Lại Đi Theo Anh Liền Ăn Luôn Em

Chương 23




Mà Diệp Thần mới trải qua đợt cao trào đầu tiên hoàn toàn không ngờ tới, Quý Vũ Khâm sẽ lăn qua lăn lại chính mình đến hừng đông, đối với Quý Vũ Khâm vẫn luôn khát vọng khối điểm tâm nho nhỏ mỹ vị này đã thật lâu mà nói thì, căn bản là y không có khả năng khắc chế bản thân mình đâu. Mỗi lần nằm mình mộng đều sẽ mơ thấy hình ảnh bản thân thao làm em ấy, quả nhiên hiện thực so với trong mộng thì hạnh phúc hơn gấp không biết bao nhiêu lần luôn. Thẳng đến khi Diệp Thần ngất đi, Quý Vũ Khâm mới ôm cậu đi tắm rửa, sau đó cẩn thận đặt người lên giường, ôm sát vào lòng mình. Người này, quả thực chính là độc dược của mình mà, càng phòng ngừa thì càng khó nhịn, hơn nữa hiện tại, căn bản đã không muốn buông tay nữa rồi.

Liên tiếp hôn lên trán Diệp Thần, sau đó Quý Vũ Khâm mới thỏa mãn chìm vào giấc ngủ.

Đây chính là giấc mộng mà Diệp Thần đã mơ qua rất nhiều lần, sáng hôm sau thức dậy, người mình thương yêu nhất đang mang món bánh ngọt mình thích nhất tiến vào, ngồi ở bên giường ôn nhu nhìn mình, sau đó nói một tiếng chào buổi sáng.

Thế nhưng trước đây Diệp Thần rất xoắn xuýt, bởi vì mình yêu nhất chính là ăn bánh ngọt do Quý Vũ Khâm làm ra, cậu biết rất khó để mình tìm được một người yêu sẽ làm ra được món bánh ngọt như Quý Vũ Khâm, cho nên cậu đã từng nghĩ, nguyện vọng của mình, hẳn là cả đời này đều không thể thực hiện được đi.

Thế nhưng hiện tại, giấc mộng của mình cứ như vậy mà hiện ra toàn bộ trước mặt mình, nhìn qua nam nhân anh tuấn thần thái sáng lạn đang ngồi ở bên giường, Diệp Thần chỉ cảm thấy mặt đỏ tim đập, mà những cái bánh trong tay y, càng khiến cho tâm tình của Diệp Thần tốt đến đỉnh điểm.

"Thần Thần, ngủ có ngon không."

"Dạ." Diệp Thần ngượng ngùng gật đầu, vừa mới nhớ tới, liền phát hiện ra toàn thân mình đều đau nhức giống như đã đánh nhau với người khác vậy. Quý Vũ Khâm vội vã cầm gối đầu đến để cậu dựa vào. Loại ôn nhu ái muội này trong lúc nhất thời càng khiến Diệp Thần xấu hổ thêm. Rõ ràng đã thấy qua cả người y rồi, thế nhưng hiện tại ngay cả nhìn cũng không dám nhìn y lấy một cái.

"Đói không?"

Diệp Thần gật đầu, tối hôm qua bị lăn qua lăn lại đến trễ như thế. Hiện tại mặt trời đã chiếu tới mông luôn rồi, muốn không đói bụng cũng đều có chút khó khăn a. Mà quan trọng là cậu vừa nhìn thấy, thứ Quý Vũ Khâm đang cầm trong tay, chỉ thoáng liếc qua một cái, nhưng hình như thấy được nó rất hấp dẫn a!

Quý Vũ Khâm cười cười đưa chiếc đĩa đến trước mặt Diệp Thần, bên trên là một chiếc bánh kem hình trái tim, chung quanh được bao phủ bởi một lớp chocolate trắng, phía trên còn có một đóa hoa tường vi được làm bằng chocolate, nhìn qua cực kỳ đẹp mắt, tinh xảo đến mức khiến người khác luyến tiếc ăn nó. Vừa nhìn vào liền biết nhất định người làm ra nó đã tốn không ít tâm tư rồi.

"Biết trước là em sẽ luyến tiếc ăn mà, bên trong còn được trét thêm một lớp kem tươi nữa đó nha, nếu như không ăn một lát nữa nó sẽ chảy ra hết đó."

Đối với Diệp Thần mà nói, ăn món nào thì nhất định phải ăn vào thời điểm nó còn ngon nhất, không thôi chính là phí của trời đó, hiện tại nghe thấy Quý Vũ Khâm nói như vậy, chỉ biết là y đã chọt đúng tử huyệt của mình rồi, cho nên mặc dù không nỡ, nhưng cậu vẫn cầm lấy chiếc muỗng nhỏ tinh xảo lên ăn.

Thời điểm răng mình cắn vào liền phát ra một tiếng "keng", Diệp Thần có hơi sửng sốt một chút, mặc dù biết Quý Vũ Khâm làm bánh luôn rất cẩn thận tỉ mỉ không thể nào để cho vật gì đó rơi vào, thế nhưng Diệp Thần vẫn hơi nghi ngờ mà phun ra.

