Lạc Hồng Ký

Quyển 2 - Chương 3: Huyết lệ




Núi Thiên Vân, 500 năm trước

Trời chiều chuyển một màu quỷ dị, phủ lên dãy Thiên Vân hùng vĩ. Sơn đạo vắng vẻ, thấp thoáng bóng một thiếu phụ chậm chạp xuống núi. Khuôn mặt nàng ta thoáng những nét đau khổ cùng cực, tựa như vừa trải qua những biến cố lớn lao của cuộc đời.

Thiếu phụ gương mặt tiều tụy, chốc chốc lại đưa tay lên quệt nước mắt đang lã chã chảy xuống. Nàng vừa lên đỉnh Hải Vân, tính bái kiến trưởng môn Mẫu Nghi Giáo, xin vào học đạo. Nhưng họ lại trả lời nàng rằng Mẫu Nghi Giáo từ xưa đến nay, chỉ nhận thiếu nữ chưa lập gia đình làm đệ tử. Nàng uất ức và thất vọng, chẳng biết nói gì đành cặm cụi xuống núi.

Thiên Vân hùng vĩ, núi non trập trùng, rừng già bao phủ, từ trên cao, sơn đạo như một vệt chỉ miên man bất tận. Mải nghĩ ngợi, thiếu phụ chẳng biết mình đã đi lạc từ lúc nào.

Nàng ngẩng đầu lên nhìn ráng trời tựa như một tấm màn đen khổng lồ, đang từ từ chụp xuống. Xung quanh là rừng già cô liêu, văng vẳng tiếng chim chóc, muông thú gọi nhau về tổ. Bất giác, nàng thấy lạnh người. Nhìn trước, ngó sau, tất cả đểu xa lạ. Con đường dẫn nàng lên núi ban sáng hình như đã biến đâu mất.

Nàng kinh hoàng tột độ, dốc sức chạy nhanh về phía trước. Đường mòn trơn trượt, lại thêm dốc xuống, nàng trượt chân, lăn xuống, va đập vào mặt đường. Toàn thân xây xát, rớm máu. Y phục của nàng rách mấy chỗ, lấm lem bụi đất, khổ cực vô cùng.

Nàng nằm im, ngước mắt lên trời cao, buồn bã tựa như không còn muốn đứng lên nữa. Từ khóe mắt, những giọt lệ chảy dài. Rồi chợt, nàng òa khóc nức nở. Đã mười ba năm rồi, Thiếu Sơn một đi không trở lại. Nàng, chính là Thiên Thu.

Nắm tay nàng siết chặt vào nhau, tựa như muốn đấm nát mặt đất kia. Rồi nàng ngồi lên, vươn tay đấm thùm thụp xuống đất. Bàn tay đẹp đẽ rớm máu, nhỏ tong tong xuống. Hình như nàng không còn cảm thấy đau đớn. Nỗi đau lớn nhất, nàng đã trải qua. Tự tay chôn cất đứa con chưa đầy mười ba tuổi của mình, có phải nỗi đau đớn lớn nhất hay không. Phong nhi của nàng, lớn lên trong sự ghẻ lạnh của lũ bạn bè đồng trang lứa. Chúng nó bảo, Phong nhi là con hoang không cha. Nàng đã cố sức giải thích rằng, cha nó là người uy dũng bậc nhất trong thiên hạ, là cánh tay phải của Long Thần Quân – Đại Đế Long Thần. Nhưng nó không tin, nó bảo, nếu vậy thì cha đã trở về đón mẹ con nó lên kinh thành hưởng phúc rồi. Thiên Thu chẳng biết nói gì, chỉ im lặng chờ đợi ngày phu quân trở về. Thế rồi, tai họa ập xuống, Phong nhi của nàng giao du với đám chẳng ra gì, trong một lần đi cướp, nó bị người ta đánh chết.

Nàng ngửa cổ lên trời, gào lên bi ai. Nàng hận. Hận lão Thiếu Sơn vô tình bạc nghĩa. Lạc Hồng thống nhất được bao lâu rồi mà hắn không thèm trở về đón mẹ con nàng. Cái gì mà « Thiên Thu Vạn Tải, Vĩnh Vi Phu Phụ ». Tất cả đều là sự dối trá.

