khó chịu.

Khách mời toàn trường yên lặng như tờ, lẳng lặng lắng nghe mục sư lớn tiếng đọc giấy chứng hôn: “Cô Trần Uyển Đình, cô có đồng ý cùng người đàn ông này kết hôn để anh ấy trở thành chồng của mình hay không? Bất luận bần cùng hay giàu có, khỏe mạnh hay bệnh tật, thuận cảnh hay nghịch cảnh, đều yêu hắn, chăm sóc hắn, tôn trọng hắn, vĩnh viễn đối với hắn trung trinh không thay đổi cho đến cuối cuộc đời?”

Cô dâu Trần Uyển Đình mỉm cười nhẹ nhàng gật đầu, nói: “Tôi đồng ý!”

Mục sư liền chuyển ánh mắt qua Kiều Văn, nhỏ giọng nói: “Anh Kiều Văn, anh có đồng ý cùng cô gái này kết hôn để cô ấy trở thành vợ của mình hay không? Bất luận bần cùng hay giàu có, khỏe mạnh hay bệnh tật, thuận cảnh hay nghịch cảnh, đều yêu cô ấy, chăm sóc cô ấy, tôn trọng cô ấy, vĩnh viễn đối với cô ấy trung trinh không thay đổi cho đến cuối cuộc đời?”

Trong mắt Kiều Văn không có biểu tình gì, khẽ rũ mắt xuống, chậm chạp không mở miệng, tựa hồ nội tâm đang trải qua một hồi Thiên ma giao chiến, toàn trường yên tĩnh, bầu không khí rơi vào lúng túng, mục sư đợi một lúc, thấy Kiều Văn không có bất kỳ phản ứng nào, liền đem lời làm chứng đọc lại một lần.

Nói xong lời làm chứng, mục sư nhìn Kiều Văn hỏi: “Cậu đồng ý không?”

Đúng lúc này, một giọng nam hùng hồn giống như tên rời cung mà xuyên phá bầu không khí: “Chờ một chút!”

Kiều Văn cùng cô dâu quay đầu lại, khách mời toàn trường cũng nghiêng đầu quay lại nhìn, chỉ thấy một người đàn ông cũng mặc âu phục đen cao ráo tay cầm một bó hoa hồng đỏ nhanh chân đi trên thảm đỏ, bước chân kiên định mà trầm ổn từng bước từng bước đi về phía chú rể cùng cô dâu.

Toàn trường, vẫn yên lặng như tờ.

Từ Chính Dương đi tới bên người Kiều Văn, dáng người kiên cường đứng lại, thâm tình chân thành nhìn chăm chú vào thầy Kiều, nói: “Thầy Kiều, em không thể cùng cô ta kết hôn, đời này kiếp này, em chỉ có thể chọn anh làm người yêu!”

Toàn trường yên tĩnh, các tân khách cùng nhau đưa ánh mắt chiếu lên người Kiều Văn, tựa hồ thật tò mò hắn sẽ trả lời thế nào.

Kiều Văn vẫn là mặt không hề cảm xúc, an tĩnh hai, ba giây, khóe miệng hơi khẽ động, giống như chuẩn bị mở miệng nói chuyện, khách mời toàn trường bao quanh cô dâu cùng Từ Chính Dương đều nín thở chờ đợi…

“Phụt ha ha ha!”

Chờ đợi lại là tiếng cười của chú rể.

Kiều Văn cười một tràng, vừa cười vừa đặt tay lên vai Từ Chính Dương, cười cong cả lưng, khó khăn lắm mới nhịn được cười nói: “Em không nhịn được… Ha ha… Diễn không nổi nữa… Ha ha…”

Từ Chính Dương không thể làm gì khác hơn là thở dài, nhẹ nhàng vỗ lưng cho thầy Kiều giúp hắn thuận khí, nói: “Lúc trước dàn dựng và luyện tập tiết mục bốn, năm lần đều tốt, làm sao chính thức lại diễn không được cơ chứ?”

Kiều Văn cười đến chảy nước mắt, hắn xoa xoa khóe mắt, cười nói: “Em cũng không biết a, em nhìn các người ai cũng đều nghiêm túc như vậy, liền cảm thấy buồn cười.”

Chờ đến khi cười đủ, Kiều Văn mới ưỡn thẳng lưng, hỏi: “Làm sao bây giờ? Lễ cưới tiếp tục tiến hành thế nào đây? Muốn làm lại sao?”

