Dịch: Trần Vân MC
Cuối tháng, học viện Thiên Xu đón chào một kì thi. Lớp lý luận văn hóa và Huyền Môn thi lý thuyết một ngày, nghỉ ngơi một ngày, ngày thứ ba thi thực hành. Phương diện thi viết đối với Lục Nghiêu mà nói, đó là chuyện đơn giản. Còn thực tiễn... Lục Nghiêu rủ mắt, hắn cũng muốn xem hiệu quả sau hai mươi ngày cố gắng tu luyện của mình.
Đồng thời, nghe nói lần thi này vô cùng quan trọng, chỉ có thông qua được mới được tham gia thi đấu toàn viện cuối kỳ. Mà người trổ hết tài năng trong thi đấu toàn viện mới có tư cách đến Kinh Đô tham dự giải thi đấu Huyền Môn.
Tính toán thời gian, cách ngày cho Chử Thời uống viên thuốc kia đã sắp một tháng. Một tháng là thời gian hiệu lực của viên thuốc kia. Xem ra tới cuộc thi đó có vẻ đúng lúc.
Lục Nghiêu hơi suy nghĩ, đã có tính toán.
Buổi chiều, sau khi thi viết xong, mọi người tiến hành rút thăm phân tổ, mỗi tổ ba người đến tiến hành thi thực hành vào hôm sau.
Lục Nghiêu rút được số 2, Trương Lỗi cũng rút được số 2. Số 2 thứ ba lại là Lương Hạo Bắc.
Đối với việc này, Lục Nghiêu và Trương Lỗi không nói nên lời.
Lương Hạo Bắc quả thực đã nhảy dựng lên, "Xúi quẩy! Thế mà chung tổ với hai tên vô dụng!"
Trương Lỗi nhíu mày, "Vô dụng? Có cần tôi nhắc nhở cậu một chút, trước đó là ai thua trong tay tôi không? Nếu như tôi là đồ vô dụng, vậy cậu là cái gì? Vô dụng trong vô dụng sao?"
"Cậu!"
Trương Lỗi đắc ý, "Lúc đầu tôi có lòng tốt, thấy cậu suýt nữa tới Quỷ Môn quan, rũ lòng từ bi, đại nhân không chấp tiểu nhân, không muốn so đo với cậu. Nhưng nếu cậu đã nói như thế, vậy tôi không ngại nhắc cậu nhớ, có phải cậu đã quên, hôm chúng ta tỷ thí có phần thưởng. Mà phần thưởng này còn là do cậu quyết định đó!"
Phần thưởng? Ai thua dập đầu xin lỗi đối phương sao?
Thân thể Lương Hạo Bắc cứng đờ, sắc mặt trở nên tương đối khó coi.
Trương Lỗi kéo ghế qua ngồi xuống, bày ra tư thế đại lão gia, "Đến, tôi chờ đó!"
Sắc mặt Lương Hạo Bắc lại khó coi hơn. Người phía sau cậu ta thấy vậy nói: "Trương Lỗi, đều là bạn học, cần phải hùng hổ dọa người như thế sao?"
Trương Lỗi liếc cậu ta một cái, hừ mũi, không thèm để ý. Ngược lại, Lục Nghiêu mở miệng: "Vị bạn học này, những lời này của cậu không phải nên nói với Lương Hạo Bắc sao? Lúc trước đề nghị so tài được thưởng, cậu ta mở miệng là một tiếng phế vật vô dụng, tại sao không nói đều là bạn học chư?"
Lương Hạo Bắc bật cười, "Tôi nói sai à? Hai đứa bọn bây vốn là phế vật vô dụng, còn không cho người khác nói hả?"
Trương Lỗi tức giận đến nỗi đứng lên muốn đánh nhau, nhưng bị Lục Nghiêu đè vai. Trên mặt hắn vẫn cười mỉm, "Ồ, thật sao? Như vậy chúng tôi cũng chỉ yêu cầu cậu thực hiện lời hứa của mình. Nếu lúc trước cậu nói dám nói, bây giờ sao lại không dám làm thế?"
Sắc mặt Lương Hạo Bắc xụ xuống. Cậu ta tức giận trừng Lục Nghiêu, nghiến răng nghiến lợi, hận không thể ăn tươi nuốt sống hắn.