Từ hai khóe mắt nàng, một dòng lệ đỏ thẫm như máu chảy ra. Nàng đưa tay quệt rồi nhìn chúng, đoạn cười lên ghê rợn. Điệu cười có máu, nước mắt và cả sự chờ đợi, thất vọng, thù hận.

Nàng muốn tự tay giết chết lão vô tình đó. Thiên Thu nhiều lần lên kinh đô, tìm gặp Thiếu Sơn, nhưng không lần nào Hổ Vệ Quân cho nàng vào cả. Rồi nàng tự nhủ, không cần phải tìm, nếu có tình nghĩa, chắc hẳn Thiếu Sơn sẽ trở về tìm nàng. Rồi nàng lại nghe người ta nói, Thiếu Sơn bỏ quyền cao chức trọng, lên Hoàng Ma Sơn lập phái Vân Tiêu Kiếm. Nàng lại lặn lội băng rừng vượt núi tìm đến. Bọn đệ tử Vân Tiêu Kiếm thông báo, trưởng môn của chúng không tiếp đón bất cứ ai mà chỉ ngày đêm chăm lo tu luyện thánh đạo.

Mẹ kiếp, thánh đạo là gì ? Nàng nghĩ thầm. Có bao giờ hắn nghĩ rằng còn vợ, còn con không ? Có bao giờ hắn nghĩ rằng vợ con hắn đang sống cực khổ ra sao không ? Hắn có biết không ? Nàng gào lên thảm thiết : « Thiếu Sơn ! Ta hận ngươi, hận ngươi đến tận xương tủy ».

Thế rồi, nàng quyết tâm không thể chết như một phàm nhân. Nàng phải sống đến ngày gặp được tên bạc tình đó, để một kiếm, đâm vào tim hắn. Rồi nàng sẽ cùng hắn chết. Nếu muốn sống lâu, nàng phải tu luyện. Vậy là Thiên Thu tìm đến Mẫu Nghi Giáo, nhưng đời không như là mơ.

Màn đêm u tịch bủa vây lấy Thiên Thu. Nàng ngồi tựa vào một gốc cây, hoảng sợ đưa mắt nhìn vào màn tối đen đặc. Xung quanh văng vẳng tiếng sột soạt đến gai người. Tiếng những loài thú ăn đêm chập chờn xung quanh nàng.

Xoạt ! – Một tiếng động lớn trong bụi rậm vang lên kèm theo một tiếng phịch rất lớn. Dường như có một mãnh thú nào đó vừa xông ra, đang gườm gườm nhìn nàng. Ánh trăng lờ nhờ phía trên chỉ đủ để nàng nhận ra, một vật gì to lớn đang chuyển động trước mặt. Nỗi sợ hãi ôm lấy nàng, tựa như ôm một người tình. Tim nàng đập mạnh, đầu óc mụ mị đi, chân tay lẩy bẩy run.

Grào...tiếng rống của quái thú khiến nàng sợ hãi ngã lăn ra, cổ họng như cứng lại, không thể kêu lên được. Trong chính lúc đó, tâm thức nàng đột nhiên bùng lên một khát vọng sống mãnh liệt. Nàng bật giậy nhanh như chớp rồi cắm đầu chạy miết. Vừa chạy, nàng vừa thét lên thảm thiết : « Cứu tôi với ! ». Nhưng, giữa khu rừng già đầy rẫy hiểm nguy, giữa đêm đen vô tận, ai sẽ cứu tính mạng của nàng đây ?

Grào ! – Quái thú lại gầm lên man rợ rồi phi thân phóng theo. Nó đời nào để xổng con mồi ngon lành như thế này chứ ?

Nàng dốc hết toàn bộ sức lực còn lại, tuyệt vọng chạy đi trong màn đêm. Những cành cây vươn ra trên đường, cứa vào thân thể nàng, máu bắn ra tung tóe. Mùi tanh của máu nhuộm vào không gian, càng làm cho quái thú thêm phần kích động. Thốt nhiên, một tiếng cười man rợ văng vẳng trùm tới. Lại một tiếng quát đầy kinh dị :

- Grào ! Con người kia, ngươi chạy đằng trời !