Nhưng cậu lại không hề ngờ tới, vật đang nằm giữa tay mình, là một chiếc nhẫn màu bạc tinh xảo.

Kinh ngạc nhìn về phía người bên cạnh, nhưng Quý Vũ Khâm lại không lên tiếng, y chỉ nhìn ngược lại cậu, trên mặt còn mang theo ý cười.

Dường như thời gian đã dừng lại vào ngay thời khắc này, hai người cứ bốn mắt nhìn nhau như vậy, có rất nhiều lời muốn nói, thế nhưng lại không thể thốt ra dù chỉ là một câu.

"Thế nào." Cuối cùng vẫn là Quý Vũ Khâm mở miệng phá vỡ bầu không khí trầm mặc trước.

"Sao lại?"

"Chỉ cần em nói em nguyện ý. Em có thể yên tâm, nhất định ba mẹ anh sẽ không phản đối, còn phía chú Diệp và dì Diệp, anh sẽ đi nói chuyện với bọn họ."

Diệp Thần nhìn chiếc nhẫn kia, cho tới bây giờ cậu còn chưa thấy tim mình đập nhanh tới mức độ này.

"Chờ đến khi chúng ta tốt nghiệp, nếu như em muốn, anh có thể dẫn em ra nước ngoài. Ở trong căn nhà chỉ thuộc về hai chúng ta, sau đó chỉ làm bánh ngọt cho mình em ăn, chúng ta còn có thể cùng nhau tự sáng lập ra thương hiệu của chính mình. Mỗi buổi sáng sẽ đánh thức em bằng hương thơm của bánh ngọt."

Câu nói sau cùng, khiến địa phương mềm mại nhất trong tim Diệp Thần hung hăng run lên một cái, cậu vẫn nhớ rõ... Đương nhiên là cậu vẫn nhớ rõ... Vào lúc học tiểu học, câu chỉ vô tâm nói ra một câu, cậu nói, cậu hi vọng sau này mỗi buổi sáng đều sẽ được đánh thức bởi hương thơm của bánh ngọt. Lúc đó Quý Vũ Khâm chỉ nhìn cậu một cái đầy khinh bỉ, nói cậu cẩn thận coi chừng mắc bệnh tiểu đường, sau đó liền rời đi. Đã lâu rồi không nhớ tới, thế nhưng không ngờ rằng, những lời này, y vẫn luôn nhớ kỹ...

"Anh... Từ khi nào thì bắt đầu..." Thích em...

"Mẫu giáo đi." Quý Vũ Khâm cười nói.

"Phốc." Diệp Thần nhìn y, bộ dáng dường như không quá tin tưởng, bởi vì cho tới bây giờ cậu cũng không có cảm nhận được a.

"Vậy còn em? Mới chỉ phát hiện từ mấy ngày trước thôi sao?"

Lần này Diệp Thần lại lắc đầu cười, giả vờ thần bí nháy mắt mấy cái, "Mới không phải, bất quá, không nói cho anh."

Thật ra thì, hẳn là cũng giống như Quý Vũ Khâm, từ mẫu giáo, đã bắt đầu thích đối phương rồi đi, khi còn bé luôn cảm thấy cái loại tình cảm này là ỷ lại, thế nhưng dính chặt như thế, không thấy anh mình sẽ rất khẩn trương, nhất là khi anh lạnh lùng rời bỏ mình thì bản thân sẽ đặc biệt khó chịu, đối với mình tốt một chút sẽ khiến mình tâm hoa nộ phóng, dù có nhìn theo góc độ nào thì, kỳ thực cũng không giống như thứ tình cảm bạn bè bình thường đi. Lúc biết cái loại tình cảm này gọi là thích, Diệp Thần liền cảm thấy giống như bản thân mình đã bị hạ lời nguyền rồi, quả thực là càng ngày càng thích anh.

"Vậy em có đáp ứng không."

Đột nhiên mặt của Quý Vũ Khâm tiến đến trước mặt Diệp Thần, khoảng cách của hai người đã gần đến mức sắp hôn nhau luôn rồi, nhất thời trong tim Diệp Thần đầy nai con chạy loạn.

"Tìm một nam nhân biết làm bánh ngọt về nhà, không phải là giấc mộng của em hay sao?" Đột nhiên Quý Vũ Khâm nói có chút vô lại, Diệp Thần hơi hờn dỗi trừng y một cái.

Qua một hồi lâu, cậu mới dùng giọng nói hơi oán trách nói một câu mà mình vẫn luôn cất giấu ở trong lòng, "Đã quen được anh làm đồ ngon cho ăn rồi làm gì còn để ý người khác được nữa."

Ý cười trên mặt Quý Vũ Khâm đã lan tràn lên đến tận mắt, "Vậy cứ để anh dùng thói quen này nuôi em cả đời đi."

Diệp Thần ngượng ngùng quay sang chỗ khác, sau đó "dạ" một tiếng, không biết tại sao đột nhiên lại nhớ đến một câu nói, nếu có một ngày em biết em yêu anh nhiều đến thế, như vậy nhất định em sẽ yêu anh từ cái nhìn đầu tiên.

Duyên phận của bọn họ từ lúc vừa mới bắt đầu đã được định sẵn rồi.

HOÀN

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.