Lạc Diễn Tiên

Chương 61




"Thiếu gia, có Lưu công công đến." Tiêu Khoan gõ cửa thư phòng. Thiếu gia bị thương, nhưng Lưu công công kia lại bảo có chuyện không thể chậm trễ được. Lưu công công dù sao cũng là người bên hoàng thượng.

Tiêu Thành Diễn bụm lấy phần bụng đứng lên, từ từ đi đến trước cửa phòng, mở cửa, liền đi ra ngoài.

"Phò mã gia, hoàng thượng cho gọi ngài vào cung." Lưu công công thấy Tiêu Thành Diễn đã đến, cung kính đáp. Cảm giác hôm nay phò mã có chút kì quái.

"Vậy đi thôi." Như trước bụm lấy phần bụng. Thanh âm hơi yếu ớt. Tối hôm qua uống thuốc, đôi má cũng hơi hồng hào được một chút.

Đến điện Dưỡng Tâm, hoàng thượng đang ngồi trên ghế rồng. Bên phải là Cố thái phó, sư phụ của Trương tướng quân, bên trái có nhị công chúa Văn Nhân Mạt cùng nhị phò mã Cố Vũ, còn có nàng... Nàng vẫn lạnh con mắt như trước. Tiêu Thành Diễn bỗng nhiên đứng ở trung tâm không biết phải làm sao.

"Diễn Nhi đến rồi?" Hoàng thượng bỗng mở miệng nói.

"Vâng, hoàng thượng." Nhẫn nhịn miệng vết thương đang đau đớn, hít sâu một hơi, quỳ lạy làm lễ.

"Không phải đã nói cứ gọi trẫm là phụ hoàng sao?" Hoàng thượng có chút bất mãn.

"Vâng phụ hoàng." Tiêu Thành Diễn vội vàng sửa lời nói.

"Tốt tốt tốt, Diễn Nhi nhanh ngồi đi." Văn Nhân Chấn bỗng nhiên cười nói. Đứa nhỏ này hôm nay làm sao vậy? Bình thường thấy mình đều cười đùa tí tửng, hôm nay mặt mày sao ủ rũ thế kia.

Mọi người đã đến đông đủ, Văn Nhân Chấn vội vàng nói: "Trẫm chuẩn bị buổi trưa này cải trang vi hành đi Lạc Dương. Mọi người hồi phủ chuẩn bị một chút, sau đó tập hợp ở ngoài thành. Hai tháng này, thân thể trẫm không được khỏe, không thích hợp vào triều, sự tình của nhị hoàng nhi đang được xử lý, nhưng không được tiết lộ ra." Những người ngồi đây đều là tâm phúc của mình, con rễ thứ là con trai của Cố thái phó. Hai nữ nhi cũng là hai đứa con mình nuông chiều nhất. Còn những người khác không cần phải nói.

Đã thông báo như vậy, mọi người cũng đều biết, vội vàng hành lễ, rồi ra khỏi điện Dưỡng Tâm.

"Lạc Nhi..." Tiêu Thành Diễn thấy Văn Nhân Lạc đi ở phía trước, nhịn không được kêu lên.

Văn Nhân Lạc như trước coi như mình không nghe thấy gì. Nhưng trong lòng gợn sóng, hôm nay sao sắc mặt nàng tiều tụy như vậy, không lẽ xảy ra chuyện?

Thấy Văn Nhân Lạc không để ý đến mình, vội vàng chạy tới giữ lấy tay Văn Nhân Lạc.

"Tiêu công tử xin tự trọng." Lạnh lùng nói.

Cánh tay Tiêu Thành Diễn vô lực rủ xuống, nhìn bóng lưng Văn Nhân Lạc đi xa. Tim như bị dao cắt.

Buổi trưa, ngoài thành đã có một chiếc xe ngựa dừng tại đó, phần đông gia đinh đều mặc đồ thị vệ, hoặc đồ giành cho các ám vệ, Trương tướng quân cưỡi ngựa dẫn đầu, nhị phò mã cưỡi ngựa theo bên trái, bên phải là ngũ phò mã, vốn dĩ hoàng thượng muốn để phò mã ngồi trong xe ngựa, nhưng Tiêu Thành Diễn muốn tránh Văn Nhân Lạc nên đã từ chối, cố ý muốn cưỡi ngựa, người bên ngoài đều không biết nàng biết cưỡi ngựa, nên ngựa do thị vệ dắt đi. Đi sau là kiệu có Văn Nhân Chấn ngồi bên trong, bên trái ông là hai tỉ muội Văn Nhân Lạc Văn Nhân Mạt, bên phải là Cố thái phó. Cố thái phó cũng là lão sư của hoàng thượng, hoàng thượng cũng rất tôn kính người, lần này cải trang vi hành nên cũng không có nội cung quy cũ. Xe ngựa một bên là của nha hoàn.

Sau khi Văn Nhân Chấn phát lệnh xong, đội ngũ bắt đầu lên đường đến Lạc Dương. Lần này trang phục là của các thương gia.

