Lạc Hoa Không Kết Nhị

Chương 20




Trên đường đến Tông nhân phủ, Tông Nhân lệnh Hà Khâu và Tả Xuyên Lợi ngồi chung trên bàn xử án, Bùi Thành Trạch ẩn ở phía sau đường nghe thâm.

Kinh đường mộc chụp vang, truyền nguyên cáo bị cáo đến, lúc này Nam Cung Đình mới phát hiện Tô Tử Mộc đã có thai.

Hắn nhìn người trước mắt này bộ dáng nhu nhược, dịu ngoan, nghĩ đến y mang theo túi da vô hại như thế đi hại cha của mình, hiện tại còn nghênh ngang mang thai long tự, hận ý hận ý càng nhiều một tầng.

Hà Khâu và Tả Xuyên Lợi nghĩ tất nhiên là còn nhiều hơn Nam Cung Đình, bọn họ biết đại khái là một ít ân oán lúc đoạt đích, cũng biết Bùi Thành Trạch coi trọng Tô Tử Mộc cỡ nào, nhìn người dưới công đường đỡ bụng khó khăn quỳ xuống, tâm liền nhấc cao.

“Tô Tài nhân mang thai, hành động không tiện, người đâu, ban thưởng ghế ngồi.”

“Không cần.” Tô Tử Mộc nhẹ nhàng mở miệng, “Tạ đại nhân ân điển, Tử Mộc hiện là bị cáo, chứng cứ đầy đủ, không thêm xiềng xích đã là thiên ân, sao dám ngồi trên công đường.”

Hà Khâu xoa xoa mồ hôi trên ót.

“Thỉnh đại nhân thẩm vấn đi.” Tô Tử Mộc nói.

Hà Khâu là một trung dung* quan, hành sự quy củ, không tính là hồ đồ, sở dĩ khiến hắn tới phụ trách Tông nhân phủ, ở đây bao nhiêu vụ liên quan đến hoàng cung quý tộc, cần một người nghe lời lại người cẩn thận chủ trì.

*một chủ trương của Nho gia

Thế nhưng gặp cho tới bây giờ loại chuyện đặc thù này, hắn liền có chút không chống được, nguyên nhân chính là như vậy, Bùi Thành Trạch lấy lý do đơn kiện đưa tới Kinh Triệu phủ trước, khiến Tả Xuyên Lợi cùng hội thẩm.

Nhìn bộ dáng của Hà Khâu, trong lòng tuy rằng biết án tử có thể phải đắc tội hoàng thượng này tuy rằng giao cho Tông nhân phủ, sau cùng nhưng muốn do mình chủ đạo, hơn nữa thân thể của Tô Tử Mộc dưới công đường kia, sợ là cũng không kiên trì được lâu lắm.

Vì vậy, hắn cầm lấy kinh đường mộc vỗ, mở miệng nói: “Tô Tài nhân, nguyên cáo Nam Cung Đình mang theo đơn kiện và nhân chứng tố cáo ngươi có liên quan đến chuyện mưu sát đại quan triều đình, tiền thái phó Thái phó Thái tử Nam Cung Dụ đại nhân, ngươi có nhận tội không?”

Tô Tử Mộc dập đầu, nói: “Thần hạ nhận tội, Nam Cung lão đại nhân là thần hạ sát hại.”

Không nghĩ tới Tô Tử Mộc thống khoái như vậy liền nhận tội, Tả Xuyên Lợi sửng sốt một chút.

Nam Cung Đình cũng lấy làm kinh hãi, hắn vốn tưởng rằng người này sẽ ỷ vào ân sủng, nói mình không có vật chứng gì mà liều chết không chấp nhận, nhưng nghĩ lại, có lẽ là dựa vào long tự trong bụng, không có sợ hãi mà thôi.

Mà Bùi Thành Trạch ngồi ở sau đường, càng âm thầm siết chặc tay vịn ghê đang ngồi.