“Lễ kết hôn sao có thể làm lại?” Từ Chính Dương cong ngón tay bóp bóp mũi thầy Kiều, buồn cười nói: “Vốn là muốn tạo chút mới mẻ cho em một lễ kết hôn thật đặc sắc, nào nghĩ tới em lại cười một tràng như vậy? Thôi, coi như phân đoạn cướp cô dâu trước đó chưa từng xảy ra, chúng ta cứ dựa theo kế hoạch làm tiếp đi.”

Bước kế tiếp, chính là chú rể lên tiếng, Vương Khôn mặc cả người tây trang trắng đúng lúc đưa lên micro, còn không quên chế nhạo Từ Chính Dương một phen: “Trước cậu nói muốn chơi cái gì mới mẻ, thì ra chính là chơi trò cướp cô dâu a! Tôi nói này người anh em, cậu sáng tạo cũng quá mức lỗi thời đi, cướp cô dâu trò này phim truyền hình đều diễn qua hơn tám trăm lần rồi, không thấy chán sao? Còn để thầy Kiều với toàn bộ khách mời cùng cậu phát rồ, nhìn xem, hiện tại làm ra cái trò gì đây!”

Từ Chính Dương không chịu được Vương Khôn một mặt biểu tình nhìn có chút hả hê, một cước đem hắn đạp xuống, mắng: “Cút! Đen như dân chạy nạn châu Phi mà còn dám mặc âu phục trắng!”

Vương Khôn cũng không tức giận, cười ha hả đi đến bên người Tống Kiên, Tống Kiên kéo tay trái của hắn, vuốt ve ngón tay đeo nhẫn của hắn, âm thanh trầm thấp nói: “Nhìn người khác kết hôn có phải rất ước ao không? Nếu không đôi ta cũng thử xem?”

Vương Khôn nhất thời sững sờ, hai má hơi có chút đỏ lên, nhưng mà bị da dẻ ngăm đen che giấu hết, hắn sững sờ ba giây, mới ấp a ấp úng lắp bắp nói: “Ai… Ai muốn kết hôn với anh a? Anh sắp là lão nam nhân bốn mươi tuổi rồi, ông đây mới không hiếm lạ: không thèm!”

Tống Kiên cong môi khẽ mỉm cười, tiến đến bên tai Vương Khôn nhẹ giọng nói: “Ghét bỏ lão nam nhân này phải không? Vậy em tối hôm qua thế nào lại bị đại kê của lão nam nhân này làm đến bắn tinh bắn nước tiểu, cuối cùng còn khóc lóc xin tha, còn nhớ không?”

Vương Khôn nhất thời cả người cứng ngắc.

Từ Chính Dương cầm được micro, mặt hướng về Kiều Văn nghiêm túc nói: “Thầy Kiều, anh, Từ Chính Dương, cùng em quen nhau bảy năm, đối với em toàn tâm toàn ý, vì em thủ thân như ngọc, chưa bao giờ làm loạn, đồng thời đem hết toàn lực thỏa mãn nhu cầu *** của em… Cùng với tất cả yêu cầu khác.”

Toàn bộ khách mời nhất thời cười phá lên, Kiều Văn cũng bị Từ Chính Dương ồn ào mà mặt đỏ tới mang tai, thời điểm bảy năm trước Từ Chính Dương cũng hướng về hắn biểu lộ như vậy, khẩu vị quá nặng, không nghĩ tới hắn đã vậy còn lớn mật ở trước mặt công chúng nói ra.

Tiếng cười của các tân khách đương nhiên đều là thiện ý, Từ Chính Dương cũng không để ý lắm, tiếp tục nói: “Hiện tại, anh muốn đem thời hạn kéo dài đến cả đời, anh muốn trong khoảng thời gian còn lại của đời mình, mỗi một ngày đều có em ở bên cạnh làm bạn, anh sẽ tiếp tục yêu em, thương em, sủng em, em có đồng ý cho anh cơ hội này không?”

Viền mắt Kiều Văn hơi ướt, cong miệng lộ ra nụ cười vô cùng hạnh phúc, hướng micro la lớn: “Em đồng ý!”

Từ Chính Dương ném micro, ôm thầy Kiều hôn nồng nhiệt, tiếng vỗ tay nhiệt liệt của toàn bộ khách mời bùng nổ như sấm.