Trời ơi ! Quái thú này biết nói, chứng tỏ nó đã tu luyện thành tinh, sát hại không biết bao nhiêu mạng người. Nàng tuyệt vọng nghĩ đến một tương lai đen tối. Một kết cục chết chóc đang hiển hiện trước mặt nàng. Nhưng, bản năng sinh tồn cứ thúc nàng chạy, chạy và chạy.

Xoạc...Quái thú chồm tới, vươn móng vuốt sắc nhọn táp vào lưng Thiên Thu một cái. Nàng loạng choạng, sau lưng nhói lên rồi ngã chúi về phía trước.

Phịch...Quái thú đáp xuống trước mặt nàng, quay người lại, nhìn chằm chằm. Trong đêm tối, đôi mắt nó bỗng phát sáng xanh lét như hai ngọn lửa ma trơi. Quái thú này, chính là một con báo đen thành tinh.

Sau lưng Thiên Thu ướt đẫm bởi máu, y phục của nàng cũng tơi tả rất thê thảm. Nàng sợ hãi nhìn hai đốm lửa xanh lét lập lòe phía trước. Thiên Thu đầu óc mụ mị, vô thức bò về sau, hô hấp nặng nhọc hơn. Sức nàng đã cạn kiệt mất rồi.

Quái thú chầm chậm tiến đến, hình như trong bóng tối, nó đang nhếch mép cười, để lộ ra hàm răng sắc nhọn, trắng ởn đến phát sợ.

- Ngươi muốn chạy sao con người kia ? – Quái thú chầm chậm hỏi.

Thiên Thu chẳng biết phải trả lời giống yêu nghiệt kia ra sao nữa. Khuôn mặt nàng trắng bệch như tờ giấy, mấy vết xước rỉ máu quện với mồ hôi lạnh khiến nàng cảm thấy xót lên.

Nàng lùi, lùi mãi. Quái thú thì chầm chậm tiến lên, dường như nó đang muốn nhấm nháp hương vị của sự sợ hãi tột cùng, phát ra từ con người trước mặt. Để đạt đến tu vi này, quái thú chắc hẳn đã thoát được không biết bao nhiêu kiếp nạn nữa. Nó, dường như đã đột phá đến cảnh giới thần thú rồi.

Quái thú vươn móng vuốt lên miệng, lè chiếc lưỡi đỏ lòm, liếm chút máu của Thiên Thu dính trên đó. Chợt đôi mắt nó sáng bừng lên chói lọi, tựa như vừa gặp được một bảo vật quý hiếm của trời đất. Toàn thân quái thú khẽ rực sáng lên rồi phá lên cười sằng sặc, rất hoan hỉ :

- Không ngờ hôm nay ta lại săn được con mồi ngon lành như thế này. Máu của ngươi quý hiếm lắm.

Tai Thiên Thu như ù đi. Máu hiếm thì sao ? Tại sao yêu nghiệt này lại có vẻ thích thú vậy ?

- Nếu ngươi là một kẻ tu luyện thánh đạo thì sẽ trở thành một thân cao thủ ngửa tay làm mây, úp tay làm mưa. Đáng tiếc ngươi chỉ là một người bình thường. Nhưng không hề gì. Uống máu ngươi, ăn thịt ngươi xong ta sẽ chính thức đột phá lên cảnh giới thần thú trong truyền thuyết. – Yêu nghiệt cười lên đắc chí.

Tiếng cười vừa tắt, quái thú thu mình, phóng vút tới, cặp móng sắc nhọn của nó vươn ra ngạo nghễ, đầy ham muốn. Nó không thể kìm nổi sự kích thích khi gặp được con người có tư chất tu thánh đỉnh cao như vậy. Nó thèm khát, thèm khát đến cùng cực bởi những loại người như vậy, trong thiên hạ triệu người, may ra có vài ba. Những kẻ mà nó biết, hầu như đều là những đại cao thủ thì sao có thể ra tay mà giết họ một cách dễ dàng được chứ ? Có phải ông trời đang chiếu cố nó hay không ? Bù đắp lại khoảng thời gian cực khổ hay không ?

