Tống Ngật không trực tiếp trả lời, chỉ nói:
“Cậu mở ra xem đi, trang thứ mười ba.”
Lục Nghiêu nghe theo mở ra, mới nhìn dòng đầu tiên, trong mắt đầy khiếp sợ.
Tống Ngật lúc này mới cảm khái nói ra ngọn nguồn:
“Hiện tại rất nhiều người chỉ biết Lạc hoa có nguy hiểm, lại không biết rằng lạc hoa còn có một cái hiệu quả. Nó đối với linh cái có tác dụng, không chỉ hư hao, nó có thể chữa trị và kích phát tiềm năng linh cái, tăng lên phẩm chất.
Mấy trăm năm trước, đúng là có người phát hiện ra, khiến cho các tu sĩ Huyền môn đua nhau ăn Lạc hoa. Thế nhưng bọn hắn không biết, Lạc hoa chữa trị linh cái tỉ lệ là một trên một vạn. Thành công rất ít ỏi không được mấy người. Còn lại linh cái còn bị phế đi. Bởi vậy làm cho tu sĩ Huyền môn tu luyện bị đứt gãy.
Sau này là thời kỳ chiến tranh, rất nhiều tu sĩ vì nước mà hi sinh thân mình, rất nhiều sách cổ cũng bị hủy hoại trong chốc lát, khiến cho việc này ghi lại không đầy đủ. Hiện giờ tất cả mọi người chỉ nhớ được ngày xưa Lạc hoa đã tạo cho Huyền môn một trận nghiêm trọng đại tai nạn, nhưng lại quên mất nguyên nhân ban đầu. Nhưng nếu như có tâm tra xét, thì vẫn có thể tìm lại được những ghi chép đó.”
Tống Ngật chỉ vào thư tịch trong tay Lục Nghiêu:
“Ví dụ như quyển này.”
Lục Nghiêu rất là kinh ngạc, đối với việc này quả thật hắn không biết.
Hắn nhìn Tống Ngật, khóe miệng tươi cười lớn hơn trước. Đây gọi là có qua có lại mới vừa lòng nhau, hắn giúp Tống Ngật, Tống Ngật lại nghĩ biện pháp giúp hắn.
Tống Ngật không xác định được tình huống hiện tại của hắn có phải do Lạc hoa tạo thành hay không. Đây là đang nhắc nhở hắn. Nếu hắn vì tình huống của mình mà hoang mang, vậy xem như Tống Ngật đang giúp hắn giải thích nghi hoặc. Còn nếu là hắn có kỳ ngộ khác, mà lại không muốn để người khác biết, thì Lạc hoa chính là cái cớ tốt nhất để hắn giải thích cho người ngoài.
Lục Nghiêu khép lại thư tịch, chân thành nói:
“Cảm ơn!”
Tống Ngật mỉm cười gật đầu, còn nói:
“Lúc trước đã nói với cậu về việc Hiệp hội Phù Triện đang nghiên cứu phù triện của cậu. Lần này đi Kinh đô tôi đã nghĩ biện pháp dò xét một chút. Bọn họ nghiên cứu tiến triển không lớn. Nhưng nghe nói đã sắp tìm được biện pháp giải quyết được phòng hộ của cửa hàng, tra được IP và mấy người, đại khái vài ngày nữa có kết quả.”
Lục Nghiêu lại nói thêm tiếng cảm ơn, trên mặt không thấy nửa phần bối rối, ngược lại là vẻ đã định liệu trước. Tống Ngật nghĩ rằng, hắn hoặc là không sợ, hoặc là đã có cách giải quyết, nên lại không nhiều lời.
“Tôi đã mua biệt thự bên cạnh nhà Lục tiểu hữu, A Thời sẽ dọn vào đấy. Bình thường A Thời không ra khỏi cửa, sẽ không quấy rầy tiểu hữu. Đây là chuyện của một tháng sau, mong Lục tiểu hữu quan tâm một chút.”
Cố tình nói cho hắn nghe, chắc là sợ hắn phát hiện biệt thự bên cạnh đổi chủ, nghĩ bọn họ có ý đồ khác thì sao?
Lục Nghiêu bật cười, hắn cũng không phải biến thái, còn không có nhỏ mọn như vậy!