“Tô Tài nhân, mưu sát trọng thần triều đình, tội là chém đầu, ngươi có biết không?”

Tô Tử Mộc xoa xoa bụng trĩu xuống thắt lưng đau nhức không ngớt, nói: “Thần hạ rõ ràng.”

“Tốt, ngươi dã nhận tội, nhưng để công bằng, bản quan sẽ truyền chứng nhân tới đối chất với ngươi.”

Dứt lời, truyền chứng nhân Nam Cung Đình mang tới, người nọ chính là sát thủ từng làm việc cho Bùi Thành Thụy, dưới sự chỉ đạo của Bùi Thành Thụy làm không ít chuyện giết người, ở Bùi Thành Thụy rơi đài một mình chạy trốn, do là một tiểu lâu la, Bùi Thành Trạch cũng không phí công sức vào việc tìm kiếm, hiện tại lại có thể được Nam Cung Đình tìm tới.

Quanh thân người nọ chật vật không chịu nổi, nghĩ là đào vong cũng không tốt, hắn mang theo xiềng xích, run rẩy được dẫn tới quỳ ở trên mặt đất.

Tả Xuyên Lợi lại vỗ một lần kinh đường mộc: “Dưới công đường là người phương nào!”

“Hồi, hồi đại nhân, tiểu nhân Vương Ngũ, từng, đã từng là sát thủ dưới trướng của tiền tam hoàng tử Bùi Thành Thụy.”

“Án tiền thái phó của Thái tử Nam Cung Dụ bị hại ngươi có biết mọi chuyện?”

“Hồi đại nhân, tiểu nhân lúc đó có mặt, là chủ, a không, là Bùi Thành Thụy khiến tiểu nhân đi vào hiệp trợ…” Vương Ngũ lặng lẽ liếc Tô Tử Mộc, “Đi hiệp trợ Tô Tài nhân…”

“Tình hình lúc đó ra sao?”

“Là Tô Tài nhân phụ trách dụ dỗ Nam Cung đại nhân nửa đêm ra đến địa điểm ước định, sau đó, sau đó…” Vương Ngũ khẩn trương nuốt một ngụm nước bọt, “Tô Tài nhân ra tay giết Nam Cung đại nhân.”

Tô Tử Mộc lơ đãng nhíu chặt lông mày, ghé mắt nhìn một chút Vương Ngũ kia.

Mà Tả Xuyên Lợi rõ ràng cảm thấy bên tai truyền đến răng rắc một tiếng.

Bùi Thành Trạch vậy mà bóp nát tay vịn ghế ngồi.

Tả Xuyên Lợi hít thở sâu một cái, tiếp tục nói: “Tô Tài nhân, Vương Ngũ nói là sự thật?”

“Hồi đại nhân… Là thật…” Trong lời nói của Tô Tử Mộc mang theo run rẩy.

Tả Xuyên Lợi nhìn Tô Tử Mộc như vậy, cảm thấy y có thể là có điểm không chịu nổi, vu án lại rõ ràng đơn giản như vậy, liền cắn răng tuyên án.

“Bị cáo Tô Tử Mộc mưu sát trọng thần triều đình, chứng cứ phạm tội vô cùng xác thực, vốn nên lập tức chém đầu, tuy nhiên lo lắng vụ án liên quan đến vây cánh tranh đấu, người liên lụy cần làm sáng tỏ thêm một bước, hơn nữa Tô Tài nhân mang long tự, không thể hành hình ngay, tạm thời giam giữ trước.”

Hai bên thái dương Tô Tử Mộc đầy mồ hôi, nhìn khẩu cung giấy trắng mực đen đưa tới, nhận mệnh nhắm mắt lại, ấn dấu.

Lúc này, y đã không có sức lực đứng dậy, tùy ý hai gã nha dịch nhấc lên đưa đi đại lao Tông nhân phủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.