Bạch Lạc Tích không có đợi được trả lời, thời gian dài trầm mặc làm cho nàng cảm thấy tuyệt vọng, loại không tín nhiệm này là nàng chưa bao giờ lĩnh hội qua, thái độ của Tiêu Yến làm cho trái tim vốn là thủng trăm ngàn lỗ lại một lần bị trọng thương.
"Nếu ngài đã có đáp án, tại sao còn đến hỏi ta." Bạch Lạc Tích chậm rãi đứng dậy.
"..."
Tiêu Yến cũng không biết trả lời như thế nào, thân là người trên cáo, cô muốn bình ổn nổi oán dân chúng, tuy không muốn tin tưởng, nhưng sự thực bày ở trước mắt, nhìn những chứng cớ này, không cảm thấy muốn tới gặp đứa trẻ này, cô muốn nghe một chút giải thích của Bạch Lạc Tích.
"Thế nào? Hoàng thượng muốn bỏ xe giữ soái? Chuyện lớn như vậy chung quy phải có người ra nhận tội, nếu như không đoán sai, chủ nhân của mấy bài thi khác cũng đều là hoàng thân quốc thích chứ, hoàng thượng ngài bây giờ còn không thể động vào bọn họ? Được, đều là một mình ta làm, ngài muốn làm sao xử trí?" Bạch Lạc Tích trong lời nói ý trào phúng hết sức rõ ràng.
"Bốp." Bạch Lạc Tích bị đánh ngã trên đất, gò má ửng đỏ
"Kích nộ trẫm đối với ngươi có ích lợi gì?" Tiêu Yến khẽ cau mày.
"Ta chỉ nói là ra sự thật, hoàng thượng thẹn quá hóa giận rồi?" Bạch Lạc Tích đỡ giường đứng lên, không chút nào yếu thế nhìn chằm chằm Tiêu Yến.
Nhìn thái độ của Bạch Lạc Tích, Tiêu Yến cưỡng chế lửa giận trong nháy mắt bạo phát, một cước đá vào trên người Bạch Lạc Tích, người sau liền lùi lại vài bước vẫn không thể nào đứng vững, ngã xuống trên mặt đất.
Tiêu Yến thuận tay nhặt lên mộc côn bên cửa lao, chậm rãi đi tới gần, không đợi Bạch Lạc Tích đứng dậy, một côn đánh vào trên lưng.
"Ạch." Bạch Lạc Tích bị va chạm bất thình lình đánh bò trên đất.
"Ngồi dậy." Tiêu Yến lạnh lùng ra lệnh.
"..."
Bạch Lạc Tích giận hờn nhanh chóng bò dậy.
"Bốp." Lại là một côn, sức mạnh còn nặng hơn vừa rồi.
"Ân.." Bạch Lạc Tích cắn răng cố nén.
"Bốp bốp."
Mộc côn liên tục không ngừng đánh vào người, Tiêu Yến hiển nhiên là tức giận, đã quên dự tính ban đầu, hiện tại chỉ là trách phạt đối với thái độ phách lối vừa rồi của Bạch Lạc Tích.
"Bốp bốp bốp."
"Ạch." Bạch Lạc Tích lần nữa nằm sấp trên mặt đất, mộc côn đánh vào người, chấn động đến mức khí tức nàng không đều, khoang ngực một trận cuồn cuộn, lần nữa quỳ ở trên đất.
"Ngồi dậy." Mệnh lệnh vẫn cứ lạnh lùng, lần này Bạch Lạc Tích không có giận hờn nữa, nàng cảm thấy uy lực của mộc côn, nếu như lại đem Tiêu Yến chọc giận, thất thủ đem chính mình đánh chết cũng không phải không thể nào.
"Ngồi dậy" Thấy Bạch Lạc Tích không có động tác, Tiêu Yến lại là một côn hạ xuống.
"Ạch, hoàng thượng là muốn ở đây bức cung hay sao?" Bạch Lạc Tích mở miệng, âm thanh không cứng rắn như vừa rồi, hô hấp có chút ngổn ngang.
"Nào có bức cung? Ngươi vừa rồi không phải nhận tội rồi sao."
"Bốp bốp." Vừa dứt lời, lại là nặng nề hai côn.
"Khụ khụ.." Hai côn này đem Bạch Lạc Tích đánh đến ho khan không ngừng, một cái tay gắt gao che ngực.
"..."
Tiêu Yến thấy thế dừng lại mộc côn lần nữa hạ xuống.
"Mẫu Hoàng, nếu như Tích Nhi nói chưa từng làm, ngài tin sao?" Ho một lát, Bạch Lạc Tích cầm lấy làn váy Tiêu Yến quỳ thẳng thân thể, ngửa đầu nhìn mặt của Tiêu Yến.
"Được, trẫm sẽ đi tra." Lặng im chốc lát, Tiêu Yến chậm rãi phun ra câu nói này, nhìn trong tròng mắt Bạch Lạc Tích ngậm lấy nước mắt, cô lòng có không đành lòng, đem mộc côn ném qua một bên.
"Lần sau lại nói năng lỗ mãng như vậy, cũng không dễ qua như vậy!" Tiêu Yến nghiêm nghị răn dạy.
"Vâng." Mang theo giọng mũi nặng nề, Bạch Lạc Tích vội vàng trả lời