“Hiệu trưởng Tống khách khí. Ông yên tâm, đều là hàng xóm, nếu là có chuyện gì, tôi sẽ không đứng nhìn.”
Nói cách khác, về sau nếu có chuyện gì, có thể tìm đến hắn.
Trong lòng Tống Ngật vui mừng đứng lên.
******
Hiệp hội Phù Triện.
“Mạc lão, thế nào? Nghiên cứu đến đâu rồi?”
Ngòi bút Mạc Chính Lâm run lên, phù triện đang vẽ đã hỏng mất, hắn âm u ngẩng đầu lên nhìn người đến, người tới liền biết, đây là lại thất bại.
Người tới không phải ai khác, đúng là một vị đại lão của hiệp hội, oan gia nhiều năm của Mạc Chính Lâm, Cố Thanh Vân.
Cố Thanh Vân không biết là không phát hiện, hay là không thèm để ý ánh mắt của Mạc Chính Lâm, nói chuyện một hồi, lại còn cảm thán.
“Thật đúng là một kỳ tài! Ông nghĩ xem mấy lão nhân như chúng ta cũng không nghĩ ra đem phù triện kết hợp lại! Thật kỳ diệu! Quá kỳ diệu! Cũng không biết là tác phẩm của vị nào.
Tôi cõng lấy mặt Trương lão đem những người có chút tạo nghệ ở Huyền môn đều hỏi một lần, đều nói không phải bọn họ. Hay là người nào của ẩn sĩ môn phái? Cao nhân trên núi? Nếu như có thể mượn sức được, chính là cho Huyền môn của chúng ta một trợ lực rất lớn!”
Sắc mặt Mạc Chính Lâm bắt đầu tối. Ai chẳng biết hiện nay ở Huyền môn ngôi sao sáng nhất về phù triện là Mạc gia, không khách khí mà nói, bật luận là bộ mặt của giới thượng lưu thành phố, hay là các gia tộc lớn, trương phù triện này có bảy phần là của Mạc gia.
Nếu không, vì sao Mạc gia rất bình thường lại có thể sánh vai cùng ba gia tộc lớn để trở thành tứ đại gia tộc? Còn không phải bởi vì mặc dù khác 3 đại gia tộc, nhưng thời điểm sử dụng phù triện lại cần dựa vào Mạc gia!
Thế nhưng cố tình lần này đến lần khác xuất hiện một cái “Trình Giảo Kim”.
Nếu muốn dốc lòng thì cũng không sao, nhưng hắn chỉ sợ đối phương còn có thủ đoạn khác.
Thần sắc Mạc Chính Lâm tối sầm:
“Cửa hàng bên kia tra được thế nào rồi? Có đột phá gì không?”
Ánh mắt Cố Thanh Vân sáng lên, vỗ tay một cái:
“Tôi càng ngày càng thích vị đại sư này! Không tính đến có thể nghĩ ra cách kết hợp giữa phù triện và trận pháp. Hắn còn có thể đem thủ đoạn của Huyền môn dùng trên Internet.
Người khác muốn che dấu địa chỉ, thì phải dùng cái gì…VP cái gì gì đó, dù sao cũng là ý đó. Vị này thú vị thật! Dĩ nhiên hắn có thể ở trên Internet ở cửa hàng đó dán một tầng phù chú, che dấu lại.”
Cố Thanh Vân cười lớn đứng lên:
“Đây quả thực…Đừng nói mấy lão nhân như chúng ta, chính là những người trẻ tuổi, cũng chưa chắc nghĩ ra những thủ đoạn này! Đương nhiên có thể dùng như vậy? Mở rộng tầm mắt, thật là mở rộng tầm mắt!”
Thời điểm này Cố Thanh Vân cũng không biết rằng dùng những thủ đoạn này đúng thật là một người trẻ tuổi, mà thanh niên này dĩ nhiên có thể làm được như vậy, nhờ thời điểm cùng bạn học nguyên cứu IP, phun lên một câu có cách nào có thể che dấu IP không.