Thiên Thu nhắm mắt chờ chết. Giữa rừng già u u, minh minh, lại vào lúc đêm đen như thế này, chỉ có kỳ tích mới cứu được nàng mà thôi. Vào giây phút cuối cùng ấy, nàng thấy mọi chuyện thật rõ ràng, thanh thản. « Phong nhi ! Mẹ đến gặp con đây, chờ mẹ nhé ». Nàng khẽ lẩm bẩm, khóe miệng nở một nụ cười tươi rói. Khuôn mặt nàng tựa thần tiên, bừng lên trong đêm đen vô tận.

Có phải khuôn mặt nàng đang tỏa sáng ? Một góc rừng chợt rực rỡ như buổi bình minh. Quái thú rống lên một tiếng thảm khốc, nhẩy bật về sau, quét ánh mắt xanh lét khắp tứ phía. Đúng lúc nó sắp vồ được nàng, chợt thấy toàn thân đau nhức như bị ai giáng một đòn vào mặt.

Quái thú điên cuồng quay đi, quay lại tìm kiếm. Từ phía sau nó, một đạo quang mang rực rỡ, đỏ lòe phóng tới, rạch lên thinh không những tiếng u u ghê rợn.

Nhanh như chớp, quái nhú nhún mình một cái, bật cao lên ngọn cây, tránh được. Quang mang vọt qua, đánh trượt chợt vòng lại, phóng vút lên ngọn cây. Quái thú giật mình, đoạn nhẩy nhót từ cành này sang cành khác né tránh. Đạo quang mang kia tựa như không buông tha cho nó, tới tấp đuổi theo.

Chạy trốn không được, quái thú bống quay người lại, đối diện với đạo quang mang, nó há miệng, rống lên một tiếng khủng khiếp khiến một mảnh rừng rung lên bần bật. Chim muông đang say giấc, giật mình bay tán loạn.

Ngay sau tiếng rống, từ miệng quái thú phát kích một luồng khí sẫm màu, phóng tới va chạm với đạo quang mang đánh uỳnh một tiếng. Giữa đêm đen, một luồng sáng chói lọi phát ra, Thiên Thu lấy tay che mắt lại. Nàng không ngờ, mình vẫn còn sống sót được.

Luồng sáng tắt lịm, đạo quang mang và nội khí của quái thú va chạm xong, khu rừng chìm vào yên lặng. Quái thú thủ thế trên cây to, chăm chăm nhìn về phía xa, nơi một nhân ảnh lập lòe phá không bay tới.

- Hừ ! Mụ già khốn kiếp, truy đuổi ta đến bao giờ ? – Quái thú hậm hực thốt lên, toàn thân rùng rùng phát sáng, chớp mắt đã biến thành một mỹ nhân vận hắc y xinh đẹp tuyệt trần, ngạo nghễ đứng trên cây.

Thiên Thu văng vẳng nghe một giọng nữ nhân từ xa dội lại. Giọng nói này, không hiểu của người hay thú thành tinh như yêu nghiệt nàng vừa gặp nữa. Giữ rừng, lại vào ban đêm thì lấy đâu ra người. Nàng nghĩ vậy, trong lòng cười khổ. Thôi thì đằng nào cũng chết. Chết vào tay một trong hai giống này cũng như nhau cả thôi.

- Con báo chết tiệt ! Xem hôm nay ngươi chạy đi đâu. – Giọng nữ nhân vang tới, chứa đầy khí phách.

- Con mụ già kia, ta với mi không thù không oán, cứ nằng nặc đòi giết ta. – Báo tinh lên tiếng mắng chửi.

Xoạt, chỉ trong chớp mắt, thân ảnh kia đã đứng trên cây, đối diện với Báo tinh. Thiên Thu ngước mắt lên nhìn, một bà già vận hồng y, dáng vẻ uy dũng, mái tóc bạc phơ được buộc lên rất gọn gàng. Trên tay bà ta cầm một cây côn màu đen bóng có gắn một chiếc đầu lâu. Hốc mắt bên phải của đầu lâu, một viên châu đang tỏa ra huyết quang lập lòe.

Bà lão chầm chậm nhìn xuống Thiên Thu ở dưới đất, khuôn mặt khẽ nhăn lại, đoạn ngước vội về nhìn Báo tinh, lên giọng mắng chửi :

- Yêu nghiệt khốn kiếp, làm ta mất bao công theo đến tận đây. Mau mau nạp mạng cho ta.

