Lại Lên Hot Search Vì Bị Thần Tượng Thả Thính

Chương 25: Xin lỗi, tôi phê quá




Lần đầu tiên đến văn phòng của crush ngủ nhưng tôi lại làm ướt giường anh ấy, phải làm sao?

Online chờ câu trả lời, gấp lắm!

Nếu Cố Diệc Minh nhìn thấy, liệu có giết mình không nhỉ?

“Cố Diệc Minh, em không ra sân bay nữa đâu, anh đi đón người ta một mình đi.”

Dư Bắc khẽ xê dịch đùi, cảm giác dinh dính và ướt át, vô cùng khó chịu.

“Tại sao? Em đồng ý rồi cơ mà?”

Cố Diệc Minh bước tới, đứng cạnh giường.

“Anh cũng biết đấy, em bận.”

Dư Bắc nghiêm túc đáp.

“Gì cơ? Em có việc để làm á?”

A.

Đòn chí mạng.

Nửa cái hoạt động còn chẳng có.

Cố Diệc Minh hiểu cậu quá rõ, ʍôиɠ vừa vểnh lên anh đã biết cậu đánh rắm gì, không ổn chút nào.

Đếch tiện nói dối. Phiền.

“Ừm thì… Em muốn ngủ thêm một tí, buồn ngủ lắm.”

Dư Bắc giả vờ ngáp.

“Đón xong rồi về ngủ tiếp.”

Cố Diệc Minh kéo tay cậu, định lôi cậu dậy. Dư Bắc vội vàng nằm dính chặt lấy cái giường, hận không thể mọc giác hút như bạch tuộc.

“Em không đi!”

Cố Diệc Minh không kéo cậu nữa, chỉ nhìn chằm chằm cậu với ánh mắt kỳ quặc.

“Rút cục thì em làm sao?”

Cố Diệc Minh bỗng nhướng mày… Anh nghĩ đến điều gì đó.

“Đệt, em tè dầm hả?”

Biết ngay là anh chẳng nói được gì tử tế mà.

“Cút, anh mới tè dầm.”

“Không đúng à? Vậy sao em phải trốn?”

Cố Diệc Minh cúi xuống, thò tay vào chăn.

“Để anh xem em giấu gì trong chăn…”

“Không có! Anh xê ra! Điên à? Em giấu gì trong chăn được? Nguyên con bò chắc?”

Dư Bắc khua chân múa tay để tránh né, không cho anh tới gần.

Cố Diệc Minh cũng lì, chẳng hề có ý định ngừng lại. Một tay anh túm chăn, tay kia lần mò bên trong, tìm xem rút cục Dư Bắc đè gì dưới ʍôиɠ.

“Hửm?”

Cố Diệc Minh đụng trúng rồi.

“…”

Dư Bắc câm nín, bị anh ấy phát hiện rồi?

Cố Diệc Minh rút tay ra, cúi đầu nhìn ngón trỏ và ngón giữa.

“Hơi ướt.” Cố Diệc Minh chớp chớp mắt. “Em còn kêu không tè dầm.”

“…”

Dư Bắc bỗng cảm thấy nhận mình tè dầm đỡ nhục hơn.

“Ok, ok, em tè dầm. Anh tránh ra, em phải thay quần!”

“Không, không phải.”

Cố Diệc Minh miết hai ngón tay vào nhau.

Dư Bắc xấu hổ đến độ muốn đào cái hố để chui xuống, đầu ngón chân cậu níu lấy ga trải giường. Bình thường Cố Diệc Minh chẳng hay chú ý những chuyện vặt vãnh, lúc này anh nghiêm túc thế làm gì?

Nghiên cứu khoa học đấy à?

Điều khiến Dư Bắc không ngờ nổi là Cố Diệc Minh còn chưa chịu nhượng bộ, giơ tay lên mũi khẽ ngửi…

“…”

Dư Bắc lạnh toát sống lưng.

“Thơm… Thơm không? Phụt, há há…”

Dư Bắc cười chảy nước mắt, thật sự không nhịn được.

Cậu lựa chọn bỏ cuộc.

Sớm muộn gì cũng chết, trước khi chết phải chọc quê Cố Diệc Minh, làm anh tức chơi.

“Không thơm.” Cố Diệc Minh cực kỳ bình tĩnh đáp. “Cũng không khó ngửi, giống mùi nước biển.”

Dư Bắc không cười nổi nữa.

Chờ chút…

Rút cục anh ấy đã biết đấy là gì chưa? Sao bình tĩnh thế? Nên thấy buồn nôn mới phải chứ?

“Ờm… Em sẽ giặt ga trải giường cho anh. Không, em mua trả anh cả bộ mới. Anh đừng giết em…”

Cố Diệc Minh tiện tay rút tờ giấy ăn, vừa lau vừa bảo: “Chuyện nhỏ như cái mắt muỗi, anh tưởng em tè dầm cơ.”

Dư Bắc nghệt ra: “Anh… Anh không thấy ghê hả?”

“Em nói gì vậy? Hôm qua anh còn bắn đầy tay em kia mà? Em đâu kêu ca gì.”

Hình như có việc đó thật.

Cố Diệc Minh nói tiếp: “Hơn nữa thứ này vô khuẩn. Chúng ta thân vậy, em thấy đã bao giờ anh chê bai gì em chưa?”

Có lý quá.