Mạc Chính Lâm khịt mũi:
“Chút tài mọn mà thôi. Trước kia không nghĩ ra có phương thức này, một khi biết rồi, ông xem chúng ta không phải sắp nghĩ đến phương án rồi sao? Nói đến mới nhớ, phương thức phá giải không phải đã đưa cho các ông rồi sao? Tại sao vẫn chưa điều tra ra?”
Hai người đang nói chuyện, bỗng nhiên có tiếng quát lớn:
“Mở đuợc rồi, mở rồi! IP cửa hàng và chủ tiệm đã tìm ra được rồi!”
Mạc Chính Lâm vội vàng đứng lên chạy tới:
“Mau lên, cho tôi xem đó là ai!”
Nhưng mà, mọi người nhìn máy tính xong gương mặt đều mộng bức.
Bởi vì bọn họ phát hiện, sau khi mở ra một tầng phù, còn có một tầng phù triện nữa, lại còn là một tầng phù triện hoàn toàn không giống. Cảm giác giống như khó khăn lắm mới mở ra một tầng khóa, mở hòm ra, kết quả trong hòm còn có một cái hòm bị khóa khác.
Mạc Chính Lâm:…
Mọi người:…
Duy nhất chỉ có Cố Thanh Vân cười lớn vui vẻ!
“Nhân tài! Nhân tài! Tuyệt đối là người mới! Lão Mạc, ông nói xem sau khi cởi bỏ tầng phù triện này, liệu lại có thêm một tầng phù triện nữa hay không? Muốn đánh cược hay không, hắn thiết kế bao nhiêu tầng phù triện?”
Mạc Chính Lâm hung tợn trừng mắt nhìn hắn một cái. Cố Thanh Vân không thèm để ý, tự mình nói:
“Tôi đoán có thể là mười tám tầng?”
Mười tám tầng!
Những người khác trong Hiệp hội Phù triện không nhịn được mà muốn hét lên “ĐM”.
Cố lão, cầu mong rằng đừng miệng quạ đen! Nếu như đó là sự thật, đây là muốn mạng của chúng ta rồi!
Cầu xin buông tha!
Đáng tiếc, rất không may mắn là Cố Thanh Vân đoán đúng rồi.
Du Châu thị, Lục gia biệt thự.
Bởi vì thiết kế phù triện có vấn đề, thời điểm bị phá giải ấy Lục Nghiêu đã nhận ra. Hắn mở máy tính, khóe miệng nhẹ gợi lên.
Thủ đoạn của hắn cũng không phải hoàn mỹ, ngược lại còn tương đối non nớt, dù sao cũng chỉ là chế tác trò chơi, năm đó cũng không để tâm lắm. Sau khi xuyên qua vì muốn dùng đến nên mới thay đổi một chút, nhưng do tình thế cấp bách nên cũng không khá hơn bao nhiêu.
Bị Hiệp hội Phù Triện phá bỏ là chuyện sớm hay muộn, mặc dù Tống Ngật không đề cập đến nhưng hắn cũng đã sớm nghĩ đến. Cho nên hắn mới thiết kế mười tám tầng phù chú liên hoàn bộ.
Đem giả thuyết dùng phù triện trên Internet là một ý tưởng mới. Lúc ý tưởng này chưa xuất hiện, Hiệp hội Phù Triện mới há hốc mồm. Mà đợi sau khi bọn họ làm quen, không nói giải quyết dễ dàng, nhưng ít nhất cũng không làm khó được bọn họ.
Tầng thứ nhất có thể phá giải, các tầng phía sau lại không thể sao?
Sẽ không thể. Nhưng lúc phá giản còn cần một chút thời gian.
Trong lòng Lục Nghiêu tính toán, ừ, đủ rồi.
Hắn không phải là một người cam tâm tình nguyện làm một người bình thường, làm sao có thể luôn đứng ở vị trí phía sau được? Mặc dù tài là vẫn phải dấu, nhưng cũng không được dấu quá lâu! Hắn cũng biết kiêu ngạo! Hắn cần dùng tốc độ nhanh nhất một lần nữa xuất hiện ở trước mặt mọi người.
Mặc dù khi đó hắn cũng chưa phải quá cường đại. Nhưng chỉ cần có cơ hội, hắn sẽ không tiếp tục ẩn núp.