Cậu ta càng không vui, thì Trương Lỗi càng vui, đuôi cũng sắp vểnh lên trời "Nào nào! Tôi còn chờ đó! Nhanh lên, dập đầu xin lỗi! Đây chính là chính cậu nói, không ai ép cậu!"
"Mày... mày chỉ ỷ trong tay mày có phù triện lợi hại mà thôi."
Trương Lỗi cười lắc đầu, "Vậy trước khi tỷ thí cậu cũng không nói không được dùng phù triện nha!"
Cậu ta thở dài, chậc chậc hai tiếng, "Thật ra cậu không dập đầu xin lỗi cũng được. Ai không biết cậu là người nhà họ Lương, nói không giữ lời, không có trách nhiệm, không chấp nhận chịu thua! Tôi không ngại lên mạng đăng chuyện này lên. Dù sao chỉ cần nhà họ Lương mấy người bị xấu mặt, tôi không sao cả."
Lương Hạo Bắc hít sâu một hơi, ai không biết bởi vì tấm phù triện cổ quái kia, hiện giờ Trương Lỗi rất hot trên mạng. Hơn nữa trận tỉ thí kia, cũng không ít người chú ý. Nếu Trương Lỗi nói chuyện này ra, mặt mũi nhà họ Lương trong giới Huyền học coi như mất sạch.
Cậu ta nắm chặt nắm đấm, hai mắt đỏ bừng. Bất đắc dĩ quỳ xuống, "Xin lỗi!"
Trương Lỗi há to miệng, không thể tin được, Lương Hạo Bắc cao ngạo phách lối lại quỳ... Quỳ... Quỳ...
"Vậy được chưa!" Lương Hạo Bắc khó khăn đè nén lửa giận đứng lên.
Vô cùng nhục nhã! Cái quỳ hôm nay tuyệt đối là nỗi nhục lớn nhất cuộc đời này của cậu ta! Ngày khác, cậu ta nhất định sẽ đòi lại cả gốc lẫn lãi!
Lương Hạo Bắc xoay người, giơ tay bắt lấy một bạn học khác tên là Tào Dũng, giành lấy con số trong tay cậu ta, rồi lén nhét số của mình vào: "Tôi và cậu đổi! Thế nào, cậu có ý kiến gì không?"
Tào Dũng rụt cổ lại, "Không có... Không có..."
Lương Hạo Bắc đẩy cậu ta ra, phất tay áo rời đi.
Lục Nghiêu nhìn Tào Dũng, lắc đầu thở dài. Hắn tới đây cũng đã hơn hai mươi ngày, cũng biết được kha khá tình hình lớp học và trường học. Chỗ nào cũng có đại ca sân trường. Hiển nhiên Tào Dũng chính là người bị đại ca hại.
Nghe nói tư chất của cậu ta cũng tạm được, nhưng gia cảnh không tốt, tính cách rất nhu nhược. Ví dụ như vừa rồi, các giáo sư không nói không được đổi số, nhưng chỉ cần Tào Dũng nói một câu không muốn, Lương Hạo Bắc có thể làm được gì? Nhưng cậu ta không làm vậy. Người trong cuộc không từ chối, muốn người khác làm sao ra mặt cho cậu ta?
Trương Lỗi vỗ vai Tào Dũng, "Không sao! Yên tâm, chúng tôi tuyệt đối không kéo chân cậu đâu. Mặc dù bản lĩnh của chúng tôi không cao, nhưng trên người có nhiều thứ, không sao cả. Đi theo anh, nhất định giúp cậu qua cửa ải này!"
Tào Dũng cúi đầu, nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng, nói câu "Cảm ơn".
** ** ** **
Địa điểm thi ở ngọn núi sau trường. Đây cũng là một ưu thế lớn khi học viện chọn xây dựng ở Vân Sơn.
Cùng ngày, hiệu trưởng Tống đích thân tuyên bố quy tắc và các mục chú ý của kỳ thi. Vân Sơn rất lớn, con đường và cửa ải của mỗi tổ cũng khác nhau, nhưng độ khó thì tương đương.
Ba người Lục Nghiêu sóng vai tiến lên, đầu tiên gặp phải một con quỷ xinh đẹp, mặc sườn xám thời kỳ dân quốc, đôi mắt lưu chuyển, có một phong vị đặc biệt.