Mẹ Từ Chính Dương ngồi ở hàng ghế đầu tiên, lấy khăn giấy lau nước mắt, nụ cười trên mặt vui sướng và thỏa mãn, ba Từ Chính Dương vỗ vỗ bờ vai của bà, nói: ” Ngày con trai kết hôn thật vui, em khóc cái gì?”

Mẹ Từ lau nước mắt nói: “Anh thì biết cái gì? Người lớn lên đẹp trai, tính tình lại tốt, học cao, còn biết hiếu thuận, không biết có bao nhiêu quý hiếm! Hiện tại, cậu ấy rốt cục đáp ứng cùng Chính Dương kết hôn rồi, em cũng rốt cục có thể thở phào một hơi rồi!”

Ba Từ thấy buồn cười, nhìn một đôi tân nhân trên đài hạnh phúc hôn nhau nồng nhiệt, cũng lộ ra nụ cười vui mừng.

… …

“Đờ mờ! Đây là âu phục cao cấp làm riêng cái gì a? Nút áo sơ mi lại khó mở như vậy!”

“Này này này, anh đừng có xé! Nóng lòng như thế làm gì a?”

“Xuân tiêu một khắc đáng ngàn vàng, đêm động phòng hoa chúc lãng phí một giây cũng là tội lỗi a!”

“Anh ngụy biện cái gì… Aha…”

“Chuyện này làm sao có thể gọi là ngụy biện… Ừ, bảo bối… Đại kê của ông xã vào được rồi, thoải mái không?”

Kiều Văn cưỡi trên eo Từ Chính Dương, *** huyệt đem cả cây côn th*t thô cứng nuốt trọn, bắt đầu vặn vẹo cái mông cắm rút lên xuống, vừa rên rỉ vừa hưởng thụ khoái cảm huyệt thịt bị đại kê cọ sát.

Từ Chính Dương duỗi tay nắm chặt hai viên tiểu đầu nhũ của thầy Kiều, nhẹ nhàng gãi, nói: “Bảo bối, đầu nhũ của em bị anh chơi nhiều năm như vậy, làm sao mà vẫn cứ phấn nộn như thế a?”

Kiều Văn không đáp, chỉ lo cắn nuốt côn th*t vừa cứng lại vừa nóng.

Từ Chính Dương đột nhiên động hông hướng cúc huyệt mạnh mẽ thúc mấy cái, thế tiến công mãnh liệt, lập tức đem thầy Kiều làm đến lớn tiếng *** đãng rên rỉ, làm đến vòng eo xụi lơ, nằm úp sấp trên người Từ Chính Dương.

Từ Chính Dương ôm thầy Kiều thật chặt, bàn tay to như châm lửa vuốt ve tấm lưng bóng loáng của hắn, cắn lỗ tai của hắn thấp giọng nói: “Bảo bối, ngày hôm nay em rốt cục cũng chính thức trở thành vợ của anh, em có vui không?”

Kiều Văn còn chưa trả lời.

Hai tay Từ Chính Dương đã duỗi xuống nắm lấy hai cánh mông của thầy Kiều, một ngón tay ở ngay chỗ côn th*t cùng cúc huyệt kết hợp xoa nắn mấy cái, sau đó tạo ra khe hở cương quyết chui vào.

“A ưm…” Kiều Văn rốt cục không nhịn được kêu lên: “Anh… Anh làm gì đó? Không được, côn th*t quá lớn, ngón tay không đâm vào được…”

Ngón tay Từ Chính Dương cắm vào một đốt ngón tay, tìm đến tuyến tiền liệt, bắt đầu dùng sức xoa ấn: “Bảo bối yên tâm, *** huyệt của em co dãn cực kỳ, ngón tay đâm vào được, đến, để ông xã cắm vào tiểu *** huyệt của em.”

Ngón tay đặt ở tuyến tiền liệt, côn th*t kịch liệt ma sát cúc huyệt mẫn cảm, khoái cảm kích thích như thủy triều mãnh liệt mà đến, Kiều Văn *** đãng bị câu dẫn hoàn toàn, lớn tiếng phóng đãng kêu rên: “Aha… Thật thoải mái… Ông xã thao em… Dùng sức thao em…”

Từ Chính Dương dùng sức cắm rút, yêu thương tràn đầy hồi đáp: “Được, bảo bối… Ông xã thao em… Đại kê của ông xã muốn thao em cả đời…”

Lúc trước làm một pháo, yêu em luôn, sau này anh sẽ thao em cả đời, yêu em cả đời!

(toàn văn hoàn)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.