Đây cũng chính là nguyên nhân hắn tìm đến Tống gia. Hắn cần một cái hậu thuẫn.
Ngón tay hắn ở trên bàn phía gõ nhẹ vài cái.
Rất nhiều người chú ý nhìn cửa hàng bỗng nhiên phát hiện, đại sư bọn họ luôn tâm niệm online rồi!
Ủa, không phải là phù chú chữa bệnh? Đây là…Đan dược?
Bồi nguyên đan, dưỡng hồn đan, hóa ứ đan,…
Đây đều là những đan dược của Huyền môn. Thế nhưng giá cả này, so sánh với cực phẩm đan dược của Huyền môn còn đắt hơn?
Mặc kệ, sản phẩm của Đại sư, tất cả đều là tinh phẩm. Mua! Mua trước rồi nói sau! Ngàn vạn lần không được phạm vào sai lầm lần trước!
Cuối cùng là phá chướng đan? Cái quỷ gì vậy? Chưa nghe bao giờ? Vậy càng phải mua! Không thấy Đại sư làm phù chú chữa bệnh có bao nhiêu lợi hại sao?
Hả, không có giới thiệu, cách dùng như thế nào, hiệu quả ra sao cũng không rõ ràng lắm? Đại sư vẫn cứ cao lãnh như trước!
Không vấn đề gì, cướp được rồi nghiên cứu sau cũng được!
Một viên một trăm vạn? Chỉ có hai viên tồn kho?
Không quan trọng! Đừng do dự, do dự một chút sẽ hết hàng!
Chỉ một chữ duy nhất, mua mua mua!
Đồ vật vốn đã không nhiều, mới lên kệ chưa đến một phút đồng hồ, hết sạch.
Lúc này, Lục Nghiêu tỏ vẻ vừa lòng. Tắt máy tính, gọi cho Trương Lỗi.
Đúng là thời điểm tốt để làm ăn. Hai tháng sau chính là lúc Huyền môn tổ chức cuộc thi lựa chọn tư cách vào học viện. Đó là bước đầu tiên của hắn, không thể bỏ lỡ.
Hắn yêu cầu phải có kinh nghiệm thực chiến. Tuy rằng thế giới này yêu ma quỷ quái rất nhiều, nhưng cũng không phải là tùy tiện đi ra đường là bắt được vài ba con.
Thế nhưng vẫn có phương thức khác, ví dụ như Điều cục đặc biệt sẽ có những thiên sư chuyên đi làm nhiệm vụ này, sẽ có các nhiệm vụ khác nhau để lựa chọn. Ngoài ra còn có Chợ đen. Cơ hội rất hiếm có!
Con mắt Lục Nghiêu trợn tròn, hắn rất muốn biết, năng lực hiện tại của hắn có thể đối phó với loại ma quỷ trình độ nào.
Lần trước ở sân huấn luyện không tính, tuy rằng hắn cũng bắt được quỷ tướng, nhưng là dựa vào năng lực của trận pháp, sau đó còn dùng thiên thang bệnh trùng phù, thật sự không thể coi là công lao của cá nhân hắn.
Trong khoảng thời gian này, hắn không ngừng đem tư chất của cơ thể này lên đến mức tốt nhất. Lại cộng tu luyện cước bộ, hắn cảm giác được tu vi đột nhiên tăng mạnh. Dù sao cũng không phải lần đầu tiên hắn tu luyện. Con đường tu sĩ bình thường đi hắn đều đã đi qua một lần.
Kiếp trước Tiểu sư thúc nuông chiều hắn đến không có điểm dừng, nhưng lúc dạy hắn cũng rất nghiêm khắc, đến nỗi cơ sở kỹ năng cơ bản của hắn vô cùng vững chắc. Chính điều đó đã trở thành ưu thế hiện giờ cho hắn.
Nếu như là một đứa nhỏ thông minh, nhiều nhất cũng chỉ có thể khiêu chiến một hai cấp, mà hắn chỉ cần xem một lần, ôn tập một chút là đã có thể thực hành, hơn nữa còn thấu hiểu tất cả đạo lý.
Đối với Lục Nghiêu mà nói, đây không nghi ngờ chính là chuyện tốt!