Tiếng vừa dứt, bà lão đã phóng tới, vung côn đánh tới tấp. Báo tinh lập tức né tránh rất nhanh, không để cây gậy kia chạm vào người.

Cả hai giao đấu một hồi, cùng bạo phát ra những luồng nội khí kinh thiên động địa, đánh rạp cả một khoảng rừng. Cây cối rào rào đổ xuống, muông thú cuống cuồng tìm chỗ trốn. Thiên Thu thấy nguy cũng vội vàng né tránh, chạy xa ra khỏi nơi hỗn chiến.

Báo tinh thấy Thiên Thu bỏ chạy, vội né một chiêu, đoạn cũng phóng tới đuổi theo. Nó quyết không để mất con mồi này.

Lão bà kia thấy vậy cũng vung gậy đánh theo thành ra Thiên Thu thì hoảng hốt chạy, Báo tinh đuổi theo giận giữ, vừa lựa thế né tránh những đòn của lão bà, vừa chờ cơ hội ra tay bắt người.

Thiên Thu chạy miết, Báo tinh phóng từ trên cao xuống, vươn tay ra chuẩn bị chộp lấy nàng. Bỗng Thiên Thu vấp phải một cành cây chìa ra thành thử nàng ngã chúi về phía trước. Báo tinh xông tới, vồ hụt thì chới với, lộn vòng lại.

Còn chưa kịp định thần thì trước mặt nó đã xuất hiện lão bà kia. Khuôn mặt bà ta bừng bừng tức giận, cây côn xé gió, thúc một nhát vào bụng Báo tinh.

Hự một tiếng, Báo tinh ré lên đầy đau đớn, bắn rầm về sau, đốn ngã mấy cây to. Dường như trúng chiêu vừa rồi, nó rất đau đớn. Khuôn mặt của nó nhăn nhó, vừa mở mắt ra đã thấy lão bà hiên ngang đứng trước mặt, giọng rít lên đầy tức giận :

- Khốn kiếp ! Trả cho ta viên châu.

Liền sau đó, bà lão phóng cây côn phập một cái vào bụng Báo tinh. Ợ một tiếng, từ trong họng nó bắn ra một viên huyết châu vô cùng đẹp đẽ đang lung linh tỏa sáng.

Lão bà vươn tay nắm lấy viên châu, đoạn nhét vào hốc mắt còn lại. Cây côn tỏa sáng rực rỡ, tựa như vừa tìm lại được một vật gắn bó với nó.

Thân hình thiếu nữ của Báo tinh chợt nhiên rung lên dữ dội, trong chớp mắt đã biến thành một con báo đen, nằm co quắp dưới chân bà lão. Con báo dường như đã mất hết sức, tiếng kêu ư ử nhè nhẹ phát ra, thảm thương vô cùng.

Lão bà nhìn xuống với ánh mắt khinh miệt, nhếch mép cười rồi nói :

- Nghiệt súc ! Tu hành chưa đến đầu đến đũa, dám nuốt viên huyết châu của ta. Mất công ta truy tìm bao lâu nay.

Thì ra, Báo tinh vốn cũng có chút tu vi nhưng chưa đạt đến đẳng cấp có thể biến hóa thành người. Nó liều mình ăn trộm viên huyết châu của lão bà kia nên trong một thời gian ngắn, cơ thể đã tiếp nhận được tu vi trăm năm. Chỉ là nó chưa biết cách khống chế nguồn sức mạnh của mình, thành ra bị đánh thảm thương thế này.

Lão bà vung côn, đập lia lịa vào xác con báo, xem chừng rất giận dữ. Được một hồi, xác con báo đã bị đánh nát bấy thành một đống, bà ta mới hỉ hả bước đi. Chợt lão bà quay người, nhìn về phía Thiên Thu đang co ro gần một tảng đá.

Chầm chậm bước tới, bà ta chĩa cây côn về phía Thiên Thu, nhíu mắt hỏi :

- Ngươi là giống gì ?

- Ta...ta là người... – Thiên Thu trả lời.

- Người phàm tại sao đêm hôm lại ở trong rừng ? – Lão bà lại hỏi.

- Ta bị lạc đường. – Thiên Thu đáp.

- Ngươi đi đâu mà lạc ? – Lão bà chĩa cây côn sát mặt Thiên Thu. Trong ánh sáng của hai viên châu, khuôn mặt nàng ánh lên, đầy đẹp đẽ.