“Vô khuẩn thì vô khuẩn, nhưng cảm giác… vẫn dị dị ấy. Anh nghĩ xem nếu không phải em, là một thằng đàn ông khác…”

“Đệt!” Cố Diệc Minh chửi ầm lên. “Dư Bắc, em muốn làm anh gớm chết đúng không? Mới sáng ra đã không định để anh ăn gì nữa hả?”

Cố Diệc Minh mặt mũi cau có, tỏ vẻ mắc ói.

Tiêu chuẩn kép cực mạnh.

“Em còn không mau rửa đi, đợi gió thổi khô à?”

“Ừm, ừm.”

Dư Bắc lẹ làng trèo xuống giường, chạy ào vào phòng tắm. Cố Diệc Minh hét với theo.

“Cởi qυầи ɭót ra!”

Dư Bắc đóng cửa phòng tắm lại, lau nước mắt.

Khổ cái thân tui quá.

Rửa ráy sạch sẽ xong đi ra ngoài, Dư Bắc chẳng dám nói câu nào, nhưng cậu phát hiện qυầи ɭót trong giỏ đựng quần áo… đã không cánh mà bay!

Cố Diệc Minh nhìn đồng hồ, giục cậu: “Nhanh lên, người ta xuống máy bay rồi.”

Cố Diệc Minh rất ghét người trễ hẹn, Dư Bắc biết rõ điều đó.

“Vậy ga trải giường… thì phải làm sao?”

“Cô lao công sẽ xử lý, còn việc gì nữa không?”

Dư Bắc ngập ngừng bảo: “Em mất… qυầи ɭót.”

“Giặt rồi, đang ở trong máy sấy, đợi về thì cất.”

Giặt rồi…

Giặt máy á? Không thể nào, đâu nghe thấy tiếng máy chạy.

Thế là… Giặt tay?!

ÔNG LỚN ẢNH ĐẾ GIẶT Qυầи ɭót CHO TUI BẰNG TAY!

Dư Bắc theo sau Cố Diệc Minh, cảm giác cơ thể nhẹ bẫng, gót chân chẳng chạm đất, chỉ một trận gió thổi qua thôi sẽ bay thẳng lên trời.

Xin lỗi, tôi phê quớ.

Có thể do lao lực quá độ nên thấy hơi đuối.

Dư Bắc đi thang máy xuống dưới mà đầu óc trống rỗng. Ở hầm đỗ xe, cậu thấy ngay chiếc BMW của Cố Diệc Minh.

“Chỗ kia cơ mà!”

Cố Diệc Minh quay đầu lại bảo, anh bước về một hướng khác.

“Không đi cái đấy.” Cố Diệc Minh mở cửa chiếc xe màu xanh xám. “Em chê nó nhỏ còn gì.”

Anh ấy đổi xe thật…

Xe này hãng Maserati. Chậc chậc, từ vẻ bề ngoài cho đến nội thất đều lấp lánh ánh hào quang vô nhân tính của dân nhà giàu.

“Thích không?”

“Thích… bình thường thôi.”

Dư Bắc siêu ghen tị. Đủ cho mình nộp tiền nhà bao nhiêu năm ấy chứ.

Cậu hận chẳng thể tháo giày ra rồi mới lên xe, dẫm bẩn mất thì phải làm sao?

“Tặng em đấy.”

“Hả?”

“Em không có xe mà. Lúc không có anh, em cũng tiện đi đây đi đó.”

“Thuê xe đạp công cộng cũng ổn á…” Tim Dư Bắc đập thình thịch.

“Quà sinh nhật…”

“…”

Dư Bắc hơi ngẩn ngơ, nói đúng hơn là bị tiền làm cho mê muội.

“Sinh nhật em khi nào?”

“28/11, mấy ngày nữa thôi.”

Dư Bắc do dự: “Như thế không ổn lắm…”

“Bớt nói những lời khách sáo vớ vẩn này với anh.” Cố Diệc Minh nói vô cùng bá đạo.

“Không, ý em là… em vẫn chưa có bằng lái.”

Khách sáo gì chứ?

Cố Diệc Minh bảo rồi, tiền của anh ấy cũng là tiền của tôi.

Dùng tiền của mình mua quà sinh nhật đâu có quá đáng ha?

“Thi bằng không khó, sau này anh với em lấy cái xe cũ đi tập là được.”

Đem BMW ra để tập, đỉnh của chóp.

“Thế anh đi bằng gì?”

“Anh còn xe.”

Dư Bắc thật sự muốn vả cho mình một phát.

Hỏi chuyện đấy làm gì? Ngứa mồm, tự hành hạ bản thân à?

Dư Bắc xê xích ʍôиɠ, tìm một tư thế thoải mái.

A, cái cảm giác ghế dồn vào lưng khi xe đột nhiên tăng tốc này.

Giống như thể đồng tiền đang đẩy mình tiến về phía tương lai rộng mở.

“Chúng ta đi đâu đây?”

Dư Bắc phát hiện đường Cố Diệc Minh đang đi không phải dẫn ra sân bay.

“Đi ăn sáng.”

“Anh bảo người ta xuống máy bay rồi, đang chờ mà?”

“Em còn chưa ăn sáng.”

Cố Diệc Minh, quan niệm về thời gian của anh đâu?

Ném cho chó ăn rồi hả?

Không đúng.

Sao cứ có cảm giác là đang tự chửi mình vậy nhỉ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.