Trương Lỗi bảo vệ Lục Nghiêu ở sau lưng trước rồi nói: "Cậu cẩn thận một chút, diễm quỷ có sở trường câu hồn phách và hút dương khí của con người."
Nhìn thân ảnh mập mạp này chắn trước người mình, khóe miệng Lục Nghiêu hơi vểnh lên. Có lẽ Trương Lỗi có rất nhiều khuyết điểm, ví dụ như xúc động, dễ giận, cho chút màu liền mở phường nhuộm. Nhưng cậu ta cũng có rất nhiều ưu điểm, ví dụ như cậu ta thông suốt hơn người bình thường, trượng nghĩa.
Đó là người bạn đáng để quen thân.
"Ôi, ba quả dưa." Đôi mắt diễm quỷ quét Tào Dũng và Trương Lỗi, cuối cùng rơi trên người Lục Nghiêu, "Diện mạo còn rất đẹp trai."
Nói xong, duỗi móng vuốt ra nhào vào cổ Lục Nghiêu. Trương Lỗi móc ra một tờ phù triện, đáng tiếc không đợi cậu ta ném ra, bang, một tia sáng lạnh hiện lên, tiếng thét thê lương của nữ quỷ vang vọng núi rừng. Một móng vuốt quỷ rơi xuống.
Trương Lỗi sững sờ, không đợi cậu ta lấy lại tinh thần, Lục Nghiêu đã nhảy vọt một cái, lại một tia sáng lạnh hiện lên, diễm quỷ bị chém thành hai khúc.
Trương Lỗi:...
Cậu ta nuốt một ngụm nước bọt, cái này... có hung tàn rồi phải không?
Lục Nghiêu thu thanh kiếm đồng lại, nhìn thi thể của con quỷ, chỉ nhàn nhạt giải thích một câu: "Cuộc đời tôi ghét nhất người khác trêu chọc tôi, còn xấu như vậy nữa chứ."
Trương Lỗi:...
Câu trước còn chưa tính. Nhưng câu sau... Trương Lỗi liên tục nhìn gương mặt diễm quỷ, như vậy cũng tính là xấu ư? Là thẩm mỹ của cậu ta có vấn đề, hay là thẩm mỹ của Lục Nghiêu có vấn đề?
Tào Dũng theo ở phía sau, cúi đầu, vẻ mặt chợt lóe lên.
Ba người tiếp tục tiến lên, đột nhiên Lục Nghiêu biến sắc, nhanh chóng nhảy lên nhánh cây. Mà khoảnh khắc mũi chân hắn cách mặt đất, mặt đất thay đổi hình dáng, thành một đầm lầy. Trương Lỗi và Tào Dũng không tránh kịp, bị rơi vào.
Lục Nghiêu lấy từ không gian ra một sợi dây thừng, tung ra cho Trương Lỗi và Tào Dũng nắm lấy rồi kéo bọn họ lên.
Chờ bọn họ đứng vững trên tàng cây, lúc này mới phát hiện, địa phương bọn họ vừa rơi vào vươn ra một móng vuốt bạch cốt. Ngay sau đó, cái thứ hai, cái thứ ba...
Như măng mọc sau mưa, tầng tầng lớp lớp.
Trương Lỗi nhịn không được lau mồ hôi, nếu bọn họ chậm một bước, chỉ sợ muốn lên cũng không dễ dàng.
Đáng tiếc, cậu ta vẫn vui mừng quá sớm, từng cái tay khô kia chậm rãi duỗi ra khỏi đầm lầy, bọn chúng sinh ra đầu, mình, chân...
Từng bộ xương khô đứng lên, dốc sức bò lên cây. Mà cái cây này mặc dù trông rất cao rất lớn, nhưng đang dần dần lún xuống đầm.
Không bao lâu, xương khô đã bò lên trên cây. Ba người Lục Nghiêu đều lấy vũ khí của mình ra, tấn công chúng. Sức mạnh của xương khô mạnh hơn diễm quỷ, nhưng cũng không mạnh cho lắm. Bởi vậy ba người xem như có thể ứng phó được.
Nhưng mấu chốt là, xương khô đã tăng lên một trăm, vẫn còn tiếp tục tăng lên nữa, nhất là những bộ xương khô bị đánh tan ra từng mảnh còn có thể khôi phục trở lại!