Văn Nhân Lạc qua bức màn do Cố thái phó đang vén lên, nhìn ra thấy Tiêu Thành Diễn đang úp sấp trên lưng ngựa. Vội vàng cau mày. Không phải đã xảy ra chuyện gì rồi chứ? Lại nhớ đến lần ở Thú Liệp Tràng, nàng có võ, hơn nữa... còn bạt mạng bảo vệ mình, trong lòng có chút điểm khác thường. Nghĩ đến liền cúi đầu.

Một đường lắc lư, miệng vết thương nơi bụng đau đớn vô cùng. Chỉ có thể nằm sấp như vậy mới đỡ một chút, dù sao mình cũng là thiếu gia ăn chơi, hình tượng đã mất lâu rồi, mọi người đều đã biết rõ.

Đi được mấy canh giờ, Trương tướng quân nhìn sắc trời đã nhá nhem tối, làm một dấu hiệu dừng lại, toàn đội theo lệnh dừng, mới tung người xuống ngựa, cung kính nói với người trong xe: "Lão gia, sắc trời không còn sớm, hay là tìm một khách trọ ở qua đêm, ngày mai lại tiếp tục lên đường."

Văn Nhân Chấn vén bức màn lên, nhìn nhìn sắc trời, đúng là trời sắp tối, nhìn mọi người cũng đều đã mệt nhọc: "Theo ý đệ." Trương tướng quân từ nhỏ đã cùng Văn Nhân Chấn Văn Nhân Đồng lớn lên. Quan hệ giữa ba người rất tốt. Bỗng nhiên xưng hô thế này, Văn Nhân Chấn cảm thấy như được trở về hồi nhỏ.

Đội ngũ chạy nhanh hướng khách trọ, một tiểu công công được lệnh Văn Nhân Chấn đi vào, dùng thanh âm lanh lảnh nói với chưởng quầy: "Chưởng quầy, chọn cho ta năm gian phòng tốt nhất và mười gian phòng bình thường." Nói xong đưa một xấp ngân phiếu cho chưởng quầy.

Chưởng quầy tiếp nhận mặt mày hớn hở, nhất định là một gia đình giàu có đi du ngoạn, đến nha hoàn gia đinh còn cho ở trong phòng, ra tay thật xa xỉ, phải hầu hạ thật tốt mới được: "Tiểu nhị, mang khách lên lầu." Lại chỉ vào một tiểu nhị khác: "Ngươi, dắt ngựa của khách dẫn vào chuồng đi."

Nhị phò mã Cố Vũ lập tức nhảy xuống, thấy Tiêu Thành Diễn còn đang ở trên lưng ngựa, quay lại vỗ lên vai hắn: "Ngũ muội phu, xuống ngựa thôi."

Tiêu Thành Diễn mở mắt nhìn một cái, cẩn thận từng li từng tí nhảy xuống.

Cố Vũ thấy vậy vội vàng đỡ hắn, người muội phu này không biết cưỡi ngựa.

Tiêu Thành Diễn xuống ngựa rồi, may là không có động vào miệng vết thương, thở phào nhẹ nhõm "Đa tạ nhị tỷ phu." hành lễ nói.

"Không có gì." Cố Vũ thấy thê tử vén rèm lên, muốn xuống xe. Vội vàng chạy tới, vươn tay, dịu dàng đỡ nàng xuống xe.

Tiêu Thành Diễn ngơ ngác nhìn bọn hắn, mới nhớ mình với Lạc Nhi trước kia cũng như vậy. Văn Nhân Lạc cầm tay Tiểu Niên xuống xe ngựa. Tiêu Thành Diễn lúng túng thu hồi bàn tay trong không trung. Lắc đầu cười khổ, mình hiện tại còn yêu cầu xa vời cái gì nữa chứ?

Tất cả mọi người đều trở về phòng, chỉ có Tiêu Thành Diễn ngồi ở đại sảnh, năm gian phòng, hiển nhiên mình với Lạc Nhi ở một gian, nhưng mà nàng không muốn nhìn thấy mình... Vậy mình vào đó làm gì, ngược lại sẽ khiến nàng tức giận. Móc trong ngực ra một tượng đất nhỏ, không thể không nói, nàng cười rộ lên, thật sự rất đẹp, nhưng mà nàng lại không cười được.

Văn Nhân Lạc ngồi xuống lại đứng lên, hai tay ôm chân, chống cằm trên đầu gối, ngọn nến trên bàn một mực vẫn chưa thổi tắt, sau đó ngẩng đầu, nhìn tượng đất trong tay, đưa ngón tay xoa xoa lấy "khuôn mặt" nàng. Còn nhớ rõ lời người kia nói: Khi nào Lạc Nhi nhớ ta, thì hãy nhìn nó. Mà tại sao lại thế này? Lúc đó đang lúc tức giận không lẽ nàng muốn mình tiếp nhận một cách dễ dàng vậy sao? Chính mình là người nói hòa ly thế nhưng khi nghĩ đến quả thực khó chịu đến hít thở không thông.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.