Thiên Thu bèn kể chuyện mình lên Mẫu Nghi Giáo tầm sư học đạo. Nghe xong, lão bà cười lên ha hả, đoạn thu cây côn về, nói :

- Pháp môn của bọn Mẫu Nghi Giáo ra gì mà ngươi muốn theo học chứ ? Nếu muốn tầm sư học đạo, phải tìm gặp ta. Ta sẽ chỉ cho những điều tinh túy của Vạn Quỷ Chú. Ta thấy ngươi có vẻ rất được, có muốn gọi ta là sư phụ không ?

Trước lằn ranh sống chết, được cứu sống đã là một điều tuyệt diệu lắm rồi, nay còn được thu nhận làm đệ tử, điều đó chẳng phải là quá tuyệt vời sao ? Thiên Thu lẽ nào lại bỏ qua ?

Thiên Thu khẽ nhích người lên, như muốn khấu đầu. Nhưng toàn thân đau nhức, chẳng cách nào làm được, đành khẽ nói trong miệng :

- Đa tạ thần tiên ra tay cứu giúp, còn thu nhận làm đồ đệ.

Nàng chưa kịp nói hết, từ xa phóng vọt tới một đạo hắc khí đậm đặc, chứa đầy tà khí. Xoạt, đạo hắc khí tụ lại trước mặt bà lão rồi dần dần biến thành một nam tử. Nhìn y đến mười phần là người đã chết, khắp thân thể cuồn cuộn những đạo tử khí đậm đặc. Trên vai y đeo một thanh đao chuôi màu đen, phía cuối là hình đầu một con quỷ hung tợn. Y liếc nhìn Thiên Thu, đoạn quay lại lão bà, nói :

- Mẹ ! Cuối cùng đã thu hồi được huyết châu rồi, chúng ta mau trở về. Đây là địa bàn của Mẫu Nghi Giáo, nếu chúng phát hiện ra thì không hay lắm.

- Xì ! Bọn đó có gì ghê gớm. Nhưng thôi, ta cũng nên trở về. Để ta giới thiệu với con, đệ tử mới của ta. – Lão bà mỉm cười, đưa tay chỉ xuống Thiên Thu.

Nam nhân lại khẽ nhìn Thiên Thu, ánh mắt vô cảm, đoạn lắc đầu nói :

- Là đệ tử thứ một trăm rồi. Chẳng biết có giữ nổi tính mạng được không ?

Lão bà cười lên ha hả, thích thú nói :

- Con đừng nói thế chứ. Ta thấy cô nương này rất được. Có khi lại đột phá những điều thâm thúy nhất của Vạn Quỷ Chú. Lúc đó ta có thể nở mày, nở mặt với thiên hạ được rồi.

Thiên Thu láng máng hiểu ra rằng, trở thành đệ tử của lão bà này không dễ dàng gì. Pháp môn của bà ta dường như tiềm ẩn một sự nguy hiểm vô cùng. Nhưng, nàng quyết tâm phải theo cho bằng được. Phải trở thành một cao thủ thượng thừa để còn giết chết người chồng bội bạc của mình. Dù phải đánh đổi bằng bất cứ giá nào, nàng cũng sẽ làm.

- Thôi, mau mau đỡ cô nương này lên, chúng ta cùng trở về. – Lão bà ra lệnh.

Nam nhân khẽ gật đầu, bước tới bế thốc Thiên Thu lên khiến nàng không kịp phản ứng, khuôn mặt chợt đỏ lựng.

Cả hai người hóa thành hai đạo quang mang, phóng vút đi trong đêm đen vô tận. Trên đường đi, nam nhân khẽ hỏi :

- Cô nương tên gì ?

- Thiên..à, ta là Huyết Lệ. – Nàng ấp úng một hồi, trong đầu không hiểu vì sao nghĩ đến một cái tên rất buồn, bèn đáp.

- Huyết Lệ ? Một cái tên thật lạ. Huyết Lệ. – Hắn lẩm bẩm trong miệng.

- Còn ngươi tên gì ? – Nàng hỏi.

- Ta là Vô Tình Quỷ. Từ nay cô phải gọi ta là sư huynh rồi – Hắn nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.