Trương Lỗi nhịn không được chửi thề: "Mẹ nó!"
Một giây sau, cậu ta móc ra một lá bùa ném xuống.
Năm phút sau, tất cả xương khô gần như đều bị đốt một lần, sợ hãi, chậm rãi lùi về đầm lầy. Chờ chúng hoàn toàn biến mất, đầm lầy lại khôi phục dáng vẻ ban đầu.
Lúc này, ba người mới từ trên cây nhảy xuống. Trương Lỗi thở dài, vuốt tay ném phù triện, ném nhiều như vậy, xót quá.
Lục Nghiêu nhìn cậu ta một cái, "Cậu không cần phải lãng phí nhiều phù triện như vậy."
Thật ra hắn có cách, nhưng Trương Lỗi lại nhanh hơn một bước.
Trương Lỗi không thèm để ý, "Không sao, biết phải thi khảo hạch nên tôi đã chuẩn bị mấy xấp phù triện. Đáng tiếc không giành được Thiên Manh Lưu Hỏa phù, bằng không một tờ là có thể tiêu diệt toàn bộ bọn chúng, đâu cần tôi phí sức vậy đâu. Nhưng vừa rồi ném ra khoảng ba bốn mươi vạn, còn chưa bằng nửa giá Thiên Manh Lưu Hỏa phù."
Lục Nghiêu liếc cậu ta một cái, cho cậu hai chữ, "Phá của!"
Trương Lỗi nhún vai, "Không có cách, tôi cái gì cũng thiếu, chỉ có không thiếu tiền. Cậu không nghe người trong trường nói à? Nhà tôi có mỏ! Có mỏ thật đó!"
"Mỏ than?"
Trương Lỗi liếc hắn, "Hiện tại đang phát triển nguồn năng lượng mới, mỏ than cũng không đáng tiền mấy đâu. Nhà tôi là mỏ ngọc!"
Mỏ ngọc? Mỏ ngọc!
Lục Nghiêu dừng lại, ánh mắt nhìn về phía Trương Lỗi mang theo mấy phần ghen ghét! Lúc trước hắn cũng là người có mỏ! Nhưng ai bảo hắn xuyên qua chứ! Hiện giờ hắn cũng rất nghèo, nhưng rất giàu đối với nhiều người. Nhưng không đủ để hắn tiêu! Chỉ hai mươi ngày cường hóa thân thể, dược liệu tắm rửa thôi cũng đủ móc sạch của cải nhà hắn.
Tào Dũng lặng lẽ đứng sang một bên, cậu ta cảm thấy đề tài này không thích hợp với mình.
Trương Lỗi đang nói chuyện trời đất với Lục Nghiêu, vừa quay đầu lại liền thấy hắn đứng dưới cây hòe lớn, biến sắc: "Dừng lại! Đừng đi! Nơi đó là cửa vào kết giới khu vực thí luyện nguy hiểm, không phải nơi chúng ta có thể vào."
Tào Dũng dừng lại. Đúng lúc này, cây hòe lớn xuất hiện một lỗ đen rất lớn, lỗ đen như vòng xoáy xoay tròn, lực hấp dẫn cực mạnh.
Tào Dũng không hề phòng bị, bị hút vào. Trong chớp mắt, Lục Nghiêu và Trương Lỗi đồng thời tiến lên, nhưng vào lúc Lục Nghiêu bắt lấy tay Tào Dũng, trong mắt cậu ta lóe lên, khóe miệng hơi vểnh, trở tay đẩy Lục Nghiêu vào lỗ đen.
Trương Lỗi mở to hai mắt, còn chưa kịp phản ứng, bản thân cũng bị hút vào.
Mà Tào Dũng thì sao? Cho dù lực hấp dẫn lớn cỡ nào, cho đến khi lỗ đen biến mất, cậu ta vẫn ngạo nghễ đứng thẳng, nào có dáng vẻ bị hút vào chứ?
Cậu ta nắm chặt Định Phong Châu trong tay, nhìn cây hòe, vẻ mặt biến thành kiên định, xoay người rời đi. Không báo cáo lên phía trên, cũng không tìm kiếm sự trợ giúp của bạn học, giáo viên, chỉ coi tất cả chuyện này như chưa từng